Sau khi mở nắp ra, bên trong liền lượn lờ dâng lên một luồng sương mù nhàn nhạt. Dưới sự thôi động bằng pháp lực của bọn hắn, luồng sương mù này lẫn vào trong đám khói đen có ở khắp mọi nơi trong Ma Tức Hồ, sau đó lướt thẳng về phía sườn núi. Có hai người khác nhẹ nhàng bắt pháp quyết, tay phải chậm rãi đẩy về phía trước. Bọn họ đang đồng thời thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật, khí cơ vô thanh vô tức lập tức quanh quẩn khắp cả dốc núi!
Loại sương mù kia phối hợp với Tiểu Thanh Mộng Thuật mang lại hiệu quả vô cùng kỳ diệu. Lại cộng thêm việc tu vi của hai người thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật này rõ ràng cao hơn những đệ tử tiên môn trên dốc núi một mảng lớn, điều này khiến cho bọn hắn hoàn toàn không kịp phản ứng, ngay lập tức nặng nề ngủ thiếp đi. Duy chỉ có quả ớt nhỏ đột nhiên ý thức được có chuyện gì đó không đúng, liền mở to hai mắt nhìn về phía trước, sau đó khuôn mặt nàng lập tức đầy vẻ chấn kinh...
Có điều mấy người này vốn tận lực nhằm vào nàng, cho nên nàng cũng chịu ảnh hưởng nặng nề nhất…
Vào lúc này, nàng rõ ràng nhìn thấy mấy thân ảnh kia, thế nhưng lại không phát ra được một câu nào...
Không những thế, mí mắt nàng cũng theo đó mà dần sụp xuống. Mặc dù nàng một lòng muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng cũng không nhịn được mà ngủ thật say...
"Nhanh chóng hái thuốc!"
Một người trong đó dùng phương pháp truyền âm nhập mật để ra lệnh cho mấy người khác. Sau đó đám người này lập tức nhảy lên dốc núi, trong đó có một người xông tới chỗ Già Lam Thảo, mấy người khác thì phân bố ở tứ phía, cảnh giác quan sát xung quanh, thần niệm đều kéo căng đến mức cực hạn...
Lúc này hết thảy mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của bọn hắn, mặc dù hung hiểm nhưng không có bất kỳ chỗ sơ suất nào...
Thế nhưng bọn hắn lại không ngờ được rằng, trong đám đệ tử trông coi Già Lam Thảo lại có một tên dị loại.
Quan Ngạo cũng trúng mê vụ, cũng chịu ảnh hưởng của Tiểu Thanh Mộng Thuật. Có điều mặc dù hắn ngốc, nhưng lại là một kẻ có tình tình ương ngạnh, khi đã nhận định một chuyện gì thì dù có chín con trâu cũng không kéo lại được. Tính tình như vậy, vốn cũng là một loại sức mạnh ý chí, khiến cho hắn có khả năng đề kháng cực mạnh với các loại pháp thuật ảnh hưởng đến thần chí. Lúc này hắn thế mà không thiếp đi giống như những người khác, mà lại giống như quả ớt nhỏ, mặc dù đã tỉnh dậy, nhưng lại lâm vào trong trạng thái bị Tiểu Thanh Mộng Thuật áp chế, không có cách nào động đậy, giống như lâm vào trong ác mộng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nào đó đi đến lấy đi Già Lam Thảo...
Trong mắt hắn, đây là thứ Phương Nguyên bảo hắn trông coi, vậy thì nhất định không thể bị người khác lấy đi, vì thế đôi mắt hắn lập tức hiện đầy tơ máu, liều mạng giãy giụa...
Không có cách nào hình dung được lượng năng lượng mà Quan Ngạo có thể giải phóng khi hắn toàn lực phản kháng một việc nào đó...
"Các... Các ngươi là ai?"
Giữa vùng đầm lầy yên tĩnh, đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn.
"Hoa..."
Mấy đạo bóng đen trên dốc núi lập tức kinh hãi, hai tên đệ tử đang thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật đều lạnh toát cả người. Bọn hắn đều không thể tưởng tượng được, tên ngốc bự con kia rốt cuộc làm thế nào mà có thể tránh thoát được khỏi sự ảnh hưởng của Tiểu Thanh Mộng Thuật mà bọn hắn thi triển...
"Sưu!"
Tên đệ tử đang chạy thẳng tới chỗ Già Lam Thảo không chút nghĩ ngợi, lập tức b ắn ra một đạo phi kiếm.
Một tiếng "Phốc" vang lên, phi kiếm trực tiếp xuyên qua ngực của Quan Ngạo, sau đó lượn quanh một vòng rồi bay về tay hắn.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc này, bọn hắn cũng không dám để cho đám đệ tử Tiểu Trúc phong phát giác, đến lúc đó thì sẽ càng phiền phức hơn.
Bởi vậy hắn gần như theo bản năng liền hạ sát thủ!
Sau khi tế ra một kiếm này, hắn mới ý thức được rằng mình ra tay hơi nặng. Có điều hắn cũng không kịp nói thêm điều gì, chỉ thấy lòng bàn tay hắn đột nhiên dâng lên một luồng sáng màu xanh nhàn nhạt, sau đó luồng sáng đó bay thẳng về phía Già Lam Thảo. Lúc này hắn đã không còn để ý tới phương pháp hái thuốc gì đó mà chỉ muốn nhanh nhanh nhổ Già Lam Thảo lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này. Về phần dược tính xói mòn hay không xói mòn thì ai mà thèm để ý?
"Xoẹt" một tiếng, một khối bùn đất lớn bị hắn đào lên theo, sau đó hắn cầm lấy dược thảo, muốn rời đi.
"Đừng... Đừng hòng đi..."
Nhưng bọn hắn lại không ngờ được, trong phút chốc khi bọn họ đang chuẩn bị rút đi tập thể, Quan Ngạo lại bất ngờ rống to một tiếng.
Quan Ngạo bị một kiếm xuyên ngực, lúc này miệng đầy máu tươi, thế nhưng hắn vẫn còn chưa chết.
Bỗng nhiên bị một tiếng hổ gầm đánh tới, người cầm Già Lam Thảo vô cùng kinh hãi, giống như không ngờ rằng lại có một kẻ quái vật như thế. Hắn theo bản năng lắc mình tránh đi, nhưng Quan Ngạo lại trực tiếp bỏ rơi hắn, cứ thế nhào tới một người đang thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật. Hắn ôm lấy người kia rồi lăn lăn lộn lộn, một đường lăn thẳng xuống sườn núi.
Dị biến này lập tức khiến cho đám người kinh hãi, đồng thời thi triển pháp thuật đánh qua!
Rầm rầm rầm...
Mấy đạo pháp thuật đánh lên trên lưng Quan Ngạo, chấn cho Quan Ngạo hộc ra một ngụm máu lớn, thế nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy tên đệ tử kia.
"Tên đần này... Muốn chết!"
Tên đệ tử cầm Già Lam Thảo vừa hận vừa giận, lập tức "Bá" một tiếng tế khởi phi kiếm, muốn chém thẳng vào đầu của Quan Ngạo.
"Các ngươi... Thế mà làm ra chuyện như vậy ư?"
Thế nhưng cũng đúng vào lúc này, quả ớt nhỏ đột nhiên nghiêm nghị quát lên một tiếng, Hỏa Mãng Tiên trong lòng bàn tay ầm ầm quét ra.
Hai vị đệ tử thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật vốn đã kinh hãi vì nhìn thấy Quan Ngạo bị phi kiếm xuyên ngực, sau đó một người trong đó lại bị Quan Ngạo ôm lấy lăn xuống dốc núi, một người còn lại không thể áp chế quả ớt nhỏ được nữa!
Nàng ta vừa chấn kinh vừa phẫn nộ, trực tiếp tế khởi Hỏa Mãng Tiên quét ra.
"Tiện nhân, ngươi muốn chết..."
Mấy đạo thân ảnh trên dốc núi này kinh hãi, lập tức cúi người tránh khỏi Hỏa Mãng Tiên. Trong đó có một người giận mắng một tiếng, muốn xông tới chỗ quả ớt nhỏ, nhưng có một người khác kéo hắn lại, trầm giọng quát: "Đi mau..."
Mấy đạo thân ảnh kia không dám trì hoãn thêm, gấp gáp thoát đi khỏi vùng đầm lầy này! Sau khi mở nắp ra, bên trong liền lượn lờ dâng lên một luồng sương mù nhàn nhạt. Dưới sự thôi động bằng pháp lực của bọn hắn, luồng sương mù này lẫn vào trong đám khói đen có ở khắp mọi nơi trong Ma Tức Hồ, sau đó lướt thẳng về phía sườn núi. Có hai người khác nhẹ nhàng bắt pháp quyết, tay phải chậm rãi đẩy về phía trước. Bọn họ đang đồng thời thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật, khí cơ vô thanh vô tức lập tức quanh quẩn khắp cả dốc núi!
Loại sương mù kia phối hợp với Tiểu Thanh Mộng Thuật mang lại hiệu quả vô cùng kỳ diệu. Lại cộng thêm việc tu vi của hai người thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật này rõ ràng cao hơn những đệ tử tiên môn trên dốc núi một mảng lớn, điều này khiến cho bọn hắn hoàn toàn không kịp phản ứng, ngay lập tức nặng nề ngủ thiếp đi. Duy chỉ có quả ớt nhỏ đột nhiên ý thức được có chuyện gì đó không đúng, liền mở to hai mắt nhìn về phía trước, sau đó khuôn mặt nàng lập tức đầy vẻ chấn kinh...
Có điều mấy người này vốn tận lực nhằm vào nàng, cho nên nàng cũng chịu ảnh hưởng nặng nề nhất…
Vào lúc này, nàng rõ ràng nhìn thấy mấy thân ảnh kia, thế nhưng lại không phát ra được một câu nào...
Không những thế, mí mắt nàng cũng theo đó mà dần sụp xuống. Mặc dù nàng một lòng muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng cũng không nhịn được mà ngủ thật say...
"Nhanh chóng hái thuốc!"
Một người trong đó dùng phương pháp truyền âm nhập mật để ra lệnh cho mấy người khác. Sau đó đám người này lập tức nhảy lên dốc núi, trong đó có một người xông tới chỗ Già Lam Thảo, mấy người khác thì phân bố ở tứ phía, cảnh giác quan sát xung quanh, thần niệm đều kéo căng đến mức cực hạn...
Lúc này hết thảy mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của bọn hắn, mặc dù hung hiểm nhưng không có bất kỳ chỗ sơ suất nào...
Thế nhưng bọn hắn lại không ngờ được rằng, trong đám đệ tử trông coi Già Lam Thảo lại có một tên dị loại.
Quan Ngạo cũng trúng mê vụ, cũng chịu ảnh hưởng của Tiểu Thanh Mộng Thuật. Có điều mặc dù hắn ngốc, nhưng lại là một kẻ có tình tình ương ngạnh, khi đã nhận định một chuyện gì thì dù có chín con trâu cũng không kéo lại được. Tính tình như vậy, vốn cũng là một loại sức mạnh ý chí, khiến cho hắn có khả năng đề kháng cực mạnh với các loại pháp thuật ảnh hưởng đến thần chí. Lúc này hắn thế mà không thiếp đi giống như những người khác, mà lại giống như quả ớt nhỏ, mặc dù đã tỉnh dậy, nhưng lại lâm vào trong trạng thái bị Tiểu Thanh Mộng Thuật áp chế, không có cách nào động đậy, giống như lâm vào trong ác mộng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nào đó đi đến lấy đi Già Lam Thảo...
Trong mắt hắn, đây là thứ Phương Nguyên bảo hắn trông coi, vậy thì nhất định không thể bị người khác lấy đi, vì thế đôi mắt hắn lập tức hiện đầy tơ máu, liều mạng giãy giụa...
Không có cách nào hình dung được lượng năng lượng mà Quan Ngạo có thể giải phóng khi hắn toàn lực phản kháng một việc nào đó...
"Các... Các ngươi là ai?"
Giữa vùng đầm lầy yên tĩnh, đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn.
"Hoa..."
Mấy đạo bóng đen trên dốc núi lập tức kinh hãi, hai tên đệ tử đang thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật đều lạnh toát cả người. Bọn hắn đều không thể tưởng tượng được, tên ngốc bự con kia rốt cuộc làm thế nào mà có thể tránh thoát được khỏi sự ảnh hưởng của Tiểu Thanh Mộng Thuật mà bọn hắn thi triển...
"Sưu!"
Tên đệ tử đang chạy thẳng tới chỗ Già Lam Thảo không chút nghĩ ngợi, lập tức b ắn ra một đạo phi kiếm.
Một tiếng "Phốc" vang lên, phi kiếm trực tiếp xuyên qua ngực của Quan Ngạo, sau đó lượn quanh một vòng rồi bay về tay hắn.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc này, bọn hắn cũng không dám để cho đám đệ tử Tiểu Trúc phong phát giác, đến lúc đó thì sẽ càng phiền phức hơn.
Bởi vậy hắn gần như theo bản năng liền hạ sát thủ!
Sau khi tế ra một kiếm này, hắn mới ý thức được rằng mình ra tay hơi nặng. Có điều hắn cũng không kịp nói thêm điều gì, chỉ thấy lòng bàn tay hắn đột nhiên dâng lên một luồng sáng màu xanh nhàn nhạt, sau đó luồng sáng đó bay thẳng về phía Già Lam Thảo. Lúc này hắn đã không còn để ý tới phương pháp hái thuốc gì đó mà chỉ muốn nhanh nhanh nhổ Già Lam Thảo lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này. Về phần dược tính xói mòn hay không xói mòn thì ai mà thèm để ý?
"Xoẹt" một tiếng, một khối bùn đất lớn bị hắn đào lên theo, sau đó hắn cầm lấy dược thảo, muốn rời đi.
"Đừng... Đừng hòng đi..."
Nhưng bọn hắn lại không ngờ được, trong phút chốc khi bọn họ đang chuẩn bị rút đi tập thể, Quan Ngạo lại bất ngờ rống to một tiếng.
Quan Ngạo bị một kiếm xuyên ngực, lúc này miệng đầy máu tươi, thế nhưng hắn vẫn còn chưa chết.
Bỗng nhiên bị một tiếng hổ gầm đánh tới, người cầm Già Lam Thảo vô cùng kinh hãi, giống như không ngờ rằng lại có một kẻ quái vật như thế. Hắn theo bản năng lắc mình tránh đi, nhưng Quan Ngạo lại trực tiếp bỏ rơi hắn, cứ thế nhào tới một người đang thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật. Hắn ôm lấy người kia rồi lăn lăn lộn lộn, một đường lăn thẳng xuống sườn núi.
Dị biến này lập tức khiến cho đám người kinh hãi, đồng thời thi triển pháp thuật đánh qua!
Rầm rầm rầm...
Mấy đạo pháp thuật đánh lên trên lưng Quan Ngạo, chấn cho Quan Ngạo hộc ra một ngụm máu lớn, thế nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy tên đệ tử kia.
"Tên đần này... Muốn chết!"
Tên đệ tử cầm Già Lam Thảo vừa hận vừa giận, lập tức "Bá" một tiếng tế khởi phi kiếm, muốn chém thẳng vào đầu của Quan Ngạo.
"Các ngươi... Thế mà làm ra chuyện như vậy ư?"
Thế nhưng cũng đúng vào lúc này, quả ớt nhỏ đột nhiên nghiêm nghị quát lên một tiếng, Hỏa Mãng Tiên trong lòng bàn tay ầm ầm quét ra.
Hai vị đệ tử thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật vốn đã kinh hãi vì nhìn thấy Quan Ngạo bị phi kiếm xuyên ngực, sau đó một người trong đó lại bị Quan Ngạo ôm lấy lăn xuống dốc núi, một người còn lại không thể áp chế quả ớt nhỏ được nữa!
Nàng ta vừa chấn kinh vừa phẫn nộ, trực tiếp tế khởi Hỏa Mãng Tiên quét ra.
"Tiện nhân, ngươi muốn chết..."
Mấy đạo thân ảnh trên dốc núi này kinh hãi, lập tức cúi người tránh khỏi Hỏa Mãng Tiên. Trong đó có một người giận mắng một tiếng, muốn xông tới chỗ quả ớt nhỏ, nhưng có một người khác kéo hắn lại, trầm giọng quát: "Đi mau..."
Mấy đạo thân ảnh kia không dám trì hoãn thêm, gấp gáp thoát đi khỏi vùng đầm lầy này!