Chương 390 Ra Ngoài Du Lịch (1)
Hắn quả thực không tin tiên môn.
Hay nói đúng ra là không tin tưởng bất luận kẻ nào...
Chẳng lẽ nguồn gốc của tai họa này, thực sự là do hẳn mang tội mà cớ?
"Cả gan làm loạn, tâm cơ thâm trầm, toàn tâm. toàn ý, chỉ muốn leo lên tới chỗ cao hơn..."
Tần trưởng lão đã đi tới trước chấn song, tay phải nâng lên, trên năm ngón tay hội tụ linh quang tựa như luồng điện, chậm rãi hạ xuống trán của Phương Nguyên. Phương Nguyên biết đây là dấu hiệu hắn sắp thi triển Sưu Hồn thuật, cũng biết một khi bàn tay này ấn lên trán mình, chính mình liền thật sự xong rồi, hắn liều mạng muốn giấy giụa, thế nhưng Khốn Tiên Tác đang trên người, có thể giãy dụa đi đâu chứ?
"Ta thực sự rất không thích cái tính tình này của ngươi, nhưng có lẽ..."
Cũng chính vào lúc này, bàn tay Tân trưởng lão đã đến trước người Phương Nguyên, nhưng lại không đặt lên trán Phương Nguyên, mà bỗng nhiên lần xuống phía dưới, kéo Khốn Tiên Tác trên người Phương Nguyên xuống, sau đó tiện tay ném tới một bọc quần áo, đồng thời trong miệng thấp giọng nói ra: "... Đây chính là nguyên nhân tiên môn coi trọng ngươi, cho rằng ngươi đáng giá trả giá lớn như vậy để bảo vệ ngươi sao?”
Khốn Tiên Tác vừa cởi xuống, pháp lực Phương Nguyên trở về, nhưng hắn lại đang ngây ngẩn cả người, hắn nhìn xuống mặt đất, liền thấy được túi càn khôn, thậm chí còn có cả thanh trường kiếm kia của hắn, đây đều là những đồ vật lúc ban ngày bị người lục soát lấy đi, không nghĩ tới Tân trưởng lão lại mang tới toàn bộ cho hắn.
Hắn ngơ ngác nhìn Tần trưởng lão, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
"Đệ tử Thanh Dương tông Phương Nguyên nghe lệnh!"
Bộ dáng Tần trưởng lão vẫn lãnh đạm như vậy, thản nhiên nói: "Tông chủ lệnh cho ngươi rời núi du lịch, không kết Kim Đan, không nên quay lại!"
"Ra ngoài du lịch?”
Lúc đầu cho rằng mình hắn phải chết cũng mặt sẽ không đổi sắc, bỗng nhiên nghe câu nói này, Phương Nguyên lại cảm thấy kinh hãi.
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tân trưởng lão, trong lúc nhất thời, còn tưởng rằng mình nghe đang lầm.
"Đây là ý của tông chủ!”
Tần trưởng lão nhìn hẳn, vẫn là bộ mặt và dáng vẻ không thay đổi kia, thản nhiên nói: "Ngươi gây ra đại họa, tiên môn vô năng, không bảo vệ nổi ngươi, nhưng Thanh Dương tông chúng ta cho dù có vô năng, cũng sẽ không tùy tiện áp đặt vô lý hại chết đệ tử nhà mình Ngay khi tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia nói ra chuyện này, tông chủ cũng đã bí mật truyền âm cho chúng ta, lúc ở trên đại điện chẳng qua chỉ là diễn kịch cho mọi người xem mà thôi...."
"Hiện tại ngươi lập tức rời đi đi, có thể chạy được bao xa thì chạy..."
"Ra ngoài tìm cơ duyên của minh, tìm tạo hóa của mình, nếu như đám người Vân trưởng lão cùng tông chủ đều không nhìn lầm ngươi mà nói, hi vọng trong tương lai có một ngày ngươi có thể có trưởng thành lên, có thể là kết thành Nguyên Anh, có thể là bước lên Kim Đan Đại Đạo, trở thành người ở bên trong Tiên Minh. Đến lúc đó hãng trở lại đi, chắc hẳn đến lúc đó, Nam Hoang Yêu Vương cũng không làm gì được ngươi nữa.
Nghe giải thích một phen như vậy, cuối cùng Phương Nguyên cũng hiểu ra.
“Nếu ta bỏ đi, tiên môn làm sao bây giờ?”
Câu hỏi này hẳn nói ra trong vô ý thức.
Trước đó, nếu có cơ hội rời khỏi, hắn sẽ lập tức đi ngay, nhưng hiện tại lại không nhịn được hỏi ra câu này.
"Tiên môn tự có biện pháp ứng đối của tiên môn, ngươi cũng không cần quan tâm!"
Tần trưởng lão lạnh nhạt trả lời một câu, rồi quay người đi ra bên ngoài Hắc Ngục, vừa đi vừa nói: "Phát hiện trong hàng ngũ đệ tử có người sát hại nhỉ tử Nam Hoang Yêu Vương, chúng ta liền không nói hai lời, lập tức nhốt người lại, chuẩn bị giao cho Nam Hoang Yêu Vương xử trí, cách làm này, hẳn còn có thể không hài lòng được sao? Ha ha, nhưng ngươi có bản lĩnh lớn, tự mình đào thoát, thì đó lại là chuyện không có cách nào..."
Nói rồi, ánh mắt Tân trưởng lão ngược lại trở nên lạnh lẽo, thản nhiên nói :"Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn kia nếu có bản lĩnh, cứ để hẳn đuổi theo ngươi là được, Thanh Dương tông chúng ta cũng sẽ không biện hộ cái gì. Đương nhiên, nếu như hắn không đuổi kịp ngươi, đó lại là chuyện của hắn, không liên quan gì đến Thanh Dương tông!”
Phương Nguyên ngơ ngác nghe những lời này, trong đầu liên kết vô số chỉ tiết lại với nhau, thông suốt sáng tỏ.
Trước đó nhốt mình lại, biểu thị không dám đối kháng chính diện với Nam Hoang Yêu Vương...
Nhưng lại bí mật thả mình đi...
Đó chính là ba phải, tận lực không muốn ra tay, mọi người vẫn nên giảng đạo lý với nhau đi...
Nói trắng ra là chính là, Tiên Minh hi vọng khi có mâu thuẫn, phương án giải quyết là tất cả mọi người chỉ nên dùng miệng để nói chuyện!
Nếu như Thanh Dương tông cưỡng ép che chở đệ tử sát hại ấu tử của Nam Hoang Yêu Vương, không chịu giao ra, bày ra thái độ đối kháng đến cùng với Nam Hoang Yêu Vương, thì Nam Hoang Yêu Vương rong cơn tức giận làm ra điều gì đó, Tiên Minh cũng chỉ có thể mắt nhầm mắt mở bỏ qua, dù sao Nam Hoang Yêu Vương cũng là khổ chủ. Thế nhưng Thanh Dương tông đã hạ thấp tư thái, Tiên Minh cũng sẽ không để Nam Hoang Yêu Vương tùy ý làm ẩu.
Phách lối đến cùng, công khai đối kháng với Nam Hoang Yêu Vương, đó là tự chuốc họa vào thân, bị đánh cũng là đáng đời!