Cái Máy Nhại

Chương 59




Tác giả: Thời Diệp Chi Bình.

Edit: Bao/Beta: Padu, Trant

Nguyên Triết lấy từ trong túi một sợi dây chuyền trang nhã với thiết kế đơn giản làm Thư Mông sửng sốt. Mặt dây hình ngôi sao lấp lánh, rất hợp với bộ lễ phục hôm nay.

"Em tự đeo hay để anh?" Miệng thì hỏi vậy chứ tay anh đã nâng lên, nào có cửa từ chối.

Thư Mông hé miệng, thẹn thùng bảo: "Để em đi." Rồi nhận lấy, cúi đầu đeo lên.

Để anh mang giúp xấu hổ lắm.

Sau khi mọi thứ đều ổn thỏa sẵn sàng, Thư Mông nhấc váy theo Nguyên Triết xuống lầu. May mà váy không dài lắm nên ngoài lúc lên xuống cầu thang cần chú ý thì cơ bản sẽ không dẫm phải.

Trên đường đi Thư Mông vẫn hơi thấp thỏm, nhưng đến khi thật sự đứng trước cửa hội trường, cô lại không lo lắng thế nữa.

Nguyên Triết đưa bảo vệ xem thiệp mời rồi dẫn Thư Mông vào trong —— Ngoài dự kiến của cô, nơi đây rất rất nhiều người, muôn hình muôn vẻ, nam nữ già trẻ đều góp mặt. Thư Mông hầu như chẳng nhận ra ai, nhưng trông những bộ lễ phục lộng lẫy của họ là đoán ngay được không quyền thế cũng phú quý.

Do quá đông, chẳng ai để ý đến sự xuất hiện của hai người, mọi người chỉ tập trung nói chuyện với người quen. Cũng vì vậy mà chưa đi được mấy bước, Thư Mông đã vô thức níu cánh tay đang để hờ của Nguyên Triết. Ngay khi nhận ra, cô lập tức muốn buông, nào ngờ Nguyên Triết đã nhanh chóng đè tay cô lại.

Thư Mông hốt hoảng giương mắt nhìn anh.

"Khoác là đúng rồi." Dứt lời, anh gập tay trái mình, đặt tay phải cô lên khuỷu tay mình rồi mỉm cười với cô.

Nụ cười ấy đương nhiên cực kỳ cuốn hút... Thư Mông không tiền đồ đảo mắt, dời sự chú ý qua mấy nhóm người xung quanh, tay phải thì vẫn ngoan ngoãn khoác trên tay Nguyên Triết.

Hội trường rộng mở vô cùng. Ngoài hai bàn dài bên hông được ghép thành bàn buffet, cũng chỉ có mỗi cây cầu thang hình thù độc đáo ở giữa hướng Bắc.

Nhìn từ xa, trên lầu hai dường như có mấy căn phòng, khả năng Hứa Lập Nghiệp đang ở trong đó. Dù sao buổi tiệc vẫn chưa chưa chính thức bắt đầu, người địa vị như ông không cần ra xã giao quá sớm. Trái lại, cậu con trai Hứa Hạo Nhiên mới sáng sớm đã bị đuổi ra tiếp khách, lúc này đang cầm ly champagne đế cao nói chuyện với chủ xí nghiệp nào đó.

Cạnh bên là một cô gái mỹ miều diện lễ phục trắng, chính là Tần Ti Vũ.

"Ha ha, cô đây là?" Ông chủ nọ nói một hồi rồi nhìn sang Tần Ti Vũ, nháy nháy mắt với Hứa Hạo Nhiên: "Tiểu Hứa không giới thiệu chút à?"

Ông đương nhiên nhìn ra quan hệ giữa họ không đơn giản, chẳng qua không nhịn được trêu ghẹo thôi.

Hứa Hạo Nhiên ôm vai Tần Ti Vũ, giới thiệu đầy tự nhiên: "Đây là bạn gái cháu, Tần Ti Vũ. Còn đây là ông Bành Kiến Quốc, một trong những đối tác lâu năm của Hứa thị."

Tuy Tần Ti Vũ chưa từng tham gia những sự kiện thế này nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, thoải mái chào hỏi đối phương. Đôi bên trò chuyện vô cùng hòa hợp.

Cuối cùng, ông Bành dẫn bạn gái qua kia ngồi, Tần Ti Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sao vậy Ti Vũ?" Hứa Hạo Nhiên nhạy bén phát hiện trạng thái người trong lòng, không khỏi quan tâm hỏi han.

Tần Ti Vũ lắc đầu: "Em không sao." Cô chỉ không quen tiệc tùng xa hoa của các ông lớn đầu ngành mà thôi, luôn cảm thấy thật lạc lõng trong thế giới này.

Nhưng từ ngày đồng ý quen Hứa Hạo Nhiên, cô đã quyết tâm cố gắng hòa nhập, không thể vì bản thân khó chịu mà bắt anh vứt bỏ thân phận, đúng không?

Hứa Hạo Nhiên thấy cô không sao thì an tâm.

Kỳ thực trong khoảng thời gian hai người quen nhau này, anh chẳng có gì bất mãn cả, tất nhiên vì anh thật lòng thích Tần Ti Vũ. Theo đuổi nhiều năm như vậy, mỗi một ưu khuyết điểm của cô, anh đều rõ. Ngoài ra, hiện tại Ti Vũ không còn xoay theo chiều gió, thậm chí rất biết suy nghĩ cho anh. Thế nên trước bữa tiệc hôm nay, anh mới dẫn cô đến gặp ba.

Ba anh dĩ nhiên không phải hoàn toàn không biết gì về cô bạn gái của con mình, ông chẳng qua không muốn gò bó anh ở phương diện này. Chỉ cần Hứa Hạo Nhiên thích, đối phương lại không vấn đề thì những chuyện khác đều là phù du.

Có lẽ cũng bởi nguyên do đó mà trong tiềm thức, Hứa Hạo Nhiên chưa bao giờ coi Nguyên Triết là tình địch, thậm chí khi nhìn thấy Nguyên Triết và cô gái nọ từ xa còn vỗ tay Tần Ti Vũ.

"Ti Vũ em xem, đàn anh Nguyên Triết tới kìa."

Tần Ti Vũ run lên trong lòng. Đã lâu không gặp đàn anh... Nếu tính chuẩn xác thì có lẽ bắt đầu từ ngày anh bảo về sau không muốn gặp lại cô nhỉ? Không ngờ sẽ chạm mặt tại tiệc sinh nhật ba Hứa Hạo Nhiên. Cô trốn tránh theo bản năng: "Hay em qua chỗ kia trước nhé..."

Hứa Hạo Nhiên thoáng chốc hiểu được tâm sự của bạn gái. Dẫu sao cũng từng xảy ra xích mích, dù hết tình cảm vẫn có thể khiến Ti Vũ không thoải mái.

Anh hơi hé miệng, cuối cùng không thốt nổi câu từ chối, đành vỗ về vai cô trấn an: "Vậy em qua kia ngồi nghỉ rồi ăn chút gì đi. Anh qua chào hỏi anh ấy câu."

Tần Ti Vũ nghe lời gật đầu. Hứa Hạo Nhiên là con trai độc nhất của chủ nhân bữa tiệc, tất nhiên không thể chối bỏ nhiệm vụ tiếp khách. Cô ngoan ngoãn sang bàn buffet, cố gắng che giấu bản thân, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được dừng trên người chàng trai tuấn tú ấy.

Hôm nay đàn anh mặc vest đen, thật đẹp... Tần Ti Vũ lặng lẽ đánh giá anh. Ấy vậy, nụ cười mỉm nhẹ nhàng trên mặt chợt đông lại ngay giây tiếp theo. Cô phát hiện một bàn tay trắng ngần đang thân mật khoác trên tay Nguyên Triết!

Tần Ti Vũ ngơ ngác ngó qua —— Là một cô gái xinh xắn, tuy không tới mức xuất sắc động lòng người, nhưng đặc biệt ở khí chất.

Cô nàng diện bộ lễ phục tím rực rỡ như dải thiên hà, cổ được điểm xuyết bởi sợi dây chuyền kim cương hình ngôi sao lấp lánh —— Chẳng phải thiết kế cầu kỳ mà cần cổ thiên nga và phần xương quai xanh vẫn được tôn bật lên.

Khi cô nàng lay lay tay Nguyên Triết hỏi ý kiến, đàn anh liền thuận theo nghiêng đầu trả lời. Vẻ dịu dàng trong mắt anh từ trước tới nay cô chưa từng gặp, như thể anh và Nguyên Triết lạnh nhạt với tất cả không cùng một người.

Tần Ti Vũ đứng ngây như phỗng.

...

"Nguyên Triết!" Hứa Hạo Nhiên cầm ly bước tới.

Anh chàng luôn không thích gọi đối phương là đàn anh, cùng lắm gọi theo Ti Vũ vài lần, chứ bình thường không hề cảm thấy quan hệ thời đi học đáng để kéo dài đến tận bây giờ. Song hai người cũng không hoàn toàn xa lạ nên thêm "ngài" thì quá giả, chẳng bằng cứ gọi thẳng tên.

Nguyên Triết thấy anh chàng bèn gật đầu.

"Anh quả nhiên dẫn cô ấy tới." Hứa Hạo Nhiên đến gần nhìn, không phải cô nàng ở văn phòng Nguyên Triết ngày ấy đây sao? Xem vẻ thân mật của hai người họ, quan hệ tất không tầm thường.

Nguyên Triết nhàn nhạt liếc anh chàng một cái rồi giới thiệu đơn giản: "Đây là Hứa Hạo Nhiên, em biết rồi. Đây là Thư Mông."

Mặc dù Thư Mông gặp nam chính không biết đã bao nhiêu lần, nhưng lần này mới chính thức giới thiệu tên nên cũng coi như lần đầu gặp, thế là lễ phép cười: "Chào anh."

Hứa Hạo Nhiên: "Chào cô Thư. Tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, cô có thể dạo quanh nếm thử đồ ăn trước."

Thư Mông gật đầu: "Cảm ơn."

"Mạo muội hỏi một câu." Hứa Hạo Nhiên bỗng cười cười với hai người: "Cô Thư là bạn gái của Nguyên Triết hả?"

Thư Mông hơi giật mình trước câu hỏi đầy đột ngột, đang tính mở miệng trả lời thì bị Nguyên Triết đoạt trước.

"Cậu Hứa có ý kiến gì hay?" Nguyên Triết bình tĩnh hỏi lại.

"Nào có, nào có." Hứa Hạo Nhiên xua tay: "Chỉ tò mò thôi."

Thật ra anh chàng biết tỏng rồi, chẳng qua muốn nghe một câu khẳng định từ chính đương sự, tiếc là Nguyên Triết lại tỏ thái độ lười bàn chuyện tư. Cơ mà vậy cũng không sao.

"Ba tôi còn đang sửa soạn trên phòng, chắc đến khi chính thức mở màn mới xuống. Phiền anh chờ một lát." Đối diện với Nguyên Triết thế này, anh chàng đành chuyển sang chuyện chính.

Nguyên Triết gật đầu.

Hứa Hạo Nhiên biết có nói gì nữa cũng tẻ ngắt nên dứt khoát tạm biệt đi đón khách khác.

...

Qua không bao lâu, cầu thang bên kia vọng tiếng vang. Thư Mông ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông đứng tuổi với thân hình đầy đặn, tướng mạo bình thường và mặt mũi hồng hào diện áo vest cao cấp cùng trang sức quý báu đang đi xuống.

Quan trọng hơn là, mặt ông có nét tương tự Hứa Hạo Nhiên, trông có vẻ là Hứa Lập Nghiệp, chủ công ty Hứa thị.

Theo từng bước chậm rãi của ông, rất nhiều người dừng cuộc trò chuyện của mình chuyển qua mé cầu thang chào hỏi.

"Ha ha, cảm ơn mọi người đã tới tiệc sinh nhật năm nay của tôi góp vui!" Hứa Lập Nghiệp thấy nhiều người đến thì vui vẻ chấp tay.

Theo đó là tiếng chúc phúc nối đuôi nhau, có người thậm chí vội vã đưa quà.

Hứa Lập Nghiệp lại duỗi tay ngăn: "Ha ha, chớ sốt ruột. Cảm ơn tấm lòng của quý vị!" Dứt lời, hai người giúp việc trẻ tuổi sau lưng ông tự động tiến lên nhận quà.

Lúc này, Thư Mông đang ở xa xa nhìn thì chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, bèn hỏi nhỏ: "Hình như tụi mình chưa chuẩn bị gì hết?!"

Cả tuần nay cô toàn lo học nhảy với Nguyên Triết, ngay đến lễ phục cũng do anh chuẩn bị, thật sự chẳng nhớ nổi bản chất của bữa tiệc là để mừng thọ.

Tới dự sinh nhật sao có thể không mang quà?

Nguyên Triết nhìn đôi mắt hoảng loạn của cô, nhịn không được cười khẽ: "Tặng rồi."

"Dạ?" Thư Mông vô thức bật ra tiếng, sau mới nhớ ra Nguyên Triết xưa nay luôn chu đáo. Lễ phục, dây chuyền đều chuẩn bị, lý nào lại quên quà sinh nhật.

Lo đâu đâu!

Thư Mông rốt cuộc yên tâm.

Biết Nguyên Triết không thích xông xáo thể hiện, cô liền đứng cùng anh quan sát từ xa. Đảo mắt một vòng, cô lại phát hiện —— Tần Ti Vũ đang một mình cúi đầu đứng trước bàn, chẳng biết nghĩ gì mà trông có vẻ không vui lắm.

_________________

Hôm trước tạm khóa truyện tránh bão, hôm nay tìm nó để đăng chương mới lại phải publish từng chương một. A a a a a a cái tay tôi, cực quá oe oe oe