Cái Bóng

Chương 26: Họa vô đơn chí (2) (H)




Dịch Nguyên biết tâm trạng Lâm Minh Viễn không tốt. Hắn rất muốn ở cạnh cậu nhiều hơn. Nhưng tình huống hiện tại không cho phép. Bởi vì gần đây trong băng đảng đang có biến.

Nói đúng hơn là băng Ngự Vũ có biến.

Ông trùm băng Ngự Vũ cả đời độc đoán, hô mưa gọi gió. Vậy mà lại bị con chó ông ta nuôi cắn chết. Sau đó thay thế vị trí của ông ta, trở thành ông trùm mới. Trong vòng chưa đầy một tháng, đã thu dọn sạch sẽ mọi thứ trong băng đảng. Bao gồm cả những kẻ không chịu cúi đầu với mình.

Thế nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại. Con chó điên đó còn liên tục gây hấn, tranh giành địa bàn. Tiếp đến thu nạp các băng nhỏ hơn, băng nào không chịu thì dùng mọi thủ đoạn ép buộc đưa vào khuôn khổ. Hành động này rõ ràng là đang muốn thị uy, bành trướng thế lực. Chứng tỏ tham vọng của tên này không hề nhỏ.

Đúng là con chó điên.

Hiện tại còn dám lăm le đến mối làm ăn cùng vài địa bàn nhỏ của hắn.

Dịch Nguyên vốn dĩ định đưa Lâm Minh Viễn đến tang lễ. Vì cậu bỗng đổi ý muốn đến đó, không vào mà chỉ ngồi trong xe nhìn từ xa. Nhưng sáng nay hắn vừa nhận được tin, một địa bàn nhỏ ở cảng X thành phố Tây Dương bị tấn công cướp hàng. Cuối cùng hắn đành phải giao cậu lại cho Đỗ Siêu trông chừng. Còn mình thì đi xử lý chuyện bên này.

“Vậy là mất bốn thùng súng, hai thùng vũ khí lạnh à?” Dịch Nguyên ném con dao ba cạnh vào thùng.

Tiếng kim loại sắc lạnh va vào nhau không quá lớn. Và câu nói kia cũng chẳng phải quát tháo ầm ĩ. Nhưng cũng đủ khiến cho cả đám người mặt mày tái mét rùng mình khiếp sợ, không dám thở mạnh.

Đám vệ sĩ cao to bặm trợn mặc âu phục thẳng thớm, tạo thành hai loại sắc thái đối lập nhau. Bọn họ nghiêm trang chắp tay sau lưng, đứng thành một vòng cung lớn. Xung quanh rải rác mấy chục thùng gỗ to. Vài thùng bị vỡ nát, còn vài thùng được mở ra, bên trong chất đầy vũ khí đủ loại.

Những tên đàn em khác không diện Âu phục bảnh bao, ngược lại ăn mặc khá thoải mái. Bọn họ đều đứng nép sang một bên, cúi đầu im thin thít. Chỉ có hai tên đứng gần hắn, một tên cao gầy như cây sậy, một tên lùn cơ bắp lực lưỡng.

Cơ Bắp nắm hai bàn tay của mình ở phía trước, bộ dạng khúm núm nói: “Vâng. Bọn nó đánh úp mà còn đông người, bọn em trở tay không kịp, chỉ bảo vệ được chừng này hàng thôi ạ.”

Dịch Nguyên đi qua đi lại kiểm tra mấy thùng hàng, cầm lên vài khẩu súng lật tới lật lui xem xét. Dường như xem chán rồi, hắn ném lại khẩu súng vào thùng. Tiếng kim loại lạnh lẽo nặng nề đột ngột va vào nhau. Khiến cả đám người không hẹn mà cùng giật nảy vai một cái.

Dịch Nguyên tháo bao tay da, trợ lý Giang ở bên cạnh lập tức kính cẩn nhận lấy. Hắn xoay người tìm một chỗ trống. Kha Ân từ đâu lấy ra một cái ghế đặt xuống, móc khăn tay trong túi áo của mình lau sạch. Rồi lùi lại ra sau ghế, đứng chắp hai tay sau lưng.

Dịch Nguyên thong thả ngồi xuống, bộ dạng biếng nhác dựa lưng vào ghế bắt chéo chân. Dáng vẻ này quả thật có đến tám chín phần giống ba hắn. Đây là điều mà tất cả bọn họ chỉ dám trộm nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra.

Dịch Nguyên rũ mắt, gác cùi chỏ lên tay vịn ghế. Hắn nghiêng đầu, dùng ngón trỏ chậm rãi vuốt vuốt đuôi lông mày, nói: “Không phải bọn mày bảo vệ được chừng này hàng.”

Hắn ngừng động tác, nhướng mắt lên nhìn gã: “Mà là bọn nó chỉ muốn lấy sáu thùng.”

Hai cái này rốt cuộc có gì khác nhau. Cơ Bắp nghe xong, hình như hiểu mà lại hình như không hiểu. Nhưng Cây Sào bên cạnh gã có vẻ nghe hiểu. Vội vàng bước lên phía trước một bước, cúi gập người với hắn.

“Đại ca, đều tại bọn em vô dụng! Bọn em xin chịu phạt ạ!”

Cả đám người nghe vậy liền nhao nhao cúi đầu, âm thanh to nhỏ không đồng đều vang lên: “Bọn em xin chịu phạt ạ!”

Ổn ào vãi.

Dịch Nguyên theo thói quen định châm một điếu thuốc. Mới chợt nhớ ra mình đã bỏ thuốc được một thời gian rồi. Trong túi chỉ còn mỗi hộp kẹo dâu in hình con thỏ Lâm Minh Viễn mua cho. Ngày nào cũng giống hệt như cô vợ nhỏ, nghiêm túc kiểm tra túi áo của hắn. Thấy gần hết kẹo liền nhét thêm kẹo mới vào.

Tâm trạng khó ở, lại đắng miệng. Muốn ngậm kẹo cho đỡ đắng, nhưng vào lúc này tự dưng lôi ra một hộp kẹo dâu in hình con thỏ màu xanh pastel bé xinh thì giảm uy thế quá. Hắn nhíu mày, phiền muộn vô cùng.

“Mày, mày, mày, mày nữa.” Hắn gằn giọng, lần lượt chỉ từng người, Cơ Bắp, Cây Sào và hai đứa khác rồi nói, “Băng Ngự Vũ giành địa bàn tao đã sớm cho người thông báo với bọn mày rồi. Tao giao khu cảng này cho bọn mày trông, kết quả bọn mày nói với tao là mất sáu thùng hàng?”

Bốn tên kia càng cúi đầu thấp hơn.

Dịch Nguyên đột nhiên đứng phắt dậy, nhấc chân đạp vào bụng Cơ Bắp. Tên Cơ Bắp lùn hơn hắn, nhưng rõ ràng đô con hơn. Vậy mà lại bị một đạp tưởng chừng như nhẹ tênh của hắn, đạp văng một khoảng xa. Ói ra một bãi, không bò dậy nổi.

“Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng!”

Mỗi một câu “vô dụng” thì lại có một tên ăn đạp ngã sóng soài dưới đất.

Dịch Nguyên bực dọc cúi đầu vuốt tóc ra phía sau, tay còn lại chống nạnh đi tới đi lui quát: “Aiiiiiii, chết tiệt! Bọn mày làm cả ngày hôm nay của tao như cứt ấy!”

Càng nghĩ càng sùng máu, hắn đi tới đá vào xương sườn tên mập mấy cái như để xả giận, rồi nói: “Sáu thùng hàng nặng bao nhiêu kg thì chia đều cho mỗi thằng bấy nhiêu gậy.”

Đám vệ sĩ đồng thanh đáp: “Vâng!” Rồi cầm gậy xúm lại đấm đá bốn tên kia túi bụi.

Đợi đến khi tiếng đấm đá lắng xuống. Dịch Nguyên lên kế hoạch, phân công bàn giao lại xong xuôi hết mới rời cảng.

Sáu thùng hàng, còn là sáu thùng giá trị nhất trong đống hàng.

Băng Ngự Vũ rõ ràng là đã có sự chuẩn bị trước. Vừa đến liền cướp đúng sáu thùng giá trị nhất. Lí do vì sao bọn chúng biết rõ đến vậy, chỉ có duy nhất một khả năng…

Trong băng đảng có nội gián.

Chết tiệt!

Nếu chỉ là một nhóm giang hồ du côn nho nhỏ tầm chục người, thì còn dễ tìm. Thế nhưng băng Nguyệt Hoa lại là một băng đảng lớn xuyên quốc gia. Số thành viên cũ lẫn mới nhiều không đếm xuể. Tìm ra tên phản bội hay nội gián được cài vào là cả một vấn đề.

Nếu là phản bội, vậy thì có bao nhiêu tên? Bắt dầu từ lúc nào? Ở sau lưng hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện rồi? Là thành viên lâu năm hay là người thân cận nhất với hắn?

Thời gian tới còn phải họp Hội đồng quản trị. Chuyện bên này phải mau chóng thu xếp. Nếu không sẽ rất phiền toái.

Dịch Nguyên mệt mỏi nhéo nhéo ấn đường.

Một mùi hương hơi trầm, ngòn ngọt như trái cây tươi mọng đầu mùa vô cùng quen thuộc thu hút sự chú ý của hắn. Vừa ngẩng đầu lên, liền trông thấy một khuôn mặt tinh xảo đang cúi xuống nhìn mình.

“Ngôn Diệp Thành?” Hắn ngạc nhiên ngồi thẳng lưng lên, “Sao anh cũng ở đây?”

Trợ lý Giang ngồi kế hắn liền đứng dậy gật đầu chào hỏi: “Giám đốc Ngôn.”

Ngôn Diệp Thành cũng gật đầu đáp lại một tiếng, rồi bọn họ đổi chỗ ngồi cho nhau. Trợ lý Giang đi qua hàng ghế khác tìm ghế của anh ta mà ngồi. Còn Ngôn Diệp Thành tự nhiên ngồi xuống chỗ của trợ lý Giang cạnh hắn.

“Tôi đi công tác.” Ngôn Diệp Thành mỉm cười nhìn hắn, “Không nghĩ tới lại gặp cậu trên máy bay thế này.”

Dịch Nguyên cười bảo: “Cũng may là tôi không đi máy bay tư nhân. Nếu không thì đã không gặp được anh rồi.”

Ngôn Diệp Thành cưng chiều nhéo mũi hắn một cái: “Cậu đúng là dẻo miệng.”

Dịch Nguyên nắm lấy bàn tay anh ta, thì thầm mờ ám: “Đi vệ sinh không?”

Lời này vừa dứt, trong mắt hai người như có tia lửa lóe lên. Ngôn Diệp Thành im lặng, nhìn hắn thật sâu.



Trong buồng vệ sinh chật hẹp, vang lên tiếng thở dốc kìm nén nặng nề. Ngôn Diệp Thành chống tay lên bàn đặt lavabo, quần Âu bị kéo xuống tới tận mắt cá chân. Để lộ cặp mông căng tròn bị va chạm đến đỏ ửng cùng bắp đùi thon nhỏ trắng nõn. Mũi chân nhón cao nghênh đón từng trận đâm thúc thô bạo của Dịch Nguyên phía sau.

“Haa… haaa… ưm… ha…”

Hai gò má Ngôn Diệp Thành ửng hồng. Anh ta nhíu mày, khuôn mặt tinh xảo vặn vẹo. Không biết là vì đau đớn hay là vì sung sướng. Ánh mắt mơ màng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, đang đắm chìm vào dục vọng phản chiếu ở trong gương của Dịch Nguyên.

Âm thanh thở dốc trầm khàn gợi cảm cùng hơi thở nóng bỏng kia phả vào gáy anh ta. Nhịn không được quay đầu lại, trở tay túm gáy Dịch Nguyên kéo xuống hôn môi.

Hai người hôn sâu hồi lâu, Dịch Nguyên tách môi ra, cúi xuống cắn mạnh lên gáy Ngôn Diệp Thành. Hành động này quá đỗi kích thích, anh ta không kịp phòng bị lập tức bắn ra.

“Aaaa…”

Hai chân Ngôn Diệp Thành run rẩy, mềm nhũn không đứng vững nổi nữa. Dịch Nguyên liền nắm eo anh ta, cố định rồi tiếp tục điên cuồng thúc mạnh không ngừng nghỉ. dương v*t thô to ra vào trong hành lang mềm mại chật hẹp. Hắn đâm sâu đến mức bụng dưới của anh ta liên tục gồ lên rồi xẹp xuống. Tựa như có một con quái vật đang khuấy đảo bên trong, sắp sửa xé toạc da bụng mỏng manh mà chui ra ngoài.

Ngôn Diệp Thành bắn ra lần thứ ba. Cơ thể đã rệu rã rũ rượi, eo lưng đau nhức. Mệt đến mức không nhấc nổi ngón tay. Vậy mà hắn càng đánh càng hăng, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Không thể không bái phục thể lực kinh người của Dịch Nguyên. Đặc biệt là khi hắn căng thẳng, nhu cầu lại càng cao đến đáng sợ. Người như hắn, về phương diện chăn gối quả thật không thể chịu được “cô đơn”.

Ngôn Diệp Thành biết, chỉ mình anh ta thì không thể thỏa mãn được hắn. Cho nên ngay từ đầu anh ta đã sớm ngầm đồng ý biến đây thành một mối quan hệ mở. Để Dịch Nguyên thoải mái giải tỏa nhu cầu ở bên ngoài. Miễn không phát sinh tình cảm là được.

Ban đầu Ngôn Diệp Thành rất tự tin với quyết định này. Bởi vì anh ta biết rõ, trong lòng Dịch Nguyên chỉ yêu mỗi mình Hoa Phong Nhã. Dù hắn có ngủ với ai đi chăng nữa, cũng không lo sẽ phát sinh tình cảm. Mà Hoa Phong Nhã đã rời đi rồi, hơn nữa cậu ta vĩnh viễn không có khả năng đáp lại hắn. Đợi đến khi hai người đính hôn, thời gian sống bên nhau lâu dài, dần dần rồi hắn cũng sẽ nguôi ngoai, từ từ có tình cảm với anh ta.

Thế nhưng giữa đường lại nhảy ra một Lâm Minh Viễn.

Sau khi cho người điều tra xong, Ngôn Diệp Thành liền hiểu vì sao Dịch Nguyên giữ cậu ta bên cạnh lâu đến vậy. Tuy nhiên, điều đáng nói ở đây chính là thái độ của hắn đối với cậu ta càng lúc càng không bình thường. Nhớ tới bữa cơm hôm đó, Dịch Nguyên liên tục thất thần, trạng thái chẳng khác nào bị câu mất nửa cái hồn. Nghe điện thoại xong liền vội vã rời đi. Bộ dạng của hắn lúc ấy, hệt như uống phải bùa mê thuốc lú.

Lẽ nào là do cậu ta có nhiều kỹ năng trên giường?

Hay là do cậu ta cao ráo khỏe mạnh sức chịu đựng tốt, có thể cho Dịch Nguyên được tận hứng?

“A… a… a… ưm, Dịch Nguyên… Haaa, Dịch… Nguyên. Chậm, ưm… chậm một chút.”

Ngôn Diệp Thành nhíu mày, gian nan kiềm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng. Đầu gục xuống lavabo, từ cổ tới ngực đều nhuốm màu tình dục. Âm thanh lép nhép dâm đãng của bôi trơn cứ vang lên không ngừng.

Ngôn Diệp Thành túm lấy cổ tay Dịch Nguyên đang siết chặt eo mình. Tuyến tiền liệt nhạy cảm bị dương v*t thô cứng ma sát đến muốn bắn lần nữa. Ngôn Diệp Thành cắn môi nín nhịn, cố gắng kéo dài thời gian cương, không muốn lại bắn ra.

“Bạch bạch bạch bạch bạch…”

Dịch Nguyên rũ mắt nhìn người đàn ông ngày thường trầm ổn đứng đắn, hiện tại đang cong mông quằn quại rên rỉ dưới thân mình. Hắn khóa chặt cổ tay Ngôn Diệp Thành ra sau lưng, ghìm gáy anh ta xuống, rồi điên cuồng thúc vào. Muốn ép anh ta rên lên thành tiếng.

“Ưm ưm ưm!”

Dịch Nguyên dời tầm mắt, mơ màng nhìn xuống nơi kết hợp của hai người. dương v*t cương cứng nổi gân thô to dữ tợn, căng bóng bôi trơn đang lặp đi lặp lại một động tác. Chui ra chui vào cái lỗ mềm mại sưng đỏ giữa hai cánh mông cong cớn. Lỗ nhỏ bị nong to hết cỡ, khi hắn rút hết chiều dài ra, nơi đó liền khép mở co thắt liên tục.

Không phải là hắn chưa từng nghĩ tới chuyện đè Lâm Minh Viễn.

Hắn không dưới một lần muốn đặt cậu dưới thân. Muốn nghe tiếng cậu rên rỉ mỗi khi bị dương v*t của hắn cắm vào. Muốn thấy bộ dạng cậu yếu đuối mất khống chế, quỳ mọp trên giường vểnh mông nghênh đón hắn. Muốn đi vào bên trong cậu, cảm nhận độ ấm và sự mềm mại co thắt mất hồn từ cậu. Muốn lấy đi tất cả lần đầu tiên của cậu.

Muốn cậu hoàn toàn thuộc về hắn.

Nếu như Lâm Minh Viễn không có ý gì với hắn, hắn đã sớm làm cậu không biết bao nhiêu lần rồi. Thế nhưng cố tình cậu lại có ý với hắn.

Đó là thứ tình cảm thuần khiết và chân thành. Dịu dàng và dè dặt. Đến mức hắn không nỡ làm tổn thương cậu.

Lâm Minh Viễn còn nhỏ tuổi, con đường tương lai còn dài. Tính tình hiền lành lại biết an phận. Cậu luôn đem đến cho hắn một loại cảm giác. Nếu hắn thật sự làm gì cậu, thì hắn sẽ phải chịu trách nhiệm với cậu cả đời.

Vì thế hắn chỉ đành nhịn xuống, để không phải chạm vào giới hạn cuối cùng đó.

“Haaa… haaa… haaaa!”

Dịch Nguyên nhíu mày gầm một tiếng rồi rùng mình bắn ra.

Bao cao su chứa đầy tinh dịch trắng đục được tháo xuống. Hắn thắt gút ném vào thùng rác. Sau đó làm vệ sinh sạch sẽ rồi kéo khóa quần lên. Đợi đến khi giúp Ngôn Diệp Thành lau chùi vệ sinh đằng sau xong. Mới chỉnh trang lại quần áo tóc tai của mình lần nữa cho gọn gàng.

Ngôn Diệp Thành vừa chỉnh quần áo vừa hỏi: “Khi nào cậu giải quyết xong công việc thì chúng ta đi du lịch một thời gian nhé?”

Dịch Nguyên hơi khựng lại một lúc, mới ậm ừ nói: “Để… xem đã.”

Ngôn Diệp Thành nhìn hắn: “Cậu đã có hẹn trước rồi à?”

Dịch Nguyên im lặng chốc lát, bèn nói: “Không, tôi sợ không thể thu xếp xong sớm được.”

Ngôn Diệp Thành cười, vòng tay qua ôm thắt lưng hắn: “Không sao, tôi đợi được.”

Hắn đặt tay lên eo Ngôn Diệp Thành, cúi xuống hôn lên môi anh ta.

.

“Đi thôi.”

Đỗ Siêu liếc nhìn Lâm Minh Viễn, thấy cậu không đổi ý mà thật sự muốn rời khỏi nơi này. Anh mới khởi động xe lái ra đường lớn. Bỏ lại ngôi nhà tràn ngập bầu không khí tang tóc kia ở phía sau.

“Tiểu Lâm, cậu không sao chứ?”

Chắc chắn là có sao rồi, nhưng ngoài câu này ra, anh thật sự không biết nên nói gì.

Lâm Minh Viễn nghiêng đầu tựa vào cửa kính, khẽ lắc đầu hai cái: “Tôi không sao.”

Tới ngã tư, Đỗ Siêu suy nghĩ một lát, quyết định bẻ lái. Chạy đến công viên bỏ hoang cách đó không xa. Anh tìm một chỗ đậu, rồi tắt máy.

Đợi chốc lát, thấy Lâm Minh Viễn không có ý định xuống xe. Đỗ Siêu đành ngồi ngây ra như vậy với cậu. Anh sờ sờ túi, định hút điếu thuốc. Chợt nhớ ra cậu không chịu được mùi thuốc lá, ngay cả Dịch Nguyên nghiện thuốc lá nặng mà còn phải cai. Anh bèn nhịn xuống, nằm dài trên vô lăng, nhìn xích đu rỉ sét cũ kỹ bên ngoài.

Ngồi im trong xe hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi bầu không khí nặng nề này nữa, anh bèn lên tiếng.

“Ra ngoài hóng gió chút không?”

Thấy Lâm Minh Viễn thất thần nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Anh hơi đau lòng, khẽ khàng lặp lại lần nữa.

“Tiểu Lâm, chúng ta ra ngoài hóng gió nhé?”

Lúc này Lâm Minh Viễn mới phản ứng lại, cậu quay sang nhìn anh, mỉm cười gật đầu: “Ừm.”

Bước xuống xe mới nhận ra nơi này là công viên bỏ hoang. Chỉ có hai người bọn họ đến đây, xung quanh không một bóng người. Đỗ Siêu rút sẵn mấy tờ khăn giấy trong xe, lau sạch bụi trên ghế rồi kéo cậu ngồi xuống.

“Ở đây buổi sáng rất ít khi có người tới, khá yên tĩnh.”

Lâm Minh Viễn nhìn khung cảnh hoang tàn đìu hiu xung quanh, nói: “Công viên này lớn thật, chắc bỏ hoang lâu lắm rồi nhỉ.”

Đỗ Siêu cười: “Nhìn giống mấy cảnh trong phim kinh dị không?”

Lâm Minh Viễn cũng cười: “Giống thật. Ban ngày còn thấy ghê như vậy, ban đêm mà ai dám ra đây.”

Thật ra mấy chỗ như thế này, ban đêm mới là náo nhiệt nhất. Là địa điểm lí tưởng để đám trẻ trâu tụ tập hút chích phê pha hoặc giao dịch hàng cấm. Bán dâm, thậm chí là đám học sinh ở trường lân cận lôi nhau ra bắt nạt bạn học, đánh lộn… cái gì cũng có. Ban ngày thì an toàn hơn vì gần đường lớn, xe cộ qua lại cũng nhiều.

Anh nhịn không được lại xoa xoa đầu Lâm Minh Viễn. Mái tóc cậu mềm mại như lông mèo, khiến người ta sờ chẳng muốn rời tay.

Lâm Minh Viễn đột nhiên quay sang nhìn anh. Cậu thấp hơn anh một chút. Cho nên tình huống hiện tại là cậu ngước lên còn anh thì cúi xuống.

Khoảng cách giữa hai người rất gần. Mắt chạm mắt, chóp mũi thoáng cọ vào nhau. Hơi thở nhè nhẹ của cậu phả lên môi anh.

Cả người Đỗ Siêu lập tức cứng đờ như bị điểm huyệt. Đầu óc đình trệ, trống rỗng không nghĩ được gì. Chỉ thấy hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt dịu dàng của Lâm Minh Viễn.

Bây giờ anh mới phát hiện, lông mi cậu rất dài.

Đúng vào lúc này, vết sẹo cắt dọc bên lông mày trái của Đỗ Siêu bỗng có cảm giác mềm mại lành lạnh. Là Lâm Minh Viễn chạm vào.

Trái tim Đỗ Siêu liền loạn nhịp.

Lâm Minh Viễn vừa sờ vết sẹo kia, vừa tò mò hỏi: “Anh Siêu, vết sẹo này là do đâu mà có vậy? Sâu thật.”

Đầu ngón tay Lâm Minh Viễn như mang theo dòng điện. Vuốt tới đâu cả người Đỗ Siêu tê dại tới đó. Tầm mắt không tự chủ được mà rơi xuống hai cánh môi mềm mại đang khép mở kia.

Anh túm chặt lấy năm ngón tay cậu. Hơi thở bỗng chốc hỗn loạn.

Đỗ Siêu giống như bị thôi miên. Anh không biết mình muốn làm gì. Cũng chẳng suy nghĩ được gì, mà thân thể đã tự ý hành động. Anh hơi nghiêng đầu rướn tới…

Một ngọn gió thổi qua, khiến tán cây lay động, va vào nhau xào xạc. Chiếc xích đu rỉ sét bên kia khẽ đung đưa. Tiếng cót két vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng. Đỗ Siêu đột nhiên tỉnh táo lại. Anh giật mình hoảng hốt, bối rối thả tay cậu ra.

Chẳng biết là để chữa ngượng hay là để che giấu điều gì. Anh phủi phủi tóc cậu, nói: “Lá khô rụng lên tóc cậu này.”

Lâm Minh Viễn vội cúi đầu tự phủi tóc mình, rồi hỏi: “Hết chưa?”

“Hết rồi.” Đỗ Siêu không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Lâm Minh Viễn suy nghĩ chốc lát, bèn nói: “Tôi chạm vào vết sẹo làm anh khó chịu à? Xin lỗi…”

Đỗ Siêu suýt chút nữa cắn lưỡi: “Không, tôi không khó chịu. Cậu xin lỗi làm gì!”

Lâm Minh Viễn: “À, do ban nãy anh túm tay tôi, tôi tưởng anh khó chịu.”

Đỗ Siêu hơi xấu hổ: “Ầy, tôi không khó chịu. Sẹo này cũng lâu rồi, không đau không ngứa nữa. Chỉ là… cậu đột nhiên sờ như vậy nên tôi bị giật mình chút thôi.”

Anh định dựa ra phía sau, nhưng chợt nhớ ra lưng ghế toàn là bụi dơ, đành chống khuỷu tay xuống đùi, nói: “Vết sẹo này có lâu rồi, là… do giải quyết chuyện giữa các băng đảng.”

Lâm Minh Viễn nhận ra Đỗ Siêu không tiện nói nhiều về vấn đề này nên không hỏi nữa. Lại nghe anh nói.

“Chuyện đó… cậu có định đưa Tiểu An đi đâu chơi cho khuây khỏa không? Dù thằng bé cứng miệng không đến, nhưng chắc trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì.”

Nhắc tới chuyện này, Lâm Minh Viễn liền phiền muộn: “Tôi cũng định đưa nó đi đâu đó chơi. Nó cứ nhất quyết đòi đi chơi riêng với bà nội.”

Đỗ Siêu: “Sợ ảnh hưởng tới công việc của cậu à?”

Lâm Minh Viễn thở dài: “Ừ.”

“Thằng bé muốn đi đâu?”

“Nó muốn đi chùa Vạn Phúc, đi theo đoàn xe khách.”

Đỗ Siêu hơi ngạc nhiên: “Chùa đó xa lắm, thằng bé với bà nội cậu đi như vậy ổn không? Hay là để tôi…”

Lâm Minh Viễn vội bảo: “Không cần đâu, có chị giúp việc đi cùng rồi. Bà nội tôi với Tiểu An vốn thích đi theo đoàn kiểu như vậy.”

Đỗ Siêu gật đầu, chợt nhớ ra gì đó, bèn nói: “À phải rồi, cậu ăn bánh bao không? Gần chỗ này có bán bánh bao ngon lắm, đã tới đây rồi thì nhất định phải ăn thử.”

Lâm Minh Viễn đứng dậy: “Ăn, chỗ đó ở đâu vậy?”

Đỗ Siêu ấn vai cậu xuống: “Cậu ngồi đây trông xe đi. Tôi chạy qua kia mua, nhanh lắm.”

Dứt lời, Đỗ Siêu đã chạy mất dạng. Lâm Minh Viễn đành ngồi trông xe. Công viên bỏ hoang này yên tĩnh đến mức rợn người. Thỉnh thoảng có tiếng xe chạy ngang qua, làm vơi đi cảm giác quỷ dị nơi đây.

Lâm Minh Viễn nhìn chằm chằm lá khô trên mặt đất không biết bao lâu. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy âm thanh đạp lá khô giòn giã vang lên. Một mũi giày boot xuất hiện trong tầm mắt. Không phải của Đỗ Siêu.

Lâm Minh Viễn ngẩng đầu lên.

Đối diện cậu là một người đàn ông cao lớn, tầm hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Mặt mũi sáng sủa điển trai. Bên dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ. Không phải ở đuôi mắt như Trình Khả Duy, mà là ở chính giữa, nằm dưới bọng mắt.

Hắn mặc áo khoác da, bên trong là áo len cổ lọ. Quần kaki ôm sát đôi chân thon dài thẳng tắp, ống quần nhét vào đôi giày boot. Toàn thân từ trên xuống dưới diện toàn màu đen.

Hắn đứng đó, hai tay đút vào túi áo khoác da. Cúi đầu mỉm cười nhìn cậu.

Nụ cười thoải mái giống như đã quen biết nhau từ lâu vậy. Chẳng rõ có phải là do trời sinh hắn có khuôn mặt và khí chất thân thiện dễ mến hay không. Mà nụ cười đó ngược lại không hề khiến cho người ta khó chịu.

Lâm Minh Viễn đang định nói gì đó thì hắn đã mở lời trước: “Xin chào, tôi là Tiêu Hàng.”

Tiêu Hàng nhìn mặt dây chuyền hình con thỏ trên cổ cậu, nói: “Tiểu Lâm phải không?”

Không đợi cậu kịp phản ứng, hắn nhìn quanh hỏi: “Sao cậu ngồi một mình ở đây vậy, Đỗ Siêu đâu?”

Lâm Minh Viễn ngạc nhiên, sao hắn biết tên cậu? Còn biết cả Đỗ Siêu. Lẽ nào là người quen của Đỗ Siêu?

“Anh là người quen của anh Siêu à?”

Tiêu Hàng gật đầu híp mắt cười, chỉ chỉ chỗ bên cạnh cậu: “Tôi ngồi đây được chứ?”

Lâm Minh Viễn vội nhích sang, nói: “Anh ngồi đi. Anh Siêu đi mua đồ ăn, chút nữa sẽ về ngay. Anh gọi điện cho anh Siêu thử xem.”

Hắn thoải mái ngồi xuống, ngước nhìn tán cây phía trên, nói: “Âyyy, tôi không gọi cho anh ta được.”

Lâm Minh Viễn lấy điện thoại ra: “Để tôi gọi thử xem.”

Tiêu Hàng quay sang nhìn cậu, mỉm cười bảo: “Tiểu Lâm khéo tay thật đó, còn biết thêu thùa may vá nữa. Thời nay con trai tinh tế như cậu hiếm lắm nha.”

Ngón tay lướt màn hình điện thoại của cậu chợt khựng lại. Lời này hoàn toàn không có ý trêu ghẹo hay châm chọc. Chỉ giống như đang thoải mái tán gẫu chuyện thú vị nào đó mà thôi.

Cậu không khỏi kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Tiêu Hàng hơi hất cằm nhìn vào tay cậu: “Ngón tay cậu toàn vết kim đâm. Vết thương mới vẫn còn kìa.”

Cậu cúi đầu nhìn bàn tay mình: “Chỉ dựa vào cái này? Lỡ như không phải…”

“Không phải thì thôiiii.” Tiêu Hàng cười híp mắt, “Tôi chỉ đoán bừa thôi à, hì hì.”

Hắn cúi người chống cằm nói: “Học thêu có vẻ khó nhỉ, kim đâm đến thế kia.” Hắn như chợt nhớ ra gì đó, lại bảo, “Cậu làm tôi nhớ tới một thiên tài rất giỏi thêu thùa. Còn đặc biệt yêu hoa, cậu ta mê hoa hồng lắm. Cái loại hoa hồng trắng Pope John Paul á.”

Không hiểu sao khi nghe tới đây, Lâm Minh Viễn cảm thấy vị thiên tài kia hơi quen quen. Hay là do cậu bị ám ảnh, cho nên hễ nhắc tới thiên tài liền liên tưởng tới người đó?

“Cậu ta thêu đỉnh lắm, thêu được cả tranh sơn thủy cơ. Tranh cậu ta thêu giống như được dùng màu nước vẽ lên vậy. Đúng là thiên tài, cái gì cũng giỏi, lại còn đẹp trai. Tên gì ấy nhỉ… hừm...”

Tiêu Hàng nhíu mày cố gắng nhớ lại. Rất nhanh sau đó, hắn dựng ngón trỏ lên, nói: “À đúng rồi, là Hoa Phong Nhã!”

Lâm Minh Viễn suýt chút nữa đánh rơi điện thoại trong tay.

Hoa Phong Nhã.

Lại là Hoa Phong Nhã!

Ba chữ kia tựa như bùa chú nguyền rủa. Khiến cho người ta sợ hãi và thống khổ tột cùng. Đối với Lâm Minh Viễn, nó chẳng khác nào niệm chú vòng kim cô. Đau đớn khó chịu đến muốn phát điên lên. Cậu thà chết cũng không muốn nghe thấy cái tên này.

Anh ta nổi tiếng đến vậy sao?

Ai cũng nhắc đến anh ta với ánh mắt ngưỡng mộ tán thưởng. Cậu vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của Dịch Nguyên lúc ấy. Dung túng, cưng chiều mà si mê đến cố chấp. Ánh mắt đó, cả đời này cậu cũng không thể nào quên được.

Tiêu Hàng nhìn đồng hồ đeo tay, hắn đứng dậy nói: “Tôi phải đi, trễ giờ rồi.” Đoạn, hắn móc ra một tờ giấy được gấp lại đưa cho Lâm Minh Viễn, “Tiểu Lâm, cậu giúp tôi đưa cái này cho Đỗ Siêu nhé?”

Thấy Lâm Minh Viễn ngẩn người, hắn bèn gọi: “Tiểu Lâm?”

Lâm Minh Viễn giật mình, phát hiện Tiêu Hàng đã đứng lên từ lúc nào.

Hắn nhíu mày lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Không khỏe ở đâu à?” Hắn nhìn quanh nói, “Gần đây không có tiệm thuốc…”

Lâm Minh Viễn vội đứng dậy: “Tôi không sao tôi không sao. Ban nãy anh nói gì, tôi nghe không rõ.”

Tiêu Hàng vẫn chưa yên tâm, hỏi: “Cậu không sao thật chứ? Mặt tái mét rồi kìa.”

Lâm Minh Viễn vô thức đưa tay lên sờ mặt mình, nói: “Tôi thật sự không sao.”

Tiêu Hàng đưa tờ giấy cho cậu lần nữa: “Cậu giúp tôi đưa cái này cho Đỗ Siêu nhé.” Đoạn, hắn nháy mắt với cậu một cái, “Đừng có xem trộm đó.”

Lâm Minh Viễn ngẩn ngơ nhận lấy tờ giấy. Cho đến lúc Tiêu Hàng lái chiếc moto sportbike Kawasaki Ninja* đi khuất bóng. Đỗ Siêu mua bánh bao quay trở lại gọi cậu mấy tiếng, cậu mới hoàn hồn. Đỗ Siêu lo lắng hỏi: “Tiểu Lâm, cậu sao vậy? Thấy không khỏe ở đâu à?”

Lâm Minh Viễn cười gượng, lắc đầu: “Tôi không sao, thấy hơi đói thôi.”

Anh đưa túi giấy đựng bánh bao cho cậu: “Đây, cẩn thận, coi chừng nóng đó.”

Lâm Minh Viễn nhận lấy. Lúc này, phát hiện trong tay mình vẫn còn đang cầm tờ giấy kia, cậu mới nhớ ra đưa cho Đỗ Siêu.

“Giấy gì vậy?”

Lâm Minh Viễn: “Ban nãy có người tìm anh. Đợi một lúc mà anh vẫn chưa về nên nhờ tôi đưa cho anh tờ giấy này.”

Đỗ Siêu nhíu mày, vừa hỏi vừa mở tờ giấy ra xem: “Ai? Người đó có nói người đó là ai kh…” Nói tới đây Đỗ Siêu liền im bặt, sắc mặt trắng bệch.

Lâm Minh Viễn cũng nhận ra sự khác thường của anh, cậu nhìn tờ giấy trong tay anh, hỏi: “Sao vậy?”

Đỗ Siêu bóp chặt tờ giấy, quay đầu nhìn dáo dác xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Vẻ mặt nghiêm trọng của anh làm cậu bắt đầu cảm thấy hoang mang.

“Anh Siêu?”

Đỗ Siêu lúc này mới hoảng hốt nắm lấy hai đầu vai cậu, nhìn cậu từ trên xuống dưới từ trái qua phải.

Lâm Minh Viễn bị Đỗ Siêu xoay tới xoay lui, càng hoang mang hơn: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh làm sao vậy?”

“Cậu…” Giọng Đỗ Siêu run lên, “Kẻ đó có làm gì cậu không? Có bị thương chỗ nào không?” Dường như càng nói càng hoảng, anh lại nhìn dáo dác xung quanh lần nữa, như đang cố tìm kiếm ai vậy.

Nhìn thái độ kì lạ của Đỗ Siêu sau khi đọc xong tờ giấy kia. Lâm Minh Viễn lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng.

“Không, tôi có bị sao đâu. Không phải đó là bạn anh à?”

Đỗ Siêu nắm tay kéo cậu nhét vào trong xe. Vội vàng lái xe rời khỏi công viên. Suốt dọc đường, anh liên tục nhìn vào gương chiếu hậu. Hai người không ai nói câu nào. Bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Đi được một đoạn xa, ra tới đường lớn đông người rồi. Đỗ Siêu như trút được gánh nặng, tắp vào lề đường.

Lúc này, anh mới hít sâu một hơi, siết chặt vô lăng, trầm giọng hỏi: “Ban nãy cậu gặp ai? Trông như thế nào? Nói gì với cậu?”

Lâm Minh Viễn nói: “Người tôi gặp là đàn ông, rất cao. Chắc cao tầm Dịch Nguyên. Hình như cỡ hai mươi mấy tuổi thì phải. Tướng mạo ưa nhìn, trông thân thiện dễ gần lắm.”

Lâm Minh Viễn bổ sung thêm: “Trên mặt còn có một nốt ruồi lệ, ở đây.” Cậu chỉ vào vị trí bên dưới bọng mắt phải của mình.

Vừa nghe xong câu này, Đỗ Siêu liền xanh mặt. Hai mắt mở to, đồng tử co rút dữ dội: “Cái gì?”

Lâm Minh Viễn chợt cảm thấy bất an: “Anh ta nói anh ta tên là Tiêu Hàng. Anh ta còn biết tên tôi nữa, gọi tôi là Tiểu Lâm. Còn bảo là tìm anh, tôi bảo anh ta gọi cho anh, anh ta bảo không gọi được…”

Đỗ Siêu nhịn không được cất cao giọng: “Tại sao cậu không gọi cho tôi?”

Lâm Minh Viễn: “Tôi vốn định gọi điện cho anh. Nhưng mà…” Cậu hơi xấu hổ, “Anh ta đột nhiên nói mấy chuyện liên quan tới Hoa Phong Nhã. Tôi… tôi bị phân tâm nên quên mất phải gọi cho anh.”

Nhác thấy sắc mặt của Đỗ Siêu càng lúc càng trắng, cậu ngập ngừng hỏi: “Tiêu Hàng… không phải người quen của anh sao?”

Đỗ Siêu nặng nề thở hắt ra một hơi, anh chồm tới nắm lấy hai bờ vai Lâm Minh Viễn, xoay cậu lại đối diện với mình, nói: “Tiểu Lâm, cậu nghe cho kỹ đây.”

Anh hít sâu, nhấn mạnh từng chữ: “Tiêu Hàng là một tên biến thái.”

“Cậu không được nói chuyện với hắn, không được để hắn đến gần cậu, không được nghe lời hắn nói.”

“Từ giờ trở đi nếu cậu đụng phải hắn mà không có tôi ở bên cạnh, phải lập tức chạy ngay!”

Lâm Minh Viễn ngây ra như phỗng. Nhất thời không thể tin được những gì mình vừa nghe.

Tiêu Hàng là biến thái?

Người đàn ông có ngoại hình điển trai, tính tình thân thiện dễ mến kia là biến thái?

Cậu bối rối hỏi: “Nhưng… nhìn anh ta không giống biến thái. Anh ta đâu có làm điều gì kì lạ đâu. Anh ta thật sự là biến thái sao?”

Nghe cậu nói thế, Đỗ Siêu liền nhận ra cậu đã hiểu lầm ý của mình, nói: “Tiêu Hàng không biến thái ở phương diện kia. Ít nhất thì tôi cho là vậy. Hắn… nói chung là phần tử nguy hiểm.”

Thấy Lâm Minh Viễn ngơ ra, anh bèn nói: “Cậu biết băng Ngự Vũ không?”

Bỗng dưng Đỗ Siêu hỏi vậy, cậu không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu đáp: “Có nghe qua.”

Đỗ Siêu nói: “Tiêu Hàng hiện tại là ông trùm băng đảng đó.” Anh không muốn dọa cậu sợ, nhưng buộc phải nói cho cậu biết để cẩn thận với con chó điên kia, “Ông trùm cũ đã bị hắn giết. Cậu sẽ không muốn biết hắn giết ông ta như thế nào đâu.”

“Cậu tuyệt đối phải tránh xa hắn ra, càng xa càng tốt!”