Bởi vì điểm đến lần này không phải chỗ thu hút gì nên trên khoang không đông người lắm, Quý Kiêu lên ngồi yên vị rồi mới kéo mở khóa balo ra, Đinh Móng Nhỏ ngay lập tức thò đầu ra dò xét, búng tai mạnh một cái. Anh nhanh chóng nhìn người hai bên, không ai chú ý tới trong túi anh còn có một con mèo.
“Một lát nữa cậu ngoan ngoãn chút,“ Quý Kiêu nhỏ giọng nói, lặng lẽ đem Đinh Móng Nhỏ bỏ vào áo khoác của mình, “Hồi nãy lúc kiểm tra vé tôi phải cố chen ngay vào đám người lộn xộn mà lên tàu đấy, không biết Lục Khoan nghĩ gì nữa, người ta không cho mang thú cưng lên xe lửa.”
Đinh Móng Nhỏ yên lặng lại, rất ngoan ngoãn xòe móng ra treo ở trên bụng Quý Kiêu, nó cũng không để ý mấy chuyện này, thật ra rúc trong quần áo Quý Kiêu cảm giác cũng khá được, rất ấm áp, còn có mùi hương dễ chịu của Quý Kiêu ngập tràn quanh người.
Nó xoay người một chút, vén vén vạt áo thun của anh lên, chui vào trong, dán lên bụng Quý Kiêu nằm sấp xuống.
Quý Kiêu úp người lên cái bàn nhỏ, bộ lông mềm mại của Đinh Móng Nhỏ cọ cho bụng anh ngứa một trận, anh cúi cầu nói vào trong áo mình: “Cậu sung sướng quá nhỉ.”
Trong cổ Đinh Móng Nhỏ phát ra một tiếng gruh gruh thấp thấp, tỏ vẻ nó bây giờ đang rất thoải mái.
Hai ngày nay Quý Kiêu không ngủ được đàng hoàng, lúc lên xe được một chút thì anh đã mệt rã rời, úp lên bàn nhỏ chưa bao lâu đã ngủ mất rồi.
Không biết ngủ được bao lâu, trong mơ màng anh nghe thấy bên tai có tiếng người nói chuyện, nghe giọng thì là một cậu bé: “Trong bụng chú này có cái gì đó.”
Quý Kiêu vốn đang hơi mơ màng, vừa nghe thấy câu này lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu vừa lúc thấy, một cậu bé trai đang đứng ở bên cạnh bàn nhỏ, vóc dáng cũng không cao hơn cái bàn bao nhiêu, đôi mắt vừa đúng tầm có thể nhìn thấy bụng anh.
Ngay lúc cậu bé này định duỗi tay chọc thử lên bụng anh, anh nhanh chóng cúi đầu xuống dưới liếc nhìn một cái.
Đinh Móng Nhỏ vốn là đang dán lên bụng anh ngủ, đoán chừng là ngủ quá thoải mái, toàn thân đều buông lỏng ra đến mức duỗi người thành hình chữ X mà đội quần áo anh lên thành một khối to.
“Đừng chọc ghẹo chú.” Mẹ của cậu bé ôm cậu lại trên đùi mình, rất ngại cùng quay sang cười cười với Quý Kiêu, ánh mắt cũng lặng lẽ quét qua trên bụng anh.
Quý Kiêu hơi xấu hổ, người ta không khéo lại hiểu nhầm gì đó, có khi lại báo cảnh sát mình tàng trữ ma tuy gì đó.....
“Là một con mèo.” Quý Kiêu chỉ đành quay sang nhìn mẹ cậu bé cười cười, móc Đinh Móng Nhỏ ra khỏi lồng ngực, lộ đầu nó ra triển lãm một chút.
Đinh Móng Nhỏ ngủ đến mơ mơ màng màng, đối mắt chỉ mở ra một khe nhỏ, thò lưỡi ra liếm mũi một cái, không biết tại sao Quý Kiêu lại lôi nó ra.
Cậu bé vừa nhìn thấy Đinh Móng Nhỏ, đôi mắt ngay lập tức sáng lên: “Mèo nhỏ!”
Mọi người xung quanh cũng không tỏ ra phản cảm đối với việc trong áo Quý Kiêu có một con mèo như anh lo lắng, còn có một cụ già còn cầm một cây xúc xích ra muốn cho nó ăn, nhưng hiển nhiên Đinh Móng Nhỏ không có hứng thú đối với thứ này, mắt híp lại một nửa quay đầu đi.
“Nó muốn ăn cá.” Cậu bé thoạt nhìn rất hưng phấn, lôi từ trong túi mình ra một bịch độ ăn vặt xé ra.
Quý Kiêu nhìn qua, là một bịch cá chiên dầu.
Đinh Móng Nhỏ ngửi thấy được mùi hương cá, cuối cùng cũng mở mắt ra, vành tai cũng dựng lên xoay chuyển.
Cậu bé bốc một chút cá nhỏ ra đưa tới trước mặt Đinh Móng Nhỏ: “Bé đen đen ăn cá nào.”
Đinh Móng Nhỏ vỗn dĩ đã nằm bò trên cổ áo Quý Kiêu duỗi dài cổ ra chuẩn bị muốn ăn, vừa nghe hai tiếng đen đen này lập tức dừng động tác, một chân trước đang vươn ra định bắt lấy cá nhỏ cũng nhanh chóng rụt lại trong áo.
Đen đen cái đầu cậu á! Cậu mới đen!
“Tên của nó là Móng Nhỏ......” Quý Kiêu nhìn thấy ánh mắt của cậu bé có hơi thất vọng, lại lôi Đinh Móng Nhỏ ra ngoài, “Cháu gọi đúng tên nó thì nó sẽ ăn.”
“Móng vuốt ơi, ăn cá nào.” Cậu bé rất phối hợp, lại đưa cá về phía trước vẫy vẫy.
Quý Kiêu thò tay mò vào trong túi áo, nhéo nhẹ trên đùi Đinh Móng Nhỏ một cái, Đinh Móng Nhỏ rất không tình nguyện mà há miệng ngậm lấy cá trong tay cậu bé.
Ừm, mùi vị cũng tạm được.
Nó rúc ở trong áo Quý Kiêu ăn xong chút cá lại thò đầu ra nhìn cậu bé kia, chân trước khều khều trong không khí một chút, thêm chút nữa nào.
“Cho cậu này.” Cậu bé lại nhéo một ít đưa qua.
Đinh Móng Nhỏ cũng không khách khí chút nào mà ngậm vào ăn luôn, người xung quanh nhìn cũng thấy rất thú vị, nhưng Quý Kiêu lại hơi ngượng ngùng, giống như mang mèo đi để lừa đồ ăn của trẻ con vậy.
“Để tôi mua cho cậu một bịch đi.” Quý Kiêu nhấn lại Đinh Móng Nhỏ vào trong áo, đứng lên đi về phái toa ăn, vỗn dĩ anh định chờ xe đẩy đổ ăn lại đây rồi mới mua cái gì đó ăn, nhưng tình huống này, nếu đợi được tới lúc xe đẩy lại đây thì Đinh Móng Nhỏ có thể đã ăn hết cả túi cá của con nhà người ta rồi.
Lúc đi ngang cửa wc, Đinh Móng Nhỏ đột nhiên dùng móng vuốt gãi gãi lên bụng anh, kêu một tiếng.
“Cậu muốn đi wc à?” Quý Kiêu dừng lại, đẩy cửa đi vào wc.
Mới khóa cửa wc lại xong, Đinh Móng Nhỏ nhảy ra từ trong áo anh xuống mặt đất, chồm lên chân anh đẩy đẩy, trong mũi kêu rầm rì.
“Một con mèo như cậu, còn định một mình dùng một cái wc hả? Cậu mau tiểu trước đi.” Quý Kiêu không định ra ngoài, anh còn định đợi Đinh Móng Nhỏ tiểu xong rồi anh cũng tiểu luôn đây.
Meo ngao ngao! Sao lại phiền người như vậy, làm gì có chuyện 2 người cùng đi wc!
“Thôi được rồi, tôi đi ra ngoài.” Quý Kiêu thở dài, xoay người mở cửa ra ngoài.
Lúc anh vừa định quay đầu lại đóng cửa, cửa đột nhiên loảng xoảng một tiếng đóng lại, tiếp theo lại cạch một tiếng khóa lại.
Quý Kiêu sửng sốt một chút, nhìn xem trái phải có ai không, anh ghé lại gần cửa hạ giọng: “Đệt, Đinh Mùi, có phải cậu đang hình người không vậy?”
“Đừng phiền tôi, tôi đang đi wc.” Âm thanh Đinh Mùi từ bên trong truyền ra.
“Được rồi,“ Quý Kiêu lui lại một bước, “Nhắm chuẩn chút nha.”
“Câm miệng!”
Lúc Đinh Mùi từ wc ra vẫn là hình người, cậu đứng ở bồn rửa tay bên cạnh, vừa rửa tay vừa nhìn Quý Kiêu từ trong gương: “Chúng ta đi ăn cái gì đi, tôi đói rồi.”
“Bây giờ còn chưa tới giờ cơm đâu, cứ tìm cho cậu tí đồ ăn vặt trước đi, không biết trên xe có bán loại cá này không,“ Quý Kiêu do dự một chút, đánh giá Đinh Mùi, “Cậu không biến trở lại à? Mình chỉ có một chỗ thôi.”
“Tôi không muốn ngồi, đang muốn vận động một chút,“ Đinh Mùi quay ra cửa sổ nhìn thoáng qua, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua như bay làm cậu hơi sửng sốt, sau đó rất hứng thú mà bổ nhào lên cửa sổ, “Nhanh thật.”
“Cậu chưa ngồi xe lửa bao giờ à?” Quý Kiêu đi đến bên người cậu, cùng nhau ngắm ra bên ngoài, sờ soạng trong túi móc ra điếu thuốc ngậm lên.
“Ùm, chưa ngồi bao giờ,“ chóp mũi Đinh Mùi dán trên mặt kính, lúc nói chuyện phả ra hơi nước, cậu dơ tay lau lau đi, “Lần trước tôi đến chỗ này là Lục Khoan lái xe chở đi.”
Quý Kiêu nhìn Đinh Mùi vẽ trên cửa kính vẽ một lúc lâu mới ra được một hình tròn xiêu xiêu vẹo vẹo, cộng thêm 2 cái vành tai, cũng không biết là đang vẽ cái gì, anh cũng thò lại gần phả vài hơi lên mặt kính: “Để tôi vẽ cho.”
Ngón tay anh rất tùy ý mà vạch trên mặt kính, vẽ một Đinh Móng Nhỏ với vài nét bút đơn giản, ở sau mông còn vẽ thêm chín cái đuôi.
Đinh Mùi nhìn chính mình trên mặt kính, trong lòng giật giật, quay đầu sang nhìn Quý Kiêu: “Nếu có thể nhìn thấy cái đuôi thứ 8 của tôi, anh sẽ ước nguyện gì?”
“Không biết, tôi không có nguyện vọng không thể thực hiện được,“ Quý Kiêu cào cào tóc cậu, “Cậu vừa mới ăn mất một cái đuôi của mình rồi, khi nào mọc ra rồi tính sau đi.”
“Ngu ngốc, tôi không ăn đuôi, là cắn đứt!” Đinh Mùi cau mày.
“ừm, cắn đứt,“ Quý Kiêu vui vẻ, cười một hồi lại hơi đau lòng, tay nhẹ nhàng xoa trên mông Đinh Mùi một chút, “Cũng chỉ có cậu mới có thể làm ra được chuyện này thôi.”
“Ngày hôm đó tôi nói anh ngu ngốc, có phải anh giận rồi không?” Đinh Mùi nghĩ đến vừa rồi mình mắng Quý Kiêu là ngu ngốc lại hơi hối hận.
“Không, sao có thể dễ giận như vậy, ngày nào tôi cũng mắng nhau ngu ngốc với Lâm đại gia, nếu như vậy mà giận thì tôi sớm đã bị tức chết rồi.” Quý Kiêu cười cười, quay đầu lại tìm cái gạt tàn thuốc.
Vừa quay lại đã thấy phía sau không biết từ khi nào đã có mấy người đang hút thuốc, ánh mắt đều đang nhìn trộm hai người.
Nháy mắt Quý Kiêu cảm thấy da đầu hơi tê dại, đệt, mấy người này đến đây từ lúc nào? Nhìn ánh mắt này, tám phần là mới nhìn thấy anh sờ mông Đinh Mùi......
“Chúng ta đi đến bên thùng sắt kia đi.” Quý Kiêu kéo Đinh Mùi.
Thời gian hai người ngồi trên xe lửa cũng không lâu lắm, khoảng 6 7 tiếng, nhưng Đinh Mùi vẫn luôn không muốn biến lại thành hình mèo, Quý Kiêu chỉ đành ngồi cùng cậu ở mấy cái khoang hút thuốc, ngắm phong cảnh, cơm Đinh Mùi cũng không muốn ăn, lúc xe đẩy tới cũng chỉ mua một hộp sữa bò uống là xong việc.
Hơn 3 tiếng sau, rốt cuộc Quý Kiêu cũng chịu không nổi nữa, ngồi xổm ở chỗ hút thuốc dựa vào vách toa tàu: “Tổ tông ơi, tôi chịu không nổi rồi, chân sắp đứt ra rồi.”
Đinh Mùi nhìn anh một cái, không nói gì, xoay người đi vào wc bên cạnh.
Một lát sau Quý Kiêu nghe được trong wc có tiếng cào cửa, còn nghe được tiếng Đinh Móng Nhỏ đang gân cổ lên meo ngao ngao.
Anh nhảy dựng lên, đúng là ngu ngốc, biến về thành mèo thì nhất định là không mở cửa được rồi!
Quý Kiêu vừa định lên tiếng hỏi, chốt cửa cạch một tiếng mở ra, Đinh Móng Nhỏ treo ở trên khóa cửa ngước nhìn anh.
“Tôi còn tưởng cậu không ra được đấy, cậu kêu cái gì đó?”
Quý Kiêu xách cậu xuống, phát hiện lông trên đầu cậu ướt ướt, lại quay lại nhìn vòi nước trong wc, Quý Kiêu nhịn cười, “Có phải cậu bị bắn nước vào người không.....”
Meo ngao ngao! Liên quan gì đến anh!
Nó hơi ủ rũ cụp đuôi xuống, vừa rồi cái vòi nước kia hơi kỳ quái, khóa mở lại không ở mặt trên mà lại ở mặt dưới, cho nên lúc nó đi qua dùng đầu đẩy một chút, không ngờ nước lại phun ra, dọa cậu sốc một phát.
“Ngu ngốc.” Quý Kiêu kéo khóa áo mình xuống lấy áo thun trùm lên đầu Đinh Móng Nhỏ lau khô nước đi.
Lúc trở lại chỗ ngồi, Quý Kiêu cảm thấy mỏi hết cả eo, Đinh Móng Nhỏ vẫn còn chưa hết phấn khích, không chịu nằm im lại trong áo anh, ngồi ở trên bàn nhỏ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngắm cảnh, đầu còn lắc lắc qua lại theo cảnh vật trôi qua ngoài cửa sổ.
“Móng vuốt ơi ăn cá.” Cậu bé kia vậy mà vẫn luôn giữ túi cá không ăn, dứt khoát đặt luôn cả túi xuống cạnh đuôi Đinh Móng Nhỏ.
“Cháu ăn đi, nó vừa mới ăn rồi.” Quý Kiêu nhanh chóng đặt lại túi cá vào tay cậu bé.
“Cứ để nó cho mèo ăn đi, không sao đâu,“ mẹ cậu bé cười tủm tỉm, “Còn mấy túi nữa cơ, nó nói muốn để túi đó lại cho mèo nhỏ ăn.”
Túi cá kia lại bị đặt lại bên cạnh người Đinh Móng Nhỏ, nó dùng móng vuốt vói vào trong túi tìm một chút, móc ra một con bỏ lên miệng ăn.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào nó, mỗi khi nó ăn một miếng đều sẽ cười lên, nó hơi mất tự nhiên, nó vẫn luôn ghét lúc mình đang ăn bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng lại ngại “tương tác” đứa nhỏ này nên đành phải mỗi lần ngậm cá lên là quay mặt qua cửa sổ nhanh chóng ăn luôn.
Lúc xe đến trạm, rốt cuộc một túi cá chiên rất to cũng bị Đinh Móng Nhỏ ăn sạch sẽ, cậu bé cảm thấy rất mỹ mãn mà vỗ tay mấy cái: “Thật ngoan, vừa ăn xong là mập lên một vòng rồi.”
Cậu mới béo!
Thôi được rồi, không thèm so đo với trẻ con.
Đinh Móng Nhỏ liếm liếm mũi, lại cúi đầu liếm liếm móng, xoa xoa mặt.
Biểu hiện bình tĩnh này nó làm Quý Kiêu hơi kinh ngạc, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu Đinh Móng Nhỏ mà nhào qua cào cậu bé nhà người ta thì anh sẽ ngay lập tức nhấc nó lên, không ngờ Đinh Móng Nhỏ lại không có phản ứng gì.
Tính tình mèo nhỏ thế mà không bộc phát?
Tàu vừa mới dừng lại, Quý Kiêu đứng lên xách theo balo có Đinh Móng Nhỏ ở trong, người xuống tàu tổng cộng chỉ có mười mấy người. Nhìn cái nhà ga chỉ có độc một cái phòng nhỏ trước mắt, Quý Kiêu sửng sốt một lúc mới đi theo sau mấy người khác ra trạm.
Cái gọi là trạm, thực ra cũng chính là từ sân ga xuống, đi theo con đường nhỏ ra ngoài. Quay đầu lại, gần như vẫn có thể nhìn thấy đường sắt, mà bên này đã là con đường nhỏ vào huyện rồi.
Người xung quanh đều nhanh chóng theo đường đi mất, Quý Kiêu cảm giác được ba lô mình động động, Đinh Móng Nhỏ đẩy khóa, thò đầu ra dò xét.
Sau một hồi ngoái cổ khắp nơi nhìn nhìn, nó kêu một tiếng.
Meo ngao ngao! Đây là chỗ quỷ quái gì đây!
Nó nhảy ra khỏi balô xuống dưới đất, lẻn ra sau bức tường đổ ven đường, nó muốn đi tiểu.
Kỳ thật Quý Kiêu cũng hơi muốn đi tiểu, nhưng không chạy nhanh bằng nó nên chỉ đành phải đứng chờ ven đường.
“Quý Kiêu?” phía sau có người kêu tên của anh.
Anh nhanh chóng quay đầu, ở chỗ này thế mà còn có người biết anh?
Đứng sau anh là một cô gái khoảng tầm hai mươi mấy tuổi, ăn mặc hơi quê mùa, có điều bề ngoài cũng được tính là thuận mắt, anh do dự một chút: “Cô là?”