Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 444: Bá Hạ Châu Tìm Tiên Cơ (1)




“Cáo từ tiền bối...”

Sau một phen trò chuyện, không khí lại trở nên trầm mặc thật lâu, trong lòng Phương Nguyên dân dân quyết định chủ ý, liền đứng lên chắp tay nói ra.

Cửu cô cười tủm tỉm nói: "Không đợi nha đầu kia tỉnh dậy nói lời tạm biệt sao?"

Phương Nguyên nhìn thoáng qua Lạc Phi Linh đang ngủ say, lắc đầu nói: "Không căn, tương lai còn gặp lại, cần gì phải tạm biệt?"

Nói rồi hắn cẩn thận từng li từng tí rút tay của mình ra, vuốt vuốt mái tóc Lạc Phi Linh một chút rồi từ từ đứng lên. Sau chút do dự, hắn cũng không khách khí gì nữa, nhặt lên toàn bộ túi càn khôn cùng tất cả pháp bảo của đám đệ tử Âm Sơn tông và yêu ma Nam Hoang thành dưới mặt đất, sau đó nhìn về phía Cửu cô, cười nói: "Vậy văn bối liền đi tìm cơ duyên của mình, xin tiền bối ban cho những thứ này đi!”

Cửu cô cười cười, nói: "Ngươi đi cũng được!"

Phương Nguyên liền nhìn về hướng phụ cận Tiên Đài, đánh bạo bước ra ngoài một bước.

'Thời điểm khi Cửu cô tiến vào phương Tiên Đài này, Tiên Đài cũng đã bị một loại không gian kỳ dị bao phủ, tựa hồ cách ly với thế giới chung quanh. Phương Nguyên không hiểu được nàng làm bắng cách nào, nhưng hẳn có thể cảm ứng được loại biến hóa này, bởi vậy trước khi rời đi mới nói một tiếng với Cửu cô. Mà sau khi Cửu cô đáp ứng, hắn liền thở phào một cái, hướng về phía bên ngoài Tiên Đài bước ra một bước.

Rìnhhh...

Một loại cảm giác rất kỳ quái, tựa như hư không chung quanh đang run rẩy.

Phương Nguyên chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh đại biến, mở mắt nhìn ra thình lình phát hiện ra mình vậy mà đã ở trong một vùng hoang dã.

Quay đầu nhìn lại trên núi, chỉ thấy tòa Tiên Đài kia đang ở cao cao trên đỉnh núi cách hắn trăm trượng.

Minh vừa sải bước xuống đã đi tới vùng hoang dã này, loại biến hóa huyền bí này dĩ nhiên đều từ không gian thần bí do Cửu cô bày ra kia tạo thành, một thân thần thông của dạng cao nhân này đã vượt xa trí tưởng tượng của mình.

Phương Nguyên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xoay người nhìn xung quanh!

"Phương Nguyên sư đệ...." 

Phía sau một cây đại thụ trước mặt có một cái đầu thò ra, cẩn thận từng li từng tí gọi hẳn.

Phương Nguyên đi tới xem, chính là Tôn quản sự Quan Ngạo đứng cách đó không xa, tỏ ra ngây ngốc không quan tâm tới điều gì.

Phương Nguyên hơi kinh ngạc nói: "Ngươi tránh xa như vậy làm cái gì?"

Tôn quản sự thở dài một tiếng, nói: "Đừng nói chuyện, đi mau, bà nương này thật là đáng sợ!"

Phương Nguyên lập tức có chút cạn lời: "Ngươi cảm thấy chỉ cách mấy trăm trượng như vậy, người ta sẽ nghe không được ngươi nói hay sao?”

Tôn quản sự vã mồ hôi hội: "Sợ quá, quên mất!"

Phương Nguyên lục trong túi càn khôn của mình, tìm được một chiếc thuyền Tử Đẳng Mộc Chu, tế lên giữa không trung. Những thứ này đều là của Thanh Dương tông giúp hắn chuẩn bị kỹ càng, đặt sẵn trong túi càn khôn của hẳn. Ba người bước lên thuyền gỗ, bay lên trời đêm tiến thẳng vẽ hướng tây nam, hiện tại Phương Nguyên đã Trúc Cơ, pháp lực đồi dào, thuyền gỗ cũng có tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã không thấy bóng dáng...

Mà ở đăng sau, Cửu cô đang đứng ở phía trên Tiên Đài nhìn qua Lạc Phi Linh ngủ say, thật lâu sau mới ung dung thở dài: "Nha đầu a, cả đời của ngươi đại khái cũng chỉ có chút ít thời gian này, cơ hội như vậy lại dễ dàng quyết định như thế, không cảm thấy quá mức mạo hiểm sao?"

...

....

Ba người Phương Nguyên, Tôn quản sự, Quan Ngạo bay thẳng theo hướng tây nam một ngày một. đêm, khó khăn lầm cũng đi đến ranh giới Việt quốc, đến lúc này, Phương Nguyên liền quay đầu nhìn về vùng mây mù dày đặc phía sau chắp tay nói: "Đệ tử đã qua ải khó khăn này, mời chư vị trưởng lão tiền bối trở về đi, sẽ có một ngày đệ tử trở về, đến lúc đó lại thỉnh giáo chư vị trưởng lão sư môn...

Ầm! Ầm! Ầm!

Những đám mây kia liền phân tán đường ai nấy đi, tựa như đang đáp lại Phương Nguyên.

Mà đám người Phương Nguyên cùng Tôn quản sự lại tiếp tục lên đường, bước lên con đường tương lai của mình. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Dĩ nhiên là Phương Nguyên đang định đi về hướng Đông Nam, tìm kiếm truyền thừa ở Ngọc La sơn kia. Dù sao Cửu cô nói cũng có lý, con đường tiên đạo vốn là một đường cơ hội, mình đã được chỉ điểm nên đương nhiên nhất định phải đi qua xem một chút, chung quy cũng còn hơn đi loạn như con ruồi không có đầu!

Mà thần trí Quan Ngạo đã bị hao tổn, cũng chỉ có thể ở bên cạnh thì mình mới an tâm.

Về phần Tôn quản sự...

"Aiii, thân phận đã lộ ra ngoài, trở vẽ Thanh Dương tông cũng không tốt, ta lại phải tìm một cái tiên môn tiếp tục làm tạp dịch mới được.."

Hắn liên tục than thở, tỏ ra hết sức tiếc nuối.

Có bản lĩnh như vậy trên người, lẽ ra bất kể đi tới nơi nào hắn cũng sẽ không khó kiếm được một cái thân phận cao cao tại thượng, hưởng hết vinh hoa. Cho dù hẳn vì tránh né Cửu U cung truy sát không dám xuất đầu lộ diện, chỉ có thể mai danh ẩn tích, nhưng kỳ thật cũng có rất nhiều phương pháp để cho bản thân mình sống thoải mái hơn một chút. Thế nhưng một người như vậy, lại cam tâm tình nguyện trốn ở trong tiên môn làm tạp địch...

Đã vậy lại còn thể hiện ra bộ dáng siêng năng làm không biết mệt nữa chứ?

"Aiiii, Phương Nguyên sư đệ, ngươi đây là không  biết rồi...""

Tôn quản sự nghe vậy gợi lên hứng thú, thao thao bất tuyệt nói: 'Làm tạp dịch tại tiên môn cũng rất tốt, tiên môn coi trọng thanh tĩnh, các loại cấp bậc lễ nghĩa, nên dĩ nhiên cũng không quản lý tăng lớp dưới cùng quá nghiêm, cho tiền tài cũng phong phú. Sinh hoạt trong đó quả thực là giống như Thần Tiên a.