Đến lúc này, bọn hắn còn có thể nói gì nữa? Ngoại trừ gặp mặt chúng đệ tử đi theo đuổi bắt, bọn hắn cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra!
"Mạnh sư huynh nói rất đúng, nếu người nổ Bát Hoang Vân Đài của các ngươi là Hắc Bạch Song Sát gì kia, vậy chuyện này có liên quan gì tới đệ tử Thanh Dương tông chúng ta? Trong Ma Tức hồ vốn hung hiểm trùng trùng, mà đối kháng với đám ma vật lại là trách nhiệm của đệ tử ngũ đại tiên môn chúng ta. Thiết nghĩ Thanh Dương tông ta gặp thiên tai lớn như vậy cũng chưa từng nói gì, các ngươi chỉ bị hai ma đầu hãm hại, chẳng lẽ lại không tiếp thụ được?"
Tại thời điểm này, Vu Tình cũng tiếp lời mở miệng, thần sắc hơi lạnh lùng: "Chẳng qua bất kể thế nào, tứ đại tiên môn các ngươi đã gặp đại nạn, tình thế hiểm trở, muốn tới Thanh Dương tông ta mượn đường. Nể tình ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, chúng ta cũng không tiện cự tuyệt. Đã đến nơi này vậy các ngươi cứ an tâm, đường này vẫn sẽ cho các ngươi mượn, nhưng ma vật vây quanh Vân Đài, chúng ta cũng phải cùng nhau tiêu diệt đi!"
"Đây là được tiện nghi còn khoe mẽ sao?"
"Ngược lại thành chúng ta tới xin Thanh Dương tông cho mượn đường hay sao?"
Đệ tử tứ đại tiên môn nghe thấy lời nầy, mỗi một người đều biến sắc, tức giận bất bình.
Vu Tình cũng không cho bọn hắn có thời gian càu nhàu, chỉ thản nhiên nói: "Nếu chư vị còn muốn ầm ĩ thêm nữa, vậy cũng tùy các ngươi. Ngược lại Thanh Dương tông ta chiếm lý, không sợ trận tranh cãi này. Chẳng qua ta vẫn muốn nhắc nhở các ngươi một câu, ma vật chung quanh càng ngày càng nhiều, sợ rằng rất nhanh sẽ lại có ma vật tấn công tới đây. Đến tột cùng các ngươi định táng thân dưới nanh vuốt của ma vật hay muốn mượn Vân Đài của chúng ta tạm lánh đây?"
Lúc này chúng đệ tử tiên môn mới kịp phản ứng, nhìn quanh bốn phía, sắc mặt lập tức đại biến. Chỉ thấy chung quanh khói đen cuồn cuộn, chẳng biết từ lúc nào đã có không biết có bao nhiêu ma vật lắc lư đi qua, số lượng lại có thể nhiều hơn cả lượng ma vật bọn hắn đánh giết lúc nãy. Hiện tại mắt trần cũng có thể thấy, không biết có bao nhiêu đôi mắt như quỷ hỏa đang nhìn chằm chằm bọn hắn, khiến người sởn tóc gáy, lưng rét lạnh.
Lúc này bọn hắn mới ý thức được, nguy thế của Bát Hoang Vân Đài Thanh Dương tông còn hiểm trở hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn!
Khi bọn hắn đến vừa lúc tiêu diệt được một mảnh ma vật, thế nhưng mới không bao lâu đã lại có rất nhiều ma vật tụ tập qua đây. Chỉ có điều hiện tại, thấy đệ tử tiên môn chung quanh Bát Hoang Vân Đài thế đại lực đại, chúng còn đang âm thầm rình ngó, ánh mắt sâu kín, tham lam lại âm trầm nhìn chằm chằm tất cả mọi người...
Nếu lúc này còn kéo dài nữa, sợ rằng đám ma vật sẽ nhanh chóng công tới, mà bọn hắn nằm vòng ngoài sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Nhưng nếu hiện tại từ bỏ, vậy trong tranh chấp giữa bọn hắn và Thanh Dương tông, bọn hắn sẽ thua một bậc không thể nghi ngờ...
Mà bọn hắn cũng biết, nếu mất tiên cơ, sau này càng khó có thể chế trụ Phương Nguyên...
Nhưng nếu không nhận... Lại còn biện pháp nào khác?
Đủ loại tính toán chìm nổi trong lòng các đại đệ tử tiên môn, vừa tính toán vừa lo âu, thấp thỏm...
Rốt cục, chân truyền tứ đại tiên môn liếc nhau một cái, trong lòng đều có chút bất đắc dĩ. Sau đó dưới bầu không khí đầy áp lực, Tiêu sư tỷ Bách Hoa cốc lạnh mặt chậm rãi nói: "Đã như vậy, vậy cảm ơn đồng đạo Thanh Dương tông đã cho chúng ta một con đường sống..."
"Ha ha, không cần phải khách khí!"
Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình cùng liếc nhau, thái độ khiêm tốn ôn hoà: "Là chuyện nên làm!".
Lẽ nào trắng đen thực sự có thể điên đảo?
Vốn dĩ Thanh Dương tông đang cần tứ đại tiên môn cứu viện gấp, nhưng cuối cùng lại trở thành tứ đại tiên môn đến đây cầu viện Thanh Dương tông?
Đệ tử tứ đại tiên môn mỗi người đều cảm thấy trong lòng biệt khuất, hận không thể lập tức liều mạng với Thanh Dương tông. Nhưng ngược lại, đệ tử dẫn đầu tứ đại tiên môn đều giữ vững trầm tĩnh, bọn hắn đều thừa nhận lời Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc đã nói. Nói cách khác, bọn hắn đều chấp nhận, thế cục hôm nay đã không còn là bọn hắn đi cứu viện Thanh Dương tông, mà là bọn hắn đại biểu cho tứ đại tiên môn đến đây mượn đường...
Ngay cả khi thế cục này khiến người biệt khuất, nhưng còn có thể làm sao?
Chết sống của đệ tử Thanh Dương tông và lợi ích của tiên môn nhà mình, cái nào quan trọng hơn?
Sống chết của mình và lợi ích của tiên môn nhà mình, cái nào quan trọng hơn?
Chân tướng sự thật và sống chết của mình, cái nào quan trọng hơn?
Đáp án rất rõ ràng!
Chung quanh, ma vật đã tụ họp tới đây, nhìn chằm chằm bọn hắn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát động thế tiến công tập kích, đáng sợ khó có thể hình dung. Nếu như hiện tại tứ đại tiên môn không thể có thái độ nhất trí với Thanh Dương tông, rất có thể Thanh Dương tông sẽ lui lại giữ Bát Hoang Vân Đài, tránh ở bên trong tiêu dao. Mà bọn hắn lại phải ở bên ngoài Bát Hoang Vân Đài thừa nhận trùng kích của vô tận ma vật. Cuối cùng lại có thể có bao nhiêu người sống sót?
Hiện nay, sinh lộ duy nhất của ngũ đại tiên môn chính là bảo vệ một tòa Bát Hoang Vân Đài cuối cùng này, cũng tận hết khả năng bảo tồn tính mệnh của môn hạ đệ tử, đợi khi thí luyện kết thúc lại cùng rời khỏi Ma Tức hồ. Ngoài ra, bọn hắn không còn chuyện gì trọng yếu hơn!
Đối với hai người đã hủy Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn, đương nhiên không thể dễ dàng buông tha!
Nhưng hiện tại bọn hắn cũng không có biện pháp gì khác, tứ đại tiên môn không có bất kỳ chứng cớ gì!
Chỉ cần không có chứng cứ, vậy người đã hủy Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn chính là Hắc Bạch Song Sát, không liên quan gì tới hai người Phương Nguyên!
Nếu thế, bọn hắn cũng chỉ có thể ở trong Vân Đài, bảo vệ Vân Đài trước rồi lại nói!
Những chuyện khác có lẽ vẫn nên đợi khi rời khỏi Ma Tức hồ rồi lại nói tiếp. Đợi khi những đệ tử đang truy tung cắn chặt hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh tới đây rồi lại nói tiếp, cũng có chứng cứ để giải thích xem vì sao hai người lại có thể trở về sớm như vậy. Tới lúc ấy, tốt xấu gì cũng có chút lí do thoái thác! Đến lúc này, bọn hắn còn có thể nói gì nữa? Ngoại trừ gặp mặt chúng đệ tử đi theo đuổi bắt, bọn hắn cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra!
"Mạnh sư huynh nói rất đúng, nếu người nổ Bát Hoang Vân Đài của các ngươi là Hắc Bạch Song Sát gì kia, vậy chuyện này có liên quan gì tới đệ tử Thanh Dương tông chúng ta? Trong Ma Tức hồ vốn hung hiểm trùng trùng, mà đối kháng với đám ma vật lại là trách nhiệm của đệ tử ngũ đại tiên môn chúng ta. Thiết nghĩ Thanh Dương tông ta gặp thiên tai lớn như vậy cũng chưa từng nói gì, các ngươi chỉ bị hai ma đầu hãm hại, chẳng lẽ lại không tiếp thụ được?"
Tại thời điểm này, Vu Tình cũng tiếp lời mở miệng, thần sắc hơi lạnh lùng: "Chẳng qua bất kể thế nào, tứ đại tiên môn các ngươi đã gặp đại nạn, tình thế hiểm trở, muốn tới Thanh Dương tông ta mượn đường. Nể tình ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, chúng ta cũng không tiện cự tuyệt. Đã đến nơi này vậy các ngươi cứ an tâm, đường này vẫn sẽ cho các ngươi mượn, nhưng ma vật vây quanh Vân Đài, chúng ta cũng phải cùng nhau tiêu diệt đi!"
"Đây là được tiện nghi còn khoe mẽ sao?"
"Ngược lại thành chúng ta tới xin Thanh Dương tông cho mượn đường hay sao?"
Đệ tử tứ đại tiên môn nghe thấy lời nầy, mỗi một người đều biến sắc, tức giận bất bình.
Vu Tình cũng không cho bọn hắn có thời gian càu nhàu, chỉ thản nhiên nói: "Nếu chư vị còn muốn ầm ĩ thêm nữa, vậy cũng tùy các ngươi. Ngược lại Thanh Dương tông ta chiếm lý, không sợ trận tranh cãi này. Chẳng qua ta vẫn muốn nhắc nhở các ngươi một câu, ma vật chung quanh càng ngày càng nhiều, sợ rằng rất nhanh sẽ lại có ma vật tấn công tới đây. Đến tột cùng các ngươi định táng thân dưới nanh vuốt của ma vật hay muốn mượn Vân Đài của chúng ta tạm lánh đây?"
Lúc này chúng đệ tử tiên môn mới kịp phản ứng, nhìn quanh bốn phía, sắc mặt lập tức đại biến. Chỉ thấy chung quanh khói đen cuồn cuộn, chẳng biết từ lúc nào đã có không biết có bao nhiêu ma vật lắc lư đi qua, số lượng lại có thể nhiều hơn cả lượng ma vật bọn hắn đánh giết lúc nãy. Hiện tại mắt trần cũng có thể thấy, không biết có bao nhiêu đôi mắt như quỷ hỏa đang nhìn chằm chằm bọn hắn, khiến người sởn tóc gáy, lưng rét lạnh.
Lúc này bọn hắn mới ý thức được, nguy thế của Bát Hoang Vân Đài Thanh Dương tông còn hiểm trở hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn!
Khi bọn hắn đến vừa lúc tiêu diệt được một mảnh ma vật, thế nhưng mới không bao lâu đã lại có rất nhiều ma vật tụ tập qua đây. Chỉ có điều hiện tại, thấy đệ tử tiên môn chung quanh Bát Hoang Vân Đài thế đại lực đại, chúng còn đang âm thầm rình ngó, ánh mắt sâu kín, tham lam lại âm trầm nhìn chằm chằm tất cả mọi người...
Nếu lúc này còn kéo dài nữa, sợ rằng đám ma vật sẽ nhanh chóng công tới, mà bọn hắn nằm vòng ngoài sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Nhưng nếu hiện tại từ bỏ, vậy trong tranh chấp giữa bọn hắn và Thanh Dương tông, bọn hắn sẽ thua một bậc không thể nghi ngờ...
Mà bọn hắn cũng biết, nếu mất tiên cơ, sau này càng khó có thể chế trụ Phương Nguyên...
Nhưng nếu không nhận... Lại còn biện pháp nào khác?
Đủ loại tính toán chìm nổi trong lòng các đại đệ tử tiên môn, vừa tính toán vừa lo âu, thấp thỏm...
Rốt cục, chân truyền tứ đại tiên môn liếc nhau một cái, trong lòng đều có chút bất đắc dĩ. Sau đó dưới bầu không khí đầy áp lực, Tiêu sư tỷ Bách Hoa cốc lạnh mặt chậm rãi nói: "Đã như vậy, vậy cảm ơn đồng đạo Thanh Dương tông đã cho chúng ta một con đường sống..."
"Ha ha, không cần phải khách khí!"
Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình cùng liếc nhau, thái độ khiêm tốn ôn hoà: "Là chuyện nên làm!".
Lẽ nào trắng đen thực sự có thể điên đảo?
Vốn dĩ Thanh Dương tông đang cần tứ đại tiên môn cứu viện gấp, nhưng cuối cùng lại trở thành tứ đại tiên môn đến đây cầu viện Thanh Dương tông?
Đệ tử tứ đại tiên môn mỗi người đều cảm thấy trong lòng biệt khuất, hận không thể lập tức liều mạng với Thanh Dương tông. Nhưng ngược lại, đệ tử dẫn đầu tứ đại tiên môn đều giữ vững trầm tĩnh, bọn hắn đều thừa nhận lời Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc đã nói. Nói cách khác, bọn hắn đều chấp nhận, thế cục hôm nay đã không còn là bọn hắn đi cứu viện Thanh Dương tông, mà là bọn hắn đại biểu cho tứ đại tiên môn đến đây mượn đường...
Ngay cả khi thế cục này khiến người biệt khuất, nhưng còn có thể làm sao?
Chết sống của đệ tử Thanh Dương tông và lợi ích của tiên môn nhà mình, cái nào quan trọng hơn?
Sống chết của mình và lợi ích của tiên môn nhà mình, cái nào quan trọng hơn?
Chân tướng sự thật và sống chết của mình, cái nào quan trọng hơn?
Đáp án rất rõ ràng!
Chung quanh, ma vật đã tụ họp tới đây, nhìn chằm chằm bọn hắn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát động thế tiến công tập kích, đáng sợ khó có thể hình dung. Nếu như hiện tại tứ đại tiên môn không thể có thái độ nhất trí với Thanh Dương tông, rất có thể Thanh Dương tông sẽ lui lại giữ Bát Hoang Vân Đài, tránh ở bên trong tiêu dao. Mà bọn hắn lại phải ở bên ngoài Bát Hoang Vân Đài thừa nhận trùng kích của vô tận ma vật. Cuối cùng lại có thể có bao nhiêu người sống sót?
Hiện nay, sinh lộ duy nhất của ngũ đại tiên môn chính là bảo vệ một tòa Bát Hoang Vân Đài cuối cùng này, cũng tận hết khả năng bảo tồn tính mệnh của môn hạ đệ tử, đợi khi thí luyện kết thúc lại cùng rời khỏi Ma Tức hồ. Ngoài ra, bọn hắn không còn chuyện gì trọng yếu hơn!
Đối với hai người đã hủy Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn, đương nhiên không thể dễ dàng buông tha!
Nhưng hiện tại bọn hắn cũng không có biện pháp gì khác, tứ đại tiên môn không có bất kỳ chứng cớ gì!
Chỉ cần không có chứng cứ, vậy người đã hủy Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn chính là Hắc Bạch Song Sát, không liên quan gì tới hai người Phương Nguyên!
Nếu thế, bọn hắn cũng chỉ có thể ở trong Vân Đài, bảo vệ Vân Đài trước rồi lại nói!
Những chuyện khác có lẽ vẫn nên đợi khi rời khỏi Ma Tức hồ rồi lại nói tiếp. Đợi khi những đệ tử đang truy tung cắn chặt hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh tới đây rồi lại nói tiếp, cũng có chứng cứ để giải thích xem vì sao hai người lại có thể trở về sớm như vậy. Tới lúc ấy, tốt xấu gì cũng có chút lí do thoái thác!