Cái Quỳ Này, Tôi Nhận!

Chương 14




Tống Sư Yểu cầm tiền đi ra ngoài, đến siêu thị của trường mua một ít thức ăn. Đồ ăn trong nhà ăn cho học sinh quá đắt, cô đã nghèo đến mức không thể ăn nổi rồi.

Khi Minh Thù thức dậy, những đám mây đầy màu sắc phía chân trời như lửa đốt, mặt trời lặn một nửa xuống đường bờ biển, trong không khí phảng phất mùi thức ăn cùng tiếng ồn ào náo nhiệt.

Trong một thoáng Minh Thù còn hoảng hốt tưởng rằng mình vẫn đang trong thế giới hiện thực, ở trong một căn nhà ấm áp, giật mình tưởng mình đang mơ.

Cô ta đi theo tiếng động bước vào bếp, nhìn thấy Tống Sư Yểu đang mặc bộ quần áo ở nhà, tóc buộc sau đầu. Nước canh trong nồi đang sôi ùng ục, cô đang kẹp những miếng cà rốt thái mỏng, động tác nhanh nhẹn khéo léo thái thành sợi mảnh. Nhìn sườn mặt trông cô rất xinh đẹp dịu dàng. Tống Vãn Vãn ngoan ngoãn lại dính người, đang nằm trên cái dép bông của cô gãi tai.

“Dậy rồi à? Có thấy khá hơn không?” Tống Sư Yểu quay lại nhìn cô ta.

Minh Thù ngơ ngác gật đầu.

“Đi ra phòng khách xem TV một lát đi.”

“… Vâng.” Minh Thù khàn giọng đáp lại. Hốc mắt cô ta hơi đỏ, Tống Sư Yểu trông như chị gái cô ta vậy, tình cảm ấm áp như gia đình khiến trái tim cô gái phải xa gia đình từ năm mười bốn tuổi run lên.

Liệu cô ấy có thực sự là loại người đi cưỡиɠ ɦϊếp người khác không?

Minh Thù bắt đầu không tin được điều đó. Cô ta nghi ngờ có thể có chuyện gì đó mà người ngoài không được biết, nhưng cô ta không thể bày tỏ quan điểm của mình trong chương trình này được. Quyền phán xét Tống Sư Yểu thuộc về khán giả, những NPC người thật như cô ta không có tư cách, cũng không được phép làm ảnh hưởng đến khán giả.

Vì vậy, Minh Thù đứng trong phòng khách mất một lúc, nhìn Tống Sư Yểu đang bận rộn trong bếp, sau đó bước nhanh vào phòng ngủ của cô.

Trong phòng ngủ không có nhiều đồ đạc cho lắm, giường được kê ngay ngắn, trong tủ chỉ có vài bộ quần áo. Minh Thù cố gắng lần ra manh mối có thể chứng minh Tống Sư Yểu đã làm chuyện xấu sau lưng người ta.

Khi cô ta gần như đã nghĩ rằng mình không tìm thấy gì thì ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấc gối Tống Sư Yểu lên, sau đó chợt thấy một chồng ảnh hiện ra trước mắt.

Cô ta nhặt chồng ảnh lên, phát hiện ra tất cả đều là ảnh của cùng một thiếu niên. Người này tuy cao nhưng luôn cúi đầu cong lưng. Không khí quanh người cậu ta có vẻ lạnh lẽo hơn những người khác. Khí chất rất u ám, là kiểu người mà người ta đi qua sẽ muốn tránh xa. Có ảnh cậu ta đi trên đường, có ảnh ngồi đọc sách trong quán cà phê, có ảnh ăn cơm trong nhà ăn… đủ mọi góc độ, rõ ràng đều là ảnh chụp lén.

Cái này là cái gì? Tống Sư Yểu... chụp lén người ta sao? Người này là ai? Minh Thù hoàn toàn chết lặng.

“Ú húuuu là nam sinh trong rừng cây kìa!”

“Quả nhiên Tống Sư Yểu không bình thường, rốt cuộc cô ta làm cái gì vậy?”

“Người này là ai? Có phải là Tống Sư Yểu muốn gϊếŧ người không? Đây có phải là mục tiêu cô ta đã chọn không?”

“Đáng sợ thật sự, rõ ràng trông cô ta rất bình thường mà, tại sao lại chụp lén người ta?”

“Đừng màa, tôi thực sự rất muốn tin trong chuyện cô ấy gϊếŧ người có vấn đề, đừng làm tôi thất vọng được không? “Tôi muốn khóc” “Tôi muốn khóc”.”

“Tôi táng gia bại sản cũng cược là Tống Sư Yểu không muốn gϊếŧ cậu ta!”

“Đàn chị...”

Giọng Lê Chiêu từ bên ngoài vọng vào, Minh Thù giật nảy mình, vội đặt tấm ảnh lại dưới gối rồi đi ra ngoài.

“Đồ ngốc! Cô không xếp lại thứ tự các bức ảnh kìa!”

Tống Sư Yểu vẫn chưa nhận ra Lê Chiêu đã vào phòng mình, cô nấu canh xào rau, ba người quây quần bên bàn ăn cơm tối.

“Mùi vị ổn chứ?” Tống Sư Yểu hỏi.

“Ngon quá!” Lê Chiêu reo lên, hai tai đỏ bừng. Cô ấy không ngờ Tống Sư Yểu lại tự mình nấu cho họ ăn. Trời ạ, cô ấy không chỉ được ngủ trên giường trong căn hộ của thần tượng, mà còn được ăn cơm thần tượng tự nấu nữa!

Minh Thù nghĩ đến chuyện mấy bức ảnh nên hơi lơ đễnh, một hồi lâu sau mới kịp giả bộ phản ứng khoa trương. May là Tống Sư Yểu cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là hôm nay tâm trạng cô ta không tốt vì chuyện xảy ra ở sân tennis, còn an ủi đối phương vài câu.

Buổi tối, Tống Sư Yểu ngồi ở ban công đọc sách, viết luận văn và đọc dữ liệu thí nghiệm do đồng nghiệp gửi tới. Thỉnh thoảng cô lại cầm ống nhòm nhìn sang khu chung cư đối diện. Rồi có lúc Lê Chiêu lại đỏ hết cả tai đến hỏi cô mấy câu mình không hiểu. Cô rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn giảng giải cho đối phương, nhân tiện còn cho cô ấy một số bài tập để luyện thêm. Dần dần, Lê Chiêu cũng ngồi trên sân thượng làm bài tập cùng cô.

Mặc dù Lê Chiêu thắc mắc không biết Tống Sư Yểu đang nhìn cái gì bằng ống nhòm nhưng cô ấy cũng không hỏi, khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều hét lên vì cạn lời. Người này là fans cuồng của Tống Sư Yểu, chắc chắn không bao giờ có thể nghĩ rằng Tống Sư Yểu đang nhìn trộm người ta bằng ống nhòm đâu phải không? Đã thế còn làm bài nghiêm túc như vậy!

Mà Tống Sư Yểu cũng nhìn trộm quang minh chính đại quá rồi đấy, là cô quá tự tin hay là thực sự trong sáng không thẹn với lòng? Nhưng rõ ràng cô đang nhìn trộm ký túc xá nam sinh mà!

Những khán giả lắc lư liên tục từ bên này sang bên kia cảm thấy mình sắp tâm thần phân liệt đến nơi, họ thích Tống Sư Yểu nhưng đồng thời cũng sợ cô.

Minh Thù không dám đi lên nên trốn trong nhà vệ sinh, giả vờ phân tích những gì mình thấy hôm nay cho khán giả xem, vì sợ lộ ra trong phòng phát sóng trực tiếp sự thật mình là một học tra ở đại học. Mặc dù hầu hết các thần tượng trong làng giải trí đều có học lực trung bình, nhưng việc để khán giả nhìn thấy vẫn rất xấu hổ.

Cuối cùng cũng đã đến lúc nhiều khán giả phải nín thở chờ đợi, Tống Sư Yểu trở về phòng đi ngủ.

Cô lên giường, lấy đống ảnh dưới gối ra, biểu cảm hơi chững lại.

“Quả nhiên cô ấy đã phát hiện ra rồi.”

“Thấy hơi sợ, có phải Minh Thù sắp teo rồi không?”

“Cuối cùng cô ta cũng bộc lộ bản mặt không muốn người ta biết rồi sao?”

“Hồi hộp quá, mong chờ quá!”

Tuy nhiên, Tống Sư Yểu chỉ hơi ngước mắt nhìn về phía cửa, biểu cảm khó hiểu, nhưng sau đó lại nhanh chóng thoải mái trở lại. Cô chỉ dựa vào gối, lật xem mấy tấm ảnh trên tay, vẻ mặt tập trung và dịu dàng, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

“Ai bảo cô ấy muốn gϊếŧ người bị mù hết rồi, nhìn thế này mà giống gϊếŧ người à?”

“Khó mà nói được, ai biết mạch não của kẻ biếи ŧɦái thế nào chứ?”

Sau khi xem một hồi, Tống Sư Yểu tắt đèn đi ngủ.

Ngày hôm sau khi cô dậy, thái độ đối với Minh Thù cũng không khác gì ngày hôm qua.

“Cảm ơn Lê Chiêu đã làm bữa sáng nhé, ăn rất ngon.” Tống Sư Yểu đặt đũa xuống cười nói.

“Cảm ơn.” Minh Thù cũng làm theo, mặt đỏ lên. Xấu hổ quá, vì tối hôm qua Tống Sư Yểu đã làm bữa tối cho họ, còn Lê Chiêu thì vội vàng thức dậy để làm bữa sáng, chỉ có cô ta là ngủ say như heo được người ta gọi dậy. So sánh như vậy thì thấy cô ta quá không biết lễ phép rồi.

Tống Sư Yểu: “Hai người ở trong ký túc xá đi, chị đi gặp hiệu trưởng.”

Lê Chiêu lắc đầu: “Hôm nay là ngày làm bài kiểm tra hàng tháng, em không nghỉ được.” Không có thành tích thì sẽ không lấy được học bổng.

Minh Thù đã bị học sinh trường này làm cho ám ảnh không hề muốn đến lớp cũng đành phải kiềm chế sự sợ hãi quay trở lại lớp học với Lê Chiêu.

...

Tống Sư Yểu một đêm thành danh trong Học viện Kim Kha Đóa Lạp, cả trường đang không ngừng bàn tán về chuyện hôm qua của cô.

Rõ ràng là Tống Sư Yểu đã đắc tội với Kim Diệu rồi. Cô vốn là khách đến ở trong trường do hiệu trưởng mời tới, không phải là học sinh trong trường, mọi người nước sông không phạm nước giếng. Dù có thích cô hay ghét cô cũng không sao. Nhưng bây giờ cô lại đi đắc tội Hoàng đế của ngôi trường này thì lại là một chuyện khác. Dù sao cô có thể rời khỏi trường bất kỳ lúc nào, nhưng họ thì vẫn phải sinh tồn trong trường.

Vì vậy, từ ký túc xá đến văn phòng hiệu trưởng, Tống Sư Yểu liên tục gặp được ánh mắt của đám học sinh nhìn mình đã khác trước đây.

Tống Sư Yểu cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Hiển nhiên hiệu trưởng biết cô đến đây làm gì, biểu cảm của ông có vẻ hơi xấu hổ. Đặc biệt là lúc này trên bàn ông còn có thêm một bản kế hoạch nửa cuối năm học do hội học sinh gửi đến.

“Thầy đã hứa sẽ cải cách trường học và có đãi ngộ tốt hơn với học sinh đặc tuyển.”

“Chuyện này... đãi ngộ dành cho học sinh thuộc diện này ở trường chúng ta đã tốt hơn so với tất cả các trường quý tộc khác rồi. Em thấy đấy, có tiền thưởng nhập học, miễn phí học phí và các khoản phí khác, thêm cả học bổng nữa...”

“Ngoại trừ số tiền thấp hơn thì hầu hết các học sinh đặc tuyển đều có được đãi ngộ như vậy ở các trường công lập.” Tống Sư Yểu nói nghiêm túc: “Họ cũng có thể kết bạn với những người bạn xuất sắc giống mình ở các trường công lập và được các giáo viên ưu ái, bạn học hâm mộ, chứ không phải là bị coi thường và bắt nạt như ở đây. Thầy là hiệu trưởng mà sao có thể làm ngơ trước chuyện này như vậy? Họ đã giúp nâng thứ hạng của trường lên, là công thần của trường, không phải chắc?”

Hiệu trưởng bị nói càng cảm thấy chột dạ hơn, nếu hội trưởng hội học sinh không phải Kim Ngọc thì ông ta còn dám can thiệp vào chuyện của hội học sinh, nhưng ai bảo Kim Ngọc lại là hội trưởng chứ? Ông ta nào dám?

“Loại chuyện này không có liên quan gì đến em cả, em đừng quan tâm…”

“Nếu em không gặp phải tình huống đó thì không sao, nhưng em đã nhìn thấy rồi, làm sao có thể coi như không nhìn thấy?” Cô đã nhúng tay vào, giúp đỡ Lê Chiêu, nếu giờ rút lui không làm gì thì cô gái kia sẽ bị trả thù thế nào chứ? Giơ tay ra kéo người ta ra khỏi vực sâu rồi lại đẩy họ đi chắc chắn là điều tàn nhẫn nhất trên thế giới này.

Ông ta dứt khoát bỏ gánh giữa đường: “Những học sinh đó chỉ nghe lời hội học sinh thôi. Nếu em thật sự muốn giúp đỡ các học sinh đặc tuyển thì có thể đến hội học sinh tìm bọn họ!”

Hiệu trưởng thấy hơi hối hận khi mời Tống Sư Yểu đến ở trong trường, không ngờ Tống Sư Yểu thích lo chuyện bao đồng như vậy làm cho ông ta bây giờ đâm lao phải theo lao.

“Đây là loại người làm giáo dục rác rưởi gì vậy, loại này mà cũng xứng làm hiệu trưởng à?”

“Chính vì cái loại người làm giáo dục vô trách nhiệm này mà đã phá hủy không biết bao nhiêu mầm non đấy!”

“Tức chết tôi, tức chết tôi, tức chết tôi, tức chết tôi, tức chết tôi rồi!”

“Chỉ có mình tôi quan tâm Tống Sư Yểu vẫn chưa đi hủy thẻ ngân hàng sao? Lỡ như có một khoản tiền khác được gửi đến rồi lại bị rút đi thì sao? Giờ tôi sốt ruột lắm nè!”

...

Minh Thù vô thức trốn ra sau lưng Lê Chiêu trong suốt quãng đường đi. Rõ ràng là sau sự việc trên sân tennis ngày hôm qua họ đã trở nên nổi tiếng khắp trường. Những đôi mắt không có ý tốt nhìn về phía họ, nhưng không biết có điều gì chặn lại mà không có người đến gần gây chuyện với hai người, chỉ đi qua lạnh lùng nhìn hai người rồi thôi.

“Tình hình bây giờ thế nào? Học sinh đặc tuyển liên minh với nhau à?”

“Còn phải xem sau này Kim Diệu, Kim Ngọc nói thế nào đã.”

“Hai người này bị ngốc à? Tống Sư Yểu không phải là học sinh cho nên mới có thể khiêu khích Kim Diệu xong rồi vỗ mông bỏ đi. Còn bọn họ thì sao?”

“Ai mà biết…”

Những tiếng nói lầm bầm khó chịu tiếp tục vang lên, Lê Chiêu cúi đầu, Minh Thù cũng cúi đầu theo.

Đột nhiên có một người đi lướt qua, Minh Thù nhìn thấy đôi chân ẩn dưới chiếc quần học sinh màu đen, vô thức ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một bóng người có khuôn mặt tái nhợt lướt qua.

... Là nam sinh trong ảnh!

Minh Thù tròn mắt nhìn, tim đập dữ dội, nhìn người kia bước vào lớp số 1. Cô ta đột nhiên nhớ ra hôm qua Tống Sư Yểu đột nhiên xuất hiện ở tầng này của tòa nhà dạy học, sau đó lại cứu Lê Chiêu nên cô ta đã quên mất. Bây giờ nghĩ lại thì có lẽ Tống Sư Yểu xuất hiện ở đây bởi vì cô muốn đi tìm thiếu niên này!

“Minh Thù?” Lê Chiêu thấy cô đột nhiên bất động thì kêu lên một tiếng.

“Người kia! Cậu có biết nam sinh vừa rồi đi qua là ai không?” Minh Thù hỏi với vẻ kích động.

“Ai?” Lê Chiêu tìm kiếm.

“Người kia kìa, người vừa đi vào cửa lớp số 1 đó!”

Cuối cùng Lê Chiêu cũng nhìn thấy được, cô ấy gãi gãi mặt, bình thản nói: “Người đó à, tôi biết.”

Toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp lập tức kích động, họ vô cùng tò mò, rốt cuộc danh tính của người bị Tống Sư Yểu theo dõi cũng được tiết lộ rồi!