Những người khác nghe vậy đều trầm trọng thêm một phần.
Bọn họ đều là đệ tử chân truyền lĩnh đội, nếu có thể dẫn các sư đệ sư muội thông qua thí luyện, bọn họ sẽ nhận được một cơ hội Trúc Cơ. Đối với bọn hắn, đây là tưởng thưởng lớn nhất, cũng là động lực lớn nhất của bọn hắn. Mà thí luyện đã được tiến hành đến bước này, bọn hắn cũng không xê xích gì nhiều, đều đã hiểu được độ khó của thí luyện. Trong lúc hùng tâm tráng chí muốn thoải mái đánh một trận, ai có thể nghĩ tới chuyện này?
Nếu nói là không cam lòng, trong lòng ai cũng có không cam lòng.
Dù sao bọn hắn cũng không phải người mới tu hành chừng ba năm như Phương Nguyên, mà bọn hắn đã sớm tu luyện nhiều năm, thậm chí có không ít người tu vi đã sớm đạt đến Luyện Khí tầng chín. Bọn hắn vẫn luôn chờ đợi thí luyện được mở ra, chiến ra cơ hội Trúc Cơ...
Nếu như lần này thất bại, vậy muốn cơ hội như vậy xuất hiện lần nữa, bọn hắn lại phải chờ thêm mười năm!
Hơn nữa còn phải tranh cơ hội này với đám thiên kiêu mới quật khởi trong vòng mười năm ấy!
Ngược lại Phương Nguyên không quá lo lắng chuyện này, Tiểu Trúc phong bọn họ đã hoàn thành thí luyện...
"Thật ra cũng không cần tuyệt vọng như vậy..."
Phương Nguyên cũng suy nghĩ thật lâu, nhỏ giọng nói: "Trước mắt, điểm đáng sợ nhất của trận thiên tai này chính là Hắc Ám Ma Phong. Loại ma phong này có lực lượng cường đại, bao hàm ma tức hắc ám đáng sợ. Nhưng loại quái phong này hẳn chỉ do ma tức hắc ám nồng đậm bất định, là nhờ tính chất của bản thân mà thành, tuy đáng sợ nhưng lại không thể duy trì thời gian quá dài. Hiện tại ma tức hắc ám bên ngoài càng lúc càng nồng nặc, nói rõ ma tức hắc ám đang tràn ngập ra. Nó như mực nước rót vào trong nước hồ, từng tia từng luồng đều như thực chất. Nhưng nếu hoàn toàn tản ra, cùng nồng đậm như nhau, trái lại sẽ không thể nhìn thấy dấu vết rõ ràng như vậy nữa. Hắc Ám Ma Phong cũng là như thế, nhất định sẽ từ từ tản mát ra..."
Tử Lâm Lãng hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên: "Ngươi muốn nói chúng ta còn có khả năng hoàn thành thí luyện?"
Phương Nguyên im lặng hồi lâu, nói: "Ta chỉ nói Hắc Ám Ma Phong sẽ biến mất!"
"Hừ!"
Nguyện vọng tan vỡ, Tử Lâm Lãng chỉ có thể hơi bất mãn mà trừng mắt liếc Phương Nguyên.
"Ta lại cảm thấy Phương Nguyên sư đệ nói rất có lý, hiện tại cũng chưa đến mức tuyệt vọng, chúng ta cứ quan sát trước một chút xem sao!"
Qua hồi lâu, vẫn là Vu Tình Tử Vân phong thở dài, nói: "Chúng ta gặp phải biến số bực này, thực không ai có thể làm gì được. Lùi một bước mà nói, cho dù mọi người không thể hoàn thành thí luyện, hẳn các trưởng lão cũng có thể hiểu cho chúng ta..."
Chư vị chân truyền nghe xong trong lòng đều có chút sầu não, nhưng rơi vào đường cùng, bọn hắn chỉ có thể tiếp nhận kết quả này.
Lập tức phân công nhiệm vụ, có người tiếp tục đi quan sát thiên tai hôm nay, hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân.
Có người kiểm tra đại trận phòng ngự của Bát Hoang Vân Đài, hy vọng đừng xảy ra vấn đề.
Về phần phần lớn người khác, lúc này bọn họ đều không có quá nhiều tác dụng, người thì chữa thương, người thì nghỉ ngơi.
Trong Vân Đài yên tĩnh, bên ngoài cuồng phong gào thét, ngược lại tạo thành sự đối lập rất rõ ràng.
Lẳng lặng đợi chừng một ngày, chúng đệ tử đều đang mong đợi Hắc Ám Ma Phong biến mất, nhưng nguyện vọng của bọn hắn lại vẫn tan vỡ.
Cuồng phong phía ngoài không những không yếu bớt, trái lại càng mạnh mẽ hơn.
Mà ma tức hắc ám chung quanh cũng càng ngày càng dày đặc, hiện tại đã đạt đến mức gấp đôi bình thường...
Cuồng phong càng lớn, ma tức hắc ám cũng càng dày đặc nặng nề...
Mà thấy tình cảnh như vậy, chúng đệ tử không cầm được trong lòng trầm xuống!
Xem ra rất có thể bọn hắn sẽ phải trốn trong sơn cốc này thật lâu, mãi đến khi thí luyện kết thúc.
"Thật ra như vậy cũng không tệ..."
Ngược lại cũng không thiếu đệ tử tiên môn âm thầm suy nghĩ như vậy.
Đối với đệ tử bình thường, không thể hoàn thành thí luyện cũng chỉ là kiếm được ít tài nguyên hơn một chút, nhưng tối thiểu mạng nhỏ cũng được bảo đảm...
Nhưng vào sáng ngày tiếp theo, lại xảy ra chuyện có chút nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Chúng đệ tử tiên môn chợt nghe có tiếng gầm giận dữ, lại có một đầu trâu rừng yêu ma hóa vọt vào, trắng trợn đụng lên đại trận bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, sau đó nó bị trận lực bên ngoài Vân Đài xoắn nát bấy. Chúng đệ tử nghe nói vậy liền rối rít chạy tới xem, nhìn thấy còn có mấy đầu ma vật nho nhỏ đang không ngừng va đập vào Bát Hoang Vân Đài, chúng đệ tử lập tức nở nụ cười...
"Chúng ta còn đang mong ngóng ngày ra ngoài giết bọn chúng, không nghĩ tới bọn chúng đã tự chạy tới tìm chết!"
Có đệ tử cười lớn, còn tranh thủ đề nghị xem có nên thả đám ma vật vào không, sau đó thống khoái chém giết mấy đầu.
Thế nhưng đúng lúc này, sắc mặt Phương Nguyên thay đổi!
"Không xong..."
Hắn bỗng ý thức được một vấn đề, chẳng qua người nói ra hai chữ này cũng không phải là hắn.
Quay đầu lại, hắn lập tức thấy được vị nữ đệ tử Tử Vân phong kia, nàng cũng đang ngẩn người giống hắn...
"Phụ cận Bát Hoang Vân Đài này vốn không có ma vật..."
"Vì sao lại có nhiều ma vật xuất hiện như vậy?"
Rất nhanh, càng lúc càng nhiều người kịp phản ứng lại, đều ý thức được một vấn đề.
Ma vật trong Ma Tức hồ, sau khi trưởng thành thường đã định rõ khu vực của mình, sẽ không tự động chạy lung tung. Cho nên tiên môn mới có thể để bọn hắn tiêu diệt toàn bộ ma vật trong khu vực của mình, sau đó căn cứ theo trình độ tổng thể mà phán định bọn hắn có hoàn thành thí luyện hay không. Nhưng hôm nay bọn hắn chợt ý thức được, ma vật chung quanh Bát Hoang Vân Đài từ đâu tới đây?
"Hưu hưu hưu..."
Còn chưa nói hết lời, mọi người đã lại thấy phía xa xa truyền tới từng trận đất đá ma sát kh ủng bố. Khi nhìn ra phía ngoài, bọn hắn lập tức thấy một đầu khô lâu quái rắn dài tới mấy chục trượng lướt tới, một vuốt đập nát một ngọn núi, trong miệng không ngừng "xèo xèo" hộc ra ngọn lửa màu đen!
"Rống..."
Từ sườn đông, lại có một đầu mãnh hổ cao chừng ba trượng có thừa, trên người hư thối khắp nơi, đang chậm rãi đi tới.
"Rắc rắc rắc..."
Lại có một bộ xương cường tráng trên người khoác khôi giáp màu đen, trên vai khiêng đại đao, từ từ đi qua đây...
...
...
Đến lúc này, ai cũng không cười được! Những người khác nghe vậy đều trầm trọng thêm một phần.
Bọn họ đều là đệ tử chân truyền lĩnh đội, nếu có thể dẫn các sư đệ sư muội thông qua thí luyện, bọn họ sẽ nhận được một cơ hội Trúc Cơ. Đối với bọn hắn, đây là tưởng thưởng lớn nhất, cũng là động lực lớn nhất của bọn hắn. Mà thí luyện đã được tiến hành đến bước này, bọn hắn cũng không xê xích gì nhiều, đều đã hiểu được độ khó của thí luyện. Trong lúc hùng tâm tráng chí muốn thoải mái đánh một trận, ai có thể nghĩ tới chuyện này?
Nếu nói là không cam lòng, trong lòng ai cũng có không cam lòng.
Dù sao bọn hắn cũng không phải người mới tu hành chừng ba năm như Phương Nguyên, mà bọn hắn đã sớm tu luyện nhiều năm, thậm chí có không ít người tu vi đã sớm đạt đến Luyện Khí tầng chín. Bọn hắn vẫn luôn chờ đợi thí luyện được mở ra, chiến ra cơ hội Trúc Cơ...
Nếu như lần này thất bại, vậy muốn cơ hội như vậy xuất hiện lần nữa, bọn hắn lại phải chờ thêm mười năm!
Hơn nữa còn phải tranh cơ hội này với đám thiên kiêu mới quật khởi trong vòng mười năm ấy!
Ngược lại Phương Nguyên không quá lo lắng chuyện này, Tiểu Trúc phong bọn họ đã hoàn thành thí luyện...
"Thật ra cũng không cần tuyệt vọng như vậy..."
Phương Nguyên cũng suy nghĩ thật lâu, nhỏ giọng nói: "Trước mắt, điểm đáng sợ nhất của trận thiên tai này chính là Hắc Ám Ma Phong. Loại ma phong này có lực lượng cường đại, bao hàm ma tức hắc ám đáng sợ. Nhưng loại quái phong này hẳn chỉ do ma tức hắc ám nồng đậm bất định, là nhờ tính chất của bản thân mà thành, tuy đáng sợ nhưng lại không thể duy trì thời gian quá dài. Hiện tại ma tức hắc ám bên ngoài càng lúc càng nồng nặc, nói rõ ma tức hắc ám đang tràn ngập ra. Nó như mực nước rót vào trong nước hồ, từng tia từng luồng đều như thực chất. Nhưng nếu hoàn toàn tản ra, cùng nồng đậm như nhau, trái lại sẽ không thể nhìn thấy dấu vết rõ ràng như vậy nữa. Hắc Ám Ma Phong cũng là như thế, nhất định sẽ từ từ tản mát ra..."
Tử Lâm Lãng hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên: "Ngươi muốn nói chúng ta còn có khả năng hoàn thành thí luyện?"
Phương Nguyên im lặng hồi lâu, nói: "Ta chỉ nói Hắc Ám Ma Phong sẽ biến mất!"
"Hừ!"
Nguyện vọng tan vỡ, Tử Lâm Lãng chỉ có thể hơi bất mãn mà trừng mắt liếc Phương Nguyên.
"Ta lại cảm thấy Phương Nguyên sư đệ nói rất có lý, hiện tại cũng chưa đến mức tuyệt vọng, chúng ta cứ quan sát trước một chút xem sao!"
Qua hồi lâu, vẫn là Vu Tình Tử Vân phong thở dài, nói: "Chúng ta gặp phải biến số bực này, thực không ai có thể làm gì được. Lùi một bước mà nói, cho dù mọi người không thể hoàn thành thí luyện, hẳn các trưởng lão cũng có thể hiểu cho chúng ta..."
Chư vị chân truyền nghe xong trong lòng đều có chút sầu não, nhưng rơi vào đường cùng, bọn hắn chỉ có thể tiếp nhận kết quả này.
Lập tức phân công nhiệm vụ, có người tiếp tục đi quan sát thiên tai hôm nay, hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân.
Có người kiểm tra đại trận phòng ngự của Bát Hoang Vân Đài, hy vọng đừng xảy ra vấn đề.
Về phần phần lớn người khác, lúc này bọn họ đều không có quá nhiều tác dụng, người thì chữa thương, người thì nghỉ ngơi.
Trong Vân Đài yên tĩnh, bên ngoài cuồng phong gào thét, ngược lại tạo thành sự đối lập rất rõ ràng.
Lẳng lặng đợi chừng một ngày, chúng đệ tử đều đang mong đợi Hắc Ám Ma Phong biến mất, nhưng nguyện vọng của bọn hắn lại vẫn tan vỡ.
Cuồng phong phía ngoài không những không yếu bớt, trái lại càng mạnh mẽ hơn.
Mà ma tức hắc ám chung quanh cũng càng ngày càng dày đặc, hiện tại đã đạt đến mức gấp đôi bình thường...
Cuồng phong càng lớn, ma tức hắc ám cũng càng dày đặc nặng nề...
Mà thấy tình cảnh như vậy, chúng đệ tử không cầm được trong lòng trầm xuống!
Xem ra rất có thể bọn hắn sẽ phải trốn trong sơn cốc này thật lâu, mãi đến khi thí luyện kết thúc.
"Thật ra như vậy cũng không tệ..."
Ngược lại cũng không thiếu đệ tử tiên môn âm thầm suy nghĩ như vậy.
Đối với đệ tử bình thường, không thể hoàn thành thí luyện cũng chỉ là kiếm được ít tài nguyên hơn một chút, nhưng tối thiểu mạng nhỏ cũng được bảo đảm...
Nhưng vào sáng ngày tiếp theo, lại xảy ra chuyện có chút nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Chúng đệ tử tiên môn chợt nghe có tiếng gầm giận dữ, lại có một đầu trâu rừng yêu ma hóa vọt vào, trắng trợn đụng lên đại trận bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, sau đó nó bị trận lực bên ngoài Vân Đài xoắn nát bấy. Chúng đệ tử nghe nói vậy liền rối rít chạy tới xem, nhìn thấy còn có mấy đầu ma vật nho nhỏ đang không ngừng va đập vào Bát Hoang Vân Đài, chúng đệ tử lập tức nở nụ cười...
"Chúng ta còn đang mong ngóng ngày ra ngoài giết bọn chúng, không nghĩ tới bọn chúng đã tự chạy tới tìm chết!"
Có đệ tử cười lớn, còn tranh thủ đề nghị xem có nên thả đám ma vật vào không, sau đó thống khoái chém giết mấy đầu.
Thế nhưng đúng lúc này, sắc mặt Phương Nguyên thay đổi!
"Không xong..."
Hắn bỗng ý thức được một vấn đề, chẳng qua người nói ra hai chữ này cũng không phải là hắn.
Quay đầu lại, hắn lập tức thấy được vị nữ đệ tử Tử Vân phong kia, nàng cũng đang ngẩn người giống hắn...
"Phụ cận Bát Hoang Vân Đài này vốn không có ma vật..."
"Vì sao lại có nhiều ma vật xuất hiện như vậy?"
Rất nhanh, càng lúc càng nhiều người kịp phản ứng lại, đều ý thức được một vấn đề.
Ma vật trong Ma Tức hồ, sau khi trưởng thành thường đã định rõ khu vực của mình, sẽ không tự động chạy lung tung. Cho nên tiên môn mới có thể để bọn hắn tiêu diệt toàn bộ ma vật trong khu vực của mình, sau đó căn cứ theo trình độ tổng thể mà phán định bọn hắn có hoàn thành thí luyện hay không. Nhưng hôm nay bọn hắn chợt ý thức được, ma vật chung quanh Bát Hoang Vân Đài từ đâu tới đây?
"Hưu hưu hưu..."
Còn chưa nói hết lời, mọi người đã lại thấy phía xa xa truyền tới từng trận đất đá ma sát kh ủng bố. Khi nhìn ra phía ngoài, bọn hắn lập tức thấy một đầu khô lâu quái rắn dài tới mấy chục trượng lướt tới, một vuốt đập nát một ngọn núi, trong miệng không ngừng "xèo xèo" hộc ra ngọn lửa màu đen!
"Rống..."
Từ sườn đông, lại có một đầu mãnh hổ cao chừng ba trượng có thừa, trên người hư thối khắp nơi, đang chậm rãi đi tới.
"Rắc rắc rắc..."
Lại có một bộ xương cường tráng trên người khoác khôi giáp màu đen, trên vai khiêng đại đao, từ từ đi qua đây...
...
...
Đến lúc này, ai cũng không cười được!