Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 516: Trình độ trận thuật. (1)




Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Nguyên, tiểu hoàng tử liền có chút tuyệt vọng.

Trong khoảng thời gian này y đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, lại vài lần suýt bị bọn chúng phát hiện, thậm chí có thể là gặp may rồi, tất cả đều nhờ. có tổ tiên phù hộ mới chống đỡ đến lúc này vẫn chưa bị người mà Yêu Phi phái đến phát hiện ra, dưới sự tuyệt vọng đột nhiên tiểu hoàng tử gặp phải Phương Nguyên, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tin tưởng khó nói thành lời, tựa như rơi vào đường cùng lộn nhào một phát lại túm được góc áo của Phương Nguyên, nhưng tiểu hoàng tử không ngờ đến Phương Nguyên lại đáp trả lời van xin của y như thế.

Mà hai vị lão trận sư thì ngẩn người một bên mà nhìn, bọn họ chỉ biết tiểu hoàng tử bỏ trốn mà thôi, lại vẫn không biết giữa chừng Phương Nguyên đã gặp. qua tiểu hoàng tử, nay thấy dáng vẻ của y, cả hai người liền đoán được vài chuyện đã trải qua.

Tiểu hoàng tử lúc trước cao cao tại thượng vô cùng tôn quý lại biến thành bộ dạng đáng thương như vậy, tự nhiên khiến cho người ta sinh lòng thương hại.

Nhưng nhìn thấy tâm địa sắt đá của Phương Nguyên như rõ ràng không hề có ý giúp đỡ.

Thật ra thì hai vị lão trận sư có ý giúp đỡ nhưng họ cũng dựa vào Phương Nguyên bảo vệ, thì sao có thể không biết xấu hổ mà khuyên can hắn cơ chứ?

"Rầm!"

Cũng khi bọn họ nói mấy câu đó thì đọt nhiên trong không trung từng luồng đạo khí vọt lên, có một đội tu sĩ toàn thân mặc áo đen từ xa xông thẳng về phía này. Thật không may hướng bọn họ vọt đến chính là chỗ của đám người Phương Nguyên, trong sự cảm ứng của Phương Nguyên rõ ràng có thể cảm nhận được. những người tu hành này đền tỏa ra thần thức, tra xét vô cùng cặn kẽ khu vực này.

Nếu đến nơi này thì nhất định bọn họ sẽ phát hiện ra tiểu hoàng tử.

Dĩ nhiên tiểu hoàng tử đã rất hoảng sợ, tay chân đều run lẩy bẩy, tay lạnh cóng không ngừng kéo vạt áo Phương Nguyên.

"Meo meol"

Lúc này con mèo trăng kia uể oải gào lên một tiếng.

Phương Nguyên trầm ngâm một chốc, vẫn không nhúc nhích.

Thé nhưng ngay lúc đám tu sĩ sắp đến trên vùng trời này thì hắn khẽ thở dài.

'Tâm niệm Phương Nguyên vừa động, một vệt tử khí bay đến che tiểu hoàng tử vào bên trong.

Gần như là cùng một lúc đám tu sĩ kia trên không trung quét thân thức đến bên trong vùng khu vực bọn họ đang trú, nhưng không phát hiện điều gì bất thường, hiện giờ kèm theo việc tu vi Phương Nguyên tăng lên thì hiển nhiên Tử Khí Lưu Vân Quyết cũng như nước lên thì thuyền lên, uy lực càng mạnh, nếu những người đó tra xét phía dưới có lẽ có thể thấy được bóng dáng của đám Phương Nguyên, nhưng ở trên không dùng thần thức quét khắp nơi thì lại không thể nào phát hiện ra nơi bọn họ ở được.

"Tiên sinh, ngươi.

Tiểu hoàng tử phát hiện những tu sĩ kia không phát hiện ra y, lại nhìn tử khí lờ mờ bên cạnh minh, nhất thời lại xúc động bất ngờ, tay cầm lấy vạt áo Phương Nguyên chặc hơn một chút, trong ánh mắt như dâng lên một tia hi vọng.

"Ngươi chớ cho rằng ta sẽ giúp ngươi thêm nữa!”

Phương Nguyên nhìn tiểu hoàng tử, khẽ lắc đầu nói: "Nhìn vào việc ngươi đồng ý cho ta tất cả lôi thạch trong Lôi Trì, lại đáp ứng cho ta lấy đi hết những thứ †a cần trong tổ điện Ô Trì Quốc, ta sẽ giúp ngươi tránh khỏi sự tra xét của bọn họ, nhưng ta sẽ không đưa ngươi ra ngoài, càng sẽ không vì ngươi mà đối địch với người khác, đợi cho bọn họ lơ là việc tìm kiếm ở lãnh thổ này, chúng ta vẫn đường ai nấy đi thôi!"

Tiểu hoàng tử nghe vậy ngay lặp tức ngẩn người, nhưng cũng không có cách nào khác. Y chỉ có thể khẽ gật đầu, cúi gầm không nói lời nào.

Mà Phương Nguyên lại đưa mắt nhìn bốn phía, đi thẳng về một hướng.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Ở nơi này cũng là một vùng đất hoang mọc đầy lùm cây, địa thế thấp lõm, Phương Nguyên đến xung quanh nơi này liền khom lưng đi lòng vòng, tựa như đang nhìn cái gì, mà giữa không trung chung quanh lúc nào cũng có tu sĩ bay vụt qua, thần thức có cường đại, có yếu kém, mỗi một người đi qua đều làm cho đám người lão trận sư hoảng hốt một lúc lâu, thấy dáng vẻ không nhanh không chậm của Phương Nguyên, trong lòng họ càng sốt ruột.

"Phương... Phương tiểu tiên sinh này, ngươi đang nhìn cái gì vậy chứ, sắp bị người ta phát hiện rồi!"

Lão trận sư tóc đen thận trọng một chút, bước tới trước mặt Phương Nguyên, nhỏ giọng hỏi.

"Nơi này chính là Thập Vạn Man Sơn, rừng rậm rạp, bọn họ muốn tìm được mấy người ở nơi này sao có thể dễ dàng như vậy chứ?"

Phương Nguyên chỉ trả lời mà không hề xoay đầu lại, sau đó cười nói: "Huống hồ người bọn họ muốn tìm có lẽ là trận sư?”

Hắn vừa nói vừa giơ lên một đạo trận kỳ ném ra ngoài.

Trận kỳ kia bay đến phía dưới một tăng đá lập tức gợi lên một luồng khí cơ, rồi sau đó Phương Nguyên tựa như đi tản bộ, không ngừng ném ra vài đạo trận kỳ, mỗi lần ném đều là khẽ quăng ra, trận kỳ đã đến ngay nơi chỉ định, nhưng phía sau trong vòng chu vi trăm trượng, khí cơ liên đại biến, sương mù mờ mờ bốc lên từ bốn phương tám hướng, phun mạnh lên giữa không trung sau đó lại biến mất chẳng thấy tăm hơi.

"Nếu ta quan sát không sai thì trình độ trận thuật của hắn lại dường như tăng lên không ít?"

Lão trận sư tóc bạc xoa mắt, có phần kinh hãi thốt ra. "Thiên tài trận đạo quả nhiên không giống người thường!"

Lão trận sư tóc đen cũng thoáng kinh ngạc: "Nếu ta đoán không nhầm thì bây. giờ hắn ít nhất cũng có trình độ đại trận sư nhị văn đúng không?”  


Nguyên chặc hơn một chút, trong ánh mắt như dâng lên một tia hi vọng.

"Ngươi chớ cho rằng ta sẽ giúp ngươi thêm nữa!"

"Đại trận sư, còn là nhị văn?" Lão trận sư tóc bạc hít một hơi, cũng không nói nên lời.

Đại học giả của Dịch Lâu các từng đúc kết ra một tiêu chuẩn đánh giá đối với trình độ trận thuật, rồi sau đó đến khảo hạch cấp bậc trận sư do Tiên Minh tổ chức cũng dựa theo tiêu chuẩn này. Cơ bản nhất đó là trận sư chỉ danh, trận sư có danh tiếng thì đại biểu cho vị tu hành đối với trình độ tạo nghệ đã có một trình độ điêu luyện nhất định, mà trên trận sư còn có đại trận sư chỉ danh!