"Đây không phải bảo bối của ngươi hay sao?"
Phương Nguyên nhìn thấy hồ lô này thì không nhịn được mà bật cười một tiếng
"Đây là bảo bối của ta, tặng cho ngươi, ngươi phải giữ gìn nó thật tốt..."
Lạc Phi Linh nói rất chân thành.
Phương Nguyên nhẹ gật đầu rồi nhận lấy hồ lô.
Lạc Phi Linh muốn nói lại thôi, một lát sau nàng mới nói tiếp: "Phương Nguyên sư huynh, tương lai sẽ có một ngày, ta cũng không biết là bao lâu, có lẽ là mười năm tám năm, cũng có thể là mấy chục năm. Tóm lại tại thời điểm đó, bầu trời Nam Hải lại biến thành màu đỏ, vào lúc đó, con Hồng Loan trên hồ lô này sẽ sống lại, bay về Nam Hải, dẫn ngươi đến Nam Hải tham gia một hồi tiên hội, đến lúc đó ngươi nhất định phải tới. . ”
“Một hồi tiên hội?”
Phương Nguyên nao nao, đánh giá Hồng Loan trong tay, có hơi không hiểu nói.
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi có đáp ứng hay không?"
Lạc Phi Linh nhìn sang Phương Nguyên, thần sắc có chút nôn nóng, thậm chí là lo âu.
Phương Nguyên thấy thế thì liền trịnh trọng nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đi!"
Lạc Phi Linh tươi cười đáp lời: "Ta biết ngay là ngươi nhất định sẽ đi, nhất định sẽ không mặc kệ ta!”
Giống như buông xuống được một tâm sự trong lòng, nàng lại tựa trên người Phương Nguyên, theo bản năng đưa tay ôm lấy cánh tay Phương Nguyên, ngoài miệng khẽ khẽ ngâm nga một bài ca dao rồi từ từ ngủ thiếp đi. Gió đêm lui tới, mây nhạt trăng sáng, xung quanh nhất thời trở nên im ắng.
“Một đêm này qua đi thì chúng ta sẽ đường ai nấy đi sao?"
Phương Nguyên vuốt vuốt hồ lô rượu nàng đưa cho mình, nỗi lòng nhất thời trở nên cực kỳ phức tạp.
Thời gian dần trôi qua, hẳn khẽ than thở một tiếng, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, bỗng nhiên có chút hi vọng rằng phương đông vĩnh viễn không sáng lên.
"Ai, hai người trẻ tuổi các ngươi uống rượu hồ nháo ở chỗ này, chỉ mệt mỏi lão nhân ta phải chạy đi tìm. ."
Một đêm yên bình đã trôi qua hơn phân nữa, khi Phương Nguyên cũng sắp sửa ngủ thật say, hẳn lại bỗng nhiên phát giác có điểm nào đó không đúng Tiếng gió xung quanh chẳng biết biến mất từ lúc nào, tiếng dã thú gào rú mơ hồ cũng đã biến mất. Hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy một cô gái ăn mặc giống như một đạo cô đang chống hông, đi tới Tiên Đài, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt hắn, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.
“Tiền bối là?"
Phương Nguyên nhìn thấy vị đạo cô kia nhưng lại không hề kinh hoảng, mà chỉ khách khí hỏi.
Tiên Đài này vốn là một kiện Tiên Bảo, nếu như có ngoại nhân xông vào thì sẽ bị Tiên Đài bần ngược lại ngay lập tức. Đạo cô này lại đi vào đây giống như đi vào nhà, ngay cả Lạc Phi Linh đang ngủ say cũng không bị kinh động, vậy thì chỉ có thể là do một nguyên nhân. Tiên Đài này vốn là của nàng, hơn nữa hắn thấy đạo cô này vừa đến thì liền tiện tay bày ra một kết giới thần bí, cho nên hắn lập tức biết rằng nàng nhất định có lời gì đó muốn nói với mình.
"Ta là trưởng bối của tiểu nha đầu này, cũng coi như người hộ đạo của nàng đi. Ngươi có thể gọi ta là Cửu cô. Chẳng qua hiện nay, người gọi ta một tiếng ân nhân thì cũng không sai. Vừa rồi ta đã thay tiểu tử nhà ngươi xử lý không ít sự tình, ngươi lại đây xem đi...”
Đạo cô kia nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một vài món đồ.
Phương Nguyên nhìn xong thì có hơi kinh hãi. Chỉ thấy bảy, tám cái túi càn khôn được ném trên mặt đất, phẩm chất đều không kém, hơn nữa có hơi dính một vài vết máu. Ngoài ra còn có bốn năm món pháp bảo, có cái hoàn chỉnh, có cái không trọn vẹn, nhưng mấu chốt ở chỗ, những pháp bảo kia rõ ràng đều là pháp bảo chân chính, phẩm giai vượt qua pháp khí không chỉ một bậc, chỉ là bây giờ lại chất đống giống như rác rưởi trên mặt đất...
"Đây đều là đồ vật của những đệ tử được Âm Sơn tông phái đến tìm ngươi và một số yêu tướng đến từ Nam Hoang thành tới đây để theo sát đám đệ tử Âm Sơn tông. Mặc dù chúng không đáng mấy đồng tiền, nhưng chắc có lẽ sẽ có chút tác dụng đối với ngươi. Ta mang chúng tới đây cho ngươi, ngươi cứ tùy ý lựa chọn đi!"
Cửu cô nhẹ nhàng cười một tiếng, trông vô cùng phong đạm vân khinh.
Phương Nguyên nao nao, lập tức đoán ra được chân tướng.
Nếu như túi càn khôn và bản mệnh pháp bảo của những người này đều đã bị cướp đi, vậy thì hạ tràng của những người kia càng không cần phải nói nữa.
Nha đầu Lạc Phi Linh này thế mà lại âm thầm giúp mình một chuyện lớn như vậy, mà vừa rồi lại không chịu nhắc tới.
"Không cần cảm ơn ta!”
Cửu cô nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Ta vốn cũng lười quản, nhưng nha đầu này quấn ta hai ngày, muốn không xuất thủ cũng không được!"
Nàng vừa cười, vừa vô tình hay hữu ý đánh giá Phương Nguyên. Nàng không sử dụng luồng thần niệm kinh khủng kia của nàng, mà chỉ giống một người bình thường, dùng ánh mắt để nhìn kĩ hắn. Nhất là khi nhìn thấy Lạc Phi Linh ôm cánh tay của Phương Nguyên mà ngủ thiếp đi, tiếu ý trên khóe miệng nàng càng tăng thêm vẻ nghiền ngẫm. Nhưng khi nhìn thấy Thanh Bì Hồ Lô trên tay Phương Nguyên, tiếu ý này lại chậm rãi biến mất.