Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 319: Trở Lại Rồi (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Phương Nguyên sư huynh, mau vào đi!"   

Đám người Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình vội vàng kêu mọi người nhường ra một con đường, để Phương Nguyên đi vào. Mới vừa tiến vào Vân Đài, Phương Nguyên đã thấy đệ tử Tiểu Trúc phong đều chạy ra đón chào, nguyên một đám mặt lộ vẻ vui mừng. Đám người Tiểu Kiều sư muội, Lăng Hồng Ba, Quan đần độn, một người cũng không thiếu. Tuy chúng đệ tử Thanh Dương tông tử thương không ít, nhưng Tiểu Trúc phong lại như tổn thất ít nhất. Mà tình huống này cũng khiến Phương Nguyên hiểu ngay, quả nhiên lời nói của Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình rất đáng tin, bọn họ đã thay mình chăm sóc tốt cho chúng đệ tử Tiểu Trúc phong. Trong sóng triều ma vật này, bọn hắn cũng không ép đệ tử Tiểu Trúc phong ra tay.   

"Phương Nguyên sư đệ, người của tứ đại tiên môn đâu, vì sao không tới cùng các ngươi?"   

Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân không giống những đệ tử bình thường kia, đã mơ hồ đoán được cái gì. Chờ khi chung quanh ít người hơn, bọn hắn mới nhỏ giọng hỏi.   

"Chúng ta không tới cùng nhau, chẳng qua tứ đại tiên môn nhất định sẽ tới cứu viện!"   



Phương Nguyên không muốn nói rõ ràng mọi chuyện, chỉ bình tĩnh trả lời.   

Vu Tình nghe vậy lập tức ngẩn ra, liếc nhìn Mạnh Hoàn Chân ở đối diện một chút, vẻ mặt cũng trở nên trầm trọng...   

Nghe Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh nói, Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân chẳng những không hưng phấn như giống đệ tử khác, ngược lại tâm tình có chút nặng nè, có một vấn đề cứ mãi quanh quẩn trong lòng bọn hắn, nhưng không nói ra:   

Tứ đại tiên môn sao có thể dễ dàng cứu viện như vậy chứ, ở trong tiên môn, chuyện xấu xa có rất nhiều, nếu chỉ là lời hứa suông của tứ đại tiên môn mà nói, ai biết rốt cục là đến lúc nào bọn hắn mới xuất binh? Lại có thể bỏ ra bao nhiêu khí lực chứ?   



Theo lý thuyết, tối thiểu Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh hẳn phải ở cùng một chỗ với bọn hắn mới đúng!   

Dù sao, nếu như đi cùng tứ đại tiên môn, thì tốt xấu cũng có thể thúc giục bọn hắn nhanh một chút.   

Nhưng chỉ thấy hai người kia vội vã chạy về, như vậy chẳng phải là tứ đại tiên môn tùy hứng muốn cứu viện như thế nào thì cứu sao?   

Kể từ đó, chỉ sợ bọn hắn sẽ không có bao nhiêu thành ý đi cứu viện...   

Chỉ là, hai người bọn họ đều không hề nói ra lời này, khó khăn lắm đệ tử Thanh Dương tông mới được cổ vũ sĩ khí hăng hái lên một chút, nếu như bọn hắn lại nói ra điều lo lắng trong lòng này, chẳng phải là sẽ làm mất đi hi vọng của chúng đệ tử hay sao? Bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời chờ đợi...   

"Vậy bọn hắn có nói... lúc nào đến được hay không?"   

Mặc dù trong lòng lo lắng, song Vu Tình vẫn là không nhịn được thở dài, lên tiếng hỏi.   

"Chúng ta cũng không ước định trước, nhưng bọn hắn cũng đến nhanh thôi.."   

Phương Nguyên trầm mặc hồi lâu, nói khẽ mở miệng nói.   

Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân nghe vậy, trên mặt càng hiện ra nụ cười khổ, nếu như ngay cả ước định cũng không có, vậy thì phiền toái hơn!   

"Phương Nguyên sư huynh, Lạc sư muội, tứ đại tiên môn lúc nào mới có thể chạy tới a?"   

"Đúng vậy, đám ma vật này, nhiều nhất nửa canh giờ nữa sẽ lại tấn công đến, tứ đại tiên môn có thể chạy tới kịp không?"   

Vào lúc này, bên cạnh đã có không ít đệ tử tiên môn xông tới, ân cần hỏi thăm.   

"Mạnh sư huynh cảm thấy thế nào?"   

Vu Tình chỉ có thể cười khổ, nhìn thoáng qua Mạnh Hoàn Chân, mà Mạnh Hoàn Chân cũng thở dài, biết lúc này không thể làm cho sĩ khí của chúng đệ tử sụp đổ, liền nói nước đôi: "Các ngươi không cần hỏi nhiều, hai người Phương Nguyên sư đệ cùng Lạc sư muội đã thuyết phục tứ đại tiên môn đến đây cứu viện thành công. Căn cứ theo khoảng cách xa gần cùng mức độ mạnh mẽ của ma vật mà nói, ta đoán chừng, từ lúc tứ đại tiên môn chuẩn bị thỏa đáng, một đường giết tới, cho đến khi đuổi tới Bát Hoang Vân Đài tụ hợp cùng chúng ta, chỉ sợ nhanh nhất cũng phải mất một ngày rưỡi, chúng ta phải cố gắng thủ vững, nên..."   

"A? Mất một ngày rưỡi sao?"   

"Trời ạ, sao lại lâu như vậy?"   

"Tốt xấu gì cũng có cái để hi vọng, mọi người đừng nhiều lời nữa..."   

Chúng đệ tử tiên môn nhất thời có chút lo lắng, nhưng rất nhanh liền có người cười phá lên, tự an ủi lẫn nhau.   

Bọn hắn thực sự đã chống cự được vài ngày, dưới thế công của ma vật, trên thân cả đám đệ tử hầu như đều bị thương, tử thương càng thảm trọng hơn. Hơn nữa thế công của ma vật cũng càng ngày càng mãnh liệt, nếu như đợi thêm một ngày rưỡi mà nói, thật không biết lại phải đánh đổi bao nhiêu nhân mạng nữa...   

Nhưng Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân lại có thể nói được gì chứ, thời gian một ngày rưỡi này, đã là kết quả tốt nhất mà Mạnh Hoàn Chân tính ra!   

Nếu như tứ đại tiên môn vì ngăn ngừa thương vong, cố ý kéo dài, thì thật không biết còn mất thêm bao lâu nữa...   

"Mạnh sư huynh..."   

Ngay khi trong đầu Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân đều lóe lên ý nghĩ này, chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát, bỗng nhiên chợt nghe một tiếng hô to. Từ bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, có một đệ tử tiên môn đảm nhiệm phòng thủ đang lảo đảo chạy đến, liều mạng kêu to!   

"Ma vật lại công tới sao?"   

Mạnh Hoàn Chân kinh hãi, vội vàng đứng lên, sắc mặt tỏ ra vô cùng ngưng trọng. Việc đã đến nước này, cũng không có gì để nói, đệ tử Thanh Dương tông chỉ có thể kiên trì thủ vững, tiêu diệt tất cả ma vật tiến đánh Bát Hoang Vân Đài, chờ tứ đại tiên môn đến cứu viện. Hoặc là đợi cho đến khi thí luyện kết thúc, đại trận truyền tống bên trong Bát Hoang Vân Đài mở ra, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác!   

Về phần đến tột cùng cuối cùng có thể thủ được hay không, thì phó thác cho trời đi!   

"Không phải..."   

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Phương Nguyên sư huynh, mau vào đi!"   

Đám người Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình vội vàng kêu mọi người nhường ra một con đường, để Phương Nguyên đi vào. Mới vừa tiến vào Vân Đài, Phương Nguyên đã thấy đệ tử Tiểu Trúc phong đều chạy ra đón chào, nguyên một đám mặt lộ vẻ vui mừng. Đám người Tiểu Kiều sư muội, Lăng Hồng Ba, Quan đần độn, một người cũng không thiếu. Tuy chúng đệ tử Thanh Dương tông tử thương không ít, nhưng Tiểu Trúc phong lại như tổn thất ít nhất. Mà tình huống này cũng khiến Phương Nguyên hiểu ngay, quả nhiên lời nói của Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình rất đáng tin, bọn họ đã thay mình chăm sóc tốt cho chúng đệ tử Tiểu Trúc phong. Trong sóng triều ma vật này, bọn hắn cũng không ép đệ tử Tiểu Trúc phong ra tay.   

"Phương Nguyên sư đệ, người của tứ đại tiên môn đâu, vì sao không tới cùng các ngươi?"   

Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân không giống những đệ tử bình thường kia, đã mơ hồ đoán được cái gì. Chờ khi chung quanh ít người hơn, bọn hắn mới nhỏ giọng hỏi.   

"Chúng ta không tới cùng nhau, chẳng qua tứ đại tiên môn nhất định sẽ tới cứu viện!"   



Phương Nguyên không muốn nói rõ ràng mọi chuyện, chỉ bình tĩnh trả lời.   

Vu Tình nghe vậy lập tức ngẩn ra, liếc nhìn Mạnh Hoàn Chân ở đối diện một chút, vẻ mặt cũng trở nên trầm trọng...   

Nghe Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh nói, Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân chẳng những không hưng phấn như giống đệ tử khác, ngược lại tâm tình có chút nặng nè, có một vấn đề cứ mãi quanh quẩn trong lòng bọn hắn, nhưng không nói ra:   

Tứ đại tiên môn sao có thể dễ dàng cứu viện như vậy chứ, ở trong tiên môn, chuyện xấu xa có rất nhiều, nếu chỉ là lời hứa suông của tứ đại tiên môn mà nói, ai biết rốt cục là đến lúc nào bọn hắn mới xuất binh? Lại có thể bỏ ra bao nhiêu khí lực chứ?   



Theo lý thuyết, tối thiểu Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh hẳn phải ở cùng một chỗ với bọn hắn mới đúng!   

Dù sao, nếu như đi cùng tứ đại tiên môn, thì tốt xấu cũng có thể thúc giục bọn hắn nhanh một chút.   

Nhưng chỉ thấy hai người kia vội vã chạy về, như vậy chẳng phải là tứ đại tiên môn tùy hứng muốn cứu viện như thế nào thì cứu sao?   

Kể từ đó, chỉ sợ bọn hắn sẽ không có bao nhiêu thành ý đi cứu viện...   

Chỉ là, hai người bọn họ đều không hề nói ra lời này, khó khăn lắm đệ tử Thanh Dương tông mới được cổ vũ sĩ khí hăng hái lên một chút, nếu như bọn hắn lại nói ra điều lo lắng trong lòng này, chẳng phải là sẽ làm mất đi hi vọng của chúng đệ tử hay sao? Bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời chờ đợi...   

"Vậy bọn hắn có nói... lúc nào đến được hay không?"   

Mặc dù trong lòng lo lắng, song Vu Tình vẫn là không nhịn được thở dài, lên tiếng hỏi.   

"Chúng ta cũng không ước định trước, nhưng bọn hắn cũng đến nhanh thôi.."   

Phương Nguyên trầm mặc hồi lâu, nói khẽ mở miệng nói.   

Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân nghe vậy, trên mặt càng hiện ra nụ cười khổ, nếu như ngay cả ước định cũng không có, vậy thì phiền toái hơn!   

"Phương Nguyên sư huynh, Lạc sư muội, tứ đại tiên môn lúc nào mới có thể chạy tới a?"   

"Đúng vậy, đám ma vật này, nhiều nhất nửa canh giờ nữa sẽ lại tấn công đến, tứ đại tiên môn có thể chạy tới kịp không?"   

Vào lúc này, bên cạnh đã có không ít đệ tử tiên môn xông tới, ân cần hỏi thăm.   

"Mạnh sư huynh cảm thấy thế nào?"   

Vu Tình chỉ có thể cười khổ, nhìn thoáng qua Mạnh Hoàn Chân, mà Mạnh Hoàn Chân cũng thở dài, biết lúc này không thể làm cho sĩ khí của chúng đệ tử sụp đổ, liền nói nước đôi: "Các ngươi không cần hỏi nhiều, hai người Phương Nguyên sư đệ cùng Lạc sư muội đã thuyết phục tứ đại tiên môn đến đây cứu viện thành công. Căn cứ theo khoảng cách xa gần cùng mức độ mạnh mẽ của ma vật mà nói, ta đoán chừng, từ lúc tứ đại tiên môn chuẩn bị thỏa đáng, một đường giết tới, cho đến khi đuổi tới Bát Hoang Vân Đài tụ hợp cùng chúng ta, chỉ sợ nhanh nhất cũng phải mất một ngày rưỡi, chúng ta phải cố gắng thủ vững, nên..."   

"A? Mất một ngày rưỡi sao?"   

"Trời ạ, sao lại lâu như vậy?"   

"Tốt xấu gì cũng có cái để hi vọng, mọi người đừng nhiều lời nữa..."   

Chúng đệ tử tiên môn nhất thời có chút lo lắng, nhưng rất nhanh liền có người cười phá lên, tự an ủi lẫn nhau.   

Bọn hắn thực sự đã chống cự được vài ngày, dưới thế công của ma vật, trên thân cả đám đệ tử hầu như đều bị thương, tử thương càng thảm trọng hơn. Hơn nữa thế công của ma vật cũng càng ngày càng mãnh liệt, nếu như đợi thêm một ngày rưỡi mà nói, thật không biết lại phải đánh đổi bao nhiêu nhân mạng nữa...   

Nhưng Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân lại có thể nói được gì chứ, thời gian một ngày rưỡi này, đã là kết quả tốt nhất mà Mạnh Hoàn Chân tính ra!   

Nếu như tứ đại tiên môn vì ngăn ngừa thương vong, cố ý kéo dài, thì thật không biết còn mất thêm bao lâu nữa...   

"Mạnh sư huynh..."   

Ngay khi trong đầu Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân đều lóe lên ý nghĩ này, chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát, bỗng nhiên chợt nghe một tiếng hô to. Từ bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, có một đệ tử tiên môn đảm nhiệm phòng thủ đang lảo đảo chạy đến, liều mạng kêu to!   

"Ma vật lại công tới sao?"   

Mạnh Hoàn Chân kinh hãi, vội vàng đứng lên, sắc mặt tỏ ra vô cùng ngưng trọng. Việc đã đến nước này, cũng không có gì để nói, đệ tử Thanh Dương tông chỉ có thể kiên trì thủ vững, tiêu diệt tất cả ma vật tiến đánh Bát Hoang Vân Đài, chờ tứ đại tiên môn đến cứu viện. Hoặc là đợi cho đến khi thí luyện kết thúc, đại trận truyền tống bên trong Bát Hoang Vân Đài mở ra, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác!   

Về phần đến tột cùng cuối cùng có thể thủ được hay không, thì phó thác cho trời đi!   

"Không phải..."