Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Ôn Triển dạo gần đây luôn ẩn ý nhắc nhở Ôn Noãn mau liên lạc với Lệ Thời Tru, đúng lúc Ôn Noãn muốn gặp anh, thời cơ thích hợp cô đợi cũng đã điểm.
Cô gọi điện thoại cho Lệ Thời Tru, giọng nói dịu dàng ngọt ngào: “Lệ ca, anh vẫn còn nhớ em chứ?”
Lệ Thời Tru:……
Không biết vì sao, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh chú hồ ly nhỏ.
Anh đặt văn kiện xuống, dịu dàng đáp: “Vẫn còn nhớ, một cô gái ấm áp và rất đáng yêu.”
Ôn Noãn để điện thoại ra xa, cố gắng kiềm chế.
Muahaha, soái ca khen cô đáng yêu kìa.
Xấu hổ quá.
Mấy giây sau, cô mới lên tiếng: “Cũng không hẳn, thực ra em không hề đáng yêu đâu, nhưng so với Ôn Lăng điêu ngoa độc ác thì em đúng là dễ thương hơn.”
Lệ Thời Tru: Vậy còn em đi nói xấu người khác là tốt sao?
Vì sao anh lại không cảm thấy chán ghét?
Thật kì lạ.
Ôn Noãn cùng anh trò chuyện được một lúc, mới ngượng ngùng nói: “Lệ ca.. Chuyện kia.. Ừm.”
Lệ Thời Tru: “Ừ.”
Ôn Noãn khẽ cắn môi nói: “Lần trước anh đã cứu em, em không biết nên báo đáp anh thế nào. Không thì em nấu cơm cho anh ăn nhé. Em nấu rất ngon.”
Lệ Thời Tru. Một cô gái trẻ tự nguyện muốn đi đến nấu cơm cho anh.
Tâm tư quá rõ ràng.
Nụ cười trên khóe môi anh dần phai nhạt: “Được.”