- ----[Ngoại truyện nhỏ ngọt ngào]-----
Vào ngày kỷ niệm bảy năm yêu nhau của chúng tôi, Giang Dư tỏ ra vẻ thần bí, nhất quyết đòi đưa tôi đến một nơi bí mật.
Do có tính cảnh giác cao nên tôi đăng một bài viết lên hỏi ý kiến các cư dân mạng, ở phần bình luận các chị em đều nhất trí với nhau, cho rằng Giang Dư chuẩn bị cầu hôn tôi, còn có người bảo tôi nhanh chóng luyện tập mấy động tác như che miệng, rơi nước mắt vì xúc động để dành cho tình huống sắp tới.
Từ sáng tôi đã đứng trước gương diễn tập cảnh khóc, mãi cho đến tận lần thứ n nhưng luôn cảm thấy xấu hổ về bản thân. Chuyện này đúng là làm khó tôi mà, từ trước đến nay tôi là người không dễ mau nước mắt, chỉ sợ khi Giang Dư quỳ một bên đầu gối xuống đất rồi cầu hôn nhưng lại gặp phản ứng lãnh đạm của tôi sẽ khiến anh ấy thất vọng mất.
Thôi thì quên chuyện này luôn đi, chỉ cần trang điểm đẹp một chút, ăn mặc xinh xắn một chút thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
Giang Dư đã đứng đợi tôi ở dưới lầu từ sớm, tâm trạng tôi khá lo lắng nên cứ giữ chặt cánh tay của anh ấy, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, ồ, cũng không có gì khác ngày thường cho lắm.
Dọc đường đi, tôi tựa vào bên cửa kính của ghế phụ, ngắm nhìn phong cảnh ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại len lén trộm ngắm người đang ngồi ở ghế lái vài lần.
Nhìn lộ trình vô cùng quen thuộc ở trước mặt, đột nhiên tôi ngẩn người ra, đây không phải là con đường đến trường Trung học số 2 cũ của chúng tôi hay sao?
「Anh muốn đưa em về ký ức của ngày xưa hả?」
Giang Dư mỉm cười, bước xuống xe rồi đi đến mở cửa xe bên phía của tôi.
「Mời em xuống xe, tổ tông của tôi ơi.」
Tôi bĩu môi, trong lòng thấy hơi thất vọng, mặc dù khác xa so với những gì mình đã nghĩ, nhưng dù sao cũng đã lâu chưa về thăm lại trường cũ, không biết mấy chân tóc của thầy Lý có còn khỏe mạnh không nữa?
Sau khi trình bày với nhân viên bảo vệ ở cổng rằng chúng tôi là sinh viên đã tốt nghiệp nay về thăm trường, tôi và Giang Dư thuận lợi được vào bên trong.
Hiện tại là thời gian tập dục, tiếng loa tập theo đài trên sân tập bóng bao trùm cả khuôn viên trường, nhìn một nhóm thanh thiếu niên tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, lòng tôi vừa hâm mộ lại vừa hoài niệm chuyện xưa, nhất thời cũng làm theo những động tác ấy.
Giang Dư nhìn người kéo cờ trên bục chào cờ, đưa tay chỉ về hướng ấy rồi nói.
「Lần đầu tiên anh gặp em, em cũng đang đứng ở đó.」
Tôi thất thần nhìn theo bóng lưng của cô bé nữ sinh tràn đầy thanh xuân kia, khẽ cười.
「Cũng chính từ lúc này anh bắt đầy có ý đồ không tốt với em đúng không?」
「Ừ, nhưng không ngờ em lại không có tiền đồ như vậy, bị dụ dỗ liền lao đến ngay.」
Tôi xoay người lại, không chút khách khí mà cốc vào trán Giang Dư một cái, anh tủi thân xoa xoa chỗ đau, tỏ vẻ đáng thương mà lên án tôi bạo lực gia đình.
Khi nghe nói chúng tôi về thăm trường, các thầy cô trong văn phòng ai nấy đều rất hào hứng, thầy Lý mừng đến mức cười không khép miệng lại được, ông đưa tay sờ sờ chóp đầu thưa tóc của mình, không ngừng khoe với giáo viên mới ở bên cạnh.
「Hai học sinh mà tôi tâm đắc nhất nay về thăm tôi đấy.」
「Nhớ trước đây hai đứa nhỏ này thường tranh nhau hỏi tôi mấy đề Toán, uầy, nhớ những kỷ niệm khi đó quá.」
Nhớ lại hồi đó tôi và Giang Dư như đám trẻ con, suốt ngày cứ đấu võ mồm với nhau, bất giác trên môi tôi nở nụ cười.
Thầy chủ nhiệm khoa vẫn đeo cặp kính, dáng vẻ nghiêm túc giống như trước đây, chỉ là mái tóc hoa râm của thầy là minh chứng rõ ràng nhất cho năm tháng đã qua đi.
「Hai đứa tiểu quỷ các em khi còn đi học đã lén lút ở bên nhau, các thầy cô ở văn phòng đều cược với nhau xem tụi em có ở bên nhau hay không.」
Tôi kinh ngạc mà trừng mắt nhìn, Giang Dư len lén nắm tay tôi, kề sát bên tai tôi, thầm thì,「Có khả năng là do anh đã thể hiện quá rõ.」
Khi chúng tôi đi ngang qua lớp 12A1, vẫn có thể nghe được lời dạy bảo của giáo viên ở bên trong.
「Gần đây lớp chúng ta có vài cặp bạn học nam và nữ thân thiết với nhau, các em cũng đã lớn rồi, không cần cô nói nhiều vẫn có thể hiểu được ý của cô là gì.」
「Các em có thể yêu sớm, nhưng nếu không thể được như đàn anh Giang Dư và đàn chị Châu Hạ Di cùng thi đậu vào Thanh Hoa, cô sẽ rất đau lòng!」
Nhất thời cũng không biết đây là lời dạy tích cực hay tiêu cực nữa, hai chúng tôi chán nản rời khỏi phòng học.
Đi dọc theo hành lang, tôi hào hứng kéo Giang Dư rồi chỉ tay lên tấm ảnh chụp được treo trên tường, khoe với anh ấy.
「Anh xem kìa, có cả ảnh của hai chúng ta!」
Trên bức tường treo ảnh chụp những cựu học sinh ưu tú của trường, ảnh của tôi và Giang Dư được đặt cạnh nhau, bên dưới còn chú thích điểm thi và trường học của chúng tôi.
Giang Dư nhếch khóe môi, nói:「Được đặt cạnh Châu tiểu thư chính là vận phúc của kẻ hèn mọn này.」
「Đương nhiên rồi.」
Lần trở về này tôi phát hiện ra những địa điểm anh ấy đưa tôi đến đều là nơi đã lưu giữ lại những hồi ức quan trọng của chúng tôi trước đây.
Con phố hàng ăn vặt nơi lần đầu tiên chúng tôi chính thức hẹn hò, hồ ánh sao nơi chúng tôi cùng chụp với nhau tấm hình đầu tiên, rạp chiếu phim nơi Giang Dư đã chọc tôi nổi giận, sau đó anh đã phải mất cả tiếng để dỗ dành tôi...
Tôi cảm thấy dường như sắp xảy ra một chuyện rất quan trọng, sau khi đi được mấy vòng, cuối cùng chúng tôi dừng lại ở cửa tiệm tạp hóa trong ngày tuyết rơi hôm đó.
Khoảnh khắc khi Giang Dư quỳ một bên đầu gối xuống đất, tôi vẫn còn cảm thấy mơ hồ.
Tất cả công sức diễn tập đều như muối đổ bể, trong đầu tôi lúc này như có tiếng pháo hoa cứ nổ "đùng đoàng" bên tai, đầu óc tôi choáng váng mà nhìn anh ấy cẩn thận đeo chiếc nhẫn lên tay của tôi.
Chỉ cho đến khi Giang Dư nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt giúp tôi, lúc này tôi mới nhận ra khi bản thân khóc thì bộ dạng trông xấu hổ đến nhường nào.
Những lo lắng trước đây của tôi đều dư thừa, thậm chí còn không muốn thừa nhận người khóc đến mức nói năng lộn xộn, lắp bắp nói "Em đồng ý" chính là tôi đây.
Khi anh ấy ôm lấy bả vai của tôi, lúc này tôi mới muộn màng nhận ra được, vừa sụt sùi nức nở vừa hỏi anh.
「Có phải vừa nãy em khóc trông xấu lắm không?」
「... Đúng là rất xấu.」
Nhận thấy sắc mặt của tôi không được vui, Giang Dư liền kéo tôi lên xe, nói:
「Nhẫn cũng đã đeo rồi, em mà đổi ý không gả cho anh là không được đâu.」
(Kết thúc toàn văn)