Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 99




Vân Ca lần thứ hai tỉnh lại, vẫn không biết rõ tình huống, nhưng hình như nghĩ tới một đại sự! Nàng đang độ lôi kiếp!

Đúng đúng đúng! Nàng hẳn là đang độ lôi kiếp.

Vậy là nàng độ kiếp thất bại? Sau đó lại một lần nữa chuyển kiếp?

Trong lòng Vân Ca buồn rầu a!

Có cái gì khiến kẻ khác đau đớn hơn cải cách mở cửa vài thập niên, đột nhiên quay về cuộc sống trước giải phóng!

Vân Ca phát hiện nàng cư nhiên lại một lần nữa trở lại lúc nàng được sư tôn nhặt về, lại một lần nữa theo sư tôn về Vân Phù Môn!

Nhưng! Vân Ca mỗi ngày đều sầu não a! Nàng rốt cuộc là chuyển kiếp hay hiện tại chính là một ảo cảnh?

Tuy rằng lôi kiếp có thể dẫn đến loại tình huống này hay không thì nàng không biết, nhưng trong tiểu thuyết không phải thường xuất hiện tâm ma sao, hình như trong tiểu thuyết tu tiên không có tâm ma thì không thể gọi là tiểu thuyết tu tiên.

Cuộc sống như thế rất dằn vặt, Vân Ca thậm chí bắt đầu không biết mình rốt có phải là chân thực tồn tại hay không, loại nhận thức không đầy đủ này khiến đầu nàng một mảnh hỗn loạn.

Nàng nhớ kỹ nàng là người của thế kỷ hai mươi mốt, sau đó bởi vì xuyên qua mà vào trong một bộ tiểu thuyết, sau đó nàng cứu nữ chủ dẫn đến toàn bộ kịch tình thay đổi, sau đó nàng lại trở về hiện đại, nàng xuyên qua lần nữa, sau đó lôi kiếp → cuối cùng, hình như nàng bị Lâm Duyên giết, sau đó chính là chỗ này.

Ký ức hỏng bét khiến Vân Ca hận không thể thẳng thắn quên đi toàn bộ!

Thẳng đến sư tôn bảo nàng xuống núi, Vân Ca mới có loại cảm giác sống lại, mấy năm nay nàng một mực tìm Huyễn Mạt nhưng không thể nào tìm được, nàng đã đi qua nhân giới nhiều lần, nhưng đều không tìm được, có đôi khi nàng suy nghĩ, có phải chính tư duy của nàng xuất hiện lệch lạc không.

Hiện tại, nàng rốt cuộc có cơ hội.

Thời gian rảnh rỗi, khiến Vân Ca có một ý nghĩ, tìm được Huyễn Mạt, không để nàng chịu tổn thương như kiếp trước.

Lúc Vân Ca thấy tiểu hài tử nhỏ gầy kia, tâm đã tê rần, Huyễn Mạt.

Vân Ca ôm lấy người, giống y như kiếp trước.

"Không sao chứ?" Vân Ca khẩn trương kiểm tra thân thể Huyễn Mạt, phát hiện không có ngoại thương, lúc này mới yên lòng.

Vân Ca cũng không đem người thả xuống: "Ngoan, ta ôm ngươi."

Vân Ca không phải là không nhận thấy được sự bài xích xuất phát từ phía Huyễn Mạt, Vân Ca làm sao sẽ lưu ý những chuyện này, chỉ ôn nhu hỏi: "Có đói bụng không?"

Tiểu Huyễn Mạt tuy rằng không nói gì nhưng bụng nhỏ đã kêu vang.

Vân Ca cố nén cười, dẫn theo Tiểu Huyễn Mạt đi ăn gì đó, cũng may ngay cách đó không xa có một quầy hàng.

Vân Ca xoa đầu nhỏ của Tiểu Huyễn Mạt, vô cùng yêu thương: "Lát nữa sẽ có thức ăn ngon."

Lúc Vân Ca ôm Tiểu Huyễn Mạt, bất an, mờ mịt đều rút đi giống như thủy triều, người này là tiểu đồ đệ của nàng, nàng biết.

"Cho một chén mì." Vân Ca ôm người ngồi xuống.

Tiểu Huyễn Mạt giãy dụa vài cái, tựa hồ xấu hổ ngồi ở trên người Vân Ca, Vân Ca vỗ đầu Tiểu Huyễn Mạt: "Ngoan."

Vân Ca cũng biết người này cũng không phải thật sự là một hài tử, nhưng nàng chính là ngứa tay, thích xem đối phương như tiểu hài tử mà cưng chìu.

Có một phần nguyên nhân là bởi vì Huyễn Mạt lúc nhỏ thiếu cảm giác an toàn, cảm giác an toàn đến từ người lớn, nên Vân Ca thật sự rất muốn cho nàng.

Cuối cùng mì cũng không ăn, Vân Ca thật không ngờ lại ở chỗ này gặp phải yêu tu! Yêu tu ngụy trang thành tu sĩ, Vân Ca liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Vân Ca nhớ đến Huyễn Mạt đã từng nói, nàng là đến từ yêu giới, đây nhất định là đến tìm Huyễn Mạt!

Vân Ca phản ứng lại, kiếp trước nàng không hề dẫn Huyễn Mạt đi ăn gì đó, mà là trực tiếp mang người về môn phái.

Nàng đâu nghĩ sẽ gặp phải chuyện như vậy?!

Vân Ca ôm lấy Huyễn Mạt bỏ chạy, tránh né yêu tu phía sau.

Vân Ca cũng biết nàng bây giờ căn bản không thể nào là đối thủ của hai yêu tu phía sau.

"Ngoan, ngươi ở chỗ này, chớ có lên tiếng, đến Vân Phù Môn tìm ta." Vân Ca hôn lên má Huyễn Mạt, sau đó trực tiếp dùng một nửa linh lực của mình hạ một cấm chế, tiếp đó chạy về hướng ngược lại.

Trong lòng Vân Ca có loại cảm giác dữ nhiều lành ít, nàng nghĩ cho dù nàng chết, như vậy Huyễn Mạt đi Vân Phù Môn, sẽ là đệ tử của Liêm trưởng lão, mặc kệ nói như thế nào, Huyễn Mạt cũng sẽ không quá cực khổ đi?

Trong lòng Vân Ca có loại sợ hãi không thể nói rõ, như vậy.... trong sinh mệnh của Huyễn Mạt sẽ không có Vân Ca là sư tôn nữa, cũng sẽ không có thê tử là Vân Ca nữa...

Ý thức cuối cùng của Vân Ca dừng lại trên vẻ mặt xấu xí của hai yêu tu.

.......

Lúc Vân Ca tỉnh lại, thật sự đã không biết nên nói cái gì, nàng hiện tại có chết cũng không tin đây là hiện thực, em gái ngươi, ngươi thử xem, ngươi ở giữa cuộc sống thực tế một lần lại một lần chết đi!

Nhưng, vấn đề đến rồi, nàng rốt cuộc là cái gì? Đây chính là tâm ma đi?

Trong lòng Vân Ca đã có suy đoán đại khái.

Nhưng theo lý thuyết, tâm ma thứ này hẵn là thứ người tu tiên sợ hãi nhất ở trong tiềm thức đi? Thứ có thể phá hủy phòng tuyến trong lòng người? Cái lông, tâm ma của nàng chính là khảo nghiệm chỉ số thông minh sao?

Cho tới bây giờ Vân Ca hoàn toàn không rõ ràng lắm đối phương là muốn làm gì! Chỉ cảm thấy như rơi vào trong sương mù.

Vân Ca nhìn nàng bên cạnh, nguyên bản Vân Ca chăm chú tu luyện, thực sự không hiểu tâm ma để nàng nhìn nguyên bản Vân Ca tu luyện là vì cái gì.

Lúc này, một giọng nói nhược nhược vang lên: "Đại sư tỷ...."

Vân Ca vừa nghiêng đầu liền thấy Huyễn Mạt đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh đứng cách đó không xa, Huyễn Mạt đã trưởng thành.

Vân Ca kích động chạy tới muôn ôm nàng, sau đó lại phát hiện nàng xuyên qua...

Vân Ca cười khổ, nàng quá kích động, đều đã quên bản thân chỉ như không khí a.

Vân Ca thấy trong tay Huyễn Mạt cầm thứ gì đó chạy đến bên cạnh nguyên bản Vân Ca.

Vân Ca nhìn Huyễn Mạt nhìn về phía người khác, trong lòng trầm nặng, dù biết đây cũng không phải là đồ đệ của nàng, nhưng nàng chính là hoảng hốt.

Đặc biệt khi thấy Huyễn Mạt dùng ánh mắt chuyên chú nhìn nguyên bản Vân Ca, Vân Ca đột nhiên nhớ đến nguyên bản Vân Ca đã nói qua, nàng cùng tiểu sư muội của nàng từng luyến ái...

Chờ một chút! Nếu như mấy lần ký ức của nàng không sai, thì nguyên bản Vân Ca sẽ phản bội Huyễn Mạt!

Mũi Vân Ca ê ẩm, ánh mắt nhìn Huyễn Mạt cách đó không xa, Vân Ca một lần lại một lần tự nói với mình, không nên suy nghĩ, không nên suy nghĩ, đó không phải là Huyễn Mạt cùng nàng luyến ái!

Nhưng, tâm chính là không nghe lời mà buồn buồn đau đớn.

Vân Ca đột nhiên hình như đã hiểu, tâm ma rốt cuộc là cái gì, là thế giới của người nàng yêu hoàn toàn không có vị trí của nàng, nàng bị triệt để xóa bỏ?

Vân Ca gần như không khống chế được bản thân, mỗi thời mỗi khắc đều đi theo bên cạnh Huyễn Mạt, nhìn Huyễn Mạt bởi vì nguyên bản Vân Ca nhíu mày mà khổ sở, bởi vì nguyên bản Vân Ca gặp bình cảnh mà vất vả tìm linh thảo trong truyền thuyết, thấy Huyễn Mạt sẽ bởi vì nguyên bản Vân Ca lạnh nhạt mà ban đêm âm thầm bật khóc, Vân Ca đặt tay lên tim mình, nàng muốn thoát khỏi tâm ma này, nàng muốn nhìn thấy Huyễn Mạt trong lòng trong mắt đều là nàng, Huyễn Mạt của nàng...

Vân Ca vẫn cho là tâm ma dằn vặt nàng chính là điểm này, thẳng đến một ngày, Vân Ca mới hiểu được, nàng đã nghĩ quá đơn giản.

Nguyên bản Vân Ca không tốt với Huyễn Mạt của nàng, nàng vẫn luôn biết.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới Vân Ca này cư nhiên táng tận thiên lương như vậy! Bởi vì nàng nhớ kỹ nguyên bản Vân Ca đã nói hai người từng luyến ái, nên Vân Ca cho rằng cho dù là cô phụ, cũng sẽ không quá vô lương tâm, kết quả đâu chỉ có vậy!

Vân Ca nhìn Huyễn Mạt toàn thân phát nhiệt, cắn môi để nước mắt không chảy xuống, Vân Ca cảm thấy trái tim đã vỡ vụn...

"Đại sư tỷ...." Huyễn Mạt ôm hi vọng cuối cùng: "Ta chưa từng quên cái ôm lúc đó của đại sư tỷ... Đại sư tỷ có thể thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của tiểu sư muội không? Có thể... Ôm ta một cái không? Đại sư tỷ... Ngươi bảo ta đến tìm ngươi... Vì sao... Ngươi lại quên ta...." Huyễn Mạt thấy nguyên bản Vân Ca rõ ràng muốn cự tuyệt, trong mắt hiện lên tuyệt vọng.

Còn Vân Ca ở bên cạnh nghe được câu này, đã giống như bị sét đánh....

"Ta chưa từng bảo ngươi đến Vân Phù Môn...." Ánh mắt của nguyên bản Vân Ca phức tạp nhìn tiểu sư muội trên giường, nàng xác thực động tâm, nhưng trên con đường tu tiên của nàng đó cũng không phải cái gì đáng nói, có trách thì trách tiểu sư muội lớn lên quá yêu diễm... Nếu không lão già kia cũng sẽ không coi trọng nàng ta....

"Đại sư tỷ bảo ta đến Vân Phù Môn tìm ngươi...."

"Đại sư tỷ rốt cuộc nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp mặt..."

"Ta chưa từng quên cái ôm lúc đó của đại sư tỷ... Đại sư tỷ có thể thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của ta không? Có thể... Ôm ta một cái không?"

Vân Ca chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung, đau đớn trong lòng giống như thủy triều cuốn tới, trong óc trống rỗng...

Nàng một mực nghĩ, nguyên bản Vân Ca đối với Huyễn Mạt kém như vậy, vì sao Huyễn Mạt lại thích nàng ta..

Nàng... Kỳ thực mới đúng là nguồn gốc phát ra tất cả thống khổ của Huyễn Mạt... Phải không?

Đây là tâm ma ảo cảnh sao? Phải không?

Chưa từng hy vọng đây là tâm ma như giờ khắc này....

Nàng chỉ cần tỉnh lại, liền phát hiện người yêu của nàng hảo hảo mà đợi bên cạnh nàng... Không bị ai phản bội, thật tốt, đợi bên cạnh nàng.

Nàng yêu Huyễn Mạt đến vậy.

Nhưng... Hiện tại, nàng không biết nên ra ngoài bằng cách nào...

Vân Ca thấy nguyên bản Vân Ca muốn ra ngoài, phẫn nộ thoáng chốc lắp đầy lồng ngực, Vân Ca hung hăng tấn công!

Xuyên thân mà qua...

Vân Ca đứng lên, lại một lần nữa hung hăng tấn công!

Nàng phải cứu Huyễn Mạt của nàng! Bất kể có phải là ảo cảnh hay không!

Một trận thống khổ như xé rách kéo tới, Vân Ca lại cảm nhận được vui sướng, nàng đã trở về trong thân thể.

Vân Ca xoay người liều mạng muốn trở về, nàng có thể cảm giác được bản thân không khống chế được thân thể này bao lâu nữa!

Huyễn Mạt đã không có bao nhiêu ý thức, người kia không biết vì sao vẫn chưa về, Vân Ca ôm lấy Huyễn Mạt bỏ chạy, cái gì cũng không quản được, nước mắt của Vân Ca không kiềm được mà rơi xuống...

Huyễn Mạt của nàng....

Huyễn Mạt của nàng....

Ở nơi nào.....

Vân Ca chỉ thấy một đạo bạch quang, sau đó tất cả đều biến mất....

Vân Ca đối với tình huống này phi thường quen thuộc.

Lần trước nàng trở lại hiện đại, nhớ đến Huyễn Mạt, sau đó liền trở về nơi một mảnh trắng xóa này, quả nhiên Vân Ca liền thấy.... Thiên đạo một thân đen thùi...

"Ngươi đã đến rồi." Giọng nói của Thiên đạo một chút cũng không thay đổi.

"Ngươi kéo ta từ giữa tâm ma ra?" Vân Ca hỏi, ngoại trừ người trước mắt, nàng thực sự nghĩ không ra còn thứ gì có thể làm như vậy.

Thiên đạo gật đầu, ngữ khí có chút thương hại: "Đó xem như là tâm ma, nhưng cũng không phải, bởi vì đây đều là chuyện đã thật sự xảy ra. Thời không giao nhau, dẫn đến sự tình xảy ra biến động."

"...." Tâm Vân Ca đau nhói.

"Ngươi trở về đi." Thiên đạo cũng nhìn ra Vân Ca hiện tại trạng thái không tốt lắm.

Vân Ca lâm vào một đạo bạch quang, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ đến Huyễn Mạt đỏ mắt, cơ hồ là tuyệt vọng nói, đại sư tỷ, có thể thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của ta không, có thể ôm ta một cái không....

Nước mắt Vân Ca rơi như mưa, bởi vì nàng tồn tại, người nàng yêu một mình ở cái thời không kia thừa thụ bao nhiêu thống khổ?!

Nếu như biết những chuyện sau này, ngay từ đầu của tình nguyện không gặp Huyễn Mạt, ngay từ đầu tình nguyện tránh xa Huyễn Mạt...

Vân Ca không rõ thời không này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng lại biết, chính là bởi vì nàng nên người nàng yêu mới thống khổ như vậy.

Ngay từ đầu, Huyễn Mạt nên giết nàng, thực sự nên như vậy.