“Anh muốn làm tôi đến vậy à, Dịch Nguyên?”
Người con trai bị khóa tay ra sau lưng, nửa người trên úp sấp trên mặt bàn lạnh lẽo, áo sơ mi trắng xộc xệch lộ ra một bên vai. Cậu hơi nghiêng gương mặt góc cạnh, đường nét như tạc, đẹp đến vô thực nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.
Người con trai ấy hơi nhếch môi, nụ cười mang theo vẻ cợt nhả: “Vậy sao không để tôi làm anh nhỉ?”
Thoắt cái, người con trai ấy đột nhiên đanh mặt: “Anh biết không, tôi ghét nằm dưới thân anh giống như anh ghét màu đỏ vậy, Dịch Nguyên.”
Dịch Nguyên bị đau rát dưới mông làm tỉnh giấc. Hắn mở mắt ôm đầu chống tay ngồi dậy. Nơi khó nói kia lập tức truyền đến một trận đau rát, khiến hắn phải hít sâu vào một hơi lạnh.
Hắn đặt tay lên eo, ngồi bần thần hồi lâu, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm mới tỉnh táo lại. Nhớ ra hơn ba tiếng trước mình đã làm những gì.
Từng hình ảnh cùng âm thanh dâm đãng lần lượt chạy ngang qua trong đầu hắn như đèn kéo quân. Dịch Nguyên nghiến răng, gục mặt ôm đầu.
Hắn đã nhầm to rồi!!!
Hắn vậy mà lại say rượu nhận nhầm người!
Nơi đó vốn dĩ là hắn muốn dành cho Hoa Phong Nhã. Là Hoa Phong Nhã chứ không phải cậu ta!
Sai lầm. Mẹ nó, sai lầm chết tiệt!
Dịch Nguyên vò đầu bứt tóc. Từng trận đau đớn từ dưới mông truyền đến như đang cười vào mặt hắn.
Hắn đã làm cái quái gì vậy? Cầu xin Lâm Minh Viễn làm mình. Cậu ta hỏi hắn có chắc không, hắn con mẹ nó còn chắc như đinh đóng cột!
Bây giờ hắn còn có thể làm gì đây? Bắn cậu ta một phát hay đánh cậu ta một trận chẳng khác nào tự tát vào mặt mình. Làm ầm lên thì cứ như mình thẹn quá hóa giận vì bị mất trinh đít vậy.
Con người hắn ngang ngược thật, nhưng chuyện rõ rành rành như thế này, hắn có ngang ngược cách mấy cũng cần mặt mũi.
Dịch Nguyên tức giận quơ lấy vật gì đó đặt trên tủ đầu giường định ném đi. Khi phát hiện ra đó là bức tranh thêu nổi đôi cá ba đuôi mập ú, quấn quýt bên nhau vô cùng tinh xảo đáng yêu được lồng khung gỗ, thì hắn lập tức nén giận, nghiến răng đặt bức tranh kia về chỗ cũ. Cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại.
Ngẫm nghĩ thì Lâm Minh Viễn chỉ là trai bao được hắn bao nuôi. Hắn làm cậu ta, hay thậm chí để cậu ta làm hắn cũng chỉ coi như là thay đổi khẩu vị, tìm cảm giác lạ mà thôi.
Không sao, đàn ông lên giường chỉ cần sướng là được, đâu cần phải làm quá lên. Với lại chuyện này cũng là do chính hắn yêu cầu, chứ không phải cậu ta dám to gan ép buộc hắn, nên chẳng có gì phải tức giận cả.
Hơn nữa, nếu tìm được Hoa Phong Nhã, lúc cậu ấy muốn làm thì nơi đó của hắn đã sẵn sàng rồi. Cậu ấy sẽ không còn thời gian để suy nghĩ hay đổi ý. Hắn cũng dễ dàng có cơ hội gần gũi Hoa Phong Nhã hơn mà không làm cậu ấy tức giận.
Hồi lâu sau, Dịch Nguyên cuối cùng cũng bình tĩnh được phần nào. Lúc này, cảm giác mở rộng đau rát dưới mông cùng một chút trống trải kỳ lạ, khiến hắn nhớ lại khoái cảm xâm nhập hoang dại mất hồn kia.
Loại cảm giác đó còn mãnh liệt và kích thích hơn gấp nhiều lần khi chỉ làm đằng trước. Đưa hắn lên đỉnh nhanh nhất từ sau lần đầu tiên nếm thử trái cấm đến nay. Rất lâu rồi Dịch Nguyên chưa trải qua cuộc mây mưa nào khiến hắn ra nhanh như lần này. Cuối cùng hắn cũng đã hiểu vì sao có nhiều 0 đến vậy.
Dịch Nguyên ngồi dựa lưng vào gối, xoa xoa huyệt thái dương. Ban nãy tức quá không để ý, bây giờ hắn mới nhận ra, bằng một cách thần kỳ nào đó, mà hắn từ dưới phòng ăn biến thành nằm ở trên giường trong phòng ngủ của mình. Quần áo trên người đã được thay ra, cơ thể khoan khoái sạch sẽ như vừa được lau rửa qua. Hẳn là Lâm Minh Viễn đưa hắn lên đây và thay đồ cho hắn.
Trong phòng tắm im lặng chốc lát rồi vang lên tiếng máy sấy tóc. Đợi Lâm Minh Viễn lề mề sấy tóc xong, lửa giận trong lòng Dịch Nguyên đã tắt ngấm. Điều này khiến hắn có cảm giác rằng Lâm Minh Viễn đang cố tình kéo dài thời gian đợi hắn hạ hỏa. Lần quần trong nhà tắm tới bây giờ mới chịu bước ra.
Cánh cửa nhà tắm bật mở, mùi hương sữa tắm sang trọng mà hắn thường hay dùng lan tỏa khắp phòng. Lâm Minh Viễn bước ra, cậu mặc một chiếc áo thun trắng tay lửng form rộng, để lộ cơ thịt cùng đường gân rắn rỏi nam tính từ khuỷu tay trở xuống. Quần jean màu xanh sáng đóng thùng, đeo một sợi dây nịt đen. Chiếc quần ôm trọn vòng eo nhỏ gọn và đôi chân thon dài thẳng tắp. Vẻ mặt cậu hơi mệt mỏi, mang theo loại cảm giác lạnh lùng xa cách rõ ràng hơn lúc bình thường.
Trái tim Dịch Nguyên đập rộn ràng, với kiểu phối đồ này, nhìn nghiêng hay nhìn từ đằng sau đều quá giống!
Lâm Minh Viễn thấy hắn đang ngồi dựa lưng trên giường nhìn mình. Vừa định mỉm cười thì chợt nhớ ra gì đó, liền kiềm lại nụ cười.
Cậu vừa đi tới vừa nói: “Anh dậy rồi à.”
Dịch Nguyên vẫn dán chặt ánh mắt lên người cậu, đáp: “Ừ.”
Lâm Minh Viễn ngồi xuống giường, vươn tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai hắn: “Có thấy khó chịu ở đâu không?” Ngừng một lát, hơi ngượng ngùng hỏi, “Đau lắm không?”
Con mẹ nó thái độ ân cần này là sao!
Dịch Nguyên sầm mặt nghiến răng: “Cậu mà còn hỏi nữa, tôi đánh cậu!”
Câu này vừa nói xong, hai người liền im lặng nhìn nhau.
Lời này nghe cứ như đang dùng thái độ cáu bẳn để che giấu đi sự xấu hổ ở trong lòng vậy. Cũng may Lâm Minh Viễn rất biết điều mà nhanh chóng thay đổi đề tài.
“Tám giờ mười rồi, chị Hạ có nhờ tôi gọi anh xuống ăn cơm.”
Dịch Nguyên kéo cậu ngả vào lòng, để cậu tựa đầu lên vai hắn. Tay trái trượt xuống mân mê thắt lưng thon gọn săn chắc ẩn dưới lớp áo thun của cậu. Tay phải vuốt ve đường gân gồ lên, chạy dọc trên cánh tay trắng mịn rắn rỏi đầy nam tính kia.
Hắn hơi nhướng mày: “Chị Hạ? Mới đó mà đã làm quen nhanh gớm nhỉ.”
Lâm Minh Viễn vòng hai tay ôm eo Dịch Nguyên. Cảm giác ôm một người và được người ấy ôm thật thoải mái dễ chịu. Cậu khẽ nhắm mắt hưởng thụ độ ấm từ cơ thể Dịch Nguyên truyền sang.
Nghe ra trong giọng nói của hắn không có vẻ gì là tức giận. Cũng hiểu Dịch Nguyên biết rõ cậu và chị Hạ không có khả năng giở trò mờ ám qua mặt hắn. Cậu là gay thì thích phụ nữ bằng niềm tin à?
Lâm Minh Viễn biết hắn cố tình nói thế chỉ để trêu cậu thôi, bèn phối hợp chuyển sang câu cổ hắn: “Oan quá Bao đại nhân, không phải “mới đó” mà là từ lúc “mới đến”, chính xác là mười giờ trưa!”
Dịch Nguyên nghe xong liền bật cười, cúi xuống cắn lên môi cậu một cái, rồi vừa tét mông cậu vừa nói: “Muốn chết hả.”
Lâm Minh Viễn nhịn cười liếc nhìn đồng hồ treo tường, vẫn còn nhớ lời chị Hạ bảo hắn để bụng rỗng uống rượu, bèn nhắc: “Anh đói bụng chưa?”
Dịch Nguyên từ lúc tỉnh dậy cũng cảm thấy bao tử hơi khó chịu rồi. Nhưng đối với hắn, có một số việc quan trọng hơn cả bao tử, cần phải giải quyết trước. Hắn đẩy Lâm Minh Viễn ngồi thẳng lại, rồi nhấn đầu cậu xuống đũng quần đang phồng lên của mình.
“Làm xong cái này rồi xuống ăn cơm.”
Lâm Minh Viễn không phản ứng kịp, đề tài bị hắn đổi quá nhanh. Cậu hãi hùng ngẩng đầu lên: “Không phải mới làm xong rồi sao?”
Dịch Nguyên biếng nhác tháo dây áo choàng tắm, vạch hai vạt áo ra. Lồng ngực và cơ bụng sáu múi khiêu gợi phơi bày dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ.
Hắn kéo tay cậu đặt lên đũng quần lót của mình: “Cậu xong nhưng tôi vẫn chưa xong.”
Lần đầu được nếm trái cấm, có quá nhiều điều khiến Lâm Minh Viễn hoang mang, không ngừng nghi ngờ nhân sinh. Một trong số đó chính là việc: Rốt cuộc Dịch Nguyên có phải là người không?
Người bình thường dù thể lực có trâu bò đến mấy thì cũng phải biết mệt chứ. Hắn ngồi máy bay qua đây hơn nửa ngày, chưa nhét gì vào bụng. Từ lúc về tới nhà liền làm suốt mấy tiếng đồng hồ, còn để bụng rỗng uống rượu. Vừa mở mắt dậy lại muốn làm tiếp.
Đến cái máy cũng cần nạp nhiên liệu và nghỉ ngơi mới chạy nổi. Dịch Nguyên rốt cuộc được cấu tạo từ thứ gì, mà vận động liên tục không biết mệt mỏi như vậy?
Đầu Lâm Minh Viễn vẫn còn nhức, có hơi mệt trong người. Song, cậu vẫn kéo quần lót của hắn lấy ra, cúi xuống há miệng ngậm vào.
Tưởng đâu Dịch Nguyên chỉ làm một lần rồi thôi. Ai ngờ hắn lại thích có đôi có cặp, thích chẵn không thích lẻ, muốn tới hai lần. Đợi đến khi Dịch Nguyên bắn ra lần thứ hai, cậu nuốt hết rồi đợi một lát, thấy hắn không nhấn đầu mình xuống nữa mới chạy đi súc miệng.
Lâm Minh Viễn uể oải nằm trên giường trừng mắt nhìn trần nhà, cơ hàm mỏi nhừ. Mệt đến không muốn ăn uống gì nữa.
Bây giờ cậu mới để ý, trên trần nhà có ốp gương. Có thể nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh cậu đang nằm ngửa. Mà xung quanh cũng lắp rất nhiều gương, ngay trên đầu giường cũng có.
Dịch Nguyên không sợ ma hay sao mà lắp cả đống gương trong nhà vậy?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa. Ngay sau đó là một giọng nữ truyền vào.
“Ông chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Cậu giật mình ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã chín giờ kém năm phút tối. Trễ như vậy rồi ư?
Rõ ràng là cơm nước đều đã chuẩn bị xong từ sớm, nhưng vì đợi mãi không thấy bọn họ xuống nên mới lên gõ cửa. Nghĩ tới nguyên nhân khiến mình và Dịch Nguyên đến giờ này rồi mà vẫn chưa xuống ăn cơm, Lâm Minh Viễn liền chột dạ ngượng chín mặt.
Người giúp việc đợi một lúc lại gõ cửa thêm ba cái, nói: “Ông chủ, gần chín giờ rồi ạ. Bữa tối đã chuẩn bị xong, mời ông chủ xuống dùng bữa ạ.”
Cậu có tật giật mình, chạy đến trước cửa phòng tắm nói vọng vào: “Dịch Nguyên, hình như chị Từ gọi anh xuống ăn cơm.”
Tiếng nước nhỏ lại, Dịch Nguyên ở bên trong đáp: “Cậu ra mở cửa đi, nói lát nữa xuống.”
Lâm Minh Viễn đi ra mở cửa. Người phụ nữ trắng trẻo đeo mắt kính, vóc dáng tròn trịa đầy đặn đúng là chị Từ.
Vừa nhìn thấy Lâm Minh Viễn vẻ mặt không giấu nổi mệt mỏi mở cửa bước ra, chị Từ hơi giật mình. Thầm nghĩ ông chủ nhà mình cũng quá là cầm thú rồi.
Lâm Minh Viễn mỉm cười: “Chị Từ, Dịch Nguyên nói lát nữa anh ấy xuống.”
Chị Từ gật đầu: “À, vậy chị xuống hâm lại đồ ăn trước.” Đoạn, lại vỗ vỗ nhẹ lên cánh tay cậu, “Lát nữa em ăn nhiều chút.”
Lâm Minh Viễn gật đầu: “À, vâng.”
Đợi Dịch Nguyên tắm xong, cậu mới cùng hắn ra ngoài. Lúc đi vào thang máy, Lâm Minh Viễn không nhịn được nhìn xuống mông Dịch Nguyên. Thấy hắn đi đứng bình thường, thần thanh khí sảng không có vẻ gì là đau đớn hết. Trong lòng hơi băn khoăn, chẳng biết hắn còn đau không nhưng không dám hỏi, sợ hắn nổi giận.
Dường như Dịch Nguyên nhận ra, hắn liếc cậu một cái, cảnh cáo: “Tôi đánh cậu thật đấy.”
Lâm Minh Viễn xấu hổ, vội dời tầm mắt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa thang máy trước mặt.
Mặc dù vậy, trong bữa ăn cậu để ý thấy Dịch Nguyên luôn ngồi hơi nghiêng qua một bên. Có lẽ là hắn đau đến ngồi cũng không được thoải mái lắm.
Cũng may là bữa tối nấu món cháo trứng bắc thảo thịt bằm, món này ăn dễ tiêu hơn, tốt cho Dịch Nguyên. Trước giờ Lâm Minh Viễn chỉ từng ăn qua cháo trứng muối, cháo thịt bằm, còn cháo trứng bắc thảo này khá mới mẻ đối với cậu.
Bất ngờ là hương vị vô cùng thơm ngon, lần đầu tiên Lâm Minh Viễn ăn trứng bắc thảo, cảm thấy khá ngon. Còn nhớ lúc đi làm thêm, con gái của bà chủ thỉnh thoảng dắt bạn bè đến quán chơi. Có lần mọi người bàn về đồ ăn, thích nhất hay ghét nhất món nào. Con bé bảo ghét nhất trứng bắc thảo, đen thùi lùi, vị lờ lợ kỳ cục lại thêm cái mùi nồng giống mùi thuốc bắc. Có người khác lại bảo nó giống mùi trà.
Lâm Minh Viễn cảm thấy trứng bắc thảo giống như sầu riêng vậy. Ăn được thì thấy thơm ngon, ăn không được đến mùi cũng không ngửi nổi.
Có vẻ như Dịch Nguyên rất thích món này. Cậu ăn cháo thịt, không ăn trứng nữa. Thỉnh thoảng lại múc trứng bắc thảo của mình cho vào trong tô của hắn. Đến khi trứng trong tô cậu hết thì thôi.
Dịch Nguyên vừa ăn vừa cầm điện thoại, chăm chú xem tình hình cổ phiếu. Chốc chốc rời mắt khỏi màn hình điện thoại để ăn, lại phát hiện trứng vẫn còn đầy trong tô. Cảm thấy hôm nay giúp việc nấu cháo cho nhiều trứng hơn mọi khi, khiến hắn khá hài lòng.
Ăn uống xong, hai người ra ngoài đi dạo. Dịch Nguyên mặc áo cổ lọ và quần tây đen, đeo thắt lưng đen khóa vàng kiểu cổ điển, chân đi giày da cổ cao. Bên ngoài mặc một chiếc áo khoác măng tô đen dài đến đầu gối. Hai món trong số đó Lâm Minh Viễn nhận ra là của Alexander Mcqueen và Saint Laurent.
Từ trên xuống dưới toàn một màu đen, đến cả tóc cũng đen mun. Trái ngược hoàn toàn với làn da trắng bật tông của hắn. Chẳng biết có phải là do sợi dây nịt khóa vàng kia không, mà bộ quần áo Dịch Nguyên mặc vừa mang nét hiện đại vừa có chút gì đó cổ điển.
Dáng người hắn cao ngất, khung xương hoàn hảo nên mặc cái gì cũng đẹp, đặc biệt là lúc mặc mấy kiểu áo khoác măng tô dáng dài này.
Hai người một người đi trước một người đi sau, chậm rãi tản bộ trong sân. Bây giờ xung quanh đã sáng đèn, sắc vàng dịu nhẹ ấm áp bao phủ khắp căn biệt thự. Có thể nhìn thấy biển bên ngoài, phía xa xa là dãy biệt thự nằm trong khu nghỉ dưỡng lấp lánh ánh đèn vàng.
Gió biển lạnh lẽo ban đêm thổi vù vù, hoa lá cỏ cây xanh mướt trong vườn ngả nghiêng nhảy múa theo. Mùi mằn mặn của biển như thấm vào da thịt. Bầu không khí trong lành có chút se lạnh này dễ chịu đến mức khiến người ta quên đi mọi muộn phiền.
Hôm nay Dịch Nguyên không vuốt hết tóc lên như mọi khi, mà thả mái bảy ba, một bên mái hất qua, vén một bên tóc mái còn lại ra sau tai giống cậu lúc sáng. Trông ít đi vài phần khí thế trang nghiêm của tổng giám đốc, nhưng lại tăng nhiều hơn vài phần lạnh lùng hư hỏng và chút gì đó bí ẩn khó diễn tả thành lời.
Dịch Nguyên lấy ra một điếu thuốc cho vào miệng ngậm, rồi bật hộp quẹt châm thuốc. Bàn tay trắng trẻo, khớp xương và những đường gân gồ lên rõ ràng, đang chụm vào che gió cho bật lửa để châm thuốc. Hệt như một tác phẩm nghệ thuật có linh hồn vậy.
Đốm lửa đỏ từ điếu thuốc sáng rực lên, phản chiếu ở trong ánh mắt mê man của Lâm Minh Viễn.
Hắn rít một hơi, rồi nhả ra làn khói trắng mềm mại mỏng mịn. Rất nhanh đã bị gió lạnh thổi tan đi. Thế nhưng lại len lỏi chui vào đâu đó trong trái tim đang đập lỗi nhịp của cậu.
Lần đầu tiên thấy Dịch Nguyên hút thuốc, Lâm Minh Viễn mới nhận ra rằng, khi đàn ông hút thuốc cũng có thể gợi cảm và đẹp trai đến thế.
Dịch Nguyên đá một hòn sỏi nhỏ văng vào trong bụi cây, mắt nhìn ra biển, biếng nhác nói: “Bình thường mấy giờ cậu mới ngủ?”
Trước đây tùy vào ca làm mà cậu ngủ sớm hay muộn. Ca đêm thì tranh thủ giờ nghỉ ban ngày để ngủ bù, ca ngày về sớm thì được ngủ sớm, về muộn ngủ muộn. Dường như không có giờ giấc cố định nào cả, chỉ sợ bị mất ngủ ảnh hưởng tới công việc thôi.
Cậu trả lời chung chung: “Tầm mười giờ hoặc mười một giờ gì đó.”
Dịch Nguyên nhả một làn khói, hơi cúi đầu nhíu mày vuốt lại mái tóc bị gió thổi hơi rối, nói: “Vậy tối nay thức khuya chút đi, mười hai giờ bên khu nghỉ dưỡng bắn pháo hoa, đứng bên đây cũng có thể nhìn thấy.”
Lâm Minh Viễn hơi ngẩn người nhìn động tác vuốt tóc tùy ý của hắn. Đến luồn tay vuốt tóc lên đúng mỗi một cái thôi mà cũng ngầu như vậy!
Dịch Nguyên không hề hay biết tâm tư của Lâm Minh Viễn. Không thấy cậu trả lời, bèn nghiêng đầu nhìn cậu: “Muốn xem pháo hoa không?”
Lâm Minh Viễn lúc này chợt bừng tỉnh, hơi bối rối hắng giọng một cái, gật gật đầu: “Muốn.”
Cậu nhìn dãy biệt thự tầng tầng lớp lớp xa tít bên kia. Trên đỉnh núi là pho tượng thần biển Poseidon cầm đinh ba cùng đàn cá heo nhào lộn dưới chân tượng. Chiều cao ước chừng khoảng bảy mươi mét. Nếp vải và mái tóc mềm mại bay bổng trên pho tượng được tạc vô cùng sống động, cảm giác giống như nó thật sự bị gió thổi bay bay vậy. Cách đó một dãy núi phía dưới là dòng chữ Poseidon Villas & Resort, to đến mức đứng ở bên đây cũng đọc được.
“Hôm nay không có lễ gì mà cũng bắn pháo hoa sao?”
Dịch Nguyên cười cười: “Thích bắn thì bắn thôi. Tuần nào cũng bắn, hù chết cậu.”
Lâm Minh Viễn tặc lưỡi: “Chậc.”
Dịch Nguyên chợt nhớ ra gì đó, nói: “À phải rồi, chúng ta sẽ ở đây hai tuần.”
Lâm Minh Viễn ngạc nhiên: “Hai tuần?” Cậu lại nói, “Công ty của anh cho nghỉ phép lâu vậy sao?”
Dịch Nguyên: “Đương nhiên là không rồi.”
Cậu khó hiểu: “Vậy sao anh…”
Hắn nhìn cậu như nhìn người ngoài hành tinh: “Tôi có phải nhân viên đâu.”
À cậu quên mất, hắn là sếp. Hơn nữa, còn là con trai của Chủ tịch công ty.
Có lẽ cậu phải chuẩn bị thêm vài lời nói dối, rồi gọi báo cho bà nội và Lâm An biết mình sẽ vắng nhà tầm hai tuần.
Dịch Nguyên hỏi: “Cậu biết lặn không?”
Lâm Minh Viễn lắc đầu: “Không biết.”
Dịch Nguyên nói: “Lặn dễ mà, nín thở là được.”
Dường như Dịch Nguyên rất lười giảng giải quá trình lặn này, nói mà như không nói. Nói xong, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười. Cong khóe môi cúi đầu vừa cắn điếu thuốc vừa cười.
Lâm Minh Viễn cũng mắc cười, nhưng chỉ cong cong khóe môi nhịn xuống. Nhướng mày: “Rồi ba ngày sau nổi lên à?”
Dịch Nguyên nhịn không được, phun luôn điếu thuốc ra ngoài, ngửa mặt lên trời cười như điên.
“Há há há há há há!!!”
Dịch Nguyên có đôi mắt hoa đào, khi cười rộ lên, đôi mắt sắc bén ấy cong cong sáng ngời. Bên trong như có nước, trông càng phong lưu đa tình. Người có mắt hoa đào đáng sợ ở chỗ, lúc họ nhìn ai trông cũng đều rất thâm tình. Khi cười lên lại càng giống như đang mắt đi mày lại với đối phương vậy.
Không biết hôm nay là lần thứ mấy Lâm Minh Viễn ngẩn người rồi. Cậu giống như bị trúng tà, không sao dời mắt ra khỏi Dịch Nguyên được. Cứ cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Lâm Minh Viễn không tự chủ được mà liên tục trộm nhìn hắn qua khóe mắt. Mỗi lần hắn vô tình quay sang nhìn cậu, cậu liền chột dạ mà hoảng hốt trong lòng, lập tức né tránh ánh mắt hắn. Vội vàng liếc sang hướng khác như thể sợ bị hắn phát hiện ra vậy.
Dịch Nguyên giẫm giày da sáng bóng đắt tiền lên điếu thuốc ban nãy bị hắn cười làm rơi xuống đất. Đến khi nó tắt lửa hẳn rồi mới ngừng lại.
Hắn nghiêng đầu qua một bên, đút hai tay vào trong túi quần. Động tác biếng nhác mà tùy ý, mang theo vẻ cao ngạo bất cần: “Aiiii, thế thì chán quá. Biển này có cá đuối với cá mập đáng yêu lắm. Nhìn chung không thua gì ở Maldives đâu. Cậu mà biết lặn tôi dẫn cậu đi lặn với chúng nó, còn có thể ngắm san hô ở bên kia nữa, vuiiiiiii cực luôn!”
Nghe hắn bảo thế, Lâm Minh Viễn tròn mắt không thể tin được.
Đáng yêu á?
Đáng yêu chỗ nào?
Dịch Nguyên suy nghĩ chốc lát, lại nói: “Không thì ngày mai lên du thuyền chơi, tôi đưa cậu đi ngắm cảnh. Lũ cá đuối hay bơi vào gần bờ để xin ăn du khách lắm, cho chúng nó ăn cũng vui.”
Lâm Minh Viễn nghe tới du thuyền, cá đuối với cá mập mà vừa sợ vừa tò mò. Dường như sức hút của sinh vật biển lớn hơn, nên cậu chỉ tập trung sự chú ý vào lũ cá.
Cậu muốn ngắm cá, không biết nhìn tận mắt nó to cỡ nào. Hơn nữa không giống như thủy cung cậu từng thấy trong TV khi còn nhỏ, cá và người được ngăn cách bởi một lớp kính.
Cậu tò mò bám theo hỏi hắn: “Gần như vậy anh không sợ nó cắn hả?”
Không phải “ăn thịt” mà cậu dùng từ “cắn”. Dịch Nguyên cảm thấy Lâm Minh Viễn hỏi câu này có chút đáng yêu. Cứ như trẻ nhỏ vô tri sắp được bố mẹ dẫn đi thủy cung chơi vậy.
Hắn nói: “Nó hiền lắm, không có cắn đâu.”
Gió biển mát mẻ khiến cho tinh thần người ta sảng khoái thật. Nhưng chỉ mặc mỗi chiếc áo thun mỏng manh đứng ngoài này lâu như vậy, là ai thì cũng chịu không nổi. Lâm Minh Viễn cảm thấy hơi lạnh, bàn tay cũng sắp đông đá luôn rồi. Cậu lặng lẽ rùng mình một cái.
Lúc này, trên vai chợt trĩu xuống. Một chiếc áo khoác dáng dài màu đen nhẹ nhàng phủ lên vai Lâm Minh Viễn. Ngăn cách cậu khỏi gió đêm lạnh lẽo từ biển thổi vào.
Là Dịch Nguyên cởi áo khoác của hắn khoác lên cho cậu.
Chiếc áo còn vương lại hơi ấm, mùi nước hoa sang trọng quen thuộc thoang thoảng quanh mũi. Không hiểu sao, cậu còn ngửi được mùi hương dễ chịu của Dịch Nguyên, mùi mà chỉ riêng hắn mới có.
Mặc dù Lâm Minh Viễn không nói hay tỏ ra là mình lạnh. Vậy mà hắn cũng nhận ra.
Cậu nắm vạt áo khoác của hắn, ngón tay chạm vào vải vóc phẳng phiu ấm áp, trái tim không thể tự chủ mà đập rộn ràng.
Dịch Nguyên chà xát hai lòng bàn tay của mình, rồi nắm lấy tay cậu, hơi giật mình: “Tay cậu vừa ướp nước đá à?”
Bàn tay lạnh ngắt được một bàn tay ấm nóng khác bao bọc lấy, thoắt cái liền dễ chịu. Lâm Minh Viễn không kiềm lòng được mà cong năm đầu ngón tay, đan lấy năm ngón tay thon dài của Dịch Nguyên.
Hai lòng bàn tay đan chặt vào nhau, Dịch Nguyên im lặng nhìn cậu. Lâm Minh Viễn cũng ngẩng mặt lên nhìn hắn. Hai người đứng yên lẳng lặng nhìn vào mắt đối phương.
Có cái gì đó lặng lẽ chớm nở trong bóng tối.
Dịch Nguyên hơi siết lấy bàn tay Lâm Minh Viễn. Tầm nhìn từ từ chuyển dần xuống môi cậu. Hắn hơi nghiêng đầu, chầm chậm nhắm mi mắt lại, rồi cúi xuống hôn lên.
Nụ hôn tự nhiên tìm đến mà không hề báo trước. Thế nhưng nó lại mang đến cảm giác đương nhiên phải vậy. Mà chính bản thân hai người họ cũng chẳng nhận ra.
Sóng vỗ rì rào biến thành hơi thở của Dịch Nguyên. Mùi mằn mặn của biển cả biến thành vị thuốc lá nhàn nhạt của hắn. Gió lạnh đầu mùa biến thành hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy cậu.
Dịch Nguyên hai tay ôm lấy sườn mặt Lâm Minh Viễn nâng lên, nhịp nhàng ngậm mút. Môi lưỡi ướt át giao nhau, liên tục thay đổi góc độ hôn. Cậu nhắm nghiền mắt, vòng hai tay ôm lấy tấm lưng hơi căng chặt của hắn, dịu dàng thành khẩn hôn đáp lại.
Sau này mỗi lần nhớ tới, Lâm Minh Viễn vẫn thấy bản thân thật nực cười. Nụ hôn cậu trao cho hắn khi ấy là thật lòng. Còn hắn chỉ thông qua cậu để trao nụ hôn cho người khác.
Hắn gửi trao một cách thành kính, ngọt ngào tha thiết lay chuyển đất trời. Ngay cả cậu cũng bị sự si tình của hắn làm cảm động đến rơi nước mắt.
Hai người quay trở lại chỗ ghế sô pha ở trước cửa, bộ sô pha này đặt ngay hồ bơi vô cực nhìn ra biển. Bấy giờ mới luyến tiếc buông tay ra.
Lâm Minh Viễn thấy trên ghế có để sẵn tấm chăn được gấp gọn. Mặc dù luyến tiếc hơi ấm trên áo hắn, nhưng vì lo hắn bị lạnh bèn trả áo rồi lấy chăn đắp lên đùi cả hai. Rồi lại lấy cái gối nhỏ bên cạnh để ôm.
Dịch Nguyên ngồi xuống nhận lấy áo khoác mặc vào. Hắn thoải mái bắt chéo chân ngả lưng dựa vào sô pha, vòng tay qua đầu Lâm Minh Viễn ôm vai cậu.
Hai người ngồi dựa sát vào nhau. Dưới đùi còn đắp chung một cái chăn ấm áp. Thoải mái đến mức mắt cậu lim dim, ôm cái gối nhỏ gục đầu lên vai Dịch Nguyên ngủ quên lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu, Lâm Minh Viễn bị sặc đến tỉnh lại.
“Khụ khụ khụ…”
Dịch Nguyên nhả khói, cúi đầu hỏi: “Sao thế?”
Vừa dứt lời, hắn khựng lại chốc lát, rồi như nhận ra gì đó, ánh mắt sáng lên: “Cậu không chịu được mùi thuốc lá à?”
Lâm Minh Viễn ngồi thẳng lưng lại, gật đầu: “Ừm.”
Ban nãy ở ngoài sân gió lớn hơn trong này, hắn vừa nhả khói thì bị gió lớn thổi tan hết rồi. Hơn nữa lúc đó cậu đứng chếch một bên nên không cảm thấy gì. Bây giờ ngồi ngay sát bên cạnh liền hưởng trọn hết khói thuốc.
Dịch Nguyên dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
Lâm Minh Viễn cũng giống Hoa Phong Nhã của hắn, không chịu được mùi thuốc lá.
Hắn nhìn Lâm Minh Viễn không chớp mắt: “Cậu không chịu được sao không nói?”
Lâm Minh Viễn nói: “Không sao, khụ...”
Dịch Nguyên đặt tay lên sau gáy Lâm Minh Viễn, ngón tay khẽ bóp bóp mân mê gáy cậu, cười cười: “Cậu nói một câu xem, biết đâu tôi bỏ thuốc.”
Lâm Minh Viễn im lặng chốc lát, hơi đỏ mặt: “Anh hút thuốc trông đẹp trai lắm…”
Dịch Nguyên gật đầu đồng tình. Hắn nhìn vành tai phớt hồng của cậu. Nhịn không được chuyển sang dùng đầu ngón tay nắm lấy rồi nắn nắn, cười bảo: “Cái này tôi biết.”
Lâm Minh Viễn hơi nhột nhưng rất nhanh bị câu nói tràn đầy tự tin của hắn làm tuột hết cảm xúc. Cậu buồn cười tặc lưỡi: “Chậc.”
Cậu lại nói: “Có điều, hút thuốc nhiều hại sức khỏe, không hút vẫn tốt hơn.”
Dịch Nguyên: “Được, không hút nữa.”
Lâm Minh Viễn ngẩn người nhìn hắn.
Cậu cho rằng hắn chỉ nói thế cho vui thôi. Nào ngờ lại thật sự đồng ý. Vẻ mặt hắn lúc trả lời cậu là nghiêm túc, tuyệt đối không phải đang đùa giỡn.
Đúng vào lúc này, vang lên một tiếng “chíu" thật dài. Trên bầu trời tối đen bỗng bừng sáng. Pháo hoa lấp lánh rực rỡ đủ mọi sắc màu đua nhau bung xòe, dệt thành một thước vải hoa lộng lẫy khổng lồ in bóng xuống mặt biển.
Hai người đang đối mặt nhìn nhau bị tiếng pháo hoa làm giật mình, quay đầu ngước mặt nhìn lên.
Lần đầu tiên Lâm Minh Viễn được nhìn thấy pháo hoa to rõ và gần như vậy. Đẹp đến nỗi khiến cho người ta chẳng thể nào rời mắt.
Dịch Nguyên nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau. Lâm Minh Viễn không nói gì, mà siết chặt lấy bàn tay ấy.