Cái Đuôi Nhỏ Của Tô Lão Đại

Chương 48: 48: Sự Thật






Sau khi Tô Thước nói chuyện với Châu Chí Tường xong thì anh cũng đường hoàng lấy được hộ khẩu của cô, lúc này thì anh cũng đưa Châu Tiểu Á về nhà. Trên đường về nhà thì cô còn bàng hoàng và không tin được vào mắt mình.

Vốn dĩ cô đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, chính là khi cha mẹ không đồng ý hôn sự thì cô sẽ bảo Châu Nam Hạo trộm hộ khẩu để cô đem đi đăng kí kết hôn, nhưng tại sao việc lấy hộ khẩu còn đơn giản hơn việc cô ăn cơm nữa vậy?

Nhưng rồi sau đó thì Châu Tiểu Á liền nhìn sang Tô Thước đang lái xe, vừa rồi nhìn dáng vẻ bị dọa của mẹ và chị gái mà cô làm thấy rất hả dạ, nhưng mà nếu như nói Khang Diệu Di và Châu Tiểu Ân nhát gan sợ sệt thì cô không ngạc nhiên, nhưng đến cả cha - một người nổi tiếng hung dữ và nghiêm khắc lại có thái độ dè dặt với Tô Thước thì đúng là có chút đáng nghi đó.

Không nhịn được nữa Châu Tiểu Á liền nhìn anh, nói:

- Tô Thước, anh nói cho rõ, rốt cuộc cái gì là Lão đại? Cái gì mà bang Mật Thước? Chẳng phải anh chỉ là Giảng viên của trường Thiên Hoan thôi sao?

Nghe cô hỏi như vậy thì Tô Thước liền nhướng mày một cái, sau đó liền nói:

- Tôi cũng không nói là tôi chỉ là Giảng viên mà?

- Tô Thước, rốt cuộc anh có ý gì? Anh giấu em những gì rồi?

Không vội trả lời cô, lúc này Tô Thước liền lái xe về nhà trước đã. Khi về đến nhà thì anh đã kéo Châu Tiểu Á lên phòng, sau đó để cô ngồi trên giường, rồi mới nói:

- Như em thấy, tôi là chủ của bang Mật Thước. Trước kia thì nó là tổ chức ngầm được cha em và Phó Thiêm Dục truy lùng, sau khi Tô Nhiễm gả cho Phó Thiêm Dục thì tổ chức cũng được hợp thức hóa, thành một công ty hay nói đúng hơn là một trung tâm giao dịch.

Châu Tiểu Á liền nghiêng đầu khó hiểu, tại sao lại nói là "Trung tâm giao dịch" chứ? Nhưng Tô Thước chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó anh nói rằng giới thượng lưu sợ nhất là danh tiếng bị vấy bẩn. Vì thế thứ họ cần là sự bảo vệ danh tiếng, hoặc là một bí mật, một điều gì đó mà họ cần, ví dụ như sự thật, đồ vật, con người... Nên bang Mật Thước sẽ đáp ứng nhu cầu đó của họ, đổi lại thứ họ rót vào sẽ là tiền và rất nhiều tiền.

- Vậy tại sao cha em lại có dáng vẻ rất sợ anh?

- Không hẳn là sợ, chỉ là có chút tôn trọng nhau thôi. Vì bang Mật Thước hiện tại có thể xem là một trung gian đắc lực của bạch đạo và quân nhân. Nếu như bạch đạo muốn thì sẽ có cách luồng lách pháp luật từ trung gian, còn nếu quân nhân muốn... Thì có thể tóm gọn những con sâu đục khoét ngân sách.

Dừng một chút, Tô Thước lại nhìn cô, nói:

- Vậy em nói xem, tại sao cha em lại tôn trọng tôi?

Châu Tiểu Á liền lắc đầu, nhưng Tô Thước không hề ghét bỏ mà còn nhẹ nhàng xoa đầu của cô, nói:

- Vì quân nhân suy cho cùng cũng là cạnh tranh anh đạp tôi, tôi giẫm anh. Mà ở Phó gia bây giờ có một Trung Tướng, một Thiếu Tướng, còn Tô Nhiễm lại cánh tay đắc lực của tôi. Nếu như Châu gia và Phó gia xảy ra xích mích thì em nghĩ xem bang Mật Thước sẽ nghiêng về phía ai?

Châu Tiểu Á nghe đến đây thì đã thông suốt rồi. Dù rằng từ trước đến giờ giữa hai nhà Châu - Phó vẫn luôn giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết, nhưng ai biết được bên trong nội tình sẽ có lúc nào đó xảy ra nội chiến. Nếu như bang Mật Thước nghiêng về phía của Phó gia thì chắc chắn Châu gia sẽ chịu tổn hại lớn. Nhưng bây giờ thì khác rồi, Châu Tiểu Á nghĩ đến đây liền mỉm cười rồi ôm lấy anh, cười nói:

- Nhưng bây giờ ông chủ của bang Mật Thước đã ở đây, đã là người của Châu gia.

Tô Thước cũng chỉ chạm nhẹ vào mũi của cô, sau đó thì nở một nụ cưng chiều.

Nhưng còn chưa để Châu Tiểu Á hạnh phúc được bao lâu thì Tô Thước lại nhíu mày, nghiêm giọng nói:

- Khoan đã, còn chuyện mang thai là sao?

- Ách... Thật ra...

Đến đây thì Châu Tiểu Á mới nói đó là cái cớ mà cô đã nghĩ ra trong lúc cấp bách, vì cô sợ rằng nếu như mình không viện ra lý do nào đó thì mối hôn sự này sẽ thành trước khi Tô Thước đến. Vì lúc cô gửi tin nhắn cho anh thì không thấy anh hồi âm, nên cô có chút sợ, cô sợ rằng nếu mình không kéo dài thời gian thì anh sẽ không đến kịp... Cũng may, cũng may là cuối cùng anh cũng đến.

- Châu Tiểu Á, nếu như tôi thật sự không đến thì em sẽ bị mẹ em đánh chết đấy!

- Ai quan tâm chứ, nhưng em dám chắc anh sẽ đến mà.

Tô Thước liền bất lực thở dài, nhưng rồi anh cũng nhẹ nhàng gõ vào trán của cô một cái, nói:

- Vậy sau này em định nói với cha mẹ em thế nào đây? Đủ tháng đủ ngày thì em tìm đâu ra một đứa cháu cho họ?

Châu Tiểu Á nghĩ nghĩ một lúc liền lóe lên một ý nghĩ, sau đó cô lại nhìn anh với gương mặt háo sắc, nói:

- Hay chúng ta biến nó thành sự thật đi?

Tô Thước liền cười nhạt, sau đó liền cúi xuống gần với gương mặt của cô, nói:

- Em nằm mơ đi!

Nói xong thì Tô Thước liền muốn rời đi, nhưng còn chưa kịp đi được mấy bước thì đã bị Châu Tiểu Á chặn lại, cô bĩu môi bất mãn nói:

- Tại sao chứ?

- Hợp đồng đã ghi rõ, trong vòng hai năm sẽ không sinh con, em quên rồi sao?

- Nhưng đã là vợ chồng thì...

- Đợi khi em hoàn thành xong việc học rồi tính tiếp. Hiện tại cứ ngoan ngoãn tuân theo hợp đồng đi!