"Thôi thôi, chuyện sau này để sau này hẵng nói..."
Phương Nguyên cười khổ, rồi đột nhiên sải bước, tay trái huy kiếm xé mở đám ma vật phía trước, tạo thành một khoảng trống.
Ầm ầm...
Sau lưng của hắn, ma vật nhao nhao đụng vào nhau, hỗn loạn tứ tung.
Nhưng đúng lúc này, đùi phải của Phương Nguyên đột nhiên cũng tê rần, vậy mà không thể dồn sức xuống chân nổi.
Điều này khiến hắn xém té ngã, phải cắm Ma Ấn Kiếm xuống đất, dùng sức trụ lại mới đứng lên nổi...
"Đùi phải cũng không lấy sức nổi, hình như đã bị rách cơ..."
Phương Nguyên thầm hiểu rõ, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, hắn ngẩng đầu nhìn đám ma vật vẫn đông vô cùng vô tận chung quanh, tâm thần bỗng hơi hoảng hốt, nhưng cũng chỉ qua một cái chớp mắt, hắn liền lần nữa dùng sức lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại.
"Ngươi... Nhục thể của ngươi đã không chịu nổi loại giết chóc này..."
Lạc Phi Linh nằm trên lưng Phương Nguyên, lúc này cảm thấy thân thể hắn đột nhiên chao đảo, lập tức liền hiểu rõ vấn đề, vội kêu lớn lên, thế nhưng Phương Nguyên lại tỏ ra mắt điếc tai ngơ, cũng có thể lúc này hắn căn bản đã không nghe thấy gì. Tiêu hao đến mức độ này, hắn đã không phân biệt nổi đâu là thanh âm của Lạc Phi Linh, đâu là tiếng ma vật gào thét xung quanh.
Song khiến cho Lạc Phi Linh cảm động chính là, đến tận lúc này, vậy mà Phương Nguyên cũng không hề nghĩ tới việc bỏ nàng xuống.
Vậy mà hắn vẫn vững vàng cõng mình, hơn nữa bàn tay phải vốn đã sắp không còn điều khiến nổi nữa kia, vẫn đang vô thức nắn nắn vào mông của nàng.
"Tên vương bát đản ngươi sờ mông ta..."
Lạc Phi Linh mếu máo la lên, nhưng sau đó lại mím môi im lặng xuống.
"Hắn chỉ là một tên tiểu đệ tử được Thanh Dương tông dạy dỗ, lại có thể chiến đấu đến mức này, ta..."
Nàng nhìn về phía xa xa trước mặt, đã mơ hồ có thể thấy được điểm cuối của đợt thú triều này, có điều phía trước vẫn còn vô số ma vật xông tới như sóng lớn, lại thêm lúc này Phương Nguyên đã tiếp cận cực hạn, bị hết đợt ma thú này đến ma thú khác xông tới, nhiều lần hắn phải lui lại, cách điểm cuối lại xa thêm một chút. Đáng giận hơn chính là, có ma vật đã chạy qua, ngửi thấy mùi máu tươi trên người bọn họ, vậy mà lại quay đầu lại đuổi theo cắn xé, nếu cứ tiếp tục như vậy mà nói, như vậy bọn hắn...
... Có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể ngóng nhìn điểm cuối kia, mà không có cách nào đi tới!
"Tiểu cô cô, xin lỗi nha, ta lại không nghe lời ngươi dặn lần thứ 192..."
Lạc Phi Linh cắn môi thầm nhủ, sau đó âm thầm vận chuyển bí pháp nào đó.
Theo ánh mắt của nàng dần dần trở nên thất thần, đột nhiên một đạo linh quang từ mi tâm của nàng bay ra, thẳng tới cửu tiêu.
Lúc này, đối mặt với vô tận ma vật, toàn thân Phương Nguyên hầu như đã chết lặng, ngay cả tay chân đều đã sắp không còn điều khiển nổi, hắn vẫn đang liều mạng xuất kiếm, thế nhưng hắn cảm thấy, lúc này xuất kiếm đã càng ngày càng lực bất tòng tâm, trước đó hắn luôn luôn có thể điều khiến lực lượng đến chính xác mục tiêu, nhưng hiện tại đã càng ngày càng lệch lạc...
Trong tình thế này, hắn cũng chỉ có thể đi được bước nào hay bước ấy, dù rằng cứ tiến một bước, lại sẽ lui lại hai bước.
Hắn cũng chỉ có thể giết được con ma vật nào hay con đó, dù rằng cứ giết một con, lại có hai con ma vật xông tới...
Lúc này thậm chí Phương Nguyên cũng đã không muốn suy nghĩ gì nữa...
Nhưng cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên hắn cảm thấy có điều khác thường...
Sau đó hắn liền vô thức ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy, trên đỉnh đầu, một đạo linh quang bay vút lên trời cao, sau đó linh quang đột nhiên biến hóa giữa không trung, thình lình biến thành một con Loan Điểu màu đỏ dài hơn mười trượng, con Loan Điểu kia cũng không biết là thực thể là huyễn tượng, trông có vẻ hơi mờ, nó ở giữa không trung nhẹ nhàng duỗi người, sau đó hai cánh mở ra...
Àooo...
Hai cánh Loan Điểu khẽ đập vào không khí, cuồng phong trong trời đất đột nhiên nổi lên...
Cuồng phong tựa như từ cuối chân trời quét tới, liên miên bất tận, thiên địa vần vũ. Ngay cả ma tức Hắc Ám đang tràn ngập giữa thiên địa kia, cũng bị cơn cuồng phong này tác động, không ngờ lại tựa như một tấm màn đen bị xé rách vậy, tách ra hai bên, ầm ầm lao về hai phía Tây Bắc và Đông Bắc, thậm chí trong khoảnh khắc, lại xuất hiện một vùng chân không, không hề có ma tức Hắc Ám...
"Grào..."
Vô số Hắc Ám Ma Vật ở xung quanh đều đang đuổi theo ma tức Hắc Ám, bọn chúng mẫn cảm cảm nhận được ma tức Hắc Ám biến hóa, lập tức liền ngu ngốc đuổi theo hai luồng ma tức Hắc Ám đang phân ra kia. Điều này khiến cho vô biên thú triều vốn đang ngăn cản phía trước Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh, lúc này cũng mơ hồ chia làm hai cái bộ phận, một bộ phận lao về bên trái, một bộ phận lao về phải, tựa như hồng thủy bị tách ra hai bên...
"Xảy... Xảy ra chuyện gì vậy?"
" Nguyên Thần tu sĩ Kim Đan cảnh giới lột xác sao?"
Phương Nguyên nhìn về phía Loan Điểu giữa không trung, khiếp sợ ngây người, thoáng chốc cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lúc này hắn chỉ cảm thấy áp lực chung quanh bỗng nhiên giảm đi rất nhiều, đám Hắc Ám Ma Vật hầu như không đếm nổi kia, sau khi có một phần lớn đuổi theo hai luồng ma tức Hắc Ám tách ra, số còn lại đã ít đi rất nhiều, số lượng Hắc Ám Ma Vật vây quanh hắn cũng không còn tăng thêm...
Hắn nhạy bén phát hiện ra đây là một tia sinh cơ, lập tức cắn chặt hàm răng, nỗ lực chống đỡ thân thể gần như đã rã rời, nhanh chân chạy đi. Tay trái hắn liều mạng vung kiếm, chém giết đám ma vật đang đỏ mắt ngoan cố đuổi theo mình, lảo đảo từng bước từng bước xông về phía trước, cách lối ra càng ngày càng gần...
Mà đúng lúc này, con Loan Điểu giữa không trung kia đã sớm tán loạn, biến thành một đạo linh quang bay trở về mi tâm Lạc Phi Linh.
Lúc này nàng đã vô cùng suy yếu, tựa hồ không có lấy nửa điểm khí lực.
Nhưng dù đang nằm bẹp trên lưng Phương Nguyên, khóe miệng nàng vẫn lộ ra nụ cười, khẽ hô lên tiếng thúc ngựa: "Giá!" "Thôi thôi, chuyện sau này để sau này hẵng nói..."
Phương Nguyên cười khổ, rồi đột nhiên sải bước, tay trái huy kiếm xé mở đám ma vật phía trước, tạo thành một khoảng trống.
Ầm ầm...
Sau lưng của hắn, ma vật nhao nhao đụng vào nhau, hỗn loạn tứ tung.
Nhưng đúng lúc này, đùi phải của Phương Nguyên đột nhiên cũng tê rần, vậy mà không thể dồn sức xuống chân nổi.
Điều này khiến hắn xém té ngã, phải cắm Ma Ấn Kiếm xuống đất, dùng sức trụ lại mới đứng lên nổi...
"Đùi phải cũng không lấy sức nổi, hình như đã bị rách cơ..."
Phương Nguyên thầm hiểu rõ, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, hắn ngẩng đầu nhìn đám ma vật vẫn đông vô cùng vô tận chung quanh, tâm thần bỗng hơi hoảng hốt, nhưng cũng chỉ qua một cái chớp mắt, hắn liền lần nữa dùng sức lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại.
"Ngươi... Nhục thể của ngươi đã không chịu nổi loại giết chóc này..."
Lạc Phi Linh nằm trên lưng Phương Nguyên, lúc này cảm thấy thân thể hắn đột nhiên chao đảo, lập tức liền hiểu rõ vấn đề, vội kêu lớn lên, thế nhưng Phương Nguyên lại tỏ ra mắt điếc tai ngơ, cũng có thể lúc này hắn căn bản đã không nghe thấy gì. Tiêu hao đến mức độ này, hắn đã không phân biệt nổi đâu là thanh âm của Lạc Phi Linh, đâu là tiếng ma vật gào thét xung quanh.
Song khiến cho Lạc Phi Linh cảm động chính là, đến tận lúc này, vậy mà Phương Nguyên cũng không hề nghĩ tới việc bỏ nàng xuống.
Vậy mà hắn vẫn vững vàng cõng mình, hơn nữa bàn tay phải vốn đã sắp không còn điều khiến nổi nữa kia, vẫn đang vô thức nắn nắn vào mông của nàng.
"Tên vương bát đản ngươi sờ mông ta..."
Lạc Phi Linh mếu máo la lên, nhưng sau đó lại mím môi im lặng xuống.
"Hắn chỉ là một tên tiểu đệ tử được Thanh Dương tông dạy dỗ, lại có thể chiến đấu đến mức này, ta..."
Nàng nhìn về phía xa xa trước mặt, đã mơ hồ có thể thấy được điểm cuối của đợt thú triều này, có điều phía trước vẫn còn vô số ma vật xông tới như sóng lớn, lại thêm lúc này Phương Nguyên đã tiếp cận cực hạn, bị hết đợt ma thú này đến ma thú khác xông tới, nhiều lần hắn phải lui lại, cách điểm cuối lại xa thêm một chút. Đáng giận hơn chính là, có ma vật đã chạy qua, ngửi thấy mùi máu tươi trên người bọn họ, vậy mà lại quay đầu lại đuổi theo cắn xé, nếu cứ tiếp tục như vậy mà nói, như vậy bọn hắn...
... Có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể ngóng nhìn điểm cuối kia, mà không có cách nào đi tới!
"Tiểu cô cô, xin lỗi nha, ta lại không nghe lời ngươi dặn lần thứ 192..."
Lạc Phi Linh cắn môi thầm nhủ, sau đó âm thầm vận chuyển bí pháp nào đó.
Theo ánh mắt của nàng dần dần trở nên thất thần, đột nhiên một đạo linh quang từ mi tâm của nàng bay ra, thẳng tới cửu tiêu.
Lúc này, đối mặt với vô tận ma vật, toàn thân Phương Nguyên hầu như đã chết lặng, ngay cả tay chân đều đã sắp không còn điều khiển nổi, hắn vẫn đang liều mạng xuất kiếm, thế nhưng hắn cảm thấy, lúc này xuất kiếm đã càng ngày càng lực bất tòng tâm, trước đó hắn luôn luôn có thể điều khiến lực lượng đến chính xác mục tiêu, nhưng hiện tại đã càng ngày càng lệch lạc...
Trong tình thế này, hắn cũng chỉ có thể đi được bước nào hay bước ấy, dù rằng cứ tiến một bước, lại sẽ lui lại hai bước.
Hắn cũng chỉ có thể giết được con ma vật nào hay con đó, dù rằng cứ giết một con, lại có hai con ma vật xông tới...
Lúc này thậm chí Phương Nguyên cũng đã không muốn suy nghĩ gì nữa...
Nhưng cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên hắn cảm thấy có điều khác thường...
Sau đó hắn liền vô thức ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy, trên đỉnh đầu, một đạo linh quang bay vút lên trời cao, sau đó linh quang đột nhiên biến hóa giữa không trung, thình lình biến thành một con Loan Điểu màu đỏ dài hơn mười trượng, con Loan Điểu kia cũng không biết là thực thể là huyễn tượng, trông có vẻ hơi mờ, nó ở giữa không trung nhẹ nhàng duỗi người, sau đó hai cánh mở ra...
Àooo...
Hai cánh Loan Điểu khẽ đập vào không khí, cuồng phong trong trời đất đột nhiên nổi lên...
Cuồng phong tựa như từ cuối chân trời quét tới, liên miên bất tận, thiên địa vần vũ. Ngay cả ma tức Hắc Ám đang tràn ngập giữa thiên địa kia, cũng bị cơn cuồng phong này tác động, không ngờ lại tựa như một tấm màn đen bị xé rách vậy, tách ra hai bên, ầm ầm lao về hai phía Tây Bắc và Đông Bắc, thậm chí trong khoảnh khắc, lại xuất hiện một vùng chân không, không hề có ma tức Hắc Ám...
"Grào..."
Vô số Hắc Ám Ma Vật ở xung quanh đều đang đuổi theo ma tức Hắc Ám, bọn chúng mẫn cảm cảm nhận được ma tức Hắc Ám biến hóa, lập tức liền ngu ngốc đuổi theo hai luồng ma tức Hắc Ám đang phân ra kia. Điều này khiến cho vô biên thú triều vốn đang ngăn cản phía trước Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh, lúc này cũng mơ hồ chia làm hai cái bộ phận, một bộ phận lao về bên trái, một bộ phận lao về phải, tựa như hồng thủy bị tách ra hai bên...
"Xảy... Xảy ra chuyện gì vậy?"
" Nguyên Thần tu sĩ Kim Đan cảnh giới lột xác sao?"
Phương Nguyên nhìn về phía Loan Điểu giữa không trung, khiếp sợ ngây người, thoáng chốc cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lúc này hắn chỉ cảm thấy áp lực chung quanh bỗng nhiên giảm đi rất nhiều, đám Hắc Ám Ma Vật hầu như không đếm nổi kia, sau khi có một phần lớn đuổi theo hai luồng ma tức Hắc Ám tách ra, số còn lại đã ít đi rất nhiều, số lượng Hắc Ám Ma Vật vây quanh hắn cũng không còn tăng thêm...
Hắn nhạy bén phát hiện ra đây là một tia sinh cơ, lập tức cắn chặt hàm răng, nỗ lực chống đỡ thân thể gần như đã rã rời, nhanh chân chạy đi. Tay trái hắn liều mạng vung kiếm, chém giết đám ma vật đang đỏ mắt ngoan cố đuổi theo mình, lảo đảo từng bước từng bước xông về phía trước, cách lối ra càng ngày càng gần...
Mà đúng lúc này, con Loan Điểu giữa không trung kia đã sớm tán loạn, biến thành một đạo linh quang bay trở về mi tâm Lạc Phi Linh.
Lúc này nàng đã vô cùng suy yếu, tựa hồ không có lấy nửa điểm khí lực.
Nhưng dù đang nằm bẹp trên lưng Phương Nguyên, khóe miệng nàng vẫn lộ ra nụ cười, khẽ hô lên tiếng thúc ngựa: "Giá!"