Cái Quỳ Này, Tôi Nhận!

Chương 36




“Ối giồi ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”

“A a a a a a a a!”

“Thế giới này không phải là thật!”

“Ông đây nổi hết cả da gà lên rồi!”

“Kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức Coca của tôi đổ hết lên giường.”

“Tôi sắp điên rồi, tôi sắp điên rồi, tôi sắp điên rồi.”

“…”

Những tiếng la hét trên màn hình như có thể chuyển từ chữ thành âm thanh, khiến màng nhĩ người mọi người phải phát đau.

Thời điểm kết thúc được tính toán kỹ càng như vậy, cảm xúc của mọi người đều được đẩy lên đến cao trào, tất cả mọi người đều mong ngóng muốn xem tập tiếp theo, trong lòng ngập tràn cảm giác vội vàng muốn kể chuyện này cho người khác.

Màn hình trang livestream đã tắt, đám đông bắt đầu điên cuồng bình luận, tốc độ chữ nhảy nhanh đến mức không nhìn rõ cái gì. Nền tảng mạng xã hội nghênh đón một đợt bùng nổ lớn, cho dù trước đó đã gọi những nhân viên đang nghỉ phép tới làm tăng ca nhưng vẫn không đủ, máy móc phục vụ không thể chịu được sự lên xuống quá mãnh liệt của mọi người, cuối cùng đơ hoàn toàn.

Mọi người đi đâu cũng bàn tán thảo luận, gặp được người nào bên cạnh mình cũng lôi ra kể, không kể không vui.

“Tôi là khán giả ruột của chương trình phán xét luôn đây, lần đầu tiên thấy một người bị phán xét như vậy!!”

“Bây giờ nghĩ lại mà da đầu tôi vẫn tê rần!”

“Con mẹ nó thật sự quá đỉnh! Cậu nói xem, nếu như kiểu người này thật sự là thành phần tội phạm thì có phạm phải những lỗi sai hạ đẳng như vậy không? Làm vậy chẳng phải vô lý đùng đùng à?”

“Nhìn đi, nhìn đi, có nhìn thấy những sợi lông của tôi đang dựng lên không? Cái gì? Cậu không xem livestream? Má vãi thật, thế cậu đợi bản quay màn hình phát hành rồi xem lại đi.”

“Tống Sư Yểu đúng là quá đáng sợ…”

Số lượng phiếu giải oan ở giây cuối cùng tập một đã lên đến hơn 10 triệu tấm, nếu như không phải sau khi kết thúc không thể bỏ phiếu được nữa thì có lẽ số lượng phiếu sẽ còn tiếp tục tăng lên.

Trường quay chương trình phán xét hoàn toàn yên ắng, không giống như thế giới bên ngoài, thần sắc mỗi người mỗi khác, nhưng tổ đạo diễn về cơ bản đều là khuôn mặt ủ dột của những kẻ thất bại.

Đúng là thua quá thảm, không ngờ đến cuối cùng Tống Sư Yểu đã khám phá ra được chân tướng thế giới, nói ra một câu tạo nên sự tấn công rất lớn cho bọn họ.

… Thế giới này không phải là thật.

Thế giới ảo được làm hoàn thiện như vậy, do chính tay Quốc vương điện hạ tạo ra, những người tham gia vào đây bị không chế ký ức, không thể quan sát thấy những điểm bất thường, nhưng câu nói Tống Sư Yểu nói ra có nghĩa là gì? Tất cả những chiến lược do ekip chương trình tạo ra đều là thất sách! Bọn họ làm thêm việc không cần thiết nên mới khiến xuất hiện lỗ hổng, bị Tống Sư Yểu bắt được!

Không cần xem cũng biết các fans trung thành của chương trình “Ngày phán xét chính nghĩa” sẽ mắng chửi họ kinh khủng thế nào, thậm chí bọn họ còn không dám lên mạng.

“Đạo diễn, những NPC người thật kiếm được trong lúc cấp bách đều được đẩy ra ngoài an toàn rồi!” Lúc này một nhân viên chạy tới nói.

Tin tức tốt này khiến bầu không khí đang đặc quánh được thả lỏng hơn một chút, ít nhất là mọi người đều ra ngoài an toàn.

“Ầm!” Một âm thanh đồ đạc bị đập vỡ ẩn chứa đầy sự phẫn nộ.

Sau đó, một người đầy mồ hôi, khuôn mặt vàng ệch xông vào, đó chính là “Bộ trưởng Bộ Giáo dục” người đã bị Tống Sư Yểu vạch trần bộ mặt thật trong thế giới ảo. Ông ta trở nên điên cuồng, nỗi sợ hãi, phẫn nộ trong lòng khiến ông ta phải tìm một nơi để giải tỏa.

“Đây chính là chuyện tốt mà mấy người đã làm đấy! Tôi đi kiện mấy người, tôi sẽ kiện chết mấy người!”

“Anh Vương, xin anh hãy bình tĩnh lại đã...”

“Tôi bình tĩnh? Con mẹ nó mấy người bảo tôi bình tĩnh! Ông đây sẽ chết chung với chúng mày!”

Người đàn ông lao tới chỗ Đàm Uy đánh đấm điên cuồng, những người khác vội vàng chạy tới ngăn cản. Cảm xúc của người đàn ông này bộc phát dữ dội, ra tay cũng mạnh hơn rất nhiều, khung cảnh trở nên hỗn loạn, một số thiết bị đắt tiền cũng bị rơi hỏng.

Lúc này một người phụ nữ trung niên ăn mặc quý phái, khuôn mặt hơi khắc nghiệt đi vào cùng mấy người vệ sĩ, mấy người vệ sĩ nhanh chóng tách người ra. Người đàn ông kia nhìn thấy vợ mình, sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, khuôn mặt dữ tợn vừa nãy của ông ta nhanh chóng trở nên đáng thương.

“Bốp!” Ông ta bị ăn một cái tát trời giáng, trên má lập tức xuất hiện vô số những vết máu bầm do móng tay tạo ra.

Người phụ nữ kia nhìn về phía ekip chương trình: “Món nợ này tôi sẽ tính với các anh sau!”

Người vợ dắt người chồng đã khiến bà ta mất hết mặt mũi đi. Người chồng trông vô cùng sợ hãi, dường như ông ta đã biết trước được mình sắp sửa phải đối mặt với chuyện khủng khϊếp như thế nào, cuối cùng ông ta mất khống chế, vừa đi nướƈ ŧıểυ vừa chảy ròng ròng suốt cả quãng đường.

Gia đình của một số NPC người thật tạm thời khác cũng nhanh chóng đến đón họ về, những người này cũng không phải ngoại lệ, ai cũng rất tức giận và phẫn nộ với ekip chương trình.

“Khốn nạn…” Đàm Uy lau vết máu ở khóe miệng, một đạo diễn lên được tới vị trí như ngày hôm nay như ông ta lại mất sạch hết mặt mũi chỉ trong một ngày.

“Đạo diễn, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chương trình của chúng ta...”

“Cậu sợ cái gì? Không phải vẫn chưa chết người sao? Chưa chết người thì ekip chương trình sẽ không sao. Thu dọn đồ đạc đi!” Đàm Uy tức giận quá lại hóa bình tĩnh. Chương trình này là do quý tộc đầu tư. Những NPC người thật tạm thời đó muốn gây rắc rối cho ông ta sao? Cũng không nghĩ xem thân phận của mình là gì, bọn họ nhất định phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.

...

Trong một căn phòng được cảnh sát bảo vệ, một cabin sinh học đơn độc lặng lẽ nằm bên trong.

Người phụ nữ trong cabin sinh học từ từ mở mắt ra, bởi vì trên mặt cô không có nhiều thịt nên đôi mắt trở nên rất lớn, đôi môi thiếu nước nên bị bong da.

“Cô dậy rồi sao?” Một nữ cảnh sát đi tới bên cạnh cabin sinh học, nhìn thấy cô tỉnh lại, cúi người xuống tháo các thiết bị ra khỏi người giúp cô.

Tống Sư Yểu nhìn vào hai mắt cô ta, cô nhớ nữ cảnh sát này trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt với cô, lúc này ánh mắt của cô ta lại hơi phức tạp, đang cẩn thận đỡ cô dậy.

Cô nhìn xuống đôi bàn tay chỉ còn da bọc xương của mình, dưới đáy mắt lóe lên một nụ cười lạnh lùng. Những nỗ lực của cô rất có hiệu quả.

Dù nằm trong cabin sinh học nửa tháng nhưng do cabin sinh học có chức năng massage và cung cấp dung dịch dinh dưỡng nên cơ thể Tống Sư Yểu không hề cảm thấy khó chịu do phải nằm trong đây.

Trừ việc cảm thấy hơi khát.

“Đi thôi.” Nữ cảnh sát nói.

Tập hai nửa tháng sau mới bắt đầu, khoảng thời gian nửa tháng này, Tống Sư Yểu phải về lại nhà tù.

Cảm giác khát nước và hai chân mềm nhũn khiến Tống Sư Yểu cảm giác như được sống lại lần nữa.

Rất nhiều nhân viên của hãng phim tập trung ở hành lang, bọn họ mỗi người một thái độ, nhìn về phía Tống Sư Yểu. Khoảng cách thực sự quá lớn. Ở thế giới ảo, tiến sĩ Tống Sư Yểu xinh đẹp và mạnh mẽ, được mọi người tôn sùng ngưỡng mộ. Còn ở thế giới thực, cô lại là một phạm nhân, người gầy trơ xương, nước da nhợt nhạt cùng mái tóc tùy tiện buộc thành một nhúm sau đầu, nhìn như hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhưng khi cô ngước mắt nhìn lên, bọn họ nhìn thấy đôi mắt đen láy trong vắt của cô, tự nhiên cảm thấy hai cái bóng đó chồng lên nhau.

Đáng thương quá, nếu trong vụ án của cô thật sự có oan khuất thì vốn dĩ cô nên tỏa sáng long lanh như trong thế giới ảo.

Cô rời đi dưới đủ loại ánh mắt khác nhau của mọi người, Tống Sư Yểu rời khỏi văn phòng của hãng phim, bên ngoài ánh nắng chói chang, hơi nóng mùa hè lập tức bốc lên, vì không có gì để bảo vệ da nên cô ngứa ngáy khó chịu.

Tống Sư Yểu nheo mắt lại, nhìn bầu trời xanh thẳm rồi tự nhiên rùng mình.

Khoảng trời này trông giống như bầu trời, nhưng đây lại không phải là thế giới của cô.