Chẳng biết là ai bắt đầu trước. Thế nhưng khi Lâm Minh Viễn nhận ra, thì cả người đã trần trụi không một mảnh vải. Bị Dịch Nguyên đè ở dưới thân, vùi đầu ngậm lấy dục vọng đang dựng thẳng của cậu.
Lâm Minh Viễn đẩy đầu hắn ra, cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ, nhỏ giọng nói: “Dịch... ha... Dịch Nguyên. Anh, anh muốn làm ở đây... sao?”
Dịch Nguyên nhả thứ thô to kia ra, ngước mặt lên, bảo: “Đừng lo, tôi đã dặn kĩ rồi. Không có ai đến khu này đâu.”
Dứt lời, Dịch Nguyên tiếp tục vùi đầu liếm mút. Hắn vừa dùng tay tuốt vừa dùng miệng bao bọc lấy thứ đó mà phun ra nuốt vào. Chốc chốc lại hút mạnh một cái, chốc chốc lại nuốt sâu đến tận cuống họng. Chiếc lưỡi linh hoạt trơn trượt cũng phối hợp đảo quanh như con rắn. Liên tục kích thích phía dưới đầu khấc. Tấn công dồn dập, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm. Sự nhiệt tình bất thường này, làm Lâm Minh Viễn nhanh chóng đạt đến cao trào.
Dịch Nguyên thích cậu nuốt của hắn, nhưng hắn lại không thích nuốt thứ đó. Dù sao không phải ai cũng chịu được thứ nhớp nháp có mùi tanh này. Lại còn đi ra từ đường tiểu tiện. Cho cậu nghịch ngợm bắn lên mặt đã là giới hạn của hắn rồi. Nếu không mau rút ra thì sẽ bắn trong miệng hắn mất.
Lâm Minh Viễn gấp đến mức không dám mở miệng nói câu nào. Bởi vì một khi nói chuyện thì sẽ bắn. Cậu chỉ có thể dùng sức đẩy đẩy trán Dịch Nguyên, cố gắng ra hiệu cho hắn.
Thế nhưng Dịch Nguyên lại cứ như con cá mút đá, mút chặt hạ thân cậu không buông. Cậu cuống quýt, vỗ vỗ vào vai hắn. Vỗ đến lần thứ ba thì nhịn không nổi nữa, cuối cùng ra luôn trong miệng hắn.
Mặc dù đã có chuẩn bị trước nhưng Dịch Nguyên vẫn bị sặc, ho khan vài tiếng: “Khụ khụ khụ...”
Lâm Minh Viễn hoảng hồn, vội nâng mặt Dịch Nguyên lên, lau tinh dịch trắng đục dính trên mép hắn: “Xin lỗi, tôi... tôi không cố ý, anh có sao không?” Đoạn, cậu với tay lấy chiếc áo sơ mi của mình, kê ngay dưới miệng hắn, nói, “Nhổ ra, nhổ ra đi.”
Dịch Nguyên ném chiếc áo kia sang chỗ khác, chép chép miệng như thể vừa nếm thử món mới nào đó, rồi bảo: “Cũng không ghê như tôi tưởng. Vị của tôi có giống như vậy không nhỉ.”
Lâm Minh Viễn thoáng ngẩn người.
Từ lúc mới gặp nhau cho đến hiện tại. Cậu chưa từng nghĩ đến, một ngày nào đó Dịch Nguyên kiêu ngạo sẽ nuốt thứ dơ bẩn này của mình. Thậm chí, trước khi hắn làm vậy. Lâm Minh Viễn cũng chưa từng nghĩ tới, cậu vậy mà lại có sở thích nhìn người ta nuốt tinh.
Thú thật thì, thỉnh thoảng trong đầu Lâm Minh Viễn có lóe lên mộng tưởng bắn vào trong miệng Dịch Nguyên. Khiến cho cái miệng xinh đẹp hay chòng ghẹo ấy, chứa đầy tinh dịch của của cậu.
Thế nhưng, quả thật cậu chưa hề nghĩ xa đến mức muốn hắn nuốt luôn thứ đó.
Người mình thích nhất liếm cho mình. Lại nuốt thứ đó của mình. Cảm giác này rất quái lạ. Lâm Minh Viễn không biết phải diễn tả thế nào. Nhưng cậu biết có một thứ còn mãnh liệt hơn thế, đang xao động trong lòng mình. Đó chính là...
Hạnh phúc.
Lâm Minh Viễn nắm cằm Dịch Nguyên, khàn khàn hỏi: “Vị của tôi thế nào?”
Dịch Nguyên cong khóe môi trêu: “Muốn biết thì nếm thử đ...”
Chưa kịp nói hết câu, Lâm Minh Viễn đã cúi xuống ngậm lấy môi hắn.
Dịch Nguyên có chút không đỡ được. Hắn chỉ muốn trêu cậu như mọi khi. Ai ngờ nói chơi thôi mà cậu làm thật. Còn làm hăng tới mức đè hắn xuống mà mút lưỡi.
Vốn định chạy đi súc miệng. Thế nhưng lại bị Lâm Minh Viễn hôn cho choáng váng. Dịch Nguyên không quan tâm gì nữa, vứt hết chuyện vệ sinh sạch sẽ ra sau đầu. Nhiệt tình hôn đáp lại.
Thật kì lạ.
Trước đây tôi vẫn luôn đinh ninh rằng, cậu không phải gu của tôi. Chỉ tính mỗi ngoại hình thôi cũng không đạt tiêu chuẩn thấp nhất mà tôi đặt ra. Vậy mà hiện tại...
Dịch Nguyên trở mình, đặt Lâm Minh Viễn dưới thân.
Tôi luôn không ngừng khao khát cậu.
Hắn há miệng cắn mạnh vào cổ Lâm Minh Viễn, khiến cậu khẽ nhíu mày kêu lên một tiếng.
“Ưm!”
Định mệnh rốt cuộc là gì?
Liệu có phải giống như tôi và cậu. Giữa ranh giới của phồn hoa và đáy xã hội. Vô tình va phải nhau?
Nếu đây là thế giới song song. Bởi vì xảy ra sự cố nào đó, khiến không gian và thời gian bị bóp méo. Cho nên chúng ta mới tình cờ gặp gỡ nhau. Tôi tự hỏi...
Khi sự cố kia được sửa chữa xong. Không gian và thời gian quay trở về vị trí cũ. Hai thế giới không còn giao nhau nữa. Tất cả đều quay lại trạng thái ban đầu. Liệu khi ấy, chúng ta sẽ thế nào.
Ký ức của chúng ta về đối phương sẽ bị xóa đi chăng?
Cậu... vẫn sẽ nhớ đến tôi chứ?
Hay chỉ có mỗi mình tôi nhớ về cậu?
Dịch Nguyên suồng sã mơn trớn thắt lưng Lâm Minh Viễn. Xoa nắn cánh mông cong cớn săn chắc kia. Mặc cho Lâm Minh Viễn kêu đau. Hắn dồn hết những hoang mang cùng rối rắm trong lòng, mà gặm cắn ngực cậu đến bật máu.
Lâm Minh Viễn.
Tôi muốn để lại từng hơi thở của mình trên thân thể cậu. In hằn dấu vết của mình lên cuộc đời cậu. Khắc sâu tên mình vào linh hồn cậu.
Tôi muốn cậu dù có chết cũng chẳng thể quên được tôi.
Ngón tay Lâm Minh Viễn nôn nóng tìm đến khe mông của Dịch Nguyên, muốn nới rộng nó như mọi khi. Thế nhưng, cổ tay đột nhiên bị hắn túm chặt. Chặn ngang động tác tiếp theo của cậu. Tiếp đó, hắn bẻ quặt cánh tay cậu ra sau lưng, lật úp cậu xuống giường.
Lâm Minh Viễn còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Thì Dịch Nguyên chợt ghé môi vào tai cậu, khàn khàn nói.
“Tôi muốn vào.”
Cả người Lâm Minh Viễn cứng đờ.
Dịch Nguyên... muốn vào?
Ý của hắn là...
Muốn đâm cậu?
Hay muốn cậu đâm hắn?
Lâm Minh Viễn nhất thời không thể tin vào tai mình. Đầu óc cậu từ trống rỗng, nhanh chóng chuyển sang hỗn loạn.
Cậu biết, Dịch Nguyên thích mẫu người nhỏ nhắn mảnh mai. Hoa Phong Nhã là ngoại lệ.
Đương nhiên, trừ anh ta ra. Người cao lớn như cậu vĩnh viễn không phải gu của hắn. Dù sao thì đối với đại đa số người, xét về mặt thị giác, lúc lên giường đè người nhỏ con hơn mình. Vẫn kích thích hơn nhiều so với đè một người to con.
Lâm Minh Viễn còn nhớ, trước đây từng có lần cậu vì muốn giữ Dịch Nguyên lại mà lấy hết dũng khí đề nghị hắn làm cậu. Thế nhưng, ánh mắt cùng thái độ lảng tránh của hắn. Giống như đang trắng trợn nói cho cậu biết, rằng cậu vừa thô kệch vừa xấu xí. Chẳng có một chút sức hấp dẫn nào để khơi dậy ham muốn của hắn. Ngược lại còn dọa hắn chạy mất.
Lần này, Dịch Nguyên chủ động. Phải chăng hắn đã thực sự thích cậu đến mức... muốn đè cậu?
Bỗng dưng, một ý nghĩ đáng xấu hổ chợt lóe lên trong đầu Lâm Minh Viễn.
Nếu để cho Dịch Nguyên đè thì hắn sẽ càng thích cậu nhiều hơn đúng không?
Dùng thể xác để giữ chân người yêu. Lâm Minh Viễn biết loại ý nghĩ này rất hèn mọn. Nhưng cậu không thể ngăn nó điên cuồng xâm chiếm tâm trí mình. Miễn là Dịch Nguyên vui, miễn là khiến cho hắn thích cậu, vĩnh viễn không thể rời bỏ cậu. Thì dù bất kể giá nào cậu cũng tình nguyện đánh đổi.
Lâm Minh Viễn thả lỏng cơ thể, chôn mặt xuống nệm, ngượng ngùng gật đầu: “Ừm.”
Đáp lời cậu là cơn mưa nụ hôn rải đầy trên lưng.
Dịch Nguyên kê gối dưới bụng Lâm Minh Viễn, khiến cho mông cậu vểnh cao lên. Rồi bắt đầu lấy bôi trơn chuẩn bị nới rộng chỗ đó.
Hiện tại không giống với việc kẹp cho Dịch Nguyên như mọi khi, mà là làm hẳn hoi rồi. Lâm Minh Viễn hơi xấu hổ và căng thẳng. Hệt như lần đầu tiên làm chuyện ấy vậy.
Cơ mà, làm đằng sau thì đúng là lần đầu tiên thật.
Cảm nhận đầu ngón tay của Dịch Nguyên mang theo thứ chất lỏng lành lạnh chạm vào. Lâm Minh Viễn không nhịn được mà rùng mình một cái. Đột nhiên có chút hoài niệm về cơn đau trước đây, khi Dịch Nguyên đâm ngón tay thon dài xinh đẹp vào mông cậu. Cơn đau như táo bón kinh niên ấy...
Cmn đã quay trở lại rồi!
“Ư...”
Nghe Lâm Minh Viễn nhỏ giọng kêu lên, Dịch Nguyên bèn dừng động tác, khẽ hỏi: “Đau à?”
Lâm Minh Viễn hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, yếu ớt nói: “Tiếp đi.”
Dịch Nguyên hôn lên môi cậu, dịu dàng dỗ dành: “Cố chịu thêm chút nữa, rất nhanh sẽ thoải mái thôi.”
Dừng lại đi!
Đừng có dỗ tôi bằng giọng điệu ông chồng già sắp phá zin cô vợ trẻ bé bỏng nữa!
Lâm Minh Viễn xấu hổ cắm mặt vào gối: “Ừm.”
Rõ ràng bàn tay của Dịch Nguyên rất đẹp. Ngón tay thon dài chứ không hề thô kệch. Vậy mà chỉ mới đâm một ngón vào mông thôi đã đau muốn tái mặt.
Nếu buộc phải miêu tả loại cớt mang đến cơn đau như táo bón này, thì chính là cớt khô. Cái loại khô cứng như đá, tặng kèm thêm bề mặt nhám như vỏ cây. Đang trượt tới trượt lui trong mông cậu. Hơn nữa, hãy còn phân vân giữa hai sự lựa chọn là ra đi hay ở lại. Cuối cùng vì thiếu chính kiến, nên bị kẹt ở ngay giữa đường.
Sau hồi lâu cố tự đánh lạc hướng mình bằng những suy nghĩ tào lao. Lâm Minh Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng Dịch Nguyên cũng nhét đủ ba ngón tay xinh xắn. Thoa đều bôi trơn xung quanh vách ruột của cậu.
Cứ ngỡ đâu là đã kết thúc công tác mở rộng đường hầm. Chuẩn bị sẵn sàng cho buổi lễ khánh thành giao thông thuận lợi rồi. Ai ngờ, ba ngón tay xinh xinh kia lại tiếp tục thụt ra thụt vào, ngoáy tới ngoáy lui bên trong. Lâm Minh Viễn đau đến trán nổi gân xanh, hàng họ cũng không lên nổi. Nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không để cho Dịch Nguyên biết rằng mình đang rất đau. Cậu sợ hắn mất hứng không muốn làm nữa.
Bên này, vật giữa hai chân của Dịch Nguyên đã cương đến muốn nổ tung ra. Hắn cố nhịn xuống kích động muốn đâm thẳng vào lỗ nhỏ kia. Dù sao đây là lần đầu của Lâm Minh Viễn. Với tư cách là tấm chiếu cũ, hắn có thể hiểu bây giờ chiếu mới như cậu cũng không dễ chịu gì.
Dịch Nguyên lấy hết kiên nhẫn nửa phần đời còn lại của mình. Vừa an ủi phía trước để Lâm Minh Viễn đỡ đau. Vừa cẩn thận nới rộng cho cậu.
Đợi Lâm Minh Viễn dần quen với sự chèn ép từ ba ngón tay. Dịch Nguyên mới tìm kiếm đến nơi quan trọng kia. Rất nhanh sau đó, hắn đã chạm vào được điểm nhô lên bên trong. Quả nhiên, chỉ mới chạm vào nơi ấy, cả người Lâm Minh Viễn liền mềm nhũn, nặng nề thở dốc. Vách ruột mềm mại liên tục hút chặt lấy ngón tay của hắn. Dương vật đang bán cương cũng bị kích thích mà phình ra hết cỡ. Còn cực kỳ hưng phấn co giật vài cái.
Cảm giác tê dại lạ lẫm, hệt như dòng điện mãnh liệt chạy dọc sống lưng. Át đi đau đớn như bị xé rách ban đầu. Lâm Minh Viễn vô thức trở tay ra phía sau túm chặt lấy cổ tay Dịch Nguyên. Chẳng biết là muốn hắn dừng lại hay là muốn hắn tiếp tục.
Dịch Nguyên với tâm thế trêu chọc, vui vẻ mô phỏng động tác làm tình, đâm rút ngón tay vào chỗ nhạy cảm kia thêm một lúc nữa. Khiến Lâm Minh Viễn giãy giụa bò về phía trước, muốn né tránh cảm giác kì lạ ở nơi khó nói kia. Thế nhưng lại bị Dịch Nguyên nắm eo kéo về. Hắn áp lồng ngực rắn chắc lên lưng Lâm Minh Viễn, ghé vào tai cậu khàn khàn nói.
“Đừng nhịn, tôi thích nghe cậu rên.”
Cả khuôn mặt Lâm Minh Viễn đều ửng hồng, xấu hổ cắn chặt môi lắc đầu nguầy nguậy: “Không... kì cục lắm.”
Dịch Nguyên ấn ấn vào tuyến tiền liệt, ngậm lấy dái tai cậu, ngả ngớn chòng ghẹo: “Sướng thì rên là chuyện bình thường mà, kì chỗ nào? Chỗ này à?”
Lâm Minh Viễn bất ngờ không kịp đề phòng, bật thốt ra một tiếng rên nức nở: “Aaaaa!” Rồi bắn luôn trên ga giường trắng tinh.
Đợi đến khi ý thức quay trở lại. Chợt nghe tiếng Dịch Nguyên xé bao cao su. Lâm Minh Viễn uể oải quờ quạng tay ra phía sau, giật lấy bao cao su của hắn ném đi, nói.
“Khỏi đeo.”
Dịch Nguyên nhéo nhéo mông cậu: “Lần đầu mà chơi trần là ải chỉa đó.”
Lâm Minh Viễn ụp mặt vào gối rì rầm: “Anh có ẻ chải đâu.”
Dịch Nguyên buồn cười: “Cơ địa của cậu với tôi đâu giống nhau.”
Gương mặt tuấn tú trắng trẻo của Lâm Minh Viễn càng lúc càng đỏ. Chẳng biết cậu nghĩ gì, mà sắc đỏ gợi cảm kia nhanh chóng lan xuống đến tận cổ. Thành công thu hút sự chú ý của Dịch Nguyên đang đè ở phía trên.
Im lặng chốc lát, Lâm Minh Viễn hơi siết chặt ga giường, lí rí nói: “Tôi muốn lần đầu của tôi, có thể cảm nhận... anh.”
Vừa nghe xong câu này, Dịch Nguyên liền ngây người. Vật cứng bên dưới chợt phình to thêm một vòng. Suýt chút nữa là bắn ra.
Hắn kích động cúi xuống, cắn mạnh lên gáy Lâm Minh Viễn. Sau đó gấp gáp thoa bôi trơn cho mình. Rồi tách mông cậu ra, đỡ dương vật đã sưng đến phát đau của mình đâm vào.
Lâm Minh Viễn nhíu mày cắn môi kêu lên một tiếng: “Ưm!”
Cứ ngỡ rằng sẽ rất đau.
Ai ngờ lại đau muốn chết!
Cơn đau như xé toạc thân thể thành hai nửa đột ngột ập tới. Lâm Minh Viễn nghiến răng cắn chặt vỏ gối. Đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Những tưởng đã quen với sự xâm nhập của ba ngón tay xinh xinh kia. Nào ngờ, lần này lại trực tiếp đưa cơn đau táo bón khô lên một tầm cao mới.
Đm đm đm!
Đây là cái gì?
Con hàng này có thật là của nhân loại hay không!
Thứ to tổ chảng như con trăn anaconda này chắc chắn không phải là thứ mà nhân loại có thể sở hữu!
Dịch Nguyên thở ra một hơi thỏa mãn, hắn ngậm lấy dái tai của Lâm Minh Viễn, khàn khàn hỏi: “Sao rồi, có cảm nhận được tôi chưa?”
Có.
Tôi đang cảm nhận anh bằng cả mạng sống đây!
Lâm Minh Viễn im lặng không đáp. Cậu bấu chặt ga giường, nhíu mày cắn răng nhịn xuống. Cố gắng thả lỏng để con trăn anaconda kia chui vào. Cũng là để giảm mức độ thương vong cho chính mình.
Cậu từng thích mê cái ấy của Dịch Nguyên. Vì nó siêu to khổng lồ và trông rất nóng bỏng. Bây giờ ăn thử rồi mới thấy hối hận. Cơn đau như sắp tiễn cậu về đoàn tụ với mười tám đời tổ tông, khiến cậu chợt nhận ra mình đã vô tri biết nhường nào.
Hỡi các tuấn nam mỹ nữ.
Tôi dùng cả tính mạng này để rút ra bài học kinh nghiệm xương máu cho quý vị.
Tham vọng sẽ giết chết chúng ta. “Cầu dừa đủ xài” là được.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu. Cuối cùng con trăn anaconda dũng mãnh đã chui hết vào trong hang. Lẽ ra nên mừng rớt nước mắt. Thế nhưng, chưa kịp nghỉ ngơi kết bạn làm quen thì nó đã bắt đầu chui ra, chui vào, chui ra, rồi lại chui vào...
Lâm Minh Viễn có cảm giác mình sắp bỏ mạng tại trang trại Violet thơ mộng này.
Bạch bạch bạch bạch bạch!
Tiếng giường gỗ rung lắc cọt kẹt. Hòa cùng tiếng da thịt va chạm ướt át và tiếng thở dốc rên rỉ nặng nề vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Đóa hồng nhung đỏ thẫm như máu treo trên cao. Dường như bị cảnh tượng cùng âm thanh dâm đãng kia, làm cho xấu hổ thẹn thùng mà rơi xuống mặt đất.
“Haa... haa... Minh Viễn... Minh... Viễn, cậu chặt quá, haa... haaa... haaa...”
Hiện tại, động lực để Lâm Minh Viễn dồn hết sức mạnh của nội tại mà gồng mình chịu đựng. Chính là tiếng thở dốc vui sướng. Và giọng nói trầm khàn từ tính đầy khêu gợi của Dịch Nguyên khi gọi tên cậu ở phía trên.
Có điều, nếu chỉ đau thôi thì không nói làm gì.
Khác với bàn tay năm ngón kiêu sa của hắn. Con trăn kia vừa to vừa dài. Một lần chui vào là chọc sâu đến tận khoang bụng. Cơ thể phản ứng muốn bài trừ dị vật xâm nhập, mà liên tục “đẩy” nó ra ngoài. Thế nhưng nó lại không ngừng ngoan cố chui vào, điên cuồng húc mạnh vào nơi sâu nhất. Cảm giác buồn nôn vì bị dị vật xâm nhập một cách thô bạo và chất lỏng bôi trơn bị đưa vào bên trong vách ruột. Khiến Lâm Minh Viễn cứ nhờn nhợn, vô cùng khó chịu.
Hay là... chúng mình dừng lại đi?
Chứ cmn đau quá!
Đau đau đau!
Đau chết mất...
Khi Lâm Minh Viễn tưởng rằng giờ Ngọ đã tới, mình sắp không xong. Ngay cả lời trăn trối cũng nghĩ đến rồi. Thì bỗng dưng, nơi đó truyền đến một trận tê dại mất hồn. Cả người Lâm Minh Viễn mềm nhũn. Lỗ nhỏ phía sau liên tục co rút dữ dội. Phía trước cũng nhiệt liệt hưởng ứng mà ngỏng đầu dậy.
Lâm Minh Viễn không kìm được, bật ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào: “A...”
“...”
Ủa?
Lâm Minh Viễn giật mình, vội vàng bụm miệng.
Dịch Nguyên bị tiếng rên ngọt ngào của Lâm Minh Viễn làm bất ngờ. Hắn đứng hình ngừng động tác. Lỗ nhỏ bị nong to ra một vòng kia điên cuồng co thắt hút chặt lấy hắn. Đêm nay, đây là lần thứ hai hắn suýt bị con thỏ này làm xuất tinh sớm.
“Chát!”
“Ư!”
Dịch Nguyên như thể “trút giận” mà đánh lên mông Lâm Minh Viễn một cái. Khiến cho bờ mông cong cớn trắng ngần kia in hằn dấu tay đỏ ửng của mình. Sau đó, vừa điên cuồng lắc hông thúc vào lỗ nhỏ vừa đánh mông cậu.
“Chát! Chát! Chát!”
“A! A! Ưm!”
Cơn đau ngũ mã phanh thây nhanh chóng bị làn sóng khoái cảm mãnh liệt xâm chiếm. Những phát tét mông thô bạo của Dịch Nguyên như châm dầu vào lửa. Khiến Lâm Minh Viễn không khống chế được mà cong mông lên, tạo thành tư thế nghênh đón cực kỳ dâm đãng.
Loại đau đớn xấu hổ vừa bị đánh vừa bị chơi mang theo khoái cảm biến thái vặn vẹo. Đầu óc Lâm Minh Viễn bị con quái vật đầy nhục dục của Dịch Nguyên khuấy đảo đến mơ hồ. Cậu cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ trong cổ họng. Lắc đầu nguầy nguậy như muốn bản thân tỉnh táo lại, nức nở nói.
“Đừng...”
Dịch Nguyên thở dốc hỏi: “Đừng cái gì? Ha... Đừng đánh... hay đừng đâm?” Đoạn, hắn tét vào mông Lâm Minh Viễn một cái.
“Chát!”
Lâm Minh Viễn buột miệng kêu lên: “A!”
Dịch Nguyên nói: “Tôi thấy... ha, cậu dâm lắm nhé... thích bị ngược đãi. Mỗi lần tôi đánh, miệng dưới của cậu... cứ mút chặt lấy... thằng em tôi.”
Lâm Minh Viễn cắn chặt vỏ gối áp chế âm thanh rên rỉ đáng xấu hổ của mình. Lại bị Dịch Nguyên giật lấy gối ném đi. Dương vật nổi đầy gân nóng rực ấy liên tục ma sát trong vách ruột mềm mại chật hẹp. Lần nào cũng đâm trúng tuyến tiền liệt nhạy cảm, không ngừng cọ xát vào nơi đó. Cơn tê dại đê mê phía dưới ngưng tụ thành âm thanh rên rỉ truyền tới cổ họng, điên cuồng muốn thoát ra ngoài.
Mất đi chiếc gối bầu bạn, Lâm Minh Viễn chỉ có thể bấu chặt ga giường. Nghiến răng ngậm miệng, giam cầm tiếng nức nở trong cổ họng. Thế nhưng Dịch Nguyên cứ trêu chọc cậu không thôi. Hắn nắm tóc cậu giật mạnh, ép cậu ngẩng đầu quỳ kiểu chó, khàn khàn nói.
“Đừng nhịn. Rên cho tôi nghe đi. Haa... cậu rên hay lắm. Tôi... thích nghe cậu rên...”
Lâm Minh Viễn xấu hổ, nhíu mày cắn môi lắc lắc đầu. Nước mắt sinh lý chẳng biết là do đau hay do sướng mà chảy xuống. Dịch Nguyên như bị kích thích bởi điều gì đó, hắn giật tóc cậu mạnh hơn. Ép cậu ngửa mặt lên trời.
“Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.” Hắn cúi xuống thổi một hơi vào tai cậu, khe khẽ thì thầm, “Được thôi, vậy thì tôi sẽ chơi cho cậu rên đến tắt tiếng.”
“!!!”
Dứt lời Dịch Nguyên điên cuồng đâm rút. Hắn một tay nắm tóc Lâm Minh Viễn, một tay đánh mông cậu đến đỏ ửng. Mỗi lần thúc đều đẩy vào sâu hết cỡ. Chơi Lâm Minh Viễn đến bắn ra rồi lại cương lên. Ép cho cậu không khống chế được mà rên thành tiếng.
“A a a... ưm... ưm... a... a...”
Dịch Nguyên ấn gáy Lâm Minh Viễn xuống giường. Bẻ quặt một tay cậu ra phía sau. Nhấp mạnh vào lỗ nhỏ mềm mại. Khiến cho nó phát ra âm thanh va chạm ám muội đầy kích thích.
Bạch bạch bạch bạch...
Nơi này của Lâm Minh Viễn quả đúng là lần đầu, vừa nhỏ vừa chặt. Bởi vì rất chặt, hơn nữa lại không đeo bao. Nên lúc đi vào cũng có cảm giác hơn hẳn mức bình thường. Sự ma sát trần trụi mang đến khoái cảm mất hồn. Vách ruột chật hẹp bao bọc lấy dương vật cương cứng thô to. Theo nhịp nhấp nhả của hắn mà co bóp, hút chặt như muốn nuốt chửng lấy hắn.
Dịch Nguyên thở dốc, mơ màng rũ mắt nhìn xuống nơi kết hợp của hai người. Rồi lại chuyển tầm mắt sang Lâm Minh Viễn đang quỳ mọp trên giường. Bị hắn ấn chặt gáy, nghiêng đầu há miệng thở dốc rên rỉ. Mất hết lý trí vểnh cao mông, nghênh đón từng trận đâm thúc như vũ bão của hắn.
Mái tóc mềm mại, vài lọn ướt đẫm bết dính vào thái dương. Làn da trắng mịn bóng ướt mồ hôi. Gò má ửng hồng lan rộng xuống tận cổ. Ánh mắt mê ly ầng ậng nước nhuốm màu tình dục. Đường cong cơ lưng rắn rỏi mà duyên dáng. Độ cong của bờ mông có thể khiến cho bất kì gã đồng tính nào cũng phải dựng thẳng.
Một cực phẩm như thế này, tại sao mãi đến tận bây giờ hắn mới chịu nếm thử chứ!
Dịch Nguyên rút ra, rồi lật Lâm Minh Viễn nằm ngửa. Hắn chui vào giữa, nắm cổ chân cậu lên. Lúc hắn đỡ dương vật định cắm vào. Đột nhiên Lâm Minh Viễn thò tay xuống xe đi lỗ nhỏ ướt đẫm bôi trơn đang khép mở như mời gọi kia, xấu hổ nói.
“Đừng nhìn...”
Ôi cái biểu cảm này...
Thật làm người ta muốn bắt nạt mà!
Dịch Nguyên cười cười: “Nãy giờ tôi nhìn tới nhìn lui hết mấy bận rồi, cậu mắc cỡ cái gì.”
Lâm Minh Viễn cố khép chân lại. Bình thường người giạng chân tiếp nhận luôn là Dịch Nguyên. Hiện tại đổi vị trí, lại còn nằm ngửa bày ra tư thế đáng xấu hổ như thế này, quả thật rất không quen. Vừa tưởng tượng tới cảnh Dịch Nguyên sẽ trông thấy hết những biểu cảm kì quái của mình lúc làm tình. Cậu liền xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Lâm Minh Viễn ngượng ngùng nói: “Dịch Nguyên, hay là... anh tắt nến đi.”
Nghe Lâm Minh Viễn đề nghị như thế. Dịch Nguyên lập tức hiểu cậu đang nghĩ gì. Hắn cố tình đùa dai, không nói lời nào mà tách hai chân cậu ra. Híp mắt cười bảo.
“Không thích đấy!” Rồi đỡ dương vật cắm thẳng vào.
“A...”
Dịch Nguyên rũ mắt, ngắm nhìn biểu cảm vặn vẹo há miệng thở dốc vì bị tình dục chi phối của Lâm Minh Viễn. Nước mắt sinh lý lăn dài trên gò má. Hàng lông mày tuấn tú khẽ nhíu lại. Cả cơ thể không ngừng đung đưa dưới thân hắn theo từng nhịp đẩy.
Dịch Nguyên ôm chặt Lâm Minh Viễn. Hai lồng ngực nóng rực dán sát vào nhau, liên tục cọ xát theo chuyển động của cơ thể. Có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của đối phương. Dịch Nguyên ngậm lấy cánh môi Lâm Minh Viễn. Hôn đến khi môi cậu sưng đỏ, mới luồng đầu lưỡi vào.
Bọn họ mút lấy đầu lưỡi của nhau. Truyền dưỡng khí cho nhau. Cảm nhận đau đớn và khoái cảm mà đối phương mang lại. Hai linh hồn như hòa vào làm một.
“Haa haaa haaa haaa!”
“Dịch Nguyên... a a a, Dịch Nguyên... ưm ưm ưm, chậm... chậm một chút.”
“Tôi... a a a, tôi... ra mất!”
Khi gần đến cao trào, Dịch Nguyên đột nhiên bụm chặt miệng Lâm Minh Viễn. Không cho cậu phát ra tiếng rên rỉ. Thế nhưng phía dưới lại chạy nước rút, điên cuồng vùi dập ép cậu phải rên lớn.
“Ưm ưm ưm!”
Từ đầu tới cuối, Lâm Minh Viễn đều bị Dịch Nguyên trêu tức muốn hộc máu. Lúc không muốn rên thì ép cậu phải rên cho bằng được. Lúc chịu rên cho hắn nghe rồi thì hắn lại cố ý bụm miệng không cho rên.
Kì quái hơn là càng bị Dịch Nguyên bụm chặt miệng. Thì nơi khó nói kia cứ như bị kích thích bởi thứ gì đó mà điên cuồng co thắt. Khoái cảm cũng trở nên mãnh liệt. Nước mắt liên tục trào ra cùng với tiếng nức nở kẹt trong cổ họng như sắp bùng nổ.
...
Cuối cùng, trận chiến khốc liệt cũng kết thúc.
Hai người mồ hôi nhễ nhại, nằm đè lên nhau thở hổn hển hồi lâu. Lâm Minh Viễn không nghĩ tới, chỉ nằm ngửa giạng chân hưởng thụ thôi mà lại mệt như vậy. Cảm giác như cả cơ thể đều bị xe lu cán qua. Đau nhức mệt mỏi đến không nhấc nổi một ngón tay. Suốt quá trình lau rửa lấy thứ kia ra đều là Dịch Nguyên giúp cậu. Hai người tắm táp trong homestay xong cũng lười quay lại nhà chòi. Nằm phịch xuống giường, đắp chăn ôm nhau nghỉ ngơi.
Dịch Nguyên được ăn no. Tâm trạng vui vẻ gác chân lên người Lâm Minh Viễn nghịch tóc cậu. Lâm Minh Viễn dù đang nhắm mắt lim dim. Nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn.
Im lặng hồi lâu, lâu đến mức cậu sắp chìm vào mộng đẹp, chợt nghe hắn nói: “Lâm Minh Viễn.”
“Cậu là của tôi.”
“Nếu cậu để thằng khác làm...” Dịch Nguyên dịu dàng vuốt ve sườn mặt Lâm Minh Viễn, ghé môi vào tai cậu, khe khẽ thì thầm, “Tôi sẽ thiến cậu.”
Lâm Minh Viễn cứng đờ người. Vô thức bụm chặt đũng quần.
Dịch Nguyên cười một hồi, rồi hôn lên mí mắt Lâm Minh Viễn, khẽ nói: “Ngủ đi.”
...
Sáng sớm tinh mơ, Dịch Nguyên thành công bị âm thanh đóng mở cửa nhà vệ sinh đánh thức. Đây đã là lần thứ ba rồi.
Thấy Lâm Minh Viễn mệt mỏi bò lên giường nằm sấp, hắn bèn hỏi: “Sao vậy? Cậu khó chịu ở đâu à?”
Lâm Minh Viễn suy yếu nói: “Tôi...”
Vừa nhả ra chữ đầu tiên, đừng nói là Dịch Nguyên, ngay cả Lâm Minh Viễn cũng sửng sốt.
Cậu đặt bàn tay lên xoa xoa cổ mình. Thử hắng giọng vài cái, thế nhưng đáp lại cậu là cơn đau âm ỉ. Cổ họng khô khốc như ba ngày chưa được uống nước. Sau chữ đầu tiên, cậu hoàn toàn không phát nổi âm thanh nào. Chính thức được trải nghiệm thử cảm giác làm thỏ câm trong 24 tiếng đồng hồ.
“!!!”
Mặc dù nhìn Lâm Minh Viễn đáng thương thế này mà còn mắc cười thì rất thiếu đạo đức. Nhưng Dịch Nguyên lại không nhịn được, phụt một tiếng, ôm bụng cười như điên.
“Há há há há há há!!!”
Hắn cười đến chảy cả nước mắt, đắc ý bảo: “Tôi nói được làm được đúng chứ. Sao hả, thấy chồng cậu uy vũ không?”
Lâm Minh Viễn sầm mặt. Cậu vừa đau họng vừa đau mông. Cả người rệu rã. Bị hắn cười vào mặt ức lắm, nhưng chẳng còn sức mà tức giận. Phải giữ lại chút hơi tàn để còn bò vào nhà vệ sinh.
Bởi vì sáng giờ cậu ải chỉa ba lần rồi!
Mông vốn dĩ bị làm đến sưng đỏ. Lại còn ải chỉa. Mỗi lần đi ngoài đều đau muốn ứa nước mắt. Hơn nữa, cảm giác bị dị vật xâm nhập ở bên trong vẫn chưa tan. Cứ có ảo giác như chỗ đó vẫn còn chưa khép lại vậy.
Càng nhục mặt hơn là, cậu vậy mà bị hắn làm cho rên đến tắt tiếng thật!
Chết mất...
Dịch Nguyên vệ sinh cá nhân xong thì giúp Lâm Minh Viễn thoa thuốc ở đằng sau. Đồng thời cũng phát hiện cậu bị sốt. May là đêm qua sau khi kết thúc, hắn đã nhắn tin dặn Lưu Tinh đặt vé máy bay đến đây. Phòng hờ trường hợp Lâm Minh Viễn bị sốt cao như lần trước.
Dịch Nguyên nâng cánh tay lên xem đồng hồ: “Tầm một tiếng nữa Lưu Tinh sẽ đến khám cho cậu.”
Vừa nghe Dịch Nguyên bảo thế, Lâm Minh Viễn lập tức cuống lên, lắc đầu nguầy nguậy. Cậu rối rít tìm điện thoại, bấm bấm vài dòng văn bản, rồi bật chế độ đọc tự động lên.
“Đừng! Tôi không sao, không cần khám đâu!!!”
Dịch Nguyên biết Lâm Minh Viễn ngại, hắn nhéo nhéo vành tai cậu, nói: “Mông cậu không bị rách, không có khám mông đâu mà lo.”
Nghe Dịch Nguyên bảo thế, Lâm Minh Viễn mới yên tâm buông điện thoại xuống. Cậu túm tay Dịch Nguyên đặt lên đầu mình. Hắn hiểu ý, xoa xoa tóc cậu. Đang định nói gì đó thì nhân viên phục vụ gõ cửa mang bữa sáng vào.
Dịch Nguyên bèn đi ra ngoài. Chốc lát sau hắn quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh Lâm Minh Viễn. Hắn theo thói quen tính giơ tay định vỗ mông cậu. Chợt nhớ ra bây giờ bé mông của Lâm Minh Viễn đang bị trọng thương. Thế là đổi thành gãi gãi đầu cậu, nói.
“Cậu đi được không? Hay là ăn ở trên giường luôn nhé?”
Lâm Minh Viễn lấy điện thoại bấm bấm: “Anh ăn đi, tôi không ăn đâu.”
Dịch Nguyên hơi đau lòng, hôn lên trán cậu, khẽ hỏi: “Khó chịu lắm à?”
Lâm Minh Viễn nằm sấp ôm gối lắc lắc đầu. Cậu bấm bấm điện thoại: “Tôi ổn, vẫn đi lại bình thường, không tới mức đó.”
Dịch Nguyên nói: “Thế sao không chịu ăn sáng?”
Lâm Minh Viễn cặm cụi bấm bấm: “Sợ ăn xong lại ẻ...”
Ghi tới đó, Lâm Minh Viễn đổi ý, vội bấm xóa. Thế nhưng, Dịch Nguyên ngồi bên cạnh đã đọc được hết toàn bộ. Hắn nhịn không được, ngửa đầu cười như điên.
“Há há há há há há há!!!”
Lâm Minh Viễn quê độ túm lấy Dịch Nguyên, đánh bốp bốp bốp lên đùi hắn mấy cái.
Dịch Nguyên cười sặc sụa: “Há há há! Tiểu... khụ khụ, Tiểu Viễn, cậu đáng yêu chết đi được. Há há há há há!”
Lâm Minh Viễn bị Dịch Nguyên chọc quê. Trán cậu lập tức nổi gân xanh. Túm lấy cánh tay hắn, kéo ống tay áo len lên, rồi há miệng cắn xuống.
Dịch Nguyên bất ngờ không kịp đề phòng, bị Lâm Minh Viễn cắn đau đến mức phải quăng hết mặt mũi mà gào lên: “Áaaa!”
Tưởng đâu Lâm Minh Viễn cắn một cái rồi thôi. Ai ngờ cậu cắn càng lúc càng hăng. Gặm chặt lấy cánh tay hắn, mặc cho hắn kêu gào đẩy đầu cậu ra, cậu cũng quyết không nhả. Dịch Nguyên cảm thấy, nếu không giật ra được miếng thịt nào của hắn, thì con thỏ điên này sẽ không chịu từ bỏ.
“Đau đau đau! Nhả ra nhả ra, tôi không trêu cậu nữa! Tôi không trêu cậu nữa là được chứ gì!”
Lúc Lưu Tinh bước vào, thứ đầu tiên anh ta nhìn thấy chính là cảnh tượng hỗn loạn này.
Sau một hồi gõ cửa, điên cuồng phát tín hiệu nhằm lôi kéo sự chú ý của cặp nam nam kia nhưng bất thành. Lưu Tinh bèn hắng giọng thật lớn.
“E hèm!”
Âm thanh lạ đột ngột vang lên. Dịch Nguyên và Lâm Minh Viễn liền đứng hình ngừng động tác. Căn phòng thoáng chốc lặng ngắt như tờ. Lâm Minh Viễn liếc mắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Trông thấy Lưu Tinh đứng trước cửa phòng. Cậu mới ngượng ngùng nhả cánh tay của Dịch Nguyên ra.
Lưu Tinh hơi mất tự nhiên, ho khan một tiếng, rồi đi vào: “Tôi gõ cửa mãi mà các cậu không nghe.”
Dịch Nguyên xoa xoa vết cắn sâu hoắm trên tay mình: “Lưu Tinh, anh đến đúng lúc lắm. Có đem theo thuốc tiêm phòng dại không? Tôi mới bị thỏ cắn, tiêm cho tôi một mũi luôn đi.”
Lâm Minh Viễn đập lên lưng hắn một phát tỏ vẻ kháng nghị.
Lưu Tinh lười để ý đến bọn họ, tập trung làm việc của mình. Sau khi khám cho Lâm Minh Viễn xong, anh ta dặn dò thêm vài điều cần lưu ý. Rồi thu dọn dụng cụ, chuẩn bị về phòng của mình nghỉ ngơi.
Dịch Nguyên đi theo Lưu Tinh ra ngoài, hỏi: “Đại Bửu thế nào rồi?”
Lưu Tinh nói: “Vẫn chưa tỉnh, hôm qua vợ tôi có đến bệnh viện thăm cậu ta. Tình hình có vẻ không khả quan lắm. Tôi định thu xếp công việc xong rồi đi thăm cậu ta.”
Dịch Nguyên khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ ngay cả bệnh viện tốt nhất cũng không thể chữa được sao? Vậy thì ra nước ngoài...”
Lưu Tinh nói: “Dịch Nguyên, vấn đề bây giờ không phải ở chuyên môn nữa. Mà là ý chí của cậu ta.”
Dịch Nguyên đá hòn sỏi: “Ý chí con mẹ gì.”
Lưu Tinh nói: “Dù sao trong mấy đứa nhỏ tuổi, đứa bị cậu đánh nhiều nhất là cậu ta, đứa đi theo cậu lâu nhất cũng là cậu ta. Thời gian này cậu nên đến thăm Đại Bửu thường xuyên đi. Tôi e là...”
Dịch Nguyên dựa lưng vào thân cây, rũ mắt nói: “Đại Bửu sẽ khỏe lại.”
Lưu Tinh im lặng một lát, rồi khẽ nói: “Dịch Nguyên, lăn lộn trong trong giới xã hội đen chính là đang đùa giỡn với tử thần, cậu là người rõ hơn ai hết. Chuyện một hai người hay một hai đám người ngã xuống chỉ là vấn đề thời gian. Tiểu Kiên, Bánh Bao, Cá Nhỏ, Cây Sào... bọn họ cũng vậy. Những chuyện như thế này... tôi nghĩ ít nhiều gì cậu cũng đã quen rồi mới phải.”
Dịch Nguyên trầm mặc không đáp. Hắn buồn bực thò tay vào túi quần lục lọi. Lưu Tinh thấy thế, bèn lấy hộp đựng thuốc lá của mình đưa cho hắn. Dịch Nguyên nhận lấy, định rút ra một điếu thì hắn như chợt nhớ tới gì đó mà đột nhiên khựng lại. Trả hộp thuốc lá cho Lưu Tinh, nói.
“Đợi về thành phố tôi sẽ đến chăm sóc Đại Bửu vài hôm. Nếu Đại Bửu... thật sự không thể qua khỏi. Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho vợ con của cậu ta.”
Lưu Tinh vỗ vỗ vai Dịch Nguyên, đang định nói gì đó thì điện thoại bỗng đổ chuông. Anh ta lấy ra xem, rồi nói: “Con gái tôi gọi.”
Dịch Nguyên cười cười: “Sợ anh dắt theo em nào đi nghỉ dưỡng à? Mới tí tuổi mà biết quản ba nó gớm nhỉ.”
Lưu Tinh liếc hắn đầy khinh bỉ: “Tôi đâu giống cậu. Còn cần phải có người quản.”
“Chậc.”
...
Vốn dĩ định cùng Lâm Minh Viễn cưỡi ngựa lên đồi ngắm hoa cải trắng. Cuối cùng vì bé mông bị trọng thương nên không cưỡi ngựa được. Nhác thấy ra đồi hơi xa, đi xe điện cũng được nhưng hôm qua Lâm Minh Viễn mới hạ sốt. Bây giờ vẫn còn uể oải trong người nên không tiện đi lại nhiều. Thế là Dịch Nguyên quyết định dắt Lâm Minh Viễn đi câu cá.
Bọn họ cùng đến bờ hồ chơi. Dịch Nguyên đưa Lâm Minh Viễn vào khu thuê cần câu. Bảo nhân viên vào trong kho chứa đồ đặc biệt, lấy mấy bộ cần câu riêng của hắn ra. Chọn một cái thích hợp đưa cho cậu.
Lâm Minh Viễn chưa từng đi câu cá, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ. Dịch Nguyên tận tình hướng dẫn cậu tỉ mỉ từng bước. Suốt quá trình, cậu đều hào hứng học theo. Sau khi làm quen với mấy món đồ nghề kia rồi, bọn họ mới bắt đầu hoạt động vui chơi giải trí.
Hai người ngồi trên ghế câu cá bên bờ hồ được gần hai tiếng. Thùng đựng cá đã chứa được kha khá. Phần nhiều là cá của Dịch Nguyên. Nếu đi vào sáng sớm, lên thuyền ra xa thì sẽ câu được nhiều hơn. Nhưng Lâm Minh Viễn bị say sóng, nên chỉ có thể ngồi trên bờ câu cá như này.
Thỉnh thoảng, Dịch Nguyên phát hiện Lâm Minh Viễn hay nghiêng người qua một bên. Chốc chốc lại hơi nhổm mông lên, gần như không thể ngồi yên được. Cứ như trên đệm ghế có rải hạt đậu vậy.
Mặc dù Lâm Minh Viễn nằm la liệt cả ngày hôm qua, nhưng xem ra tới giờ vẫn còn đau.
Dịch Nguyên hơi hối hận. Tuy rằng Lâm Minh Viễn không thuộc dạng nhỏ nhắn mong manh dễ vỡ. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên của cậu. Đáng lẽ hắn nên nhẹ nhàng yêu thương, đánh nhanh rút gọn mới phải. Ngược lại còn chơi mạnh bạo đến tận nửa đêm. Chắc là đã thật sự làm đau cậu nhiều lắm.
Về thành phố thu xếp xong công việc, hắn sẽ tranh thủ đi xem mấy miếng đất. Chọn ra miếng đất đẹp nhất, mời kiến trúc sư giỏi nhất từ Đức về. Thiết kế và xây một căn nhà thật đẹp dành riêng cho cậu.
Đúng vào lúc này, tiếng quẫy nước tung tóe kéo mạch suy nghĩ của Dịch Nguyên quay trở về thực tại.
Sau bao nỗ lực, cuối cùng cá cũng cắn câu. Lâm Minh Viễn gỡ con cá vừa mới câu được ném vào thùng. Cậu rút khăn giấy ướt lau tay. Bức xúc khẽ nói bằng giọng khàn khàn do đau họng.
“Dịch Nguyên, chúng ta câu cùng một chỗ, nhưng tại sao mấy con cá lại chỉ mắc câu của mỗi mình anh thôi thế?”
Dịch Nguyên buồn cười trêu: “Tại vì cá ở đây thuộc team mê trai đẹp. Phải đẹp trai cỡ như tôi thì mới câu được chúng nó.” Hắn đắc ý chỉ chỉ thùng cá đầy ắp của mình, “Tôi đào hoa lắm đó nha.”
Lâm Minh Viễn đập một cái lên lưng hắn: “Anh nói tiếng người đi!”
Dịch Nguyên cười bảo: “Trên ghế cậu rải hạt đậu làm cậu ngồi không yên. Cả người lẫn ghế cứ lắc tới lắc lui thì cá nào mà mắc câu chứ.”
“Hạt đậu á?” Lâm Minh Viễn ngơ ra chốc lát mới hiểu ra ý hắn, cậu đập hắn thêm mấy phát, “Là tại ai hả!”
Dịch Nguyên nín cười nói: “Vặn cái âm lượng của cậu nhỏ xuống chút. Cậu làm cá của tôi chạy mất bây giờ.”
Lâm Minh Viễn ném cần câu, giạng chân ngồi khóa lên đùi Dịch Nguyên bóp cổ hắn lắc lắc, gào lên: “Tôi cứ đuổi hết cá của anh đó! Không cho anh câu! Anh đừng hòng câu được con cá nào!”
Dịch Nguyên bị lắc đến chóng mặt, bất đắc dĩ phải đặt cần câu qua một bên, vịn lấy thắt lưng cậu: “Đừng đừng đừng, cậu đừng nhúc nhích nữa. Tôi cứng bây giờ!”
Nghe tới câu cuối, Lâm Minh Viễn liền sợ hãi thả Dịch Nguyên ra. Đang định đứng lên, nhưng lại bị hắn nắm eo kéo ngồi phịch xuống. Lực hơi mạnh nên vô tình động đến chỗ khó nói kia. Cơn đau điếng người từ dưới mông đột ngột xông thẳng lên đỉnh đầu. Khiến Lâm Minh Viễn không nhịn được mà giật nảy mình. Nhíu mày nghiến răng, hít vào một ngụm khí lạnh.
Dịch Nguyên vội vàng thả lỏng lực tay, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cậu: “Tôi làm cậu đau à? Xin lỗi, tôi hơi mạnh tay. Cậu có sao không?”
Lâm Minh Viễn vịn vai Dịch Nguyên để giữ thăng bằng, lắc đầu ngại ngùng nói: “Tôi không sao.”
Tư thế khóa ngồi, mặt đối mặt nhau thế này làm rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Dịch Nguyên im lặng nhìn hàng lông mi xòe ra như cánh quạt đang rũ xuống của Lâm Minh Viễn.
Gương mặt tuấn tú e thẹn mang theo chút thơ ngây. Dáng vẻ thanh thuần như nam sinh trung học này. Thật sự chưa từng nằm ở trong thực đơn yêu thích của hắn.
Dịch Nguyên thích người sành sỏi, giỏi chuyện giường chiếu. Càng bạo dạn lẳng lơ, càng chịu chơi thì hắn càng thích. Làm tình là để vui vẻ thư giãn. Lên giường mà cứ rụt rè ngại ngùng thì đâu còn gì thú vị.
Thế nhưng, chẳng biết từ khi nào Lâm Minh Viễn đã nhẹ nhàng chậm rãi, ghi thêm món mới vào thực đơn yêu thích của hắn. Vẻ đẹp dịu dàng thanh thuần kia đã chiếm trọn trái tim hắn. Thứ tình cảm trong sáng và chân thành mà hắn từng tận lực né tránh ấy. Hiện tại, niềm khao khát trong hắn bỗng dưng mãnh liệt trỗi dậy. Hắn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa...
Dịch Nguyên khẽ áp lòng bàn tay vào má Lâm Minh Viễn. Cậu vừa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức chạm phải ánh mắt nóng rực của hắn. Lâm Minh Viễn thoáng ngẩn ngơ. Trong giây lát, cậu trộm nghĩ nếu mình là cá, chắc có lẽ cũng sẽ bị gương mặt tuấn mỹ này hớp hồn. Mà bất chấp hậu quả, điên cuồng lao vào lưỡi câu sắc nhọn kia.
Lâm Minh Viễn dịu dàng dùng hai tay nâng gáy hắn lên, rồi nghiêng đầu hôn xuống.
Nụ hôn này chỉ đơn thuần là một nụ hôn nhẹ nhàng. Không mang theo ham muốn tình dục. Bọn họ nhắm nghiền mắt, cảm nhận đôi môi mềm mại và hơi thở nam tính quen thuộc của đối phương. Từng lọn tóc mượt mà luồn qua kẽ hở trên ngón tay, đem tới cảm giác lành lạnh. Những cái vuốt ve âu yếm cách một lớp áo khiến hai người đều vô thức đắm chìm, chẳng muốn dừng lại.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Hôn đến khi môi sưng đỏ, bọn họ mới lưu luyến tách ra.
Lâm Minh Viễn điều chỉnh lại nhịp thở, rồi khe khẽ gọi: “Dịch Nguyên...”
Dịch Nguyên nhẹ nhàng cụng trán mình vào trán cậu, hai chóp mũi cũng khẽ cọ vào nhau: “Hửm?”
Lâm Minh Viễn ôm cổ hắn, nói: “Sau này anh đừng trả lương tài xế cho tôi nữa...”
Dịch Nguyên thở dài, cụng nhẹ vào trán cậu một cái tỏ ý bất mãn: “Lại nữa à?”
Lâm Minh Viễn nhéo nhéo gáy hắn: “Tôi đưa đón bạn trai của tôi đi làm, bạn trai còn phải trả lương cho tôi sao?”
Nghe tới đây Dịch Nguyên mới hiểu ý Lâm Minh Viễn, bất lực gật đầu: “Được rồi.” Ngừng một lát, hắn lại lườm cậu, “Tôi nói trước, cậu làm việc cho công ty thì công ty vẫn phải trả lương cho cậu theo chế độ đàng hoàng. Chuyện nào ra chuyện ấy. Không có vụ đi làm không lương đâu nhé!”
Lâm Minh Viễn rụt cổ, hơi chột dạ nói: “Tôi biết rồi. Còn một chuyện...”
Dịch Nguyên híp mắt: “Gì nữa?”
Lâm Minh Viễn nói: “Từ giờ trở đi, tất cả tiền trong thẻ và tiền lương của tôi đều sẽ đưa hết cho anh.” Cậu đỏ mặt ngọ nguậy, “Tôi... đã mong như thế từ lâu rồi. Anh không được từ chối đâu.”
Dịch Nguyên ngẩn người chốc lát, mới nói: “Tôi cứng rồi.”
“...”
Bao nhiêu cảm xúc đang dâng trào trong lòng Lâm Minh Viễn đều bị câu này của Dịch Nguyên làm tụt hết. Cậu vô thức cúi đầu nhìn xuống đũng quần hắn. Quả nhiên nơi đó thật sự gồ lên, tạo thành một hình thù to lớn đầy nhục dục. Cậu vừa tức vừa buồn cười đánh lên ngực hắn mấy phát.
“Rốt cuộc trong đầu anh chứa cái quỷ gì vậy hả!”
Dịch Nguyên trợn mắt: “Ai bảo cậu nói chuyện mà không chịu ngồi yên. Cứ uốn éo cạ cạ mông vào thằng em tôi làm gì!”
“Anh...”
Lâm Minh Viễn định đánh tiếp thì Dịch Nguyên bỗng túm lấy hai cổ tay cậu. Hai người dừng động tác, im lặng nhìn sâu vào mắt nhau. Hồi lâu sau, Dịch Nguyên khẽ nói.
“Minh Viễn, hay là từ nay chúng ta đổi đi.”
Nghe xong, Lâm Minh Viễn liền biết hắn đang đề cập đến chuyện gì, cậu hỏi: “Vì sao?”
Dịch Nguyên cười bảo: “Tôi cảm thấy cậu hợp làm 0 lắm. Nói đúng hơn là chúng ta vốn dĩ rất hợp về phương diện đó. Chỉ là ban đầu nằm sai vị trí thôi.”
Thế nhưng, lực chú ý của Lâm Minh Viễn lại rơi vào chỗ khác: “Tôi làm chưa tốt ở đâu hở? Anh nói đi tôi sẽ cố gắng cải thiện.”
Nhận ra Lâm Minh Viễn hiểu sai ý mình, Dịch Nguyên vội nói: “Không phải, ý tôi không phải thế. Ý tôi là giỏi chuyện đó cách mấy cũng không bằng hợp chuyện đó. Cơ thể của chúng ta rất hợp nhau. Giống như kiểu cậu vào nhà mà không cần cạy khóa. Chỉ cần tra chìa khóa rồi vào nhà thôi ấy.”
Hắn ôm eo Lâm Minh Viễn kéo cậu dán sát vào người mình: “Cậu không cảm thấy như thế sao?”
Cuối cùng Lâm Minh Viễn cũng hiểu ra, cậu xấu hổ nói: “Không biết.”
Dịch Nguyên cười cười: “Sao lại không biết, cậu còn rên đến tắt tiếng luôn cơ mà.”
Lâm Minh Viễn đỏ mặt, quẫn bách đánh lên ngực hắn một phát: “Anh im đi! Cái đó, cái đó là do...”
Dịch Nguyên nắm lấy bàn tay Lâm Minh Viễn. Chậm rãi đan mười ngón tay vào nhau. Hắn hôn lên môi cậu, khe khẽ thì thầm: “Nhé?”
Giọng nói trầm ấm đầy từ tính cùng ngữ điệu ngọt ngào gợi cảm kia truyền vào tai Lâm Minh Viễn. Khiến cả người cậu đều tê dại. Não bộ lập tức đình chỉ hoạt động. Hệt như uống phải bùa mê thuốc lú. Chẳng thể suy nghĩ được gì.
Lâm Minh Viễn rũ mắt, gật đầu: “Ừm.”
Có lẽ đúng như Dịch Nguyên nói, cơ thể cậu thích hợp làm 0. Cậu không phủ nhận khoái cảm hoang dại mất hồn kia. Nhưng đau đớn giày vò lúc đi vào thật sự làm cậu có hơi ám ảnh. Bản thân cậu thì muốn đè Dịch Nguyên hơn. Cậu muốn đi vào bên trong hắn, đâm thúc xỏ xuyên vào lỗ nhỏ mềm mại của hắn, ngắm nhìn hắn quằn quại rên rỉ dưới thân mình.
Có điều, cơn đau chầu ông bà đó lại nhắc cho cậu nhớ. Rằng, Dịch Nguyên cũng phải chịu đau đớn như vậy. Cậu khao khát muốn đè hắn, chiếm lấy hắn. Nhưng cậu càng khao khát được nhìn thấy hắn vui vẻ thỏa mãn hơn. Nếu phải làm đau Dịch Nguyên, chi bằng cứ để cậu đau đi. Chỉ cần hắn vui, chuyện trên hay dưới, và cả chút đau đớn kia đối với cậu chẳng còn quan trọng nữa.
Với lại, biết đâu như vậy Dịch Nguyên sẽ càng thêm thích cậu thì sao?
==============Cảm ơn chị em đã donate ủng hộ tui!!! 🫶❤️🔥❤️🔥❤️🔥