Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 260




Trong lòng chúng đệ tử tiên môn Thanh Dương tông đều có chút trầm xuống...   

Vì sao lại có nhiều ma vật hắc ám tụ tập đến nơi này như vậy?   

Những chuyện khác không nói đến, chỉ riêng khô lâu quái xà, mãnh hổ thối nát, bộ xương giáp đen kia, rõ ràng đều là nhân vật cực kỳ mạnh mẽ. Cấp bậc của bọn chúng cũng đã gần đạt đến cấp bậc mạnh nhất trong vô số loại ma vật ở Ma Tức hồ. Bình thường bọn chúng đều tự chiếm đóng một phương, sẽ ở mãi nơi đó, nếu ma vật khác không dám xâm nhập bọn nó cũng sẽ không tùy ý ra ngoài đi lại. Vì sao lúc này bọn nó đều tới?   

"Ma tức hắc ám..."   

Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên. Quay đầu nhìn lại, lại thấy vị nữ đệ tử Lạc Phi Linh xinh đẹp của Tử Vân phong. Lúc này nha đầu kia cũng đang ngơ ngác, phảng phất như mới vừa ý thức được một vấn đề: "Những ma vật này đều bị ma tức hắc ám dẫn động. Hiện tại ma tức hắc ám đã bắt đầu lưu động, tụ tập ở chỗ này, cho nên bọn nó cũng rời khỏi sào huyệt hướng về nơi này..."   

Nghe xong những lời nàng nói, tất cả mọi người đều kinh hãi, ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.   



Đây cũng là chuyện Phương Nguyên đã nghĩ tới khi thấy mấy đầu ma vật có ý đồ trùng kích Bát Hoang Vân Đài.   

"Ngày nào ma tức hắc ám nơi này còn chưa tiêu tan, những ma vật ấy sẽ không ngừng tụ tập tới đây..."   

"Cho dù chúng ta có muốn yên ổn trốn trong này cho tới khi thí luyện kết thúc cũng không thể..."   

"Bởi vì ma vật nơi này sẽ càng ngày càng nhiều, ai cũng không biết đến tột cùng Bát Hoang Vân Đài có thể chống đỡ được hay không..."   



"Nếu như bọn chúng cùng công kích Vân Đài, vào lúc Vân Đài bị phá vỡ cũng là lúc chúng ta..."   

"... Tập thể chôn cùng..."   

Phát hiện này lại khiến chúng đệ tử rét run cả người.   

"Lẽ nào chúng ta đã bỏ qua thí luyện còn chưa đủ, còn phải bỏ cả tính mệnh ở lại nơi này sao?"   

Trong lòng bọn họ đều ý thức được vấn đề này, lập tức khủng hoảng vô cùng.   

Lúc đầu, vì không cách nào hoàn thành thí luyện, trong lòng chúng đệ tử đã buồn bực. Không nghĩ tới hiện tại còn chưa quá một ngày, bọn hắn đã phát hiện, thì ra tình trạng ngày hôm qua vẫn còn tốt chán, hung hiểm chân chính vào hôm nay, vào lúc này mới xuất hiện...   

Vấn đề hiện tại không phải là có thể hoàn thành thí luyện hay không, mà là có thể sống sót hay không!   

Phía ngoài ma vật tụ tập càng ngày càng nhiều, bọn hắn cũng không khỏi cảm thấy càng ngày càng khủng hoảng. Lúc đầu những ma vật này đều là thứ bọn hắn muốn chém giết, là nhiệm vụ của bọn hắn. Có điều bình thường, cho dù bọn hắn có cần chém giết để làm nhiệm vụ, cũng chỉ có thể đối phó với từng con một. Nhưng hiện tại đột nhiên có nhiều ma vật tụ tập như vậy, tình huống đã biến thành chưa chắc bọn hắn đã có thể chém giết hết ma vật, mà ngược lại, rất có thể bọn hắn sẽ bị ma vật giế t chết!   

"Nhanh... Mau thừa dịp hiện tại còn ít, ra ngoài bắt giết hết bọn chúng đi..."   

Có đệ tử kinh hoảng, vội vàng nghĩ tới một vấn đề: "Nếu không, chờ khi chúng nó tụ tập đông hơn lại càng không dễ chém giết!"   

Một câu nói kia ngược lại nhận được phản ứng của không ít người, mọi người sôi nổi tán thành.   

"Giết thế nào?"   

Có người bất đắc dĩ kêu lên: "Lúc này Hắc Ám Ma Phong phía ngoài quá kinh khủng, chúng ta không ngăn cản được..."   

"Nhưng nếu đợi tới khi Hắc Ám Ma Phong kết thúc, không thông đã có bao nhiêu ma vật tụ tập tới nơi này..."   

Hết người này tới người khác nói ra suy nghĩ khiến người hoảng sợ, khủng hoảng khó có thể hình dung.   

Lúc này bọn hắn lại như đột nhiên lâm vào tuyệt địa.   

Bên ngoài, Hắc Ám Ma Phong vẫn đang điên cuồng gào thét, ma vật cũng càng ngày càng nhiều...   

Mỗi một luồng Hắc Ám Ma Phong đều mang theo một luồng ma tức hắc ám nồng nặc. Đám đệ tử tiên môn vốn không thể dựa vào thân thể để chống đỡ ma tức hắc ám này. Một khi bị cuốn vào trong, chắc chắn sẽ trực tiếp đọa hóa. Bởi vậy, bọn họ muốn ác chiến với ma vật trong hoàn cảnh ma phong gào thét này không khác gì tìm chết. Nhưng nếu chờ tới khi Hắc Ám Ma Phong biến mất, rất có thể số lượng ma vật đã nhiều tới mức vượt quá sức tưởng tượng...   

Đến lúc đó sẽ là ma vật đánh đến Bát Hoang Vân Đài, mà không phải bọn hắn muốn chém giết ma vật!   

"Vậy... Vậy chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chờ chết hay sao?"   

Có đệ tử thậm chí còn hoảng sợ tới sắp bật khóc lên, chỉ gắt gao bịt kín miệng.   

Hiện tại bọn họ muốn khóc cũng không dám khóc, chỉ e kinh động đến ma vật phía ngoài...   

"Chẳng lẽ các ngươi còn chưa thể nhìn ra sao?"   

Lúc này, chân truyền Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng cũng thở hổn hển thấp giọng rống lên: "Đại trận ở Bát Hoang Vân Đài còn vận chuyển, nhất định sẽ có linh lực tràn ngập. Những linh lực này vốn là tử địch với đám ma vật hắc ám. Hiện tại số lượng ma vật tấn công Bát Hoang Vân Đài còn ít, đó là vì có Hắc Ám Ma Phong tồn tại, thổi loạn linh lực của Bát Hoang Vân Đài, khiến chúng nó không dễ dàng cảm ứng sự tồn tại của Bát Hoang Vân Đài như trước. Nếu đợi tới khi Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, đám ma vật này nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta, sau đó điên cuồng vây công tập kích chúng ta..."   

"Tuy rằng Bát Hoang Vân Đài này có khả năng chống đỡ nhất định, nhưng nó vốn không thể chống đỡ nhiều ma vật như vậy..."   

Vẻ mặt hắn đã trở nên dữ tợn: "Nếu sớm muộn gì cũng chết, ta tình nguyện hiện tại đi ra ngoài liều mạng với bọn chúng!"   

Nói xong, hắn bắt đầu véo pháp quyết, tế ra pháp kiếm của bản thân mình, muốn cắn răng lao ra khỏi Vân Đài.   

"Không thể..."   

"Mau kéo hắn lại..."   

Chúng đệ tử chung quanh đều kinh hãi. Bọn hắn biết trong thời gian này, Tử Lâm Lãng đã phải chịu áp lực quá lớn. Hắn vốn lòng tin tràn đầy, nhất định muốn hoàn thành thí luyện một cách trọn vẹn, tuyệt phải giành được một cơ hội Trúc Cơ. Nhưng không nghĩ tới thiên tai đầu tiên, Ngự Thần phong bọn họ chạy tới Bát Hoang Vân Đài trễ nhất, thoáng cái đã tổn thất hơn phân nửa nhân thủ, chỉ còn lại tám người bọn hắn... Trong lòng chúng đệ tử tiên môn Thanh Dương tông đều có chút trầm xuống...   

Vì sao lại có nhiều ma vật hắc ám tụ tập đến nơi này như vậy?   

Những chuyện khác không nói đến, chỉ riêng khô lâu quái xà, mãnh hổ thối nát, bộ xương giáp đen kia, rõ ràng đều là nhân vật cực kỳ mạnh mẽ. Cấp bậc của bọn chúng cũng đã gần đạt đến cấp bậc mạnh nhất trong vô số loại ma vật ở Ma Tức hồ. Bình thường bọn chúng đều tự chiếm đóng một phương, sẽ ở mãi nơi đó, nếu ma vật khác không dám xâm nhập bọn nó cũng sẽ không tùy ý ra ngoài đi lại. Vì sao lúc này bọn nó đều tới?   

"Ma tức hắc ám..."   

Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên. Quay đầu nhìn lại, lại thấy vị nữ đệ tử Lạc Phi Linh xinh đẹp của Tử Vân phong. Lúc này nha đầu kia cũng đang ngơ ngác, phảng phất như mới vừa ý thức được một vấn đề: "Những ma vật này đều bị ma tức hắc ám dẫn động. Hiện tại ma tức hắc ám đã bắt đầu lưu động, tụ tập ở chỗ này, cho nên bọn nó cũng rời khỏi sào huyệt hướng về nơi này..."   

Nghe xong những lời nàng nói, tất cả mọi người đều kinh hãi, ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.   



Đây cũng là chuyện Phương Nguyên đã nghĩ tới khi thấy mấy đầu ma vật có ý đồ trùng kích Bát Hoang Vân Đài.   

"Ngày nào ma tức hắc ám nơi này còn chưa tiêu tan, những ma vật ấy sẽ không ngừng tụ tập tới đây..."   

"Cho dù chúng ta có muốn yên ổn trốn trong này cho tới khi thí luyện kết thúc cũng không thể..."   

"Bởi vì ma vật nơi này sẽ càng ngày càng nhiều, ai cũng không biết đến tột cùng Bát Hoang Vân Đài có thể chống đỡ được hay không..."   



"Nếu như bọn chúng cùng công kích Vân Đài, vào lúc Vân Đài bị phá vỡ cũng là lúc chúng ta..."   

"... Tập thể chôn cùng..."   

Phát hiện này lại khiến chúng đệ tử rét run cả người.   

"Lẽ nào chúng ta đã bỏ qua thí luyện còn chưa đủ, còn phải bỏ cả tính mệnh ở lại nơi này sao?"   

Trong lòng bọn họ đều ý thức được vấn đề này, lập tức khủng hoảng vô cùng.   

Lúc đầu, vì không cách nào hoàn thành thí luyện, trong lòng chúng đệ tử đã buồn bực. Không nghĩ tới hiện tại còn chưa quá một ngày, bọn hắn đã phát hiện, thì ra tình trạng ngày hôm qua vẫn còn tốt chán, hung hiểm chân chính vào hôm nay, vào lúc này mới xuất hiện...   

Vấn đề hiện tại không phải là có thể hoàn thành thí luyện hay không, mà là có thể sống sót hay không!   

Phía ngoài ma vật tụ tập càng ngày càng nhiều, bọn hắn cũng không khỏi cảm thấy càng ngày càng khủng hoảng. Lúc đầu những ma vật này đều là thứ bọn hắn muốn chém giết, là nhiệm vụ của bọn hắn. Có điều bình thường, cho dù bọn hắn có cần chém giết để làm nhiệm vụ, cũng chỉ có thể đối phó với từng con một. Nhưng hiện tại đột nhiên có nhiều ma vật tụ tập như vậy, tình huống đã biến thành chưa chắc bọn hắn đã có thể chém giết hết ma vật, mà ngược lại, rất có thể bọn hắn sẽ bị ma vật giế t chết!   

"Nhanh... Mau thừa dịp hiện tại còn ít, ra ngoài bắt giết hết bọn chúng đi..."   

Có đệ tử kinh hoảng, vội vàng nghĩ tới một vấn đề: "Nếu không, chờ khi chúng nó tụ tập đông hơn lại càng không dễ chém giết!"   

Một câu nói kia ngược lại nhận được phản ứng của không ít người, mọi người sôi nổi tán thành.   

"Giết thế nào?"   

Có người bất đắc dĩ kêu lên: "Lúc này Hắc Ám Ma Phong phía ngoài quá kinh khủng, chúng ta không ngăn cản được..."   

"Nhưng nếu đợi tới khi Hắc Ám Ma Phong kết thúc, không thông đã có bao nhiêu ma vật tụ tập tới nơi này..."   

Hết người này tới người khác nói ra suy nghĩ khiến người hoảng sợ, khủng hoảng khó có thể hình dung.   

Lúc này bọn hắn lại như đột nhiên lâm vào tuyệt địa.   

Bên ngoài, Hắc Ám Ma Phong vẫn đang điên cuồng gào thét, ma vật cũng càng ngày càng nhiều...   

Mỗi một luồng Hắc Ám Ma Phong đều mang theo một luồng ma tức hắc ám nồng nặc. Đám đệ tử tiên môn vốn không thể dựa vào thân thể để chống đỡ ma tức hắc ám này. Một khi bị cuốn vào trong, chắc chắn sẽ trực tiếp đọa hóa. Bởi vậy, bọn họ muốn ác chiến với ma vật trong hoàn cảnh ma phong gào thét này không khác gì tìm chết. Nhưng nếu chờ tới khi Hắc Ám Ma Phong biến mất, rất có thể số lượng ma vật đã nhiều tới mức vượt quá sức tưởng tượng...   

Đến lúc đó sẽ là ma vật đánh đến Bát Hoang Vân Đài, mà không phải bọn hắn muốn chém giết ma vật!   

"Vậy... Vậy chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chờ chết hay sao?"   

Có đệ tử thậm chí còn hoảng sợ tới sắp bật khóc lên, chỉ gắt gao bịt kín miệng.   

Hiện tại bọn họ muốn khóc cũng không dám khóc, chỉ e kinh động đến ma vật phía ngoài...   

"Chẳng lẽ các ngươi còn chưa thể nhìn ra sao?"   

Lúc này, chân truyền Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng cũng thở hổn hển thấp giọng rống lên: "Đại trận ở Bát Hoang Vân Đài còn vận chuyển, nhất định sẽ có linh lực tràn ngập. Những linh lực này vốn là tử địch với đám ma vật hắc ám. Hiện tại số lượng ma vật tấn công Bát Hoang Vân Đài còn ít, đó là vì có Hắc Ám Ma Phong tồn tại, thổi loạn linh lực của Bát Hoang Vân Đài, khiến chúng nó không dễ dàng cảm ứng sự tồn tại của Bát Hoang Vân Đài như trước. Nếu đợi tới khi Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, đám ma vật này nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta, sau đó điên cuồng vây công tập kích chúng ta..."   

"Tuy rằng Bát Hoang Vân Đài này có khả năng chống đỡ nhất định, nhưng nó vốn không thể chống đỡ nhiều ma vật như vậy..."   

Vẻ mặt hắn đã trở nên dữ tợn: "Nếu sớm muộn gì cũng chết, ta tình nguyện hiện tại đi ra ngoài liều mạng với bọn chúng!"   

Nói xong, hắn bắt đầu véo pháp quyết, tế ra pháp kiếm của bản thân mình, muốn cắn răng lao ra khỏi Vân Đài.   

"Không thể..."   

"Mau kéo hắn lại..."   

Chúng đệ tử chung quanh đều kinh hãi. Bọn hắn biết trong thời gian này, Tử Lâm Lãng đã phải chịu áp lực quá lớn. Hắn vốn lòng tin tràn đầy, nhất định muốn hoàn thành thí luyện một cách trọn vẹn, tuyệt phải giành được một cơ hội Trúc Cơ. Nhưng không nghĩ tới thiên tai đầu tiên, Ngự Thần phong bọn họ chạy tới Bát Hoang Vân Đài trễ nhất, thoáng cái đã tổn thất hơn phân nửa nhân thủ, chỉ còn lại tám người bọn hắn...