*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tùy tùng mặc đồ đen kia hét lớn, tiếng hét ầm ầm chấn động thức hải người.
"Hậu bối thế gian vô năng, vô lực đối kháng đại kiếp nạn, ngay cả đám đệ tử tiên môn các ngươi cũng bị bọn hắn vứt bỏ nơi này, chỉ muốn coi như tế phẩm, hiến cho dư tức của đại kiếp nạn, chỉ cầu hoãn lại ngày đại kiếp nạn hàng thế, kéo dài hơi tàn thêm một thời gian. Hiện tại tế đàn đã lên, các ngươi đều đã trở thành con dê trên bàn chờ làm thịt, chắc chắn phải chết. Vào lúc này chủ nhân nhà ta chọn trúng ngươi chính là cho ngươi thêm một sinh cơ..."
Tiếng quát chói tai kia đánh thẳng vào đáy lòng Phương Nguyên, tựa hồ như muốn triệt để đánh nát đạo tâm của hắn.
Lúc này, ngay cả Phương Nguyên cũng có cảm giác bản thân như bước chân vào trong bụi bặm.
Hắn như thấy được một bóng người cao lớn lựa chọn mình ra từ trong một bầy kiến, ban tặng cho bản thân mình đại đạo vô biên!
Loại cảm giác này khiến hắn hận không thể lập tức quỳ rạp xuống dưới, dập đầu xuống đất tạ ơn!
Nhưng trong lòng hắn lại vẫn có một niềm kiêu ngạo, khiến hắn tuy nói không nên lời nhưng vẫn cắn răng không buông lỏng.
"Si nhi, quật cường như vậy lại là vì sao?"
Mà tùy tùng mặc đồ đen thấy vậy lại nở nụ cười lạnh: "Ngươi nghĩ rằng truyền thừa của chủ nhân nhà ta chính là tiên đạo của hắn, chính là dị bảo tài nguyên hắn lưu lại? Ngươi sai rồi, thứ chủ nhân nhà ta lưu lại là khí vận vô thượng của hắn. Thế gian có vô số tạo hóa cơ duyên, duy chỉ có số mệnh mới là tạo hóa mạnh nhất. Chủ nhân nhà ta khởi nguồn nhỏ yếu, nếu không có khí vận gia thân, hắn tuyệt không thể trở thành cường giả đương thời. Lại nếu không phải đại kiếp nạn phủ xuống, rối loạn thiên địa, thậm chí chủ nhân nhà ta còn có thể ngoan thế mà lên, trở thành bá chủ tuyệt thế có một không hai trên thế gian..."
Nói xong những thứ này, hắn lại lạnh lùng nhìn Phương Nguyên: "Thế nhưng còn ngươi?"
"Ta đã gặp qua vô số người hữu duyên tới nơi này, muốn thừa kế tạo hóa của chủ nhân nhà ta, ngươi là người có khí vận mỏng nhất!"
Trên mặt tùy tùng mặc đồ đen bỗng nhiên xuất hiện chút trào phúng: "Ta đã xem mệnh số của ngươi, vốn là hạng người phúc thiển duyên mỏng, sinh ra hơn mười năm chẳng qua cũng chỉ cố đè nén một hơi ác khí trong ngực, cắn răng chống đỡ. Liều mạng cố gắng gần một năm rốt cục mới chiến ra được chút khí vận, bò tới vị trí cao hơn con kiến một chút như hiện tại. Nhưng ngươi nội tình nông cạn, ngay cả khi trước mắt ngươi có một chút thành tựu, chẳng qua cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Sợ rằng chỉ ít ngày nữa ngươi sẽ phải té xuống khỏi đám mây, bị người giẫm đạp vào bùn nhão, vĩnh viễn khó có thể xoay người. Chủ nhân nhà ta nguyện ý truyền đại đạo cho ngươi, cho ngươi nghịch thiên cải mệnh, để ngươi có nội tình chân chính có thể bước vào trong mây, đây là phúc phận mười thế cũng khó cầu được, vậy mà ngươi lại có thể không muốn tiếp nhận?"
Tiếng cười lạnh vô tận kia vọt thẳng vào tâm thần Phương Nguyên, tựa hồ muốn hắn bước vào trong bùn, gắt gao nghiền nát.
Nhưng một tia không cam lòng trong lòng Phương Nguyên lại càng thêm kịch liệt, trực tiếp khiến hai mắt hắn trở nên đỏ như máu...
Sau khi nghe được câu nói sau cùng này, cái loại không cam lòng kia đã tới cực điểm.
"Đánh rắm..."
Dưới áp lực của giọng nói mạnh mẽ vô biên, bình tĩnh của Phương Nguyên cũng đã gần như biến mất. Khi lửa giận của hắn rốt cục cũng phá tan ràng buộc, giọng hắn cũng thốt ra: "Lão tử có thể đứng lên là dựa vào bản lãnh của lão tử, liên quan cái rắm tới khí vận quỷ quái gì ngươi thấy?"
"Chủ nhân nhà ngươi tu vi cái thế, một tay che trời, nhưng hắn cũng chỉ là một người nhát gan..."
"Bắt đầu từ khi hắn thấy được mẫu thân hắn tự vẫn trước mắt hắn, hắn vẫn luôn sống trong sợ hãi..."
"Cho dù hắn thành Tiên Vương, thành Chí Tôn, hắn vẫn chưa bao giờ thoát khỏi loại hoảng hốt này..."
"Cho nên khi đối mặt với đại kiếp nạn, hắn nhất định sẽ thất bại!"
Trong lúc rống to, áp lực như núi trên người hắn đồng thời biến mất.
Thân thể được tự do, hắn nhảy lên thật cao, tức giận nói ra: "Mà ta, coi như không có tất cả, nhưng ta chưa từng sợ bao giờ!"
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt tùy tùng mặc đồ đen đã biến thành đáng sợ không gì sánh được: "Chỉ dựa vào con kiến như ngươi cũng dám vọng nghị tiên đạo?"
"Cho dù mạng ta như cỏ rác, nhưng tâm ta cao hơn trời!"
Phương Nguyên lành lạnh mở miệng, Ma Ấn Kiếm trong tay quang mang chói mắt, chém thẳng về phía tùy tùng mặc đồ đen kia: "Ban nãy ta không muốn nói rõ là nể mặt chủ nhân nhà ngươi, ta không muốn nhận tiên đạo truyền thừa của hắn là vì tiên đạo của hắn còn kém xa so với ước muốn của ta..."
"Ngươi chẳng qua chỉ là một đám oan hồn dưới đại kiếp nạn, lại dám giả trang cường đại trước mặt ta?"
Vào lúc Phương Nguyên chém ra một kiếm này, hắn thầm nghe được một giọng nói vang lên, chính là giọng của Lạc Phi Linh!
"Bá!"
Một kiếm này của Phương Nguyên chém ra ngoài, vừa lúc chém lên trên người tùy tùng mặc đồ đen kia.
Cùng lúc đó, cũng có một ánh đao màu đỏ kéo tới, gần như cùng lúc với ánh kiếm của hắn chém lên trên người tùy tùng mặc đồ đen kia.
"Xuy" một tiếng, hệt như tờ giấy bị xé tan, tùy tùng mặc đồ đen kia lại có thể bị một đao một kiếm này chém nứt ra.
Đồng thời nứt ra còn có hết thảy chung quanh.
Tùy tùng mặc đồ đen kia bị chém tới chia năm xẻ bảy, nhẹ bỗng mà rơi xuống đất, hóa thành một lá bùa đen bị tàn phá.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tùy tùng mặc đồ đen kia hét lớn, tiếng hét ầm ầm chấn động thức hải người.
"Hậu bối thế gian vô năng, vô lực đối kháng đại kiếp nạn, ngay cả đám đệ tử tiên môn các ngươi cũng bị bọn hắn vứt bỏ nơi này, chỉ muốn coi như tế phẩm, hiến cho dư tức của đại kiếp nạn, chỉ cầu hoãn lại ngày đại kiếp nạn hàng thế, kéo dài hơi tàn thêm một thời gian. Hiện tại tế đàn đã lên, các ngươi đều đã trở thành con dê trên bàn chờ làm thịt, chắc chắn phải chết. Vào lúc này chủ nhân nhà ta chọn trúng ngươi chính là cho ngươi thêm một sinh cơ..."
Tiếng quát chói tai kia đánh thẳng vào đáy lòng Phương Nguyên, tựa hồ như muốn triệt để đánh nát đạo tâm của hắn.
Lúc này, ngay cả Phương Nguyên cũng có cảm giác bản thân như bước chân vào trong bụi bặm.
Hắn như thấy được một bóng người cao lớn lựa chọn mình ra từ trong một bầy kiến, ban tặng cho bản thân mình đại đạo vô biên!
Loại cảm giác này khiến hắn hận không thể lập tức quỳ rạp xuống dưới, dập đầu xuống đất tạ ơn!
Nhưng trong lòng hắn lại vẫn có một niềm kiêu ngạo, khiến hắn tuy nói không nên lời nhưng vẫn cắn răng không buông lỏng.
"Si nhi, quật cường như vậy lại là vì sao?"
Mà tùy tùng mặc đồ đen thấy vậy lại nở nụ cười lạnh: "Ngươi nghĩ rằng truyền thừa của chủ nhân nhà ta chính là tiên đạo của hắn, chính là dị bảo tài nguyên hắn lưu lại? Ngươi sai rồi, thứ chủ nhân nhà ta lưu lại là khí vận vô thượng của hắn. Thế gian có vô số tạo hóa cơ duyên, duy chỉ có số mệnh mới là tạo hóa mạnh nhất. Chủ nhân nhà ta khởi nguồn nhỏ yếu, nếu không có khí vận gia thân, hắn tuyệt không thể trở thành cường giả đương thời. Lại nếu không phải đại kiếp nạn phủ xuống, rối loạn thiên địa, thậm chí chủ nhân nhà ta còn có thể ngoan thế mà lên, trở thành bá chủ tuyệt thế có một không hai trên thế gian..."
Nói xong những thứ này, hắn lại lạnh lùng nhìn Phương Nguyên: "Thế nhưng còn ngươi?"
"Ta đã gặp qua vô số người hữu duyên tới nơi này, muốn thừa kế tạo hóa của chủ nhân nhà ta, ngươi là người có khí vận mỏng nhất!"
Trên mặt tùy tùng mặc đồ đen bỗng nhiên xuất hiện chút trào phúng: "Ta đã xem mệnh số của ngươi, vốn là hạng người phúc thiển duyên mỏng, sinh ra hơn mười năm chẳng qua cũng chỉ cố đè nén một hơi ác khí trong ngực, cắn răng chống đỡ. Liều mạng cố gắng gần một năm rốt cục mới chiến ra được chút khí vận, bò tới vị trí cao hơn con kiến một chút như hiện tại. Nhưng ngươi nội tình nông cạn, ngay cả khi trước mắt ngươi có một chút thành tựu, chẳng qua cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Sợ rằng chỉ ít ngày nữa ngươi sẽ phải té xuống khỏi đám mây, bị người giẫm đạp vào bùn nhão, vĩnh viễn khó có thể xoay người. Chủ nhân nhà ta nguyện ý truyền đại đạo cho ngươi, cho ngươi nghịch thiên cải mệnh, để ngươi có nội tình chân chính có thể bước vào trong mây, đây là phúc phận mười thế cũng khó cầu được, vậy mà ngươi lại có thể không muốn tiếp nhận?"
Tiếng cười lạnh vô tận kia vọt thẳng vào tâm thần Phương Nguyên, tựa hồ muốn hắn bước vào trong bùn, gắt gao nghiền nát.
Nhưng một tia không cam lòng trong lòng Phương Nguyên lại càng thêm kịch liệt, trực tiếp khiến hai mắt hắn trở nên đỏ như máu...
Sau khi nghe được câu nói sau cùng này, cái loại không cam lòng kia đã tới cực điểm.
"Đánh rắm..."
Dưới áp lực của giọng nói mạnh mẽ vô biên, bình tĩnh của Phương Nguyên cũng đã gần như biến mất. Khi lửa giận của hắn rốt cục cũng phá tan ràng buộc, giọng hắn cũng thốt ra: "Lão tử có thể đứng lên là dựa vào bản lãnh của lão tử, liên quan cái rắm tới khí vận quỷ quái gì ngươi thấy?"
"Chủ nhân nhà ngươi tu vi cái thế, một tay che trời, nhưng hắn cũng chỉ là một người nhát gan..."
"Bắt đầu từ khi hắn thấy được mẫu thân hắn tự vẫn trước mắt hắn, hắn vẫn luôn sống trong sợ hãi..."
"Cho dù hắn thành Tiên Vương, thành Chí Tôn, hắn vẫn chưa bao giờ thoát khỏi loại hoảng hốt này..."
"Cho nên khi đối mặt với đại kiếp nạn, hắn nhất định sẽ thất bại!"
Trong lúc rống to, áp lực như núi trên người hắn đồng thời biến mất.
Thân thể được tự do, hắn nhảy lên thật cao, tức giận nói ra: "Mà ta, coi như không có tất cả, nhưng ta chưa từng sợ bao giờ!"
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt tùy tùng mặc đồ đen đã biến thành đáng sợ không gì sánh được: "Chỉ dựa vào con kiến như ngươi cũng dám vọng nghị tiên đạo?"
"Cho dù mạng ta như cỏ rác, nhưng tâm ta cao hơn trời!"
Phương Nguyên lành lạnh mở miệng, Ma Ấn Kiếm trong tay quang mang chói mắt, chém thẳng về phía tùy tùng mặc đồ đen kia: "Ban nãy ta không muốn nói rõ là nể mặt chủ nhân nhà ngươi, ta không muốn nhận tiên đạo truyền thừa của hắn là vì tiên đạo của hắn còn kém xa so với ước muốn của ta..."
"Ngươi chẳng qua chỉ là một đám oan hồn dưới đại kiếp nạn, lại dám giả trang cường đại trước mặt ta?"
Vào lúc Phương Nguyên chém ra một kiếm này, hắn thầm nghe được một giọng nói vang lên, chính là giọng của Lạc Phi Linh!
"Bá!"
Một kiếm này của Phương Nguyên chém ra ngoài, vừa lúc chém lên trên người tùy tùng mặc đồ đen kia.
Cùng lúc đó, cũng có một ánh đao màu đỏ kéo tới, gần như cùng lúc với ánh kiếm của hắn chém lên trên người tùy tùng mặc đồ đen kia.
"Xuy" một tiếng, hệt như tờ giấy bị xé tan, tùy tùng mặc đồ đen kia lại có thể bị một đao một kiếm này chém nứt ra.
Đồng thời nứt ra còn có hết thảy chung quanh.
Tùy tùng mặc đồ đen kia bị chém tới chia năm xẻ bảy, nhẹ bỗng mà rơi xuống đất, hóa thành một lá bùa đen bị tàn phá.