Cái Quỳ Này, Tôi Nhận!

Chương 17




Tống Sư Yểu đã làm gì trong quá khứ? Làm thế nào mà cô lại có thể thoát khỏi địa ngục trần gian và xiềng xích mà ekip chương trình đã chuẩn bị cho mình, rồi từng bước trở thành tiến sĩ Tống Sư Yểu khiến mọi người kinh ngạc khi mới bắt đầu phát sóng trực tiếp?

Tất cả mọi người đều tò mò, bởi vì từ mùa đầu tiên của “Ngày phán xét chính nghĩa” đến bây giờ là mùa thứ hai mươi, đã có hơn năm mươi người bị phán xét trong thời gian mười năm, trong số đó chưa bao giờ có một người như Tống Sư Yểu.

Có lẽ cũng có người đã từng giống như Tống Sư Yểu, đã vượt ra khỏi định hướng phát triển do ekip chương trình thiết kế sẵn, nhưng về cơ bản họ cũng không thể phát triển theo hướng tốt, có người vừa mới ở cấp địa ngục đầu tiên đã không thể chịu nổi, nhanh chóng trở thành kẻ ác bị khán giả chán ghét từ rất sớm.

Sau khi chương trình phát sóng trực tiếp được bắt đầu, ngoại trừ những cảnh quay khỏa thân và clip khiêu dâʍ sẽ được hệ thống tự động làm mờ, còn lại mọi hành động, mọi biểu hiện của người bị phán xét đều sẽ bị hàng trăm triệu khán giả theo dõi, bất kỳ sự ngụy trang nào cũng không thể duy trì lâu dài.

Nhưng Tống Sư Yểu thì khác, cô quá hoàn hảo, có thể gọi là một người có sức mạnh hút fans kinh khủng. Cô vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, vừa ngọt ngào mà lại vừa mặn mà, lương thiện yêu chính nghĩa. Điều duy nhất khiến mọi người chỉ trích là cô nhìn trộm Giang Bạch Kỳ, nhưng dù vậy thì cũng không thể ngăn cản một số người phát cuồng vì Tống Sư Yểu.

Vì vậy, mọi người rất tò mò về quá khứ của cô.

Dù là ghét hay thích thì tóm lại mọi người thực sự vô cùng tò mò về Tống Sư Yểu.

Bây giờ ekip chương trình lại có thể cho họ xem những đoạn phim về quá khứ nên khán giả rất kích động.

“Làm ơn đấy, mau lên nào. Tôi bị giày vò ghê gớm lắm rồi. Tôi sắp bị Tống Sư Yểu cưa đổ rồi đây.”

“Bộ mặt thật của kẻ sát nhân sẽ nhanh chóng bị bại lộ, vả lệch mặt những người không có tam quan.”

“Các fans của cô Tống có sợ không? Tôi không tin là vẻ đẹp của cô ta không phải là giả vờ, tôi cược táng gia bại sản là cô ta chắc chắn đã giẫm lên trên xương cốt người khác để đi lên!”

“Sợ cái rắm ấy mà sợ, ông đây cược táng gia bại sản cho Tống Sư Yểu là người tốt! Chắc chắn có một lý do đàng hoàng nào đó cho việc cô ấy nhìn trộm Giang Bạch Kỳ! Trong lịch sử tư pháp không phải không có trường hợp nào bị án oan hoặc phán tội sai, hơn nữa cũng không ít đâu! Mấy người bảo muốn cược táng gia bại sản trước đó đâu, có giỏi thì chụp ảnh biên lai điện tử của mấy người đi, chỉ biết nói miệng thôi à?” *Ảnh chụp màn hình, *Ảnh chụp màn hình

“…”

Ngay sau đó, một cửa sổ nhỏ ở góc trên bên phải của phòng phát sóng trực tiếp đã xuất hiện trước mặt khán giả. Lúc này tuyến thời gian của thế giới thực tế ảo đang là đêm khuya, Tống Sư Yểu đang nằm ngủ trên giường, không có gì để xem cả. Vì vậy, hầu hết mọi người đều phóng to cửa sổ nhỏ để xem quá khứ của cô.

Đoạn clip đầu tiên được tìm lại là clip trước khi Tống Sư Yểu và Liễu Diễm tham gia chương trình “Không ai bằng mẹ”.

“Quá hay, xem đi, chắc chắn là Tống Sư Yểu đã rủ Liễu Diễm đi cùng mình.”

“Tống Sư Yểu muốn sử dụng chương trình này để vạch trần bộ mặt thật của Liễu Diễm, để giành được tình cảm của người dân cả nước và trả thù Liễu Diễm rồi vứt bỏ bà ta.”

“Làm sao một người như Liễu Diễm lại có thể đề nghị tham gia vào loại chương trình này chứ? Bà ta không ngốc đến mức đó chứ.”

Trong phòng khách sạn, Liễu Diễm đang cầm điện thoại di động, mặt mày vô cùng hưng phấn, Tống Sư Yểu vừa đi ra khỏi phòng tắm bà ta liền bước tới.

“Yểu Yểu, chương trình “Không ai bằng mẹ” vừa gọi điện tới mời chúng ta tham gia chương trình đấy, người ta còn cho rất nhiều tiền nữa!”

Tống Sư Yểu lúc còn mười tuổi vẫn còn là đứa bé đen nhẻm gầy còm chẳng khác nào đứa bé ở khu ổ chuột, nhưng ở cô lại có sự trưởng thành và hiểu chuyện khiến người ta đau lòng. Cô nghe thấy vậy thì sửng sốt một hồi rồi nói: “Có phải chương trình có Yên Ba Tiên Tử mẹ rất thích đang tham gia không?”

“Ừ!” Nhắc đến thần tượng của mình, Liễu Diễm càng hào hứng hơn: “Chúng ta đi tham gia nhé? Được không?”

“Nhưng phải làm nhiệm vụ trong chương trình đấy, mẹ sẽ phải làm công việc đồng áng, rất vất vả...” Tống Sư Yểu cau mày, nói như một bà cụ non.

“Không phải có con rồi à? Có Yểu Yểu ở thì chắc chắn làm nhiệm vụ sẽ không có vấn đề gì đâu. Chúng ta đi tham gia đi. Mẹ rất muốn gặp Yên Ba Tiên Tử, được không, được không? Đi đi mà!” Liễu Diễm không nghĩ đến hậu quả sau khi chương trình phát sóng, cho nên nói với vẻ rất đương nhiên, làm nũng với con gái mình như một thiếu nữ.

“Cũng đúng, vậy thì được, chỉ cần mẹ vui là được.” Tống Sư Yểu bật cười, trông rất ngây thơ đáng yêu, trong lòng tràn đầy sự tin tưởng đối với mẹ mình. Đối với cô thì từ nhỏ tới giờ cô vẫn luôn hầu hạ Liễu Diễm, làm sao có thể biết được trong mắt người khác chuyện này vô lý thế nào? Sao cô lại biết được Liễu Diễm sẽ bị cả nước mắng mỏ vì chuyện này chứ?

“Tôi xem mà nổi da gà luôn, nhìn loại người như Liễu Diễm không thể nào tiêu hóa nổi.”

“Bà ta xinh đẹp gọn gàng như vậy, so với Tống Sư Yểu thì cứ như một cô thiên kim tiểu thư với một cô bé ăn mày vậy, Tống Sư Yểu đáng thương thật sự.”

“Còn nói là Tống Sư Yểu cố ý để Liễu Diễm tham gia nữa à, mặt có đau không? Có đau không, có đau không?”

“Sự thật đã chứng minh Liễu Diễm thực sự có thể ngu ngốc đến mức này, ekip chương trình thiết lập nhân vật thực sự rất khủng!”

Sau khi “Không ai bằng mẹ” phát sóng, Liễu Diễm đã bị mắng chửi thậm tệ khiến bà ta ấm ức khóc lóc trong phòng khách sạn.

“Tại sao họ lại mắng mẹ như vậy? Ai quy định là mẹ nhất định phải thế này, con nhất định phải thế kia? Con gái của tôi giỏi lắm, con bé có thể chăm sóc tôi mà, sao lại không thể làm như vậy? Hu hu hu…”

Bên ngoài phòng khách sạn, Tống Sư Yểu và Nhậm Vũ Lâm đang đứng trên hành lang, ánh mắt Tống Sư Yểu đầy vẻ hoang mang, bối rối hỏi: “Tại sao họ lại mắng mẹ em? Là do tự em muốn mà, mẹ em rất yếu, ba em bảo em phải chăm sóc mẹ cho tốt mà…”

Mặt Nhậm Vũ Lâm như muốn bùng nổ, giơ tay ra nhéo mặt Tống Sư Yểu: “Em bị tẩy não thành đồ ngu rồi à! Làm gì có bà mẹ nào như thế? Em là con gái của bà ta chứ không phải nô ɭệ của bà ta! Em mới mười tuổi thôi! Em u mê quá rồi! Lúc trên sân khấu Tôi là người chiến thắng thì mạnh mẽ như vậy mà sao trong việc này lại hồ đồ thế? Cái đồ mọt sách này!”

Tống Sư Yểu bị người ta nhéo mặt, nghe thấy tiếng khóc của mẹ ở bên trong phòng rồi lại nhìn Nhậm Vũ Lâm đang tức giận, hoang mang luống cuống, hai tay cũng đan vào nhau không biết làm thế nào. Trông vô cùng đáng thương, như thể thế giới tinh thần nhỏ bé của cô đã chịu đựng một sự đả kích không hề nhỏ.

Nhậm Vũ Lâm nhìn thấy như vậy, thực sự cảm thấy đứa trẻ này quá đáng thương. Đôi mắt cô ấy đỏ hoe. Đúng là một đứa trẻ tội nghiệp, bị ba mẹ coi như lao động trẻ em để sai bảo. Trong thế giới của cô căn bản không có cái gọi là được bảo vệ, được nâng niu trong lòng bàn tay.

“Đúng là ngốc!” Nhậm Vũ Lâm thả mặt cô ra.

“Có cách nào để mẹ em không bị mắng nữa không?” Tống Sư Yểu thận trọng hỏi.

Còn có cách nào nữa? Cả đời này Liễu Diễm cũng sẽ không thể tẩy trắng được. Tống Sư Yểu càng giải thích thì người ta sẽ càng mắng Liễu Diễm. Sống với loại mẹ như thế này thì Tống Sư Yểu sẽ bị liên lụy cả đời.

Đúng lúc này, ở bên trong phòng, Liễu Diễm nhận được một cuộc gọi.

“Anh cả.” Liễu Diễm nhìn thấy tên người gọi, lập tức như tìm được người có thể thổ lộ, vừa khóc vừa bắt máy.

Liễu Quốc Khánh: “Cô nhìn lại cô đi, khóc thì có ích lợi gì? Anh đã nói với cô thế nào rồi? Con nhóc con kia có dã tâm như vậy thì sớm muộn gì cũng bay đi thôi. Làm sao mà dựa vào được?”

Liễu Diễm: “Hu hu hu...”

Liễu Quốc Khánh nhân cơ hội nói: “Cô về đây đi, người nhà cô đều ở đây, lúc trước cô đã ở đây rồi thì bây giờ có ai lại đi mắng cô chứ? Ai dám mắng cô? Làm gì cứ phải ở ngoài tự mình nổi giận như thế?”

Liễu Diễm cũng thấy dao động và hơi do dự. Tống Sư Yểu đã tịch thu điện thoại của bà ta từ khi họ lên tàu đến thành phố này. Cô không cho bà ta liên lạc với Liễu Quốc Khánh. Hai ngày nay cô đã trả lại điện thoại cho bà ta, nhưng vẫn cảnh cáo bà ta không được phép liên lạc với Liễu Quốc Khánh nữa. Bây giờ bà ta không chỉ trả lời cuộc gọi của đối phương mà còn muốn về quê...

Liễu Diễm: “Em không muốn kết hôn với ông Hai nhà họ Trần đâu. Ông ta thích bạo lực gia đình, Yểu Yểu nói là không được.”

“Không gả thì không gả. Lúc trước anh cũng chỉ muốn tìm cho cô một nhà khá giả thôi. Cô với Sư Yểu mẹ góa con côi, anh là anh trai của cô, không thể tìm một lối thoát cho cô được à? Bây giờ Sư Yểu đã có thể kiếm tiền nuôi cô rồi, vậy thì cô cũng không cần phải lấy chồng làm gì. Cô cứ về đây, Sư Yểu có tiền, anh mua cho cô một cái biệt thự lớn, mời về cho cô một bảo mẫu. Cô cứ thoải mái mà ở nhà, rảnh rỗi thì mời mấy chị em đến đánh mạt chược, rủ bạn bè người thân đến nói chuyện phiếm, thế mà không sướng à? Đám người bên ngoài kia đã mắng cô thành cái dạng gì rồi?

Liễu Quốc Khánh cẩn thận dụ dỗ, còn Liễu Diễm thì lại là một người vừa gặp phải chướng ngại vật đã muốn chùn chân rồi. Trước đó bà ta còn đang cảm thấy sống ở thành phố tốt hơn nông thôn nhiều. Nhưng giờ mỗi lần bị mắng bà ta lại thấy sống ở nông thôn sao. Bà ta cũng cảm thấy sau khi tham gia “Tôi là người chiến thắng”, Tống Sư Yểu cũng dần không còn như trước kia nữa.

Mặc dù gần đây thái độ của cô với bà ta đã tốt hơn trước nhiều, đã có phần giống như trước đây, nhưng bà ta vẫn cảm thấy khó nắm bắt được Tống Sư Yểu, cảm giác đó khiến bà ta cảm thấy rất không an toàn. Bà ta không thể có được cảm giác an toàn ở chỗ của Tống Sư Yểu cho nên bà ta lại muốn quay về nhà mẹ đẻ để tìm cảm giác an toàn như trước kia.

Ở dưới quê, vợ Liễu Quốc Khánh đứng bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: “Để Liễu Diễm bí mật trở về thôi, đừng nói cho con bé đó biết. Con oắt kia giờ rất tinh ranh. Lần trước em đưa Liễu Diễm đi lại bị nó biết được, nhất định ngăn lại, làm hỏng chuyện của chúng ta.”

Liễu Quốc Khánh nói như vậy, Liễu Diễm cũng gật đầu đồng ý.

Cảnh quay lại khác với quay trực tiếp, quay trực tiếp chỉ theo sau ba người thật thôi, còn cảnh quay lại vì không có ống kính quay trực diện nên trên cơ bản giống như một bộ phim truyền hình. Vì vậy, sau cuộc gọi giữa Liễu Diễm và Liễu Quốc Khánh, khán giả liền thấy được cuộc trò chuyện của Liễu Quốc Khánh với một đám người thân đang xúm lại.

Liễu Quốc Khánh oán hận nói: “Lúc trước con ranh con kia còn không nhận điện thoại, cho tôi vào danh sách đen, không cho liên lạc với Liễu Diễm nữa. Đợi tới khi chúng ta nắm được Liễu Diễm trong tay rồi thì nó cũng phải ngoan ngoãn mà chạy về đây thôi.”

“Đúng vậy, nó mới có mười tuổi, nếu nó không về thì chúng ta sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát bắt nó về.”

“Đúng đúng đúng!”

“Anh cả, thế còn ông Hai nhà họ Trần thì sao? Có gả Liễu Diễm cho ông ta nữa không? Lần trước mẹ ông ta chạy đến tìm em, nói là coi trọng trí tuệ của con oắt kia, muốn cải thiện gen nhà họ Trần nên đồng ý trả bằng này tiền mua con bé kia về cho cháu trai nhà bà ấy làm con dâu nuôi từ bé. Nếu gả Liễu Diễm đi thì chắc chắn cũng phải mang con nhóc kia theo…” Anh hai của Liễu Diễm duỗi ra mười ngón tay, trên mặt là biểu cảm thèm tiền đến nhỏ dãi.

Liễu Quốc Khánh không nói gì, cả gia đình đều đang chờ ông ta đưa ra quyết định.

Phòng phát sóng trực tiếp lập tức nổ tung.

“Vãi đậu, cái bối cảnh gia đình ekip chương trình thiết kế cho Tống Sư Yểu quá kinh tởm.”

“Tôi khóc rồi, Tống Sư Yểu thật sự quá đáng thương, cái đám người này kinh tởm quá vậy?”

“Liễu Diễm đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi có được không?”

“Tôi thực sự cảm thấy ác ý của ekip chương trình quá ghê gớm. Đám người này là cái kiểu gì đây? Chắc chắn Tống Sư Yểu đã phải nỗ lực rất nhiều thì mới trưởng thành được như bây giờ trong cái môi trường sống kiểu đấy. Nghĩ mà bật khóc được luôn.”

“Tôi tức giận đến mức muốn gϊếŧ người rồi, còn muốn bán Tống Sư Yểu nữa sao? Mấy người là ai, có quyền gì mà làm như vậy?”

Thực ra đây cũng chỉ là bài cũ của ekip chương trình, cũng không phải lần đầu tiên khán giả gặp những người ghê tởm như vậy, nhưng khi đó họ cũng không vì thế mà tức giận.

Suy cho cùng cũng là vì cách thức tạo cảm giác tương phản của Tống Sư Yểu, trước đó cô để họ thấy dáng vẻ tỏa ánh hào quang tốt đẹp làm người khác yêu thích, khiến người ta biết được thành tích của cô và có ấn tượng tốt với cô, sau đó lại đi nhìn lại cốt truyện. Chính vì như vậy mới khiến họ cảm thấy không thể chịu đựng được. Vừa thấy cảm động vì Tống Sư Yểu có thể trở thành người tốt trong hoàn cảnh như vậy, lại vừa có cảm giác muốn bênh vực kẻ yếu là cô. Cho dù là anti-fans của Tống Sư Yểu thì cũng không khỏi nhíu mày, cảm thấy khó chịu.

Nói cách khác thì lẽ ra khán giả phải tập trung vào phản ứng của người bị phán xét khi đối mặt với những bài kiểm tra này, nhưng bây giờ sự chú ý của họ lại chuyển sang sự tồi tệ và ghê tởm của những NPC kia.

Khi Đường Sơn nhìn thấy tình hình này, trong lòng anh ta đã có linh cảm không tốt rồi, nhưng bây giờ anh ta chỉ có thể tự nhủ với mình là không sao cả, trước thời khắc cuối cùng thì ai mà biết được sẽ có chuyện gì làm đảo ngược sự tình không chứ?

Cốt truyện vẫn tiếp tục. Liễu Diễm đầu óc ngu xuẩn kia đã thực sự lẻn ra khỏi khách sạn, lén lên xe về quê vào buổi sáng hôm sau, khi Tống Sư Yểu vẫn còn đang ngủ say.

Sau đó không lâu, Tống Sư Yểu tỉnh dậy mà không thấy Liễu Diễm đâu, gọi điện không có ai nghe máy, cô bèn lo lắng nhìn xung quanh, ánh mắt bơ vơ như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Mãi cho đến khi Liễu Diễm xuống máy bay, được Liễu Quốc Khánh đón đi thì mới nhận điện thoại của Tống Sư Yểu.

“Mẹ?”

Giọng nói từ bên kia truyền đến khiến máu trong người Tống Sư Yểu như đông cứng lại.

Liễu Quốc Khánh: “Mẹ cháu vừa xuống máy bay, đang mệt, không muốn nói chuyện với cháu đâu. Bác là bác cháu đây.”

“Ông không được phép gả mẹ tôi cho ông Hai nhà họ Trần! Ông ta là kẻ bạo ngược, ông ta sẽ làm tổn thương mẹ tôi!” Cô lập tức cảnh giác nói lớn tiếng.

“Những việc này chờ đến lúc chúng ta gặp mặt rồi nói. Cháu mau thu dọn đồ đạc về đây đi, nếu không bác sẽ gọi cảnh sát nói là cháu chạy trốn, để cảnh sát đưa cháu về đấy.”

Cho dù là vì Liễu Diễm hay không thì Tống Sư Yểu cũng không thể từ chối, bởi vì cô là một đứa trẻ, cô không thể tách khỏi người giám hộ của mình. Cô chỉ có thể quay trở lại thôi.

“Đừng quay lại mà!”

“Tim tôi lạnh một nửa rồi, tôi không dám xem đoạn sau nữa đâu.”

“Chẳng lẽ thật sự bán Tống Sư Yểu đi sao? Vậy làm sao mà có thể trốn thoát ra ngoài một lần nữa?”

“Tôi hiểu rồi, sau khi Tống Sư Yểu quay lại, Liễu Quốc Khánh đã lợi dụng Liễu Diễm để ép Tống Sư Yểu đưa tất cả tiền cho họ trước khi cô ấy trưởng thành. Vì vậy nên sau khi đủ tuổi thành niên Tống Sư Yểu mới hủy thẻ ngân hàng và chuyển hộ khẩu!”

Nhưng sự thật còn ly kỳ lắt léo hơn họ tưởng tượng. Lúc đầu Liễu Quốc Khánh cũng không nghĩ tới có thể làm như vậy. Tống Sư Yểu vừa trở về đã bị nhốt lại. Liễu Diễm còn chưa nói thay cô được một câu đã bị Liễu Quốc Khánh chặn miệng ngay lập tức, thế là bà ta im re không nói thêm nữa. Dù Tống Sư Yểu ở trong có kêu bà ta khàn cả cổ cũng vô dụng.

Giới hạn cuối cùng của khán giả liên tục bị đạp đổ, họ tức sôi máu, làm gì còn ai dám nói thay cho Liễu Diễm nữa. Tất cả cùng hợp lại chửi mắng bà ta, loại người này thì được tính là mẹ kiểu gì? Có loại mẹ thế này thì đứa con cũng đúng là xui tám đời. Nếu họ là Tống Sư Yểu thì đã sớm thọc cho Liễu Diễm một dao luôn rồi. Nghĩ lại chỉ tiếc cho Tống Sư Yểu sao lại nghe lời như thế, sao lại không thấy rõ bộ mặt tư lợi của Liễu Diễm, lại còn trông cậy bà ta tỉnh táo lại? Đúng là tức muốn chết!

Khi Tống Sư Yểu bị nhốt thì điện thoại cũng bị lấy mất. Liễu Quốc Khánh lấy mất thẻ ngân hàng của cô. Liễu Diễm không biết mật khẩu thẻ ngân hàng cũng không biết số tiền Tống Sư Yểu kiếm được là bao nhiêu. Nhưng Tống Sư Yểu vẫn còn nhỏ, không có thẻ căn cước, thẻ ngân hàng dùng tên của Liễu Diễm, vì vậy Liễu Quốc Khánh liền lấy lý do là muốn xem bà ta có bao nhiêu tiền để còn biết nên xây cái biệt thự to bằng nào để đến ngân hàng với bà ta, đồng thời dùng thẻ căn cước sửa lại mật mã.

Liễu Quốc Khánh nhìn thấy dãy số trong thẻ ngân hàng mà hai mắt trợn trừng: “Con ranh con này không ngờ lại thông minh như vậy đấy. Cháu giống bác, chắc chắn là di truyền cách đời với mình đây.” Trong mắt ông ta đầy vẻ tham lam và thèm khát. May là họ đã dụ được Liễu Diễm về đây, nếu không Tống Sư Yểu khôn khéo như vậy, đến một đồng một trinh họ cũng mơ lấy được.

Buổi tối, họ đẩy Liễu Diễm rời đi rồi mấy anh em tụ tập lại với nhau, đầu tiên là uống rượu ăn mừng vui vẻ, sau đó mới tranh nhau xem mỗi người có thể được chia bao nhiêu từ chỗ tiền của Tống Sư Yểu.

“Anh cả gọi Liễu Diễm về là có công lớn nhất, tất nhiên phải được chia nhiều nhất. Nhưng em ba này, lý nào mà chú lại được chia đôi với anh vậy?”

“Anh hai, anh nói như vậy là không đúng rồi. Dù sao thì em cũng lái xe đến sân bay đón người. Anh thì làm cái gì? Anh không phải cũng chỉ là đến sớm hơn tôi hai ngày, khua môi múa méo nhiều hơn thôi sao?”

“Anh cả, nhà em còn chưa sửa sang, buổi tối còn bị hở…”

“Anh cả, vợ em vừa mới mang thai...”

Liễu Quốc Khánh phì phèo hút thuốc, hưởng thụ mấy lời nịnh nọt lấy lòng của đám em trai em gái. Ông ta cầm được tiền của Tống Sư Yểu là nghiễm nhiên coi như của mình, thái độ cực kỳ tự tin. Vì vậy, ông ta vẫn chưa đưa ra quyết định ngay mà đột nhiên lại đổi đề tài: “Anh nghĩ kỹ lại thì thấy nhà họ Trần cho một trăm nghìn tệ quá ít. Bây giờ có đầu óc là có tất cả. Nhà họ bỏ ra có một trăm ngàn mà đã muốn cải thiện gen rồi à? Không có cửa đâu. Ít nhất cũng phải tăng gấp đôi.”

Những người khác cảm thấy ông ta nói rất đúng.

Ngay khi khán giả đã giận sôi lên vì sự vô liêm sỉ của nhà này thì Tống Sư Yểu lại không tiếp tục gọi Liễu Diễm nữa. Cô lau nước mắt đi, ánh mắt thay đổi, dường như đã thấy rõ điều gì rồi.

Tống Sư Yểu: “Anh họ, anh đi gọi ba anh qua đây đi. Tôi muốn nói chuyện làm ăn với ông ta.”

Người anh họ đang đứng canh ở cửa, khi Tống Sư Yểu đang kêu khóc thì anh ta vẫn còn đang nghịch điện thoại. Lúc này nghe thấy giọng điệu của cô anh ta lại cảm thấy đứng ngồi không yên, suy nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định đi gọi Liễu Quốc Khánh.

“Muốn bán Liễu Diễm đi thật đấy à?”

“Làm ơn đấy, bán Liễu Diễm đi sớm đi!”

“Người như Liễu Diễm thực sự nên chết đi cho rồi, bán đi, bán cho ông Hai nhà họ Trần đi, để bà ta bị hành hạ đến chết đi!”

Cư dân mạng giận dữ bình luận, nhưng trên thực tế nếu Tống Sư Yểu thật sự làm vậy thì họ sẽ cảm thấy Tống Sư Yểu quá nhẫn tâm.

Sao Tống Sư Yểu có thể không biết chứ? Cô biết chuyện đó từ rất lâu rồi. Cô lấy tay áo lau khô nước mắt, nhưng trong lòng lại đang vui vẻ cười phá lên. Cô phải mất bao nhiêu công sức mới có thể thoát khỏi cái thứ ghê tởm Liễu Diễm này, không hổ là gông xiềng ekip chương trình sắp xếp cho cô.

Còn bây giờ, cô đã sắp sửa phá tan cái gông xiềng này đi rồi, giống như đập tan thế giới khiến người ta phải chán ghét này.

Cuối cùng Liễu Quốc Khánh vẫn đi qua chỗ cô. Những người còn lại cũng đi theo. Họ muốn xem chuyện tới nước này rồi cô còn có thể nói gì.

Cô gái nhỏ gầy còm đứng trước mặt đám người dơ bẩn đáng khinh này trông yếu ớt vô cùng, nhưng cô vẫn ngẩng cao đầu, tuy đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng vẻ quật cường và trưởng thành lại khiến người ta xót xa.

“Trong thẻ ngân hàng chỉ có bốn trăm nghìn thôi, vậy mà mấy người đã thấy hài lòng rồi à?” Cô gái nhỏ nói: “Trước khi đến đây tôi vừa ký hợp đồng cho mùa giải tiếp theo của chương trình “Tôi là người chiến thắng”. Tiền cát-xê được trả sau thuế cho một tập là một triệu rưỡi. Tôi có thể đảm bảo sẽ trụ lại đến tập cuối cùng, vậy thì mấy người có thể tính thử xem cuối cùng tôi sẽ nhận được bao nhiêu tiền.”

Khi Tống Sư Yểu nói ra con số một triệu rưỡi thì cả đám người đã muốn rớt tròng mắt ra rồi. Họ chỉ toàn là những người thôn quê bình thường, hoàn toàn không biết Tống Sư Yểu có thể kiếm được nhiều tiền khi tham gia chương trình đến vậy.

“Ngoài ra còn có “Đại não siêu cấp” và “Đế quốc tục ngữ”, tất cả đều là những chương trình đã liên lạc với tôi. Thậm chí còn có một trường học quý tộc tên là Học viện Kim Kha Đóa Lạp đã hứa sẽ cho tôi năm trăm nghìn tệ tiền thưởng nhập học.”

Đám người Liễu Quốc Khánh đảo mắt điên cuồng, sự tham lam và thèm khát như muốn hóa thành vật chất chảy ra khỏi tròng mắt họ. Cả đời này họ chưa từng nghĩ tới mình sẽ có được một khoản tiền lớn như vậy. Hơn nữa họ lại còn không phải tốn công sức mà đã có được, giơ tay ra là có tiền vào tay. Bán con bé này đi sao? Cũng chỉ được hai trăm nghìn tệ thôi. Sau khi nghe được con số Tống Sư Yểu đưa ra, họ lập tức coi thường số tiền hai trăm nghìn tệ kia.

Liễu Quốc Khánh ngăn mấy đứa em đang kích động của mình lại, sau đấy nhìn Tống Sư Yểu: “Cháu có thể cho chúng ta nhiều tiền như vậy sao?”

“Giao hết cho mấy người, tôi chỉ có một yêu cầu thôi.”

“Cái gì?”

“Tôi muốn đưa mẹ tôi đi. Chỗ tiền đó còn nhiều tiền hơn số tiền ông bán mẹ tôi nữa, còn chưa đủ sao?” Dù sao cũng là trẻ con, trong mắt Tống Sư Yểu vẫn lộ ra vẻ tức giận.

“Đứa bé ngốc này, họ không chỉ muốn bán Liễu Diễm mà còn muốn bán cả em nữa kìa!”

“Tức quá đi mất, không thể nhìn nổi nữa rồi, cái loại mẹ này mà còn không bỏ quách đi cho nhanh, còn muốn đưa theo người làm gì.”

“Lúc này cô ấy mới mười tuổi thôi có được không vậy? Sự phụ thuộc và tình cảm của đứa trẻ với mẹ mình làm sao nói cắt đứt là cắt đứt được?”

“Giờ tôi chỉ muốn Liễu Diễm làm người có ý nghĩa một lần thôi. Đừng đi theo cô ấy, tôi tức phát khóc rồi.”

Liễu Quốc Khánh đi ra ngoài bàn bạc với đám anh em, mọi người đều rất kích động. Nhiều tiền như vậy nếu chia ra thì mỗi người cũng được vài triệu! Nhà họ Trần không có nhiều tiền như vậy, mà bán Liễu Diễm đi cũng không thể có giá đó!

Liễu Quốc Khánh dập tàn thuốc, hai mắt lóe lên tia sáng: “Mấy đứa kiến thức nông cạn lắm. Không biết giữ con gà mái đẻ trứng vàng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào số tiền ít ỏi kia thôi.”

“Anh cả, ý của anh là?”

“Để Liễu Diễm đi cùng con oắt con kia thì sau này nó có chịu đưa hết tiền cho mình không? Cho dù đưa hết cho mình thì cũng được bao nhiêu? Chỉ cần giữ chặt Liễu Diễm ở đây thì con bé đó sẽ là cánh diều bị cột dây ở đây, không thể bay đi được.”

“Anh cả, anh quá tài!”

Họ gọi Liễu Diễm đến, cả đám người vây quanh vẽ ra tương lai cho bà ta mặc sức tưởng tượng. Liễu Diễm chính là cô công chúa được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, cho bà ta một viên kẹo là đủ sức dỗ bà ta đi theo rồi, vì vậy chẳng mấy chốc mà bà ta đã bị dỗ cho mơ màng, quyết định ở lại quê.”

“Mẹ sẽ không đi ra ngoài với con đâu, mẹ muốn ở nhà.” Liễu Diễm không chịu đi về với Tống Sư Yểu: “Con đi đi, làm việc cho tốt, gửi tiền về đúng hạn là được.”

Tống Sư Yểu tức giận trừng mắt nhìn đám người Liễu Quốc Khánh, kéo tay bà ta, sốt ruột nói: “Mẹ, mẹ đi với con đi. Con sẽ bảo vệ mẹ, mẹ đi cùng con! Con sẽ mua cho mẹ một biệt thự lớn, mua đồ ăn ngon cho mẹ, mẹ đi với con đi.”

Bây giờ Liễu Diễm đã nhận định là Tống Sư Yểu muốn mang mình đi vì cần người giám hộ ký hợp đồng cho, chứ thực ra con bé cũng không thật lòng thích mình. Đúng vậy, nếu không phải vậy thì sao con bé lại để bà ta tham gia vào loại tiết mục thế kia, để bà ta bị nhân dân cả nước mắng thành ra thế này, mà lại còn không chịu đứng ra giải thích cho bà ta? Rõ ràng là con bé ghét bỏ bà ta, sau này nó lớn, không cần bà ta nữa thì nhất định sẽ vứt bỏ bà ta ngay.

Liễu Diễm càng nghĩ càng giận, rút tay ra: “Mẹ không đi! Cần mẹ ký hợp đồng cho thì cứ gửi về đây, mẹ sẽ ký. Mẹ là kẻ vô dụng nên cũng không dám liên lụy đến con nữa đâu!”

“Ôi tốt nhất là bà làm được như thế, thế thì biết ơn bà lắm đấy!”

“Không được! Con không để mẹ ở đây được. Họ toàn là người xấu thôi.” Tống Sư Yểu lo lắng, nước mắt rơi lã chã, cô muốn kéo Liễu Diễm ra ngoài nhưng bà ta lại hất tay cô ra.

“Bọn họ là anh em của mẹ, sao lại hại mẹ được?” Liễu Diễm đỏ cả vành mắt, nói có ý ám chỉ.

Lúc này bên ngoài có một chiếc ô tô nhanh chóng chạy tới.

Nhậm Vũ Lâm và Nhậm Gia Kỳ xuống xe. Tống Sư Yểu đã gọi điện cho Nhậm Vũ Lâm trước khi cô lên máy bay, nói rằng người thân của cô đã bắt cóc mẹ cô trở về. Tuy Nhậm Vũ Lâm mới quen biết Tống Sư Yểu không lâu, nhưng cô ấy là một người rất có nghĩa khí, nghe vậy cô ấy lập tức lôi kéo anh trai mình lên máy bay rồi chạy tới đây.

Sau một phen cãi lộn, cuối cùng hai anh em cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhậm Vũ Lâm rất tức giận, nhưng đến pháp luật cũng không thể quản được chuyện này. Có điều, vì cô ấy đã ngứa mắt Liễu Diễm từ lâu lắm rồi nên lại cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt vời.

Nhậm Vũ Lâm kéo Tống Sư Yểu ra sau lưng mình: “Chúng tôi biết thừa mấy người có lòng dạ thế nào! Liễu Diễm, bà thực sự không muốn đứa con gái này đúng không?”

Liễu Diễm quay đầu đi.

“Liễu Diễm, sau khi Tống Sư Yểu đến tuổi trưởng thành thì em ấy sẽ chuyển hộ khẩu, cắt đứt quan hệ với bà. Nếu như vậy bà cũng không thấy là quan trọng sao?”

Liễu Quốc Khánh: “Ha ha, cô cũng thích nói đùa quá nhỉ. Mối quan hệ mẹ con đâu phải cứ cắt hộ khẩu là cắt đứt luôn cả quan hệ. Bây giờ chỉ là con gái đi học và làm thêm ở thành phố lớn, còn mẹ già ở nhà chờ con thôi mà. Làm như vậy cũng là vì tương lai của con bé, nói cho cùng thì cũng là vì tốt cho nó thôi.”

Vốn dĩ Liễu Diễm còn đang do dự, nghe Liễu Quốc Khánh nói như vậy thì lập tức trở nên cứng rắn. Đúng vậy, cho dù có trưởng thành thì Tống Sư Yểu cũng là con gái bà ta, làm sao có thể cắt đứt quan hệ được chứ?

Nhưng đứa bé mười tuổi lại tưởng thật, lập tức òa khóc: “Mẹ ơi, đừng bỏ con mà…”

Nhậm Vũ Lâm ôm lấy cô, lôi cô ra khỏi nhà họ Liễu, nhét vào trong xe, đưa về. Cô gái bé nhỏ ở trong xe gào khóc không ngừng, như một cô bé tội nghiệp bị mẹ bỏ rơi.

“Ôi làm tôi khóc gần chết.”

“Đây là cái loại bi kịch gì vậy? Nhậm Vũ Lâm làm tốt lắm!”

“Tiểu Sư Yểu tội nghiệp quá, chuyện duy nhất Liễu Diễm làm tốt trong cuộc đời này chính là không đi với Tống Sư Yểu.”

“Tội nghiệp thật sự, đau lòng quá đi mất, cũng may là những chuyện này đã qua hết rồi.”

“Con mẹ nó chứ, để xem còn ai dám nói Liễu Diễm cũng là một người mẹ nữa đi!”

Cái gông xiềng Liễu Diễm vào lúc này đã hoàn toàn bị phá tan/

Cô gái nhỏ được ôm trong vòng tay của Nhậm Vũ Lâm, khóe miệng khẽ cong lên, cứ như biết được rằng chiến thắng đã thuộc về mình.

Ekip chương trình im phăng phắc.

Đường Sơn vuốt mặt một cái, quay đầu lại thì phát hiện có mấy nhân viên mắt đỏ hoe, trên mấy cái bàn còn có cả khăn giấy, một nữ nhân viên nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ Tống Sư Yểu không phải là người xấu đâu...”

Cô không hề muốn bỏ Liễu Diễm, là tự Liễu Diễm muốn bỏ cô.

“Suỵt!”

Tâm trạng Đường Sơn cũng rất phức tạp. Anh ta vẫn luôn đứng trên lập trường nghĩ rằng pháp luật đã làm đúng, Tống Sư Yểu đúng là một kẻ gϊếŧ người. Dù Tống Sư Yểu là một người bình thường, cậu chủ nhà họ Hoắc là một người giàu có, nhưng sự thật là anh ta đã chết. Không nhất thiết cứ là người nghèo thì sẽ tốt và người giàu thì xấu, đó là một lối suy nghĩ cứng nhắc.

Vì vậy anh ta vẫn một mực tin tưởng Tống Sư Yểu có một mặt xấu xa nào đó không muốn để cho người khác biết. Nhưng khi tận mắt chứng kiến đoạn phim quay lại này, anh ta lại thấy chua xót, bắt đầu nghi ngờ liệu phán đoán của mình có sai hay không.

... Không không không! Đường Sơn đột ngột vỗ vỗ mặt mình, anh ta là đạo diễn của ekip chương trình, sao có thể dễ dàng bị dao động như vậy được? Lỡ như trong tám năm sau đó Tống Sư Yểu lại làm ra chuyện gì xấu thì sao? Lỡ như trong phẩm chất của cô vẫn có điều xấu xa gì thì sao?

“Tiếp tục!” Đường Sơn nói.

Liễu Diễm là một kẻ ngu ngốc, người nhà họ Liễu đều cảm thấy như vậy nên hoàn toàn không coi bà ta ra gì.

Sau khi Tống Sư Yểu rời đi, Liễu Quốc Khánh đã thực hiện lời hứa của mình, sử dụng số tiền Tống Sư Yểu kiếm được để xây một biệt thự lớn cho Liễu Diễm, xây một khu vườn và thuê bảo mẫu cho bà ta.

Lúc đầu Liễu Diễm rất vui vẻ, nhưng sau đó bà ta bắt đầu bị chị dâu “diss”, bị ghét bỏ. Buổi tối bà ta đi ngủ Liễu Quốc Khánh lại lôi đám anh em vào phòng khách chơi mạt chược và ăn khuya, tiếng ồn khiến bà ta không thể ngủ nổi. Đến gần sáng thì cháu bà ta lại bắt đầu ồn ào. Rõ ràng là tiền của con gái bà ta nhưng họ lại cầm hết, bà ta chẳng khác gì kẻ ăn nhờ ở đậu không có nhà để về.

Bà ta bắt đầu cảm thấy ấm ức và nhớ Tống Sư Yểu. Bà ta muốn rời đi nhưng Liễu Quốc Khánh không cho bà ta gọi điện cho Tống Sư Yểu, lại sợ bà ta sẽ tự mình chạy đi tìm Tống Sư Yểu nên còn giấu căn cước của bà ta đi. Cuối cùng Liễu Diễm cũng nhận ra mình đã bị lừa, nhưng lại không nghĩ ra cách nào nên chỉ biết khóc.

Liễu Quốc Khánh bị bà ta khóc lóc làm phiền nên lại muốn gả bà ta đi. Nhưng bà ta không dám gả Liễu Diễm cho ông Hai nhà họ Trần nữa vì sợ Tống Sư Yểu phát hiện ra, sợ cô tức giận thì sẽ không gửi tiền về nữa. Vì vậy ông ta vẫn cố kiên nhẫn, tìm cho bà ta một gia đình không tệ rồi gả đi.

Nhưng gia đình này không coi Liễu Diễm là công chúa mà nâng niu. Bà ta phải làm việc, bị bắt làm việc như một phụ nữ nông thôn bình thường, bị bắt phải sinh con trai. Bà ta không mua được mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, lại còn phải lao động nên cả người dần biến dạng. Thỉnh thoảng bà ta lại ôm con trai khóc, nghĩ về những ngày tháng được chồng và con gái chiều chuộng lúc trước…

“Đáng đời!”

“Nghiệp quật rồi chứ gì!”

“Đúng là thân tiểu thư mạng cô hầu. Rõ ràng có thể được cung phụng như công chúa nhưng rốt cuộc lại không có cái số đó.”

“Ha ha ha ha ha, con của Liễu Quốc Khánh nghiện cờ bạc, tương lai rồi cũng phá sản, cũng mắc nợ thôi! Chờ đến khi Tống Sư Yểu đến tuổi trưởng thành thì mấy người cứ chờ chết đi.”

Ở bên kia, Tống Sư Yểu sống một cuộc sống rất bận rộn và vất vả. Cô bận rộn tham gia chương trình, đọc sách, viết luận văn, mỗi giây mỗi phút đều được tận dụng triệt để. Liễu Quốc Khánh sợ cô quên nên tháng nào cũng gọi điện tới, nhắc cô là Liễu Diễm còn ở trong tay họ, bất cứ lúc nào họ cũng có thể gả bà ta cho ông Hai nhà họ Trần. Có những lúc Tống Sư Yểu không còn đến một xu, chỉ có thể ăn món cháo rẻ tiền nhất trong nhà ăn.

Cô cứ tiếp tục cố gắng trưởng thành như vậy, trở thành một người ưu tú hơn vô số người.

Trong cảnh quay cuối cùng, Tống Sư Yểu trở nên nổi bật trong số rất nhiều học sinh xuất sắc với thành tích cao nhất, được người thầy của mình là Albert tiên sinh nhìn trúng. Cô đứng lên trong tiếng vỗ tay của mọi người, bước lên bục lĩnh thưởng và trở thành thành viên của đội tuyển Olympic.

“U hu hu! Tôi không thể chịu đựng được nữa, khóc thétttt.”

“Quá tài giỏi!” *Gào khóc, *Gào khóc

“Quá truyền cảm hứng, tại sao lại có một người tốt đẹp như vậy chứ hu hu hu!”

“Nhưng Tống Sư Yểu đã nhìn trộm và chụp lén Giang Bạch Kỳ mà?”

“Tống Sư Yểu làm chuyện này nhất định phải có lý do, tôi tin là cô ấy làm việc quang minh chính đại!”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại thực sự bỏ phiếu cho một tội phạm trong chương trình này, nhưng bây giờ tôi muốn nói là tôi sẵn lòng bỏ phiếu cho Tống Sư Yểu, ít nhất cô ấy nên có được một cơ hội giảm án, được hối cải để làm một con người mới, được có một cơ hội sống lại một lần nữa!”