Lúc Quý Kiêu quỳ trên giường đổ sữa dưỡng ẩm ra, Đinh Mùi vẫn luôn chuyên chú nhìn chằm chằm động tác của anh, làm cho anh hơi ngượng ngùng, lại đứng dậy đi tắt đèn.
“Tại sao lại phải bôi cái này? Bôi nhiều vậy sao?” Đinh Mùi nhìn một lúc lâu không nhịn được hỏi một câu.
Đột nhiên Quý Kiêu rất buồn bực, trong lòng oán hận Tô Quý một chút, cứ cho là việc này không liên quan gì đến Tô Quý đi, nhưng mà nếu đã phổ cập khoa học cho Đinh Mùi biết mấy cái tự sướng tinh tinh rồi thì sao không làm trọn gói luôn đi!
“Cái này sẽ giúp cậu không đau như vậy nữa.” Quý Kiêu nhỏ giọng đáp một câu, cảm thấy mặt mình chắc chắn là đỏ hết lên rồi.
“Thuốc giảm đau à? Sữa dưỡng ẩm có thể giảm đau?” Đinh Mùi dùng chấn ngoắc éo Quý Kiêu một cái, cậu còn chưa hiểu lắm chuyện gì nhưng rất muốn tiếp tục dán lại một cục với Quý Kiêu.
“.....Chính là sữa dưỡng ẩm,“ Quý Kiêu có hơi bất đắc dĩ, sữa dưỡng ẩm lành lạnh trên người Đinh Mùi cọ lên người anh làm cho dục vọng vốn đã bình ổn một chút lại tăng vọt trở lại, anh phủ người xuống, ôm lấy người Đinh Mùi hôn lên môi cậu một cái, “Thử một chút.”
“Ừm.” cánh tay Đinh Mùi lập tức vòng lên ôm lấy cổ anh.
Nụ hôn của Quý Kiêu giữa sự ôn nhu lại mang theo một tia bá đạo, lúc lòng bàn tay hơi thô ráp mơn trớn làn da làm cậu cảm nhận được một trận hưng phẫn, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Tiếng thở dốc mang theo giọng mũi này là một loại kích thích mãnh liệt, Quý Kiêu buông lỏng Đinh Mùi ra, tay nâng chân cậu lên, lại một lần nữa chầm chậm đẩy vào, lần này nhờ có bôi trơn nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Lúc vừa mới tiến vào được một nửa, thân thể Đinh Mùi lập tức hơi cứng đờ, lông mày nhíu lại một chút, hơi thở không nổi, anh ngừng lại: “Còn đau à?”
“So với vừa rồi tốt hơn nhiều rồi.” Đinh Mùi nhỏ giọng trả lời, cậu thấy được một ngọn lửa nhỏ đang bập bùng trong mắt Quý Kiêu, cậu rất thích khát vọng nằm ẩn trong ánh mắt này của Quý Kiêu.
Quý Kiêu không nói gì nữa, anh cũng không cách nào phân tâm mà nói gì nữa, cảm giác thoải mái do bị gắt gao bao lấy làm anh không nói được nên câu, chỉ chậm rãi đẩy về phía trước cho đến khi hoàn toàn tiến vào.
Đau đớn không hoàn toàn biến mất mà bị không chế trong phạm vi Đinh Mùi có thể chịu được. Hô hấp nặng nề của Quý Kiêu vờn quanh bên tai, cảm giác thân thể bị xâm nhập làm Đinh Mùi hơi choáng váng, hô hấp cậu cũng dần dần gấp lên bởi cảm giác đau đơn lúc bị tách ra rồi chậm rãi lấp đầy, rồi cũng bởi loại cảm giác đau đớn này mà xuất hiện khoái cảm không rõ.
Quý Kiêu đã hoàn toàn tiến vào, Đinh Mùi nắm chặt cánh tay anh, ngón tay run rẩy, khẽ nhếch miệng không phát ra tiếng, chỉ có thở dốc hỗn loạn. Anh nhẹ nhàng rời ra một chút, lại đẩy sát vào.
“Ưm.....” cơ thể Đinh Mùi đột nhiên chấn động, ngửa cổ về sau, eo nâng lên như là muốn trốn, mà cũng lại như muốn phối hợp.
Quý Kiêu phủ người xuống nhẹ hôn lên cái cổ quyến rũ của cậu, tay đỡ chân bắt đầu đưa đẩy, động tác hết sức nhẹ nhàng chậm rãi, anh sợ lại làm Đinh Mùi đau.Cảm giác đau đớn do ma sát dần biến mất cùng với từng nụ hôn cùng vuốt ve của Quý Kiêu. Đinh Mùi cảm thấy có chút tê dại, nhưng theo động tác của Quý Kiêu dần nhanh hơn, cậu lại bắt đầu cảm giác được hưng phấn chưa bao giờ có.
“..........Không đau nữa.” Âm cuối của cậu còn mang theo run rẩy.
Câu nói nhỏ này làm đầu Quý Kiêu loạn thành một đống, âm thanh của Đinh Mùi, thân thể của Đinh Mùi, mỗi một biến hóa rất nhỏ đều sẽ làm anh cuồng loạn.
Anh ngồi dậy, đỡ eo Đinh Mùi, động tác không còn kiêng kị gì nữa, mỗi lần đều đâm vào thật sâu, thân thể Đinh Mùi chặt chẽ bao lấy cùng với độ ấm nóng rực làm anh càng muốn nhiều hơn.
Đinh Mùi chưa từng thấy Quý Kiêu như vậy, thật.... Gợi cảm. Cậu thích Quý Kiêu có chút hung hăng bá đạo vuốt ve trên người mình, thích anh vừa toàn lực ra vào vừa mút mát bờ môi cậu, thích ánh mắt anh nhìn cậu, thích hô hấp nặng nề của anh.
Thích cảm giác anh hung hăng đòi lấy, chiếm lĩnh cơ thể mình.
Tiếng rên rỉ của Đinh Mùi ngày càng rõ ràng, mỗi một lần vang lên đều giống như dòng điện chạy qua người Quý Kiêu, Quý Kiêu duỗi tay nắm lấy cậu, phối hợp với tiết tấu của mình mà vuốt ve, phản ứng của Đinh Mùi rất cường liệt, bàn tay bám chặt lấy khăn trải giường, từ kẽ răng không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ làm người ta mê loạn.
Theo vuốt ve của Quý Kiêu, Đinh Mùi đột nhiên nâng eo lên, hai chân bên người anh cũng đột nhiên căng thẳng, tín hiệu cơ thể này làm Quý Kiêu rốt cuộc không thể khống chế được nữa....
Đinh Mùi nhắm mắt lại gối trên tay Quý Kiêu ôm anh, hơi thở sau một lúc lâu mới chậm rãi ổn định lại.
“Sướng.” Cậu ghé vào tai Quý Kiêu nói, lại gác cả chân lên người Quý Kiêu.
Quý Kiêu nói không ra câu, đối với việc Đinh Mùi hình thành thói quen sau mỗi lần làm việc này đều phải làm tổng kết, anh không biết phải đáp lại thế nào.
“Anh có sướng không?” Đinh Mùi nhìn anh không trả lời lại, lại ôm chặt lấy anh hỏi một câu.
“Aizz.” Quý Kiêu xoay người nằm nghiêng lại phía cậu, tay xoa xoa phía sau tấm lưng bóng loáng của Đinh Mùi, “Sướng, chỉ cần không phải là bị ép, làm chuyện này thì ai cũng sẽ thoải mái, đừng tổng kết nữa.”
“A..” Đinh Mùi cong mắt cười.
“Nào, đi tắm,“ Quý Kiêu chống cánh tay ngồi dậy, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trên hành lang một chút, “Giờ này chắc không còn ai nữa, chúng ta đi tắm rửa, có điều cậu phải nhanh lên, để người khác nhìn thấy thì phiên phức lắm.”
Đây lần đầu tiên Quý Kiêu mở cửa phòng mình cẩn thận như vậy, trong phòng Lâm Tử có tiếng nói chuyện, đoán chừng là đang gọi điện thoại, Quý Kiêu vẫy vẫy tay, Đinh Mùi từ bên người anh trốn ra, tốc độ cực kỳ nhanh mà vọt vào phòng tắm lầu 2.
Nói là phòng tắm nhưng thực ra cũng chỉ là cùng một cửa với WC, ở bên trong tách ra một phòng nhỏ thành phòng tắm.
Quý Kiêu cũng chạy vào phòng tắm, chui vào cùng gian với Đinh Mùi đóng cửa lại: “Một lát nếu có ai đến thì cậu đừng lên tiếng.”
“ừm,“ Đinh Mùi gật đầu, lại giơ tay từ sau lưng ôm lấy anh, dán mặt lên lưng anh, “Tim anh vẫn đập nhanh quá.”
“Vô nghĩa, so với chạy 5 km cũng không nhẹ hơn bao nhiêu.” Quý Kiêu mở khóa nước ấm, nước từ trên đầu xả xuống, anh kéo Đinh Mùi từ phía sau lên trước đứng dưới nước.
“Vậy lần sau để tôi tới đi.” Đinh Mùi không nghĩ tới Quý Kiêu sẽ mệt như thể chạy 5km như vậy, có hơi ngượi ngùng, cảm thấy nếu vất vả vậy thì hẳn là nên thay phiên nhau.
“Ngài không cần khách khí như vậy,“ Quý Kiêu vui vẻ, nhéo nhéo cằm cậu, lấy bông tắm lau lau trên người cậu, “Việc này bàn sau đi.”
Lúc tắm rửa xong quay trở lại phòng, Đinh Mùi lột hết quần áo trên người xuống, trần như nhộng đổ lên giường, cảm giác mỹ mãn mà nhắm mắt lại. Quý Kiêu mặc bừa quần áo, lấy chăn phủ lên người cậu: “Ngài đúng là tự tại, sướng xong là ngủ liền.”
“Anh không buồn ngủ à?” Đinh Mùi vỗn dĩ định tối tay tu luyện cái đuôi một chút nhưng người cậu có hơi nhũn ra.
“Tôi còn phải giúp ông mèo nhỏ làm bài tập đây.” Quý Kiêu ngồi xuống trước cái bàn, lấy sách của Đinh Mùi qua, mình cũng tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, thế mà lại muốn bắt đầu lại thói quen làm bài tập, “Thật ra tôi lo lắng nhất là bài tập thì tôi làm giúp cậu được, nhưng đến lúc thi thì ai giúp được cậu đây?”
“Thi?” Đinh Mùi không biết thi cử là gì, nhưng cậu biết lên lớp với thi cử có liên quan đến nhau, “Anh giúp tôi thi luôn đi.”
Quý Kiêu bò trên bàn vui vẻ cười một lúc lâu: “Quá kiêu ngạo rồi, cậu là muốn để thầy cậu đánh chết tôi à?”
Đinh Mùi mất một lúc lâu nghe Quý Kiêu giải thích mới hiểu được thi cử là chuyện gì, cậu suy nghĩ một lúc, lấy sách giáo khoa tiểu học ra, vậy tôi không ngủ được, xem sách một chút đi.”
“Ngoan quá.” Quý Kiêu tuy rằng không ôm hy vọng gì với việc Đinh Mùi sẽ học sách tiểu học mà thi được đề trung học phổ thông nhưng thái độ của Đinh Mùi vẫn làm anh cảm thấy rất được an ủi, khó lắm mới có một lần anh không đùa tính mèo tùy hứng của cậu.
Quý Kiêu làm bài tập cấp 3 cũng không dễ dàng lắm, đặc biệt là toán. Thành tích học tập của anh vốn dĩ cũng không tốt lắm, kiến thức cấp 3 lúc này cũng chưa có gì cao thâm nhưng anh đã ra trường lâu như vậy rồi, kiến thức toán học có thể dùng được cũng chỉ bốn phép cộng trừ nhân chia, nếu như nhớ không nhầm, thì là nội dung của tiểu học..... cũng may xem lại công thức trong sách giáo khoa, anh cũng miễn cưỡng lăn lộn làm ra được.
Đinh Mùi vẫn luôn rũ mắt đọc sách giáo khoa của Ngũ Tiểu Tuệ, bộ dạng rất chuyên chú, vào những lúc như thế này Quý Kiêu có thể cảm nhận được mãnh liệt rằng cậu là một con mèo, an tĩnh đến không có một chút tiếng động.
“Quý Kiêu.” Đinh Mùi đột nhiên ngẩng đầu lên gọi anh một tiếng
“Ơi?”Quý Kiêu đang nghiến răng nghiện lợi đọc đề tiếng anh sững sờ.
“Anh thích tôi không?” Đinh Mùi tay chống cằm, “Tôi càng ngày càng thích anh.”
“Thích,“ Quý Kiêu cảm thấy Đinh Mùi giống như một con mèo con thiếu cảm giác an toàn, yêu cầu lặp lại đáp án xác nhận, anh duỗi tay xoa xoa mặt Đinh Mùi, “Tôi còn chưa bao giờ thích ai như vậy đâu.”
Mắt Đinh Mùi sáng rực lên, cười thật sự vui vẻ, cậu híp híp mắt: “Vậy anh đã làm chuyện vừa rồi với ai chưa?”
Quý Kiêu vỗn dĩ cũng đang cười ngây ngô với cậu, vừa nghe thấy lời lày suýt nữa cắn trúng lưỡi: “Chưa.”
Thiên chân vạn xác (câu này không biết cụm nào bên tiếng Việt mình tương đương nên mình để nguyên QT luôn nha) là không có, tuy rằng Quý Kiêu không quá tình nguyện thừa nhận là mình chưa cùng cô gái nào lên giường, nhưng sự thật là không có. Thực ra anh đã từng có cơ hội, tình đầu của anh đã ngàn vạn lần ám chỉ tỏ ý mình muốn lấy thân báo đáp, nhưng Quý Kiêu không biết lúc ấy mình là quá nhát gan hay là vẫn còn quá đơn thuần, tóm lại lúc cùng mối tình đầu cô nam quả nữ trong 1 phòng anh cũng chưa động đến tâm tư này bao giờ.
“Về sau cũng không cần làm với người khác nữa,“ Đinh Mùi chống cằm tiếp tục nói, “Tôi sẽ tức giận, nói không chừng sẽ đánh anh.”
Quý Kiêu nháy mắt nhớ tới vết lõm mà Đinh Mùi để lại trên xe máy của mình, nếu là đánh trên người, chắc gẫy vài cái xương cũng chỉ trong tích tắc, anh cười cười: “Việc này chỉ làm với người mình thích thôi.”
Đinh Mùi rất vừa lòng với câu trả lời này, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Chờ Quý Kiêu dùng hết 2 giờ cuối cùng làm xong bài tập cho Đinh Mùi thì phát hiện ra không biết từ khi nào Đinh Mùi đã ghé vào bàn ngủ rồi, tay còn đang cầm một trang sách.
“Đúng là thần ngủ.” Quý Kiêu duỗi người, đứng lên đi qua nhẹ nhàng bế Đinh Mùi lên.
Đinh Mùi mở mắt ra một chút, nhìn nhìn anh, khóe miệng cong lên cười, dụi dầu vào ngực anh, rất an tâm mà ngủ thiếp đi.
Đinh Mùi nhìn thế nào cũng không nhẹ nhàng như vậy, lúc Quý Kiêu đặt cậu lên giường thiếu chút nữa là trực tiếp quẳng lên, chân quỳ trên mép giường một chút mới chống được.
Lúc nằm xuống bên người Đinh Mùi, anh cảm thấy chắc mình nhắm mắt một cái là có thể ngủ luôn, ban ngày chạy 2 vòng 5km, buổi tối lại tiếp tục lao động chân tay, xong hết rồi cũng chưa nghỉ ngơi, lại tiếp tục lao động trí óc một hồi nữa.
Một giấc này quả nhiên ngủ rất say, Đinh Mùi giống như bạch tộc quấn chặt lấy cũng không làm anh thức dậy nửa đêm được, ngay cả buổi sáng lúc chuông báo thức vang lên anh còn sửng sốt một chút mới coi như tỉnh lại.
Sau khi anh rửa mặt xong trở lại trong phòng thì nhìn thấy đm đang cau mày nằm sấp trên giường, vẻ mặt buồn bực.
“Dậy nào, còn ăn vạ gì nữa đây.”
“Mông đau.” Đinh Mùi trở thay sờ sờ mông mình, còn rất khó chịu mà xoay một chút.
Lời này làm bản thân Quý Kiêu đang toàn thân thoải mái nhẹ nhàng có hơi áy náy, ngồi xổm ngay mép giường ôm vai Đinh Mùi:
“Cái này trách tôi, tôi không quá chú ý.....”
“Sẽ vẫn luôn như thế này à?” Đinh Mùi chống tay quỳ trên giường, cảm giác này so với lúc biến lại không thu được cái đuôi còn khó chịu hơn.
“Không đâu..... quen rồi thì không sao nữa.” Quý Kiêu cực kỳ khó khăn mà nói lời này ra, có cảm giác mãnh liệt là mình là một tên xấu xa đang dạy như một bé ngoan.
“Vậy buổi tối nay làm sao bây giờ?” Đinh Mùi ngước mặt lên.
Quý Kiêu ném quần áo qua mặt Đinh Mùi:
“Cậu có thể để tôi từ từ không, chân tôi vẫn còn đang run này.”
Đinh Mùi nở nụ cười, mặc quần áo nhảy xuống giường, cậu đột nhiên rất muốn tìm Tô Quý, muốn nói cho Tô Quý biết cảm giác thích một người là như thế nào, được một người thích lại là cảm giác như thế nào.
Nhưng mà.
Đinh Mùi cúi đầu sửa sang lại quần áo, có thể Tô Quý sẽ không vui vẻ như mình.
Thích một người với 2 người thích nhau, vẫn là không giống nhau.
“Tôi xuống lầu trước đây,“ Quý Kiêu lại ôm lấy cậu hôn lên trán một cái, “Chốc nữa Lâm đại gia lại lên phá cửa xông vào.”
“Ừm, một lát nữa tôi đi.” Đinh Mùi gật đầu.
Quý Kiêu xoay người mở cửa, người còn chưa bước ra tới ngoài, hành lang đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo, Quý Kiêu nhanh chóng quay đầu lại nói một câu tôi đi tập hợp sau đó vung cửa xông ra ngoài.
Đinh Mùi đứng ở trong phòng sửng sốt một lúc lâu, nghe tiếng bước chân hỗn loạn trên hành lang, có hơi buồn bực, Quý Kiêu cũng chưa chờ cậu trả lời đã chạy mất.
Từ đêm qua đến lúc vừa rồi, cậu đều bị vây quanh bởi cảm giác hạnh phúc vui vẻ, bây giờ đột nhiên Quý Kiêu cứ như vậy chạy mất, cậu có hơi không thích ứng kịp.
Thích một người chắc chính là vậy đi, Đinh Mùi ngồi lại lên giường, mông hơi khó chịu, thế là cậu lại ngã nằm ra giường, thích anh ấy, thì sẽ luôn nghĩ đến ảnh, không thấy một phút thôi cũng sẽ khó chịu.
Hơn nữa, vừa nghe tới việc Quý Kiêu đi cứu hộ, cậu liền cảm thấy rất nôn nóng, nhớ lại lần đó trong đám cháy, nếu không có cậu đi theo, Quý Kiêu chắc đã không còn rồi. Cậu đứng lên, đột nhiên rất muốn đi theo Quý Kiêu qua đó, cứ cho là lần này cậu không có cảm giác gì bất an, nhưng chỉ là đơn thuần muốn nhìn thấy Quý Kiêu, muốn được ở cạnh bên anh mà thôi.
“Cũng không động đất mà, làm sao mà cái nhà này có thể sụp được không biết,“ Lâm Tử hôm nay lái xe, vẻ mặt thiếu ngủ nhìn chằm chằm phía trước, “Cái nhà kia chắc cũng nhiều năm rồi.”
“Giờ này rồi chắc cũng không còn ai ngủ nữa, không có người bị nạn là tốt rồi.” Trương Tân Văn tiếp một cậu.
“Quý đại gia hôm nay khí sắc không tệ nha,“ Lâm Tử từ kính chiếu hậu liếc nhìn Quý Kiêu một cái, “Sao tôi lại cảm thấy hôm qua Ngũ đội phạt cậu chạy cũng không ảnh hưởng gì nhỉ?”
“Tâm tình tốt.” Quý Kiêu vui vẻ, đã lâu rồi anh chưa trải qua cảm giác này, cảm giác trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
“Nhìn ra rồi,“ ngón tay Lâm Tử gõ gõ trên tay lái, “Từ lúc ngài đây anh dũng nhảy xuống hồ cứu trẻ em tới giờ, vẫn luôn có cảm giác này, hạnh phúc ngất ngây.”
Trương Tân Văn ngồi ở ghế phụ có hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Lâm Tử: “Chà, cậu còn biết dùng từ này luôn, tự nhiên phát hiện thật ra cậu không phải kẻ thất học nha.”
Mọi người trong xe đều cười ngây ngô một trận. Nhưng khi còn vài phút nữa là đến hiện trường, mọi người đều trầm xuống.
7 tầng sụp chỉ còn 3 tầng rưỡi.
Người gọi cứu hộ cũng chỉ bảo là nhà sập cũng chưa nói là tại sao lại sập. Bây giờ nhìn thấy mới biết được, cái nhà này nằm gần một công trình đang thi công, cần trục hình tháp không biết vì nguyên nhân gì mà bị đổ đè lên trên ngôi nhà này.
Quý Kiêu vừa xuống xe đã nhìn thấy được một đám người bị nạn nằm trên mặt đất, trên mặt lem luốc, lẫn lộn cả mồ hôi và máu.
Trương Tân Văn nói chuyện với cảnh sát ở hiện trường vài câu, chạy về: “Lấy công cụ, trong nhà còn có người, nhân số không rõ.”