Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 531: Châu chấu đá xe (2)




“Tuân lệnh.”

Trong quân cũng có người am hiểu trận đạo, đều đã tiến lên, thôi diễn trận pháp, sau đó báo lại cho thống lĩnh, lúc này các thống lĩnh lập tức lãnh đạo các vệ sĩ huyền giáp từ bốn phương tám hướng xông lên núi, hoặc cầm binh khí, hoặc tế pháp khí, tất cả ồ ạt xông lên, đông như kiến cỏ, pháp khí bay trên không trung nghìn nghịt ám trời, hùng hổ thẳng tiến về đại trận hộ sơn vây quanh núi Định Đỉnh, ra sức tấn công...

Trước mặt đại quân thiết ky của một quốc gia, không gì có thể ngăn trở nổi!

Bình thường bọn họ cũng hay thực hiện mấy phi vụ tiêu diệt một ít tiên môn nho nhỏ dám động tới Ô Trì Quốc.

Nhưng lần này, dường như có điều không giống xưa nữa!

Thế núi Định Đỉnh kì lạ khác biệt, bốn mặt đều là hiểm nhai, trước đây chỉ có vài chiếc thang mây rũ xuống bên cạnh núi để cho người trèo lên đỉnh, mà hôm nay, những thang mây này đều đã bị chặt đứt, không còn gì dùng được, núi Định Đỉnh biến thành một tòa lầu các giữa không trung, không cách nào trèo lên đó nữa, bởi vậy, lúc này các huyền giáp vệ chỉ có thể tế ra pháp khí, bay lên giữa không trung, ào ào xông lên phía đỉnh núi.

Nhưng ngay khi bọn họ bay lên lưng chừng, đến gần núi Định Đỉnh, chân còn chưa đặt xuống mặt đất, trước sau không một điểm tựa thì, đột nhiên bầu trời trở nên âm u, giữa không trung từng trận cuồng phong nổi lên, khuấy đảo đất trời, mang sức mạnh đổ núi bạt cây, vô cùng đáng sợ.

“Aaaa..”

Những gã huyền giáp vệ đã vọt tới giữa không trung hiển nhiên đều có thực lực không tệ, tu vi kém nhất cũng phải là Luyện Khí tầng thứ sáu rồi, nhưng hứng phải cơn cuồng phong này lại lập tức không trụ được thân thể, ngay cả pháp khí của mình cũng không thể điều khiển nổi nữa, bị gió hất bay loạn, không trung vốn đang lúc nhúc là người, bị cưồng phong thổi loạn một cái, ngươi đâm phải ta, ta hất tung ngươi, thế là vô số huyền giáp vệ bị hất rơi khỏi pháp khí, ngã xuống đất, tiếng kêu thảm thiết kéo dài đến tận chân trời.

Đám có thực lực mạnh hơn chút chưa bị hất rơi xuống thì phải tiếp tục gánh chịu bão tuyết ập đến giữa không trung.

Những bông tuyết dày đặc lơ lửng giữa trời này mang theo hơi lạnh cực điểm, rơi xuống thân mình, trên áo giáp lập tức kết thành một tầng băng trắng xóa, khiến cho hành động của bọn họ bắt đầu khó khăn vô cùng, càng tới gần núi Định Đỉnh, băng tuyết càng đáng sợ hơn, đã có một số người khó khăn lắm mới vượt được tới trước núi, nhưng chân còn chưa đặt lên núi thì đã bị đông lạnh thành những. tảng băng, rắc một tiếng vỡ vụn giữa trời.

“Tướng quân, trận pháp này quá lợi hại, chớ để bọn họ đi chịu chết nữa...”

Trận sư trong quân thấy thế, sao còn không hiểu được, vội vàng đến trước núi, bẩm báo với vị thống lĩnh có quan giai cao nhất.

“Các ngươi là trận sư, lẽ nào không phá nổi trận này?” Thống lĩnh nhíu chặt mày lại, quát ầm lên.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

“Đây... Đây là đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn mà, dù tiên môn này chỉ là một tiên môn nho nhỏ nhưng các đời đệ tử đều tỉnh thông trận pháp, đại trận hộ sơn này là tài sản tích lũy truyền thừa mấy nghìn năm của bọn họ, có vô số cấm chế, huyền ảo vô cùng, có thể nói là không kém gì đại trận bảo vệ hoàng cung Ô Trì Quốc chúng ta, dù có đại trận sư tới đây cũng chưa chắc có thể phá được, bằng vào bản lĩnh của bọn ta thì làm sao có thể cơ chứ...”

Trận sư của đại quân cười khổ một tiếng, sắc mặt có vẻ cực kì bất đắc dĩ.

“Lẽ nào, đường đường huyền giáp vệ của Ô Trì Quốc chúng ta lại bị một cái trận pháp rách nát này ngăn cản lại?”

Vị thống lĩnh dẫn người tấn công núi lúc này đã sâm mặt xuống, thần sắc âm trầm cực kì.

“Nương nương giá lâm...”

Cũng đúng vào lúc này, từ rất xa chợt truyền lại một tiếng hô, xung quanh chân núi lập tức biến thành một vùng tĩnh lặng nghiêm trang.

Xa xa, trong không trung, một ngọc liễn lớn như một cung điện đang chậm rãi bay tới dưới sự hộ tống của đám thị vệ, dừng lại cách chân núi chừng trăm trượng, đám thống lĩnh vệ sĩ xung quanh lập tức chạy tới, nhỏ giọng báo cáo tình huống nơi này với gã âm thị đứng hầu bên cạnh ngọc liễn. Âm thị nghe xong cũng nhíu chặt mày, quay đầu khe khế bẩm báo lại cho người ngồi trong ngọc liễn.

“Bao nhiêu người vây ở chỗ này mà chỉ một cái trận pháp hộ sơn của một tiên môn nho nhỏ cũng không phá nổi ư?”

Một thanh âm kiều mị biếng nhác từ trong ngọc liễn vẳng ra: “Cưỡng chế tấn công phá trận đi, lấy tay mà xé, lấy răng mà cắn, liều mình xông lên, ta không tin, đường đường là huyền giáp vệ của Ô Trì Quốc lại không phá nổi một cái trận pháp hộ sơn của một tiên môn nho nhỏ thế này.”

“Vâng.”

Thống lĩnh huyền giáp vệ nghe xong, tim cũng trầm xuống, vội vàng đi ra tuyên lệnh.


Hơn chục bóng người cực kì mạnh mẽ lao vút lên không trung, xông thẳng về núi Định Đỉnh.

Sau lưng bọn họ, một đám huyền giáp vệ ùn ùn đuổi theo, như một cơn sóng thần đen kịt ập về phía đỉnh núi.

Sát khí do đại quân hình thành ra, quả thực còn sáng hơn cả trận quang trên núi kia.

Bên trong ngọc liễn, một giọng cười nhè nhẹ vang lên: “Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, một cái trận pháp rách nát thì có đáng là gì?”