Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 307




"Chân què thì sao chứ?"   

Lạc Phi Linh tỏ vẻ không phục: "Lần này ta có chuẩn bị!"   

Phương Nguyên nghi hoặc: "Chuẩn bị cái gì?"   

Lạc Phi Linh lấy ra hai cây gậy từ trong túi càn khôn: "Ta đã có hai cái nạng..."   

Phương Nguyên: "..."   

"Ngươi cứ đi theo ta như trước là tốt rồi..."   

Thở dài một tiếng, Phương Nguyên liền giơ kiếm trước ngực, chậm rãi đi về phía trước.   



"Hàiiii, được rồi, nhưng mà thương thế ngươi vẫn chưa hồi phục, tốt nhất là tìm một nơi luyện hóa Hỏa Châu Quả này trước..."   

Lạc Phi Linh đành phải gật đầu, đi theo sau lưng Phương Nguyên.   

"Cứ tiền sâu vào bên trong rồi tính sau, tránh cho những đệ tử tiên môn kia đuổi theo!"   

Ở phía trước bọn hắn lúc này, ma tức Hắc Ám ngưng tụ lại với nhau không tiêu tán, bao phủ khắp trên đại địa tựa như khói đen vậy, càng đi vào trong càng nồng đậm. Tiếng ma vật gào thét khi thì ở xa khi thì ở gần, lúc nào cũng truyền đến, càng khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.   

Phương Nguyên lúc này đã nâng cao cảnh giác, hai mắt sáng rực, tai nghe bát phương.   



Lúc trước hắn xông ra ngoài, nhục thân hầu như sụp đổ, lưu lại ám thương, loại thương thế này bình thường không hiện ra, nhưng nếu như đánh lâu mà nói, rất có khả năng sẽ dẫn phát thương thế, thậm chí chuyển biến xấu. Bởi vậy lúc này hắn cũng chỉ có thể tận khả năng tránh ác chiến, chẳng những phải tiến vào trong Ma Vực nhanh một chút, mà còn phải cẩn thân né tránh những ma vật có thực lực mạnh mẽ dây dưa, khiến thương thế nhục thân phát tác!   

"Rống rống..."   

Cứ như vậy cẩn thận tiến lên, nhưng chưa đi được bao xa, trước người hắn chợt vang lên một tiếng gầm, Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh kinh hãi, nhìn chăm chú về trước, liền thấy đó là một con cự ngạc đuôi ngắn, thân thể to bằng tòa núi nhỏ. Lúc này hơn nửa người nó đều ngập trong một vũng bùn màu đen, hai con mắt trắng đục nhìn lại, đang không ngừng ngửi ngửi cái gì đó, tựa hồ đã phát hiện ra khí tức của bọn hắn.   

"Mau lách qua nó..."   

Phương Nguyên kinh hãi, vội vàng thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết che dấu đi khí cơ toàn thân, cùng Lạc Phi Linh phóng nhanh về phía bên trái.   

Nếu bình thường hắn gặp ma vật bực này cũng không sợ nó, nhưng lúc này hắn không muốn cùng nó liều mạng.   

"Xoạt xoạt..."   

Nhưng vừa chạy về bên trái chưa được mấy bước, đã nhìn thấy một đầu xúc tu Ma Đằng từ trong hắc vụ chậm rãi leo ra, khiến hai người lập tức dừng bước. Ngay tại bên trái phía sau một gò núi trước mặt, vậy mà có một gốc hắc ám Ma Đằng đang nằm cuộn lại, nếu không phải trong lúc vô tình thấy được xúc tu của nó, mạo muội xông qua, tất nhiên sẽ hỏng chuyện. Hai người chuyển hướng sang bên phải chạy đi, nhưng lại thấy một tòa núi nhỏ phía trước khẽ lắc lư, nhìn kỹ lại thì làm gì có tòa núi nhỏ nào chứ, mà là một đầu hung viên đang kéo một cây đại thụ, chậm rãi đi về phía trước, khí tức cuồng bạo.   

"Làm sao lại xui xẻo như vậy chứ?"   

Phương Nguyên cảm thấy rất bất đắc dĩ, vội vàng cùng Lạc Phi Linh lui về phía sau.   

Với tình trạng của hắn hiện tại, trong thời gian rất khó gi ết chết được ba con ma vật này, nếu muốn liều mạng, hậu quả rất phiền phức.   

"Nhanh nhanh nhanh, hai người kia chạy vào từ chỗ này, bên trong ma tức Hắc Ám tất nhiên bọn chúng sẽ không chạy nhanh được, chúng ta đuổi theo!"   

"Trong này quá hung hiểm, chúng ta có nên..."   

"Im miệng, nếu để hai người bọn họ chạy thoát, cả ngươi và ta đều là tội nhân của tiên môn..."   

Rất không khéo chính là, ngay khi Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh định lui về sau chọn một đường khác, bỗng nhiên phía sau thấp thoáng truyền đến vài tiếng hét lớn, lại là đám đệ tử chân truyền các đại tiên môn một đường truy sát tới, sắc mặt hai người lập tức trở nên ngưng trọng.   

Trước có ma vật, sau có truy binh, tiến thoái lưỡng nan!   

"Xem ra trận chiến này không tránh được, vậy thì cứ xông về trước đi!"   

Phương Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi ngưng tụ pháp lực, định hướng về phía con cự ngạc kia xông qua.   

"Meoo..."   

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một tiếng tiếng mèo kêu trầm trầm vang lên, Phương Nguyên lập tức thầm giật mình.   

Vội vàng xoay người lại, chỉ thấy trên một mỏm đá xanh cao lớn sau lưng hắn, đang có một con mèo trắng ngồi đó!   

Béo béo mập mập, lông trắng như tuyết, ở nơi ma tức Hắc Ám tràn ngập này rất dễ thấy, con mắt đen thẳm như bóng đêm, thần sắc cao ngạo mà thanh lãnh, chính là con mèo trắng trước đó Phương Nguyên đã gặp. Hơn nữa thoạt nhìn, hẳn cũng chính là con mèo trắng Lạc Phi Linh gặp phải kia, bởi vì phía trên đuôi mèo, rõ ràng là bị gập lại, đong đưa cũng không linh hoạt, tựa như là bị giẫm phải...   

Phương Nguyên không ngờ lại gặp được con mèo trắng này, ánh mắt lập tức tỏ ra cảnh giác.   

"Meooo..."   

Con mèo kia uể oải nhìn Phương Nguyên, thần sắc lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Phương Nguyên.   

"Lại là con mèo chết tiệt này..."   

Lạc Phi Linh vừa thấy con mèo chợt ngẩn người, nhưng ngay lập tức liền tỏ ra tức giận, quơ lấy cái gậy trong tay định tiến lên đánh.   

"Ngaoooo..."   

Con mèo kia vừa thấy Lạc Phi Linh, lông tóc trên người cũng dựng đứng như con nhím.   

Xem ra, hai người bọn họ quả thực đã kết huyết hải thâm cừu!   

"Đừng vội, con mèo này dường như có gì đó quái lạ..."   

Phương Nguyên đưa tay cản Lạc Phi Linh lại, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn con mèo kia.   

Hắn luôn cảm thấy con mèo này như thể cố ý xuất hiện, thái độ không giống với lúc trước, tựa như đang đợi mình ở đây vậy.  

"Chính vì nó quái lạ ta mới muốn đánh nó, mối thù lần trước còn chưa báo đây..."   

Xem ra cơn giận này của Lạc Phi Linh rất khó nguôi, hậm hực không thôi.   

Ngược lại, con mèo kia chỉ nhe răng trừng mắt nhìn Lạc Phi Linh một chút, sau đó lại chậm rãi nhìn sang Phương Nguyên, tựa như không thèm để ý đến Lạc Phi Linh vậy, bộ lông dựng đứng cũng dần dần trở lại như thường. Nó yên lặng đánh giá Phương Nguyên hồi lâu, đột nhiên nhìn Phương Nguyên kêu "Meo" một tiếng, sau đó liền nhảy khỏi tảng đá, chậm rãi tiến vào khu vực ma tức Hắc Ám bên trong.   

Đi được mấy bước, nó lại quay đầu nhìn Phương Nguyên, kêu lên một tiếng.   

"Nó là đang gọi chúng ta đi theo?"   

Phương Nguyên thấy vậy, lập tức cảm thấy hơi kinh ngạc. "Chân què thì sao chứ?"   

Lạc Phi Linh tỏ vẻ không phục: "Lần này ta có chuẩn bị!"   

Phương Nguyên nghi hoặc: "Chuẩn bị cái gì?"   

Lạc Phi Linh lấy ra hai cây gậy từ trong túi càn khôn: "Ta đã có hai cái nạng..."   

Phương Nguyên: "..."   

"Ngươi cứ đi theo ta như trước là tốt rồi..."   

Thở dài một tiếng, Phương Nguyên liền giơ kiếm trước ngực, chậm rãi đi về phía trước.   



"Hàiiii, được rồi, nhưng mà thương thế ngươi vẫn chưa hồi phục, tốt nhất là tìm một nơi luyện hóa Hỏa Châu Quả này trước..."   

Lạc Phi Linh đành phải gật đầu, đi theo sau lưng Phương Nguyên.   

"Cứ tiền sâu vào bên trong rồi tính sau, tránh cho những đệ tử tiên môn kia đuổi theo!"   

Ở phía trước bọn hắn lúc này, ma tức Hắc Ám ngưng tụ lại với nhau không tiêu tán, bao phủ khắp trên đại địa tựa như khói đen vậy, càng đi vào trong càng nồng đậm. Tiếng ma vật gào thét khi thì ở xa khi thì ở gần, lúc nào cũng truyền đến, càng khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.   

Phương Nguyên lúc này đã nâng cao cảnh giác, hai mắt sáng rực, tai nghe bát phương.   



Lúc trước hắn xông ra ngoài, nhục thân hầu như sụp đổ, lưu lại ám thương, loại thương thế này bình thường không hiện ra, nhưng nếu như đánh lâu mà nói, rất có khả năng sẽ dẫn phát thương thế, thậm chí chuyển biến xấu. Bởi vậy lúc này hắn cũng chỉ có thể tận khả năng tránh ác chiến, chẳng những phải tiến vào trong Ma Vực nhanh một chút, mà còn phải cẩn thân né tránh những ma vật có thực lực mạnh mẽ dây dưa, khiến thương thế nhục thân phát tác!   

"Rống rống..."   

Cứ như vậy cẩn thận tiến lên, nhưng chưa đi được bao xa, trước người hắn chợt vang lên một tiếng gầm, Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh kinh hãi, nhìn chăm chú về trước, liền thấy đó là một con cự ngạc đuôi ngắn, thân thể to bằng tòa núi nhỏ. Lúc này hơn nửa người nó đều ngập trong một vũng bùn màu đen, hai con mắt trắng đục nhìn lại, đang không ngừng ngửi ngửi cái gì đó, tựa hồ đã phát hiện ra khí tức của bọn hắn.   

"Mau lách qua nó..."   

Phương Nguyên kinh hãi, vội vàng thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết che dấu đi khí cơ toàn thân, cùng Lạc Phi Linh phóng nhanh về phía bên trái.   

Nếu bình thường hắn gặp ma vật bực này cũng không sợ nó, nhưng lúc này hắn không muốn cùng nó liều mạng.   

"Xoạt xoạt..."   

Nhưng vừa chạy về bên trái chưa được mấy bước, đã nhìn thấy một đầu xúc tu Ma Đằng từ trong hắc vụ chậm rãi leo ra, khiến hai người lập tức dừng bước. Ngay tại bên trái phía sau một gò núi trước mặt, vậy mà có một gốc hắc ám Ma Đằng đang nằm cuộn lại, nếu không phải trong lúc vô tình thấy được xúc tu của nó, mạo muội xông qua, tất nhiên sẽ hỏng chuyện. Hai người chuyển hướng sang bên phải chạy đi, nhưng lại thấy một tòa núi nhỏ phía trước khẽ lắc lư, nhìn kỹ lại thì làm gì có tòa núi nhỏ nào chứ, mà là một đầu hung viên đang kéo một cây đại thụ, chậm rãi đi về phía trước, khí tức cuồng bạo.   

"Làm sao lại xui xẻo như vậy chứ?"   

Phương Nguyên cảm thấy rất bất đắc dĩ, vội vàng cùng Lạc Phi Linh lui về phía sau.   

Với tình trạng của hắn hiện tại, trong thời gian rất khó gi ết chết được ba con ma vật này, nếu muốn liều mạng, hậu quả rất phiền phức.   

"Nhanh nhanh nhanh, hai người kia chạy vào từ chỗ này, bên trong ma tức Hắc Ám tất nhiên bọn chúng sẽ không chạy nhanh được, chúng ta đuổi theo!"   

"Trong này quá hung hiểm, chúng ta có nên..."   

"Im miệng, nếu để hai người bọn họ chạy thoát, cả ngươi và ta đều là tội nhân của tiên môn..."   

Rất không khéo chính là, ngay khi Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh định lui về sau chọn một đường khác, bỗng nhiên phía sau thấp thoáng truyền đến vài tiếng hét lớn, lại là đám đệ tử chân truyền các đại tiên môn một đường truy sát tới, sắc mặt hai người lập tức trở nên ngưng trọng.   

Trước có ma vật, sau có truy binh, tiến thoái lưỡng nan!   

"Xem ra trận chiến này không tránh được, vậy thì cứ xông về trước đi!"   

Phương Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi ngưng tụ pháp lực, định hướng về phía con cự ngạc kia xông qua.   

"Meoo..."   

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một tiếng tiếng mèo kêu trầm trầm vang lên, Phương Nguyên lập tức thầm giật mình.   

Vội vàng xoay người lại, chỉ thấy trên một mỏm đá xanh cao lớn sau lưng hắn, đang có một con mèo trắng ngồi đó!   

Béo béo mập mập, lông trắng như tuyết, ở nơi ma tức Hắc Ám tràn ngập này rất dễ thấy, con mắt đen thẳm như bóng đêm, thần sắc cao ngạo mà thanh lãnh, chính là con mèo trắng trước đó Phương Nguyên đã gặp. Hơn nữa thoạt nhìn, hẳn cũng chính là con mèo trắng Lạc Phi Linh gặp phải kia, bởi vì phía trên đuôi mèo, rõ ràng là bị gập lại, đong đưa cũng không linh hoạt, tựa như là bị giẫm phải...   

Phương Nguyên không ngờ lại gặp được con mèo trắng này, ánh mắt lập tức tỏ ra cảnh giác.   

"Meooo..."   

Con mèo kia uể oải nhìn Phương Nguyên, thần sắc lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Phương Nguyên.   

"Lại là con mèo chết tiệt này..."   

Lạc Phi Linh vừa thấy con mèo chợt ngẩn người, nhưng ngay lập tức liền tỏ ra tức giận, quơ lấy cái gậy trong tay định tiến lên đánh.   

"Ngaoooo..."   

Con mèo kia vừa thấy Lạc Phi Linh, lông tóc trên người cũng dựng đứng như con nhím.   

Xem ra, hai người bọn họ quả thực đã kết huyết hải thâm cừu!   

"Đừng vội, con mèo này dường như có gì đó quái lạ..."   

Phương Nguyên đưa tay cản Lạc Phi Linh lại, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn con mèo kia.   

Hắn luôn cảm thấy con mèo này như thể cố ý xuất hiện, thái độ không giống với lúc trước, tựa như đang đợi mình ở đây vậy.  

"Chính vì nó quái lạ ta mới muốn đánh nó, mối thù lần trước còn chưa báo đây..."   

Xem ra cơn giận này của Lạc Phi Linh rất khó nguôi, hậm hực không thôi.   

Ngược lại, con mèo kia chỉ nhe răng trừng mắt nhìn Lạc Phi Linh một chút, sau đó lại chậm rãi nhìn sang Phương Nguyên, tựa như không thèm để ý đến Lạc Phi Linh vậy, bộ lông dựng đứng cũng dần dần trở lại như thường. Nó yên lặng đánh giá Phương Nguyên hồi lâu, đột nhiên nhìn Phương Nguyên kêu "Meo" một tiếng, sau đó liền nhảy khỏi tảng đá, chậm rãi tiến vào khu vực ma tức Hắc Ám bên trong.   

Đi được mấy bước, nó lại quay đầu nhìn Phương Nguyên, kêu lên một tiếng.   

"Nó là đang gọi chúng ta đi theo?"   

Phương Nguyên thấy vậy, lập tức cảm thấy hơi kinh ngạc.