Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 239: Cứng Rắn Đoạt Người (2)




Nhưng rõ ràng lo lắng của Nghiêm Cơ không giống Phương Nguyên. Hắn thấy Phương Nguyên không trả lời lại có chút tức giận nói ra: "Đám người Lưu sư đệ dĩ nhiên sẽ không có kết quả tốt, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể tốt hơn chỗ nào? Ngươi có biết ngươi làm như vậy, đừng nói bọn hắn, ngay cả Thần Tiêu phong ta cũng sẽ tổn hao danh dự nhiều. Ngươi nghĩ rằng đại sư huynh chân truyền của Thần Tiêu phong ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi cho rằng trưởng lão Thần Tiêu phong và chư vị chấp sự sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi cho rằng gia tộc sau lưng Lưu Mặc Chân còn có chỗ dựa của hắn trong tiên môn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"   

Mấy câu hỏi liên tiếp này tựa như một ngọn rồi lại một ngọn núi lớn đè lên trên người Phương Nguyên.   

Nhưng Phương Nguyên nghe xong chỉ hờ hững nói: "Hiện tại bọn hắn đã sẽ không bỏ qua ta..."   

Nghiêm Cơ đột nhiên yên lặng xuống.   

Hắn nhìn Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người như binh khí, đều ẩn hàm sát khí.   

"Ta đã rất cố gắng áp chế lửa giận để nói chuyện với ngươi. Dưới tình huống ngươi đã biết rõ bọn hắn là đệ tử Thần Tiêu phong ta, vậy mà còn giết liền ba người, chuyện này ta không định hỏi ngươi cũng vì muốn có thể giải quyết ổn thỏa vấn đề này. Nhưng ngươi..."   

Sau một hồi lâu Nghiêm Cơ mới nói ra: "... Dự định cứng rắn chiến đấu tới cùng với chúng ta?"   



Phương Nguyên thở một hơi thật dài. Đối với vấn đề này hắn khó trả lời, vì vậy trực tiếp gật đầu.   

"Ngươi quá ngây thơ!"   

Nghiêm Cơ hờ hững nói một câu, sau đó than thở: "Nếu đổi lại lúc bình thường, có thể ta sẽ giảng đạo lý với ngươi. Nhưng hiện tại ta không muốn nói thêm cái gì, sau này ngươi chậm rãi lĩnh ngộ đi. Nhưng hôm nay ta nhất định phải đón người về, không về không được..."   

Lúc này Phương Nguyên mới nở nụ cười: "Ngươi không thể đón đi!"   

Nghiêm Cơ lộ ra nụ cười chế nhạo: "Ngươi có biết hôm nay ta dẫn theo bao nhiêu người tới đây?"   



Phương Nguyên không nói, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.   

Nghiêm Cơ lạnh lùng nói: "Hai mươi bảy, gần như đã mang đến một nửa cao thủ Thần Tiêu phong, đều có tu vi chừng Luyện Khí tầng tám!"   

Khi nói xong những lời này, hắn đồng thời tế lên một linh phù!   

"Vèo!"   

Một luồng tử hỏa xông thẳng tới chân trời.   

Mà trên ngọn núi thấp xa xa đối diện đại trận Tiểu Trúc phong, cũng bỗng nhiên dâng lên hơn mười luồng khí cơ kinh người.   

Cho đến lúc này, Nghiêm Cơ mới nói tiếp: "Ngươi cảm thấy đây là lực lượng Tiểu Trúc phong các ngươi có thể ngăn cản?"   

Phương Nguyên không đáp, chỉ bình tĩnh nói: "Xem ra cho dù phải dùng sức mạnh ngươi cũng muốn đưa bọn hắn đi?"   

Nghiêm Cơ chỉ lạnh lùng gật đầu.   

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn: "Cho dù khi cứng rắn đoạt người có khả năng chết càng người nhiều hơn nữa?"   

Nghiêm Cơ lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đồng ý thả người, ta cũng không cần làm như vậy!"   

Nét mặt Phương Nguyên đột nhiên trầm xuống, thản nhiên nói: "Ta đã nói rồi, ta sẽ không thả người!"   

"Như vậy cũng thật không thể trách ta!"   

Nghiêm Cơ cũng thở thật dài một hơi, bỗng nhiên hét lớn: "Đệ tử Tiểu Trúc phong nghe cho ta, hôm qua Thần Tiêu phong ta cố thủ tình đồng môn, niệm tình đệ tử Tiểu Trúc phong tu vi còn thấp, sợ không đủ để ứng phó nhiều loại hung hiểm trong Ma Tức hồ, đặc biệt để chân truyền Lưu Mặc Chân và mấy vị sư đệ tới đây hỏi các loại xem các ngươi có cần giúp đỡ gì không. Ai ngờ mấy vị sư huynh đệ này vừa vào lãnh địa Tiểu Trúc phong, đã bị các ngươi giữ lại, ngang ngược không biết lý lẽ giết mấy người. Hôm nay chúng đệ tử Thần Tiêu phong ta đến đây chỉ vì muốn đón bọn họ về, ai dám ngăn trở?"   

Tiếng này mênh mông cuồn cuộn, phát tán tứ phương, cho dù là đệ tử Thần Tiêu phong hay là đệ tử Tiểu Trúc phong đều nghe rõ ràng.   

"Cái gì?"   

Trong trận, đệ tử Tiểu Trúc phong nhất thời lặng ngắt như tờ, như đều nghe tới ngây người.   

Dù bọn hắn có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ tới đệ tử Thần Tiêu phong lại nói ra lời nói bực này!   

Bởi vì quá ly kỳ, trong lúc nhất thời, bọn hắn cũng không biết nên nói gì cho phải...   

"Làm càn!"   

Qua một hồi lâu sau trong đại trận mới truyền ra tiếng mắng tức giận: "Vốn tưởng Thần Tiêu phong làm ra chuyện gièm pha như vậy, cho dù không chịu đòn nhận tội, bồi thường tổn thất của Tiểu Trúc phong ta, cũng nên thu liễm vài phần. Không ngờ tới bọn hắn lại có thể vô liêm sỉ, nói trắng thành đen, thật đúng là... đúng là quá bá đạo. Lẽ nào bọn hắn không cần chút mặt mũi nào nữa sao?"   

"Các ngươi dám nói các ngươi thật sự không biết rõ chân tướng sự thật?"   

"Bọn hắn là vì cái gì bị giữ lại, các ngươi thật không biết sao?"   

Mà nghe được tiếng quát mắng của những đệ tử Tiểu Trúc phong, trên mặt Nghiêm Cơ không có chút biểu tình nào.   

Trên mặt Phương Nguyên cũng không có chút biểu tình, dường như hết thảy tất cả đều nằm trong dự liệu.   

Nghiêm Cơ không phải người ngu, hắn muốn cứu người, muốn chịu trách nhiệm cho đệ tử Thần Tiêu phong, vậy dĩ nhiên phải sắp xếp thỏa đáng tất cả. Bất luận là đối cứng hay kiếm cớ phái người đánh đại trận Tiểu Trúc phong, hay là chuẩn bị để sau này quấy đục cục diện, hắn đều phải chiếm được lí do thoái thác mạnh hơn!   

"Hỏi ngươi một câu cuối cùng, thả hay không thả?"   

Lúc này Nghiêm Cơ cũng không cần nhiều lời nữa, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Nguyên, hỏi một câu.   

Phương Nguyên cứ như không nghe thấy những lời hắn nói, không trả lời, mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì.   

"Ta thật không biết đến tột cùng ngươi muốn cái gì..."   

Mà Nghiêm Cơ lại tức giận tới quát khẽ một tiếng, sau đó hét lớn: "Đệ tử Thần Tiêu phong ra tay, cứu người!"   

Oanh! Oanh! Oanh!   

Theo một tiếng hét lớn này của hắn, mười mấy đệ tử Thần Tiêu phong trên núi đồng loạt vọt ra. Bọn hắn thân thể như lưu tinh, ào ào tế ra pháp bảo phi hành, khí thế hùng hồn tới cực điểm, phóng thẳng về phía đại trận do đệ tử Tiểu Trúc phong bày ra.  

Tại thời khắc này, ánh mắt Nghiêm Cơ lãnh liệt, chỉ nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, nhìn chằm chằm kiếm trong tay hắn.   

Mà Phương Nguyên lại chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt, trái tim khẽ chìm một chút: "Thứ ta muốn chính là ngươi đưa ra lựa chọn như vậy!"   

"... Cũng chỉ khi ngươi làm ra lựa chọn như vậy, ta mới dễ làm chuyện của ta!" Nhưng rõ ràng lo lắng của Nghiêm Cơ không giống Phương Nguyên. Hắn thấy Phương Nguyên không trả lời lại có chút tức giận nói ra: "Đám người Lưu sư đệ dĩ nhiên sẽ không có kết quả tốt, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể tốt hơn chỗ nào? Ngươi có biết ngươi làm như vậy, đừng nói bọn hắn, ngay cả Thần Tiêu phong ta cũng sẽ tổn hao danh dự nhiều. Ngươi nghĩ rằng đại sư huynh chân truyền của Thần Tiêu phong ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi cho rằng trưởng lão Thần Tiêu phong và chư vị chấp sự sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi cho rằng gia tộc sau lưng Lưu Mặc Chân còn có chỗ dựa của hắn trong tiên môn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"   

Mấy câu hỏi liên tiếp này tựa như một ngọn rồi lại một ngọn núi lớn đè lên trên người Phương Nguyên.   

Nhưng Phương Nguyên nghe xong chỉ hờ hững nói: "Hiện tại bọn hắn đã sẽ không bỏ qua ta..."   

Nghiêm Cơ đột nhiên yên lặng xuống.   

Hắn nhìn Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người như binh khí, đều ẩn hàm sát khí.   

"Ta đã rất cố gắng áp chế lửa giận để nói chuyện với ngươi. Dưới tình huống ngươi đã biết rõ bọn hắn là đệ tử Thần Tiêu phong ta, vậy mà còn giết liền ba người, chuyện này ta không định hỏi ngươi cũng vì muốn có thể giải quyết ổn thỏa vấn đề này. Nhưng ngươi..."   

Sau một hồi lâu Nghiêm Cơ mới nói ra: "... Dự định cứng rắn chiến đấu tới cùng với chúng ta?"   



Phương Nguyên thở một hơi thật dài. Đối với vấn đề này hắn khó trả lời, vì vậy trực tiếp gật đầu.   

"Ngươi quá ngây thơ!"   

Nghiêm Cơ hờ hững nói một câu, sau đó than thở: "Nếu đổi lại lúc bình thường, có thể ta sẽ giảng đạo lý với ngươi. Nhưng hiện tại ta không muốn nói thêm cái gì, sau này ngươi chậm rãi lĩnh ngộ đi. Nhưng hôm nay ta nhất định phải đón người về, không về không được..."   

Lúc này Phương Nguyên mới nở nụ cười: "Ngươi không thể đón đi!"   

Nghiêm Cơ lộ ra nụ cười chế nhạo: "Ngươi có biết hôm nay ta dẫn theo bao nhiêu người tới đây?"   



Phương Nguyên không nói, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.   

Nghiêm Cơ lạnh lùng nói: "Hai mươi bảy, gần như đã mang đến một nửa cao thủ Thần Tiêu phong, đều có tu vi chừng Luyện Khí tầng tám!"   

Khi nói xong những lời này, hắn đồng thời tế lên một linh phù!   

"Vèo!"   

Một luồng tử hỏa xông thẳng tới chân trời.   

Mà trên ngọn núi thấp xa xa đối diện đại trận Tiểu Trúc phong, cũng bỗng nhiên dâng lên hơn mười luồng khí cơ kinh người.   

Cho đến lúc này, Nghiêm Cơ mới nói tiếp: "Ngươi cảm thấy đây là lực lượng Tiểu Trúc phong các ngươi có thể ngăn cản?"   

Phương Nguyên không đáp, chỉ bình tĩnh nói: "Xem ra cho dù phải dùng sức mạnh ngươi cũng muốn đưa bọn hắn đi?"   

Nghiêm Cơ chỉ lạnh lùng gật đầu.   

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn: "Cho dù khi cứng rắn đoạt người có khả năng chết càng người nhiều hơn nữa?"   

Nghiêm Cơ lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đồng ý thả người, ta cũng không cần làm như vậy!"   

Nét mặt Phương Nguyên đột nhiên trầm xuống, thản nhiên nói: "Ta đã nói rồi, ta sẽ không thả người!"   

"Như vậy cũng thật không thể trách ta!"   

Nghiêm Cơ cũng thở thật dài một hơi, bỗng nhiên hét lớn: "Đệ tử Tiểu Trúc phong nghe cho ta, hôm qua Thần Tiêu phong ta cố thủ tình đồng môn, niệm tình đệ tử Tiểu Trúc phong tu vi còn thấp, sợ không đủ để ứng phó nhiều loại hung hiểm trong Ma Tức hồ, đặc biệt để chân truyền Lưu Mặc Chân và mấy vị sư đệ tới đây hỏi các loại xem các ngươi có cần giúp đỡ gì không. Ai ngờ mấy vị sư huynh đệ này vừa vào lãnh địa Tiểu Trúc phong, đã bị các ngươi giữ lại, ngang ngược không biết lý lẽ giết mấy người. Hôm nay chúng đệ tử Thần Tiêu phong ta đến đây chỉ vì muốn đón bọn họ về, ai dám ngăn trở?"   

Tiếng này mênh mông cuồn cuộn, phát tán tứ phương, cho dù là đệ tử Thần Tiêu phong hay là đệ tử Tiểu Trúc phong đều nghe rõ ràng.   

"Cái gì?"   

Trong trận, đệ tử Tiểu Trúc phong nhất thời lặng ngắt như tờ, như đều nghe tới ngây người.   

Dù bọn hắn có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ tới đệ tử Thần Tiêu phong lại nói ra lời nói bực này!   

Bởi vì quá ly kỳ, trong lúc nhất thời, bọn hắn cũng không biết nên nói gì cho phải...   

"Làm càn!"   

Qua một hồi lâu sau trong đại trận mới truyền ra tiếng mắng tức giận: "Vốn tưởng Thần Tiêu phong làm ra chuyện gièm pha như vậy, cho dù không chịu đòn nhận tội, bồi thường tổn thất của Tiểu Trúc phong ta, cũng nên thu liễm vài phần. Không ngờ tới bọn hắn lại có thể vô liêm sỉ, nói trắng thành đen, thật đúng là... đúng là quá bá đạo. Lẽ nào bọn hắn không cần chút mặt mũi nào nữa sao?"   

"Các ngươi dám nói các ngươi thật sự không biết rõ chân tướng sự thật?"   

"Bọn hắn là vì cái gì bị giữ lại, các ngươi thật không biết sao?"   

Mà nghe được tiếng quát mắng của những đệ tử Tiểu Trúc phong, trên mặt Nghiêm Cơ không có chút biểu tình nào.   

Trên mặt Phương Nguyên cũng không có chút biểu tình, dường như hết thảy tất cả đều nằm trong dự liệu.   

Nghiêm Cơ không phải người ngu, hắn muốn cứu người, muốn chịu trách nhiệm cho đệ tử Thần Tiêu phong, vậy dĩ nhiên phải sắp xếp thỏa đáng tất cả. Bất luận là đối cứng hay kiếm cớ phái người đánh đại trận Tiểu Trúc phong, hay là chuẩn bị để sau này quấy đục cục diện, hắn đều phải chiếm được lí do thoái thác mạnh hơn!   

"Hỏi ngươi một câu cuối cùng, thả hay không thả?"   

Lúc này Nghiêm Cơ cũng không cần nhiều lời nữa, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Nguyên, hỏi một câu.   

Phương Nguyên cứ như không nghe thấy những lời hắn nói, không trả lời, mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì.   

"Ta thật không biết đến tột cùng ngươi muốn cái gì..."   

Mà Nghiêm Cơ lại tức giận tới quát khẽ một tiếng, sau đó hét lớn: "Đệ tử Thần Tiêu phong ra tay, cứu người!"   

Oanh! Oanh! Oanh!   

Theo một tiếng hét lớn này của hắn, mười mấy đệ tử Thần Tiêu phong trên núi đồng loạt vọt ra. Bọn hắn thân thể như lưu tinh, ào ào tế ra pháp bảo phi hành, khí thế hùng hồn tới cực điểm, phóng thẳng về phía đại trận do đệ tử Tiểu Trúc phong bày ra.  

Tại thời khắc này, ánh mắt Nghiêm Cơ lãnh liệt, chỉ nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, nhìn chằm chằm kiếm trong tay hắn.   

Mà Phương Nguyên lại chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt, trái tim khẽ chìm một chút: "Thứ ta muốn chính là ngươi đưa ra lựa chọn như vậy!"   

"... Cũng chỉ khi ngươi làm ra lựa chọn như vậy, ta mới dễ làm chuyện của ta!"