Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Ôn Noãn tự nhéo mình một cái, nước mắt liên tục chảy ra, cố tình hét lớn lên.
“Cải thìa xui xẻo, ba tuổi đã hại chết mẹ ruột.”
“Cha không thương, bị mẹ kế ghét bỏ, cải thìa sống còn có ý nghĩa gì nữa.”
“Cải thìa quá đáng thương, không ai yêu, không ai thương. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi ngày phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.”
“Cải thìa……”
Dì ghẻ tức giận đến mức suýt ngã nhào, gào lên: “Đừng có khóc, tao mua cho mày là được. Mày thích cái gì, tao đều mua hết cho mày.”
Ôn Noãn ngay lập tức ngừng khóc, lon ton chạy đến, lôi một đồng đồ, mỉm cười nói: “Dì, con đều thích hết.”
Dì ghẻ:………
Ôn Lăng tức giận: “Tại sao chứ?”
Ôn Noãn bĩu môi, lại bắt đầu gào lên: “Cải thìa mọc ở dưới đất.”
Dì ghẻ xoa hai huyệt thái dương, nghiến răng nghiến lợi: “Mua hết được chưa.”
Ôn Noãn vui vẻ nói: “Chuyện này con thực sự không thể làm được.”
“Quá trẻ không phù hợp với hai người.”
Dì ghẻ:………
Về nhà, bà ấy phải ngay lập tức về nhà.