Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 333: Chân Truyền Chém Ma Khôi (2)




"Giải trừ cấm chế trên người hắn đi!"   

Phương Nguyên khẽ gật đầu, phân phó mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghiêm Cơ, thản nhiên nói: "Ở trước mặt trận đại kiếp nạn này, vấn đề giữa Tiểu Trúc phong cùng Thần Tiêu phong đã không phải là vấn đề nữa. Ngươi cũng không còn là tù nhân của Tiểu Trúc phong ta nữa, sau khi thoát khỏi cấm chế, liền tham chiến đi thôi, phần tội trạng ta sẽ cho ngươi nợ đó, chuyện sau này, sau này hãy nói đi!"   

"Đa tạ!"   

Nghiêm Cơ trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng: "Đa tạ ngươi để cho ta có cơ hội tham gia trận chiến này!"   



Phương Nguyên xuất thần một hồi, nói: "Đừng khách khí!"   

Nghiêm Cơ cũng không nói thêm cái gì, sau khi thoát khỏi cấm chế, liền quay người nhanh bước đi, vừa đi vừa hô to yêu cầu người khác lấy đan dược tới, dù sao hắn cũng đã bị trói buộc mấy ngày, cần phải ăn vào một chút đan dược mới có thể mau chóng khôi phục trạng thái...   

Mà Phương Nguyên vẫn ngẩn người ngồi nguyên tại chỗ, tựa như là đang suy nghĩ gì đó.   

"Phương Nguyên sư đệ..."   



Lại đợi một lúc sau, đám người Lục Thanh Quan, Hậu Quỷ Nhi, Tiểu Kiều sư muội, Quan Ngạo đều xuất hiện ở trước mặt hắn. Những người này cũng không biết lúc này Phương Nguyên gọi bọn họ chạy tới làm gì, vẻ mặt đều tỏ ra nghi hoặc, bởi vì bọn hắn cũng đã biết Phương Nguyên bị thương. Hiện tại nhục thân Phương Nguyên đang có ám thương, không thể nào tham dự trận đại chiến tiêu hao đại lượng pháp lực cùng thời gian, cũng không biết khi nào kết thúc này!   

"Phù..."   

Trông thấy những người này tới, Phương Nguyên khẽ thở ra một hơi dài, sau đó nhìn về phía Lục Thanh Quan, nói: "Lục sư huynh, đợt ma vật cuối cùng này cũng không dễ đối phó, cho dù các đại chân truyền đều đã xuất thủ, cũng không nhất định có thể gi ết chết con Ma Ưng kia. Ta cũng muốn tham chiến, thế nhưng với trạng thái hiện tại của ta, chỉ sợ không kiên trì được bao nhiêu thời gian, cho nên ta mời ngươi tới, là muốn ngươi giúp ta thôi diễn một cái kế hoạch. Ta cần tìm được một cơ hội để xuất thủ, một kích toàn lực, g iết chết con Ma Ưng kia..."   

Lục Thanh Quan nghe vậy, dường như cũng không cảm thấy bất ngờ, một lát sau mới nói: "Ngươi bây giờ còn có thể xuất ra mấy kiếm?"   

"Ma vật kia rất lợi hại, về mặt lực lượng không đạt tới Trúc Cơ, e là không thể tổn thương được nó..."   

Phương Nguyên thầm suy đoán nửa ngày, nói: "Bây giờ nếu ta ngưng tụ pháp lực toàn thân, cũng có thể miễn cưỡng thi triển ra một kích có lực lượng không kém Trúc Cơ, nhưng cũng chỉ có một kiếm!"   

Hắn dừng lại hồi lâu, lần nữa xác định, gật đầu nói: "Nhiều nhất chỉ có một kiếm!"   

Lục Thanh Quan trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói: "Chỉ có một kiếm mà nói, nếu không thành công, ngươi chỉ có con đường chết!"   

"Đại kiếp trước mắt, mạng người là không đáng giá nhất!"   

Phương Nguyên cười một tiếng, nói: "Việc đã đến nước này, liền đánh cược một keo thì đã làm sao, hoặc là chết, hoặc là một kiếm định càn khôn!"   

"Phù..."   

Ma Ưng giương cánh, hệt như một phiến ma vân bao trùm trên đỉnh đầu chúng đệ tử tiên môn.   

Tình cảnh hệt như bầu trời sụp xuống, không cách nào ngăn cản.   

Cặp cánh lớn như ma vân chỉ quét ngang qua đã có thể quấy tới mây gió đầy trời, cuồng phong vô tận gào thét, mặt đất cũng bị quét sâu ba thước. Trước cặp cánh lớn này, dù là đệ tử tiên môn có tu vi cao cỡ nào cũng đừng mơ có thể khống chế nổi thân hình. Bọn hắn không nhịn được bị cuồng phong quấy đãng, thất tha thất thểu. Thiết trảo của nó lộ ra, hệt như đao trảm đậu hũ, dù đám chân truyền tiên môn có thân thể mạnh hơn nữa, có pháp bảo phòng ngự mạnh hơn nữa, cũng không cách nào chặn được thiết trảo này, thường bị một vuốt của nó khiến cả thân thể và pháp bảo trên người biến thành thịt nát. Kinh khủng hơn là một thân hắc diễm của nó lại như có thể hiển hóa bất cứ lúc nào, công kích của các chân truyền tiên môn đánh tới trên người nó trực tiếp bị hỏa diễm triệt tiêu, rất khó có thể thương tổn tới nó...   

Đối với mấy đệ tử chân truyền này, từ trình độ nào đó đến nói, nó đã là vô địch!   

"Giết..."   

Nhưng tới lúc này, đám chân truyền tiên môn không ai khiếp đảm, đều dùng hết tính mệnh xông lên, giết tới đỏ cả mắt. Dù sao tình cảnh lúc này cũng đã không phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Chết dưới vuốt Ma Ưng này và trốn vào Bát Hoang Vân Đài, chờ khi Vân Đài bị đánh vỡ rồi mới chết, có chỗ nào khác nhau sao? Thậm chí chết dưới vuốt Ma Ưng còn có thể kiếm được một cơ hội khiến nó bị thương nặng hơn một chút...   

Vì vậy, ôm suy nghĩ này, chúng chân truyền tiên môn đều liều mạng lao lên.   

"Phốc..."   

Thủ lĩnh chân truyền Thú Linh tông Trần Thái A thôi động thú hồn vọt tới. Nhưng chiến hồn sư tử ba đầu đầu cường đại của hắn có dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể kéo xuống một mảnh lông vũ từ trên người Ma Ưng kia, sau đó chọc giận Ma Ưng, móng vuốt sắc bén của nó xé đến, trực tiếp bắt chiến hồn sư tử vào giữa trảo, tàn nhẫn bóp kéo một cái. Lập tức, Trần Thái A cả chiến hồn cả người thật đều bị xé thành vài mảnh, tiếng gầm rống tức giận cũng bị gián đoạn như vậy...   

"XÍU...UU!..."   

Hai đệ tử chân truyền Thượng Thanh sơn đều cầm Tiên Tác, khổn trụ trảo phải của Ma Ưng, liều mạng kéo xé. Nhưng Ma Ưng chỉ hót dài lên một tiếng, chợt xoay người lại, hai người bọn họ liền không chống đỡ nổi, trái lại bị Tiên Tác kéo ngược qua. Tiếp sau đó nữa, còn chưa đợi bọn hắn buông Tiên Tác ra xoay người trốn chạy, Ma Ưng kia đã quay người, cánh lớn vỗ một cái, hai người bọn họ lập tức bị quét trúng, đồng thời phun máu tươi ngã ra thật xa. Một thân xương cốt đều vỡ nát. Khi cả người rơi trên mặt đất, thân thể đã vặn vẹo không còn hình dáng, cặp mắt vô thần mà tuyệt vọng!   

"Yêu ma nhận lấy cái chết!"   

Thủ lĩnh chân truyền Huyền Kiếm tông Tần Vô Tranh lớn tiếng hét lên, không màng sinh tử, cầm Linh Bảo kiếm trong tay chính diện vọt tới trước mắt Ma Ưng kia. Người tu luyện kiếm đạo bình thường đều có thân pháp không tệ, hắn cũng là như thế. Vậy mà hắn lại có thể tránh thoát móng vuốt sắc bén và cái mỏ nhọn của Ma Ưng, trực tiếp nhảy tới trên đỉnh đầu nó. Sau đó một thân pháp lực đều trút vào trong pháp kiếm, khiến thanh cổ kiếm kia sáng chói hệt như một đạo thiểm điện. Sau đó hắn hung tợn đâm vào sau lưng Ma Ưng, cắt ra vết thương dài tới hơn một trượng... "Giải trừ cấm chế trên người hắn đi!"   

Phương Nguyên khẽ gật đầu, phân phó mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghiêm Cơ, thản nhiên nói: "Ở trước mặt trận đại kiếp nạn này, vấn đề giữa Tiểu Trúc phong cùng Thần Tiêu phong đã không phải là vấn đề nữa. Ngươi cũng không còn là tù nhân của Tiểu Trúc phong ta nữa, sau khi thoát khỏi cấm chế, liền tham chiến đi thôi, phần tội trạng ta sẽ cho ngươi nợ đó, chuyện sau này, sau này hãy nói đi!"   

"Đa tạ!"   

Nghiêm Cơ trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng: "Đa tạ ngươi để cho ta có cơ hội tham gia trận chiến này!"   



Phương Nguyên xuất thần một hồi, nói: "Đừng khách khí!"   

Nghiêm Cơ cũng không nói thêm cái gì, sau khi thoát khỏi cấm chế, liền quay người nhanh bước đi, vừa đi vừa hô to yêu cầu người khác lấy đan dược tới, dù sao hắn cũng đã bị trói buộc mấy ngày, cần phải ăn vào một chút đan dược mới có thể mau chóng khôi phục trạng thái...   

Mà Phương Nguyên vẫn ngẩn người ngồi nguyên tại chỗ, tựa như là đang suy nghĩ gì đó.   

"Phương Nguyên sư đệ..."   



Lại đợi một lúc sau, đám người Lục Thanh Quan, Hậu Quỷ Nhi, Tiểu Kiều sư muội, Quan Ngạo đều xuất hiện ở trước mặt hắn. Những người này cũng không biết lúc này Phương Nguyên gọi bọn họ chạy tới làm gì, vẻ mặt đều tỏ ra nghi hoặc, bởi vì bọn hắn cũng đã biết Phương Nguyên bị thương. Hiện tại nhục thân Phương Nguyên đang có ám thương, không thể nào tham dự trận đại chiến tiêu hao đại lượng pháp lực cùng thời gian, cũng không biết khi nào kết thúc này!   

"Phù..."   

Trông thấy những người này tới, Phương Nguyên khẽ thở ra một hơi dài, sau đó nhìn về phía Lục Thanh Quan, nói: "Lục sư huynh, đợt ma vật cuối cùng này cũng không dễ đối phó, cho dù các đại chân truyền đều đã xuất thủ, cũng không nhất định có thể gi ết chết con Ma Ưng kia. Ta cũng muốn tham chiến, thế nhưng với trạng thái hiện tại của ta, chỉ sợ không kiên trì được bao nhiêu thời gian, cho nên ta mời ngươi tới, là muốn ngươi giúp ta thôi diễn một cái kế hoạch. Ta cần tìm được một cơ hội để xuất thủ, một kích toàn lực, g iết chết con Ma Ưng kia..."   

Lục Thanh Quan nghe vậy, dường như cũng không cảm thấy bất ngờ, một lát sau mới nói: "Ngươi bây giờ còn có thể xuất ra mấy kiếm?"   

"Ma vật kia rất lợi hại, về mặt lực lượng không đạt tới Trúc Cơ, e là không thể tổn thương được nó..."   

Phương Nguyên thầm suy đoán nửa ngày, nói: "Bây giờ nếu ta ngưng tụ pháp lực toàn thân, cũng có thể miễn cưỡng thi triển ra một kích có lực lượng không kém Trúc Cơ, nhưng cũng chỉ có một kiếm!"   

Hắn dừng lại hồi lâu, lần nữa xác định, gật đầu nói: "Nhiều nhất chỉ có một kiếm!"   

Lục Thanh Quan trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói: "Chỉ có một kiếm mà nói, nếu không thành công, ngươi chỉ có con đường chết!"   

"Đại kiếp trước mắt, mạng người là không đáng giá nhất!"   

Phương Nguyên cười một tiếng, nói: "Việc đã đến nước này, liền đánh cược một keo thì đã làm sao, hoặc là chết, hoặc là một kiếm định càn khôn!"   

"Phù..."   

Ma Ưng giương cánh, hệt như một phiến ma vân bao trùm trên đỉnh đầu chúng đệ tử tiên môn.   

Tình cảnh hệt như bầu trời sụp xuống, không cách nào ngăn cản.   

Cặp cánh lớn như ma vân chỉ quét ngang qua đã có thể quấy tới mây gió đầy trời, cuồng phong vô tận gào thét, mặt đất cũng bị quét sâu ba thước. Trước cặp cánh lớn này, dù là đệ tử tiên môn có tu vi cao cỡ nào cũng đừng mơ có thể khống chế nổi thân hình. Bọn hắn không nhịn được bị cuồng phong quấy đãng, thất tha thất thểu. Thiết trảo của nó lộ ra, hệt như đao trảm đậu hũ, dù đám chân truyền tiên môn có thân thể mạnh hơn nữa, có pháp bảo phòng ngự mạnh hơn nữa, cũng không cách nào chặn được thiết trảo này, thường bị một vuốt của nó khiến cả thân thể và pháp bảo trên người biến thành thịt nát. Kinh khủng hơn là một thân hắc diễm của nó lại như có thể hiển hóa bất cứ lúc nào, công kích của các chân truyền tiên môn đánh tới trên người nó trực tiếp bị hỏa diễm triệt tiêu, rất khó có thể thương tổn tới nó...   

Đối với mấy đệ tử chân truyền này, từ trình độ nào đó đến nói, nó đã là vô địch!   

"Giết..."   

Nhưng tới lúc này, đám chân truyền tiên môn không ai khiếp đảm, đều dùng hết tính mệnh xông lên, giết tới đỏ cả mắt. Dù sao tình cảnh lúc này cũng đã không phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Chết dưới vuốt Ma Ưng này và trốn vào Bát Hoang Vân Đài, chờ khi Vân Đài bị đánh vỡ rồi mới chết, có chỗ nào khác nhau sao? Thậm chí chết dưới vuốt Ma Ưng còn có thể kiếm được một cơ hội khiến nó bị thương nặng hơn một chút...   

Vì vậy, ôm suy nghĩ này, chúng chân truyền tiên môn đều liều mạng lao lên.   

"Phốc..."   

Thủ lĩnh chân truyền Thú Linh tông Trần Thái A thôi động thú hồn vọt tới. Nhưng chiến hồn sư tử ba đầu đầu cường đại của hắn có dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể kéo xuống một mảnh lông vũ từ trên người Ma Ưng kia, sau đó chọc giận Ma Ưng, móng vuốt sắc bén của nó xé đến, trực tiếp bắt chiến hồn sư tử vào giữa trảo, tàn nhẫn bóp kéo một cái. Lập tức, Trần Thái A cả chiến hồn cả người thật đều bị xé thành vài mảnh, tiếng gầm rống tức giận cũng bị gián đoạn như vậy...   

"XÍU...UU!..."   

Hai đệ tử chân truyền Thượng Thanh sơn đều cầm Tiên Tác, khổn trụ trảo phải của Ma Ưng, liều mạng kéo xé. Nhưng Ma Ưng chỉ hót dài lên một tiếng, chợt xoay người lại, hai người bọn họ liền không chống đỡ nổi, trái lại bị Tiên Tác kéo ngược qua. Tiếp sau đó nữa, còn chưa đợi bọn hắn buông Tiên Tác ra xoay người trốn chạy, Ma Ưng kia đã quay người, cánh lớn vỗ một cái, hai người bọn họ lập tức bị quét trúng, đồng thời phun máu tươi ngã ra thật xa. Một thân xương cốt đều vỡ nát. Khi cả người rơi trên mặt đất, thân thể đã vặn vẹo không còn hình dáng, cặp mắt vô thần mà tuyệt vọng!   

"Yêu ma nhận lấy cái chết!"   

Thủ lĩnh chân truyền Huyền Kiếm tông Tần Vô Tranh lớn tiếng hét lên, không màng sinh tử, cầm Linh Bảo kiếm trong tay chính diện vọt tới trước mắt Ma Ưng kia. Người tu luyện kiếm đạo bình thường đều có thân pháp không tệ, hắn cũng là như thế. Vậy mà hắn lại có thể tránh thoát móng vuốt sắc bén và cái mỏ nhọn của Ma Ưng, trực tiếp nhảy tới trên đỉnh đầu nó. Sau đó một thân pháp lực đều trút vào trong pháp kiếm, khiến thanh cổ kiếm kia sáng chói hệt như một đạo thiểm điện. Sau đó hắn hung tợn đâm vào sau lưng Ma Ưng, cắt ra vết thương dài tới hơn một trượng...