Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 235: Phụng Bồi Tới Cùng (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay cả các đệ tử Tiểu Trúc phong khác nghe thấy thế thì cũng ầm ầm loạn cả lên, thần sắc đều có hơi chấn kinh.   

Thú Hồn Đinh kia cũng không phải là một món đồ chơi phổ thông, đó là một loại đồ vật chuyên dùng để giam cầm yêu ma. Ba cây đinh, một đinh thần hồn, hai đinh kinh mạch, ba đinh nhục thân, một khi bị ba cây đinh này đóng lên người thì dù có thiên đại thần thông cũng đừng hòng sử dụng được. Càng quan trọng hơn nữa chính là, loại đinh này lợi hại đến cực điểm, một khi đóng lên người, dù cho sau đó lấy xuống thì một thân tu vi cũng sẽ hao tổn hơn phân nửa a...   

Có điều, việc đã đến nước này, nào có ai sẽ lên tiếng phản đối?   

Phản đồ cho tới bây giờ vẫn luôn là những kẻ đáng hận nhất, cách xử trí đối với phản đồ cho tới bây giờ cũng đều là nặng nhất!   

Rất nhanh sau đó liền có đệ tử phụ trách thưởng phạt đứng dậy, lấy ba cây Thú Hồn Đinh đóng lên người tên đệ tử họ Ngô kia.   

Tên Ngô Chấp kia từ đầu tới đuôi đều không phản kháng, chỉ là tiếng kêu thảm thiết của hắn mười phần đáng sợ...   



Chúng đệ tử đều có hơi không đành lòng nhìn thẳng, nhưng trong lòng cũng minh bạch, đây là thứ mà hắn nên được nhận!   

Trận huyết án này, Tiểu Trúc phong chết hai người, bị thương hơn mười người. Thần Tiêu phong chết ba người, bị thương ba người, hơn nữa còn chọc tới một đống đại họa, ai cũng không biết nên kết thúc như thế nào. Hết thảy đều là bởi vì tên đệ tử họ Ngô này gây nên, vì vậy hắn nên bị phạt nặng!   

Chỉ là khi nhìn qua thảm trạng của hắn, có một tên đệ tử Tiểu Trúc phong sau khi phẫn nộ, lại bắt đầu không ngừng run lên.   

Trong khi đó, Phương Nguyên trơ mắt nhìn tên phản đồ kia bị áp giải đi, sau đó mới không nói một lời quay người đi.   



Tiểu Kiều sư muội thấy thế thì liền đi sắp xếp xong xuôi việc trị thương của mọi người. Người đi tuần tiếp tục đi tuần, khi hết thảy đã trật tự trở lại, nàng mới đi tới chỗ của Phương Nguyên. Thấy Phương Nguyên lúc này đang ngồi xếp bằng trong hang đá, yên lặng không nói, nàng cũng đành lẳng lặng bồi tiếp. Một lát sau, thấy Phương Nguyên nhẹ nhàng thu công, mở hai mắt ra, nàng mới cười khổ một tiếng, khẽ nói: "Vừa rồi... Ngươi vẫn còn tốt đó chứ?"   

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, cũng không nói nhiều.   

Tiểu Kiều sư muội cũng trầm mặc một hồi, mới nói: "Lăng sư tỷ, giống như có hơi không vui..."   

Phương Nguyên thản nhiên nói: "Nàng vốn là đệ tử Thần Tiêu phong, thấy ta đại khai sát giới, tâm tình đương nhiên là không tốt đi đâu được!"   

Tiểu Kiều sư muội có hơi do dự, giống như muốn nói lại thôi.   

Phương Nguyên giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nói: "Ngươi không cần phải lo lắng, nàng không tìm thấy lý do để hận ta!"   

Tiểu Kiều sư muội lập tức nở một nụ cười khổ...   

Đúng vậy a, vị Phương đại sư huynh này, có lúc nào làm việc mà lưu lại nhược điểm đâu?   

Đừng nói là Lăng Hồng Ba không tìm thấy lý do để hận hắn, dù là tiên môn thì cũng không tìm thấy lý do để trách cứ hắn!   

Hắn ra tay ác độc với môn hạ đệ tử của Thần Tiêu phong, nhưng đó là do đối phương che mặt.   

Phàm là người để lộ ra chân dung, hắn sẽ không tiếp tục động thủ nữa!   

Có ranh giới cuối cùng này làm chỗ dựa, dù có nháo đến trước mặt tông chủ thì cũng không ai làm gì được hắn...   

"Nhưng sau khi trải qua chuyện này, Nghiêm Cơ sư huynh của Thần Tiêu phong nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, Phương Nguyên sư huynh ngươi..."   

Sau khi trầm mặc nửa ngày, Tiểu Kiều sư muội nhịn không được mà ngẩng đầu lên, có hơi lo lắng mở miệng nói.   

"Trong Tiểu Trúc phong vẫn còn có gian tế!"   

Phương Nguyên không trả lời nàng mà chỉ lại nói một câu khác, lập tức khiến cho nàng cảm thấy kinh hãi.   

Còn Phương Nguyên vào lúc này thì đang nhíu mày lại, thản nhiên nói: "Có điều hiện tại ta cũng không tính lôi hắn ra..."   

Tiểu Kiều sư muội nhất thời không kịp phản ứng, vô thức nói: "Sao làm như vậy được, giữ lại những người này ở đây, sẽ làm hỏng đại sự..."   

Sau khi nói xong câu nói này, nàng mới kịp phản ứng lại. Phương Nguyên nếu đã không lập tức bắt lại người kia, vậy tất nhiên là hắn có sắp xếp của hắn. Nếu như đã biết ngoài kia còn có gian tế, vậy đối phương tất nhiên cũng không có khả năng làm hỏng sự tình của hắn. Nàng cũng không phải là một kẻ đần, sau khi ngừng lại một chút thì liền cười khổ, nói: "Đi chung với ngươi, ta luôn cảm giác mình đần hơn trước... Ngươi muốn an bài như thế nào?"   

"Cũng không có an bài gì tốt, xem Nghiêm Cơ chuẩn bị làm thế nào đi!"   

Phương Nguyên khe khẽ lắc đầu, nói: "Vừa rồi ngươi nói không sai, xét theo tính tình của Nghiêm Cơ, hắn nhất định sẽ không bỏ qua đâu!"   

Tiểu Kiều sư muội có hơi kinh hãi, vội nói: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"   

Phương Nguyên nói: "Tất nhiên là phụng bồi tới cùng!"   

Tiểu Kiều sư muội nghe xong, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh...   

"... Nghe khẩu khí của Phương Nguyên sư huynh, chẳng lẽ là muốn khai chiến với Thần Tiêu phong ư?"   

Nàng thậm chí không dám nghĩ sâu vào, cũng không phải nàng coi thường bản lĩnh của Tiểu Trúc phong, mấu chốt nằm ở chỗ chênh lệch giữa hai phong quá lớn.   

Nếu như khai chiến, Tiểu Trúc phong có thể chèo chống bao lâu?   

Thời gian một nén hương chăng?   

Cũng ngay khi nàng đang nghĩ đến vấn đề này, Phương Nguyên chợt lấy ra một khối bạch ngọc được điêu khắc thành một tấm Truyền Tấn Ngọc Phù vuốt vuốt trong tay. Đúng lúc này có một đạo linh quang dâng lên, không ngừng lượn vòng bên trên ngọc phù. Nhìn qua vân văn trên ngọc phù kia, Tiểu Kiều sư muội lập tức ngây người.   

Trong khi đó, khi Phương Nguyên nhìn qua linh quang tung bay trên ngọc phù kia thì thần sắc cũng trầm xuống.   

Đạo ngọc phù này, chính là thứ Nghiêm Cơ cho mình trước khi tiến vào Ma Tức hồ.   

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay cả các đệ tử Tiểu Trúc phong khác nghe thấy thế thì cũng ầm ầm loạn cả lên, thần sắc đều có hơi chấn kinh.   

Thú Hồn Đinh kia cũng không phải là một món đồ chơi phổ thông, đó là một loại đồ vật chuyên dùng để giam cầm yêu ma. Ba cây đinh, một đinh thần hồn, hai đinh kinh mạch, ba đinh nhục thân, một khi bị ba cây đinh này đóng lên người thì dù có thiên đại thần thông cũng đừng hòng sử dụng được. Càng quan trọng hơn nữa chính là, loại đinh này lợi hại đến cực điểm, một khi đóng lên người, dù cho sau đó lấy xuống thì một thân tu vi cũng sẽ hao tổn hơn phân nửa a...   

Có điều, việc đã đến nước này, nào có ai sẽ lên tiếng phản đối?   

Phản đồ cho tới bây giờ vẫn luôn là những kẻ đáng hận nhất, cách xử trí đối với phản đồ cho tới bây giờ cũng đều là nặng nhất!   

Rất nhanh sau đó liền có đệ tử phụ trách thưởng phạt đứng dậy, lấy ba cây Thú Hồn Đinh đóng lên người tên đệ tử họ Ngô kia.   

Tên Ngô Chấp kia từ đầu tới đuôi đều không phản kháng, chỉ là tiếng kêu thảm thiết của hắn mười phần đáng sợ...   



Chúng đệ tử đều có hơi không đành lòng nhìn thẳng, nhưng trong lòng cũng minh bạch, đây là thứ mà hắn nên được nhận!   

Trận huyết án này, Tiểu Trúc phong chết hai người, bị thương hơn mười người. Thần Tiêu phong chết ba người, bị thương ba người, hơn nữa còn chọc tới một đống đại họa, ai cũng không biết nên kết thúc như thế nào. Hết thảy đều là bởi vì tên đệ tử họ Ngô này gây nên, vì vậy hắn nên bị phạt nặng!   

Chỉ là khi nhìn qua thảm trạng của hắn, có một tên đệ tử Tiểu Trúc phong sau khi phẫn nộ, lại bắt đầu không ngừng run lên.   

Trong khi đó, Phương Nguyên trơ mắt nhìn tên phản đồ kia bị áp giải đi, sau đó mới không nói một lời quay người đi.   



Tiểu Kiều sư muội thấy thế thì liền đi sắp xếp xong xuôi việc trị thương của mọi người. Người đi tuần tiếp tục đi tuần, khi hết thảy đã trật tự trở lại, nàng mới đi tới chỗ của Phương Nguyên. Thấy Phương Nguyên lúc này đang ngồi xếp bằng trong hang đá, yên lặng không nói, nàng cũng đành lẳng lặng bồi tiếp. Một lát sau, thấy Phương Nguyên nhẹ nhàng thu công, mở hai mắt ra, nàng mới cười khổ một tiếng, khẽ nói: "Vừa rồi... Ngươi vẫn còn tốt đó chứ?"   

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, cũng không nói nhiều.   

Tiểu Kiều sư muội cũng trầm mặc một hồi, mới nói: "Lăng sư tỷ, giống như có hơi không vui..."   

Phương Nguyên thản nhiên nói: "Nàng vốn là đệ tử Thần Tiêu phong, thấy ta đại khai sát giới, tâm tình đương nhiên là không tốt đi đâu được!"   

Tiểu Kiều sư muội có hơi do dự, giống như muốn nói lại thôi.   

Phương Nguyên giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nói: "Ngươi không cần phải lo lắng, nàng không tìm thấy lý do để hận ta!"   

Tiểu Kiều sư muội lập tức nở một nụ cười khổ...   

Đúng vậy a, vị Phương đại sư huynh này, có lúc nào làm việc mà lưu lại nhược điểm đâu?   

Đừng nói là Lăng Hồng Ba không tìm thấy lý do để hận hắn, dù là tiên môn thì cũng không tìm thấy lý do để trách cứ hắn!   

Hắn ra tay ác độc với môn hạ đệ tử của Thần Tiêu phong, nhưng đó là do đối phương che mặt.   

Phàm là người để lộ ra chân dung, hắn sẽ không tiếp tục động thủ nữa!   

Có ranh giới cuối cùng này làm chỗ dựa, dù có nháo đến trước mặt tông chủ thì cũng không ai làm gì được hắn...   

"Nhưng sau khi trải qua chuyện này, Nghiêm Cơ sư huynh của Thần Tiêu phong nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, Phương Nguyên sư huynh ngươi..."   

Sau khi trầm mặc nửa ngày, Tiểu Kiều sư muội nhịn không được mà ngẩng đầu lên, có hơi lo lắng mở miệng nói.   

"Trong Tiểu Trúc phong vẫn còn có gian tế!"   

Phương Nguyên không trả lời nàng mà chỉ lại nói một câu khác, lập tức khiến cho nàng cảm thấy kinh hãi.   

Còn Phương Nguyên vào lúc này thì đang nhíu mày lại, thản nhiên nói: "Có điều hiện tại ta cũng không tính lôi hắn ra..."   

Tiểu Kiều sư muội nhất thời không kịp phản ứng, vô thức nói: "Sao làm như vậy được, giữ lại những người này ở đây, sẽ làm hỏng đại sự..."   

Sau khi nói xong câu nói này, nàng mới kịp phản ứng lại. Phương Nguyên nếu đã không lập tức bắt lại người kia, vậy tất nhiên là hắn có sắp xếp của hắn. Nếu như đã biết ngoài kia còn có gian tế, vậy đối phương tất nhiên cũng không có khả năng làm hỏng sự tình của hắn. Nàng cũng không phải là một kẻ đần, sau khi ngừng lại một chút thì liền cười khổ, nói: "Đi chung với ngươi, ta luôn cảm giác mình đần hơn trước... Ngươi muốn an bài như thế nào?"   

"Cũng không có an bài gì tốt, xem Nghiêm Cơ chuẩn bị làm thế nào đi!"   

Phương Nguyên khe khẽ lắc đầu, nói: "Vừa rồi ngươi nói không sai, xét theo tính tình của Nghiêm Cơ, hắn nhất định sẽ không bỏ qua đâu!"   

Tiểu Kiều sư muội có hơi kinh hãi, vội nói: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"   

Phương Nguyên nói: "Tất nhiên là phụng bồi tới cùng!"   

Tiểu Kiều sư muội nghe xong, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh...   

"... Nghe khẩu khí của Phương Nguyên sư huynh, chẳng lẽ là muốn khai chiến với Thần Tiêu phong ư?"   

Nàng thậm chí không dám nghĩ sâu vào, cũng không phải nàng coi thường bản lĩnh của Tiểu Trúc phong, mấu chốt nằm ở chỗ chênh lệch giữa hai phong quá lớn.   

Nếu như khai chiến, Tiểu Trúc phong có thể chèo chống bao lâu?   

Thời gian một nén hương chăng?   

Cũng ngay khi nàng đang nghĩ đến vấn đề này, Phương Nguyên chợt lấy ra một khối bạch ngọc được điêu khắc thành một tấm Truyền Tấn Ngọc Phù vuốt vuốt trong tay. Đúng lúc này có một đạo linh quang dâng lên, không ngừng lượn vòng bên trên ngọc phù. Nhìn qua vân văn trên ngọc phù kia, Tiểu Kiều sư muội lập tức ngây người.   

Trong khi đó, khi Phương Nguyên nhìn qua linh quang tung bay trên ngọc phù kia thì thần sắc cũng trầm xuống.   

Đạo ngọc phù này, chính là thứ Nghiêm Cơ cho mình trước khi tiến vào Ma Tức hồ.