Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 420: Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Lôi Thối Thể (2)




Khi ý nghĩ này thoáng hiện lên, Phương Nguyên liền không do dự nữa.

Hắn đột nhiên kết lên pháp ấn, sau đó liên tục biến đổi pháp ấn nhìn hoa cả mắt, khí cơ ầm ầm triển lộ ra.

Cũng trong sát na này, không trung Vân Phù sơn phía trên đỉnh đầu hẳn bắt đầu có mây đen dày đặc ngưng tụ tới tựa như ngày tận thế, mây đen trong toàn bộ thương khung không ngừng kéo lại gần Phương Nguyên, như thể muốn thông qua Phương Nguyên làm cầu nối, nối liền trời đất lại với nhau vậy.

“Rẹt rẹt rẹt ”

Cùng lúc đó, bên trong mây đen có mơ hồ có tia sét xuất hiện.

Bên trong mây đen vốn ngưng tụ vô số lôi điện chỉ là nó ẩn vào thương khung, bình thường khó gặp.

Phương Nguyên không hiểu lôi pháp, càng không có cách nào tiếp dẫn lôi điện hạ xuống.

Nhưng lúc này, khí tức Ngũ Hành đạo cơ trên toàn thân hắn lại hoàn toàn triển lộ ra, Ngũ Hành chuyển hóa liền xuất hiện một loại khí tức bản nguyên đại địa, mà loại khí tức này lại là một loại lực hút trời sinh cực mạnh đối với lôi điện, cho nên Phương Nguyên thành công!

"Đoàng!"

Tại thời điểm hẳn kết lên pháp ấn, trong mây đen đột nhiên có một đạo lôi điện thô to như cự mãng giáng xuống.

Lôi điện cưỡng bạo mãnh liệt khó mà tưởng tượng nổi trong nháy mắt ập tới!

Đạo lôi điện kia trực tiếp bổ thẳng xuống đỉnh núi, cũng bao phủ Phương Nguyên lại.

Tất cả mọi người đều không ngờ lôi điện tới nhanh như vậy, bầu không khí vốn đang ồn ào theo đạo lôi điện này giáng xuống lập tức trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Tất cả mọi người đều mắt trợn tròn, ngây ngốc nhìn một màn phía trên đỉnh núi.

Lôi điện đến nhanh, đi cũng nhanh!

Rất nhanh, khung cảnh trên đỉnh núi cao lại hiện ra trước mắt mọi người.

Sau đó, trên mặt từng người liền bắt đầu hiện lên sự lo lắng.

Phương Nguyên bị lôi điện đánh ngã xuống đất, đang nằm sõng soài không rõ sống chết.

Một dự cảm xấu hiện lên trong đầu mọi người, khiến bọn họ khó mà tin nổi...

Chết rồi sao?

Người đầu tiên đạt tới Ngũ Hành Trúc Cơ trong vòng ngàn năm qua của Việt quốc, lại cứ như vậy mà chết rồi sao?

Đệ tử Thanh Dương. .. Ngươi... Ngươi không sao chứ?”

Vị trưởng lão hộ trận của Thượng Thanh sơn cũng kinh hãi, lớn tiếng hỏi thăm.

Vốn hắn cũng muốn đi tới quan sát, nhưng mây đen trên đỉnh núi chưa tan đi, hẳn cũng không dám mạo hiểm tới gần.

Lỡ như lôi điện bất ngờ đánh xuống người hắn, lực lượng kia hẳn cũng không dám tiếp nhận.

"Tên sâu kiến. ... sâu kiến này vậy mà bị đánh chết rồi sao?"

Vẻ mặt của tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm lúc này đã trở nên vặn vẹo, mặc dù hắn rất muốn nhìn thấy cảnh này, thế nhưng hẳn còn phải bắt Phương Nguyên tới tay tra hỏi nơi hạ lạc của pháp bảo kia. Không ngờ tên sâu kiến này lại cả gan làm loạn quá mức, đạt được Ngũ Hành Trúc Cơ còn không biết đủ lại muốn đi trêu chọc Thiên Lôi, rồi lại bị Thiên Lôi mạnh mẽ đánh cho cháy khét lẹt, không phải chết luôn rồi chứ?

Dưới uy lực của Thiên Lôi, cho dù là thần hồn nhất định cũng tan thành mây khói a!

Mình biết đi nơi nào tìm kiện pháp bảo kia đây?

“Meo... "

Không ai chú ý đến, trên một tòa bia đá năm ở phía tây Vân Phù sơn, có một con mèo trắng đang chậm rãi bước ra từ trong màn đêm, nó trông như một con quỷ nhìn chòng chọc vào đỉnh núi cao nhất kia, kêu lên một tiếng trầm thấp, bộ lông trắng đần đần dựng ngược lên!

"Phù..."

Trong bầu không khí căng thẳng tới cực điểm này, Phương Nguyên đang năm sống soài dưới đất không nhúc nhích bỗng nhiên thở ra một hơi dài nặng nề, sau đó dường như dùng hết lực khí toàn thân lồm cồm bò dậy. Đám người bên ngoài Vân Phù sơn hiển nhiên đều không dự kiến được vậy mà hẳn vẫn còn sống, sau một thoáng yên tĩnh bỗng nhiên liền vang lên từng tràng reo hò hoan hô.

Dưới Thiên Lôi oanh kích, vậy mà còn có thể nhặt lại cái mạng trở về, đây là vận khí cỡ nào chứ?

Nhưng không đợi bọn hẳn bày tỏ xong cảm giác may mắn thay cho Phương Nguyên, đã thấy Phương Nguyên sau khi đứng dậy lại làm ra một sự kiện.

Hân lăn nữa kết lên pháp ấn, sau đó dùng hết toàn lực ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng: "Lại đến!"

Đùng!

Thiên Lôi kia quả nhiên quay trở lại, rất cho hẳn mặt mũi, cũng có thế nói rất không nể mặt hắn! Phương Nguyên lại một lần nữa năm xuống!

Trong một sát na này, ngay cả khí cơ trên người tựa hồ cũng gần như biến mất không thể cảm nhận được. . .

Nhưng sau thời gian nghỉ ngơi thật lâu, Phương Nguyên lại lần nữa từ từ bò dậy.

Sau đó hẳn lại ngẩng đầu, thanh âm cũng trở nên khàn khàn hét lớn: "Lại... Lại đến!" 

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Đùng!

...

...

Liên tiếp có lôi điện không ngừng đánh xuống!