“Có tin tức gì chưa?”
Bàn tay đang nắm vô lăng của Đinh Vỹ run lên. Hắn ta liếc mắt nhìn Dịch Nguyên ngồi phía sau qua kính chiếu hậu. Câu hỏi quen thuộc đó, hắn ta vừa nghe là hiểu ngay. Đinh Vỹ sợ nhất câu hỏi này của hắn. Và cũng thừa biết Dịch Nguyên còn sợ nghe thấy câu trả lời hơn.
Hắn ta cất giọng nói đều đều cứng nhắc như người máy không có cảm xúc đáp lời:
“Thưa giám đốc Dịch, vẫn chưa có ạ.”
“…”
Dịch Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay bắt chéo chân, nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe, mắt nhìn vào khoảng không vô định bên ngoài. Nghe xong câu trả lời mà hắn không muốn nghe nhất thì lặng thinh không đáp. Cũng không tỏ thái độ gì, chỉ mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Ban đầu hắn còn tức giận mắng chửi, đập đồ, thậm chí đánh người để trút giận. Dần dà không còn phản ứng gì nữa.
Hoa Phong Nhã, em cái gì cũng giỏi, đến bỏ trốn cũng giỏi như vậy.
Dù đã ngủ trên máy bay rồi, không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi. Từ sân bay đến nhà riêng của Dịch Nguyên khá xa, đủ để hắn chợp mắt thêm nửa tiếng.
Trong đầu hiện lên hình ảnh mờ ảo của một người con trai. Màn sương mỏng che khuất nửa gương mặt trên của người con trai kia. Song, dáng người cao dong dỏng, phong thái xuất chúng trong bộ đồ sơ mi trắng quần tây đen đóng thùng kia quá bắt mắt. Dù không nhìn thấy rõ mặt, nhưng dáng hình quen thuộc ẩn hiện giữa màn sương đó khiến trái tim hắn đập nhanh đến mức nhói đau.
“Tôi rất thích ngắm biển, anh có biết vì sao không, Dịch Nguyên?”
“Bởi vì rõ ràng đã biết được vùng biển đó dài bao nhiêu sâu bao nhiêu. Nhưng khi tận mắt nhìn thì lại chỉ thấy nó bao la vô tận, không có điểm dừng.”
“Gió lạnh sẽ bao bọc lấy anh, tiếng sóng rì rào vỗ vào tai anh. Biết rõ không nên hóng gió quá lâu dễ bị nhiễm lạnh hại thân, nhưng vẫn không kiềm lòng được trước sự dễ chịu thoải mái mà nó mang lại.”
“Anh không phải là ngọn gió mà tôi bất chấp hậu quả bị nhiễm lạnh để dang tay đón lấy, Dịch Nguyên.”
Trái tim đau đớn như bị ai đó tàn nhẫn dùng tay bóp nát. Đau đến mức khiến hắn không thở nổi mà giật mình tỉnh giấc.
Lúc này xe đã chạy qua khỏi khu nghỉ dưỡng Poseidon. Từ trong xe có thể nhìn thấy đồi núi trập trùng và biển xanh biêng biếc.
Dịch Nguyên nhíu mày bóp bóp trán, rồi gác khuỷu tay lên cửa chống thái dương. Có lẽ nên tạm gác lại công việc bên này, nghỉ ngơi một thời gian. Trạng thái không tốt thì cũng không nên gắng gượng quá làm gì.
Dịch Nguyên chán nản nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính không chớp mắt, bảo: “Thư ký Đinh, anh sắp xếp dời toàn bộ lịch hẹn với mấy cuộc họp lại hết đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn nói, “Tầm hai tuần.”
Đinh Vỹ: “Vâng.”
Hắn chợt nhớ ra gì đó, biếng nhác hỏi: “Thằng nhóc đó thế nào rồi?”
Đinh Vỹ vẫn hiểu hắn nhất. Bên cạnh Dịch Nguyên có biết bao nhiêu “thằng nhóc", vậy mà hắn chỉ mới hỏi “thằng nhóc" thôi là hắn ta lập tức hiểu ngay.
“Thưa giám đốc Dịch, tôi đã bảo tài xế đưa cậu Lâm đến từ sáng rồi ạ.” Đoạn, hắn lại nói, “Từ khu Bảo Lam chạy qua đây tầm này chắc cũng đã đến được hơn một tiếng đồng hồ rồi ạ.”
Dịch Nguyên: “Ừ.”
Đinh Vỹ làm việc cho Dịch Nguyên đã lâu, nghe ra trong ngữ điệu của hắn không phải là “Ừ" để kết thúc cuộc nói chuyện. Mà là đang đợi hắn tiếp tục báo cáo. Bèn nói:
“Gần đây cậu Lâm đang học lấy bằng lái. Tôi cũng đã đưa cậu ấy và người nhà đến bệnh viện thăm ông Lâm rồi. À, cậu ấy đang làm quen với máy tính, máy in và các phần mềm Excel này nọ. Cậu ấy học mọi thứ nhanh lắm ạ.”
Dịch Nguyên nhếch môi cười ẩn ý: “Cái này thì tôi biết. Cậu ta đúng là sáng dạ, học gì cũng nhanh.”
Đinh Vỹ không hiểu hàm ý trong câu này của hắn. Cho rằng hắn khen cậu ta thôi, nên chỉ đáp lại một tiếng rồi tập trung lái xe.
Chiếc Rolls Royce Phantom đen bóng nhẹ nhàng lăn bánh về hướng một căn biệt thự kiểu đương đại rộng hơn 70.000m2.
Khoảng sân rộng lớn phía trước lát đá và sỏi trang trí vừa đẹp vừa sạch sẽ. Vì được xây theo kiểu kiến trúc đương đại, nên bao quanh căn biệt thự toàn là vách kính cường lực tối màu trong suốt. Nẹp kính cường lực kim loại đen bóng kết hợp sàn gỗ cùng nội thất tối màu ẩn hiện bên trong, khiến người ta vừa nhìn vào liền biết chủ nhân căn biệt thự này là đàn ông.
Khắp sân trồng nhiều cây cảnh hoa lá. Ngay cả hai tầng mái bằng trên và dưới của biệt thự cũng trồng nguyên thảm cỏ xanh rì theo kiểu phủ xanh. Mỗi khi gió biển thổi vào, cây cỏ trên mái nhà lẫn dưới sân đều nhảy múa đong đưa, cực kỳ thỏa mãn thị giác.
Căn biệt thự này của Dịch Nguyên có thể nói là lưng tựa núi mặt hướng biển. Trước cửa nhà nhìn ra liền thấy hồ bơi vô cực, tùy góc nhìn mà mang lại cảm giác nối liền với mặt biển xanh sóng vỗ rì rào đằng trước. Không khí trong lành mát mẻ, phong cảnh đẹp không bút nào tả xiết.
Vốn dĩ muốn cùng Hoa Phong Nhã xây tổ ấm ở đây. Hắn còn cố tình trồng một vườn hoa hồng trắng Pope John Paul mà cậu ấy thích.
Thế nhưng cậu ấy không muốn.
Dịch Nguyên bước vào nhà, mấy người giúp việc mặc đồng phục áo sơ mi trắng phối chân váy bút chì màu đen, tóc rẽ ngôi giữa búi gọn gàng ra phía sau chạy đến khom lưng cúi đầu chào hắn.
“Ông chủ đã về ạ.”
Hắn biếng nhác gật đầu, coi như đã trả lời.
Đinh Vỹ đưa vali hành lý của hắn cho người giúp việc mang lên lầu, rồi rời đi.
Dịch Nguyên nhận lấy cốc nước uống vài ngụm rồi đưa lại cho người giúp việc. Hắn nhìn quanh nhà, hỏi: “Thằng nhóc kia đâu rồi?”
Một người giúp việc đáp: “Thưa ông chủ, cậu Lâm vừa đi xuống phòng ăn rồi ạ.”
Dịch Nguyên: “Vậy đừng ai xuống phòng ăn.”
Giúp việc ở đây đều đã quen với đời sống sinh hoạt thác loạn của Dịch Nguyên. Hắn thường đem người về ngủ qua đêm. Có khi hai ba người, thậm chí bảy tám người. Chơi từ ngoài hồ bơi chơi vào phòng khách. Nghe hắn dặn xong, mọi người lập tức hiểu, đồng thanh đáp lại rồi việc ai người nấy làm.
Dịch Nguyên tâm tình sa sút. Mà càng căng thẳng mệt mỏi thì nhu cầu làm tình của hắn càng tăng cao không kiểm soát được. Hiện tại trong người hắn đang cực kỳ bứt rứt khó nhịn. Đũng quần đã hơi gồ lên một cách khác thường.
Hắn sải bước tiến vào phòng ăn. Vừa mở cửa nhìn vào trong, đã trông thấy một người con trai cao dong dỏng đang đứng đưa lưng về phía hắn, một tay đặt lên vách kính cường lực, mắt nhìn ra biển.
Người con trai ấy có làn da trắng tựa như những đóa hồng Pope John Paul nở rộ ngoài vườn. Mặc áo sơ mi trắng kiểu cổ điển, quần tây đen đeo dây nịt hơi mảnh ôm trọn vòng eo nhỏ gọn. Tôn lên bờ vai rộng tựa Thái Bình Dương, cặp mông cong cùng đôi chân thon dài.
Người con trai để tóc đen óng tỉa layer. Phần mái hất qua một bên kiểu bảy ba, bên còn lại vén gọn gàng sau tai vô cùng thời thượng. Để lộ vầng trán vuông vắn sáng sủa, đuôi lông mày chạm gần đến tóc mai và gò má đẹp đẽ khi nhìn nghiêng. Khiến người ta liên tưởng tới cảnh quay diễn viên nam chính trong một bộ phim điện ảnh nào đó.
Người con trai khôi ngô tuấn tú, phong thái bất phàm kia đang lặng yên ngắm biển trời mênh mông xa xa bên ngoài vách kính. Khuôn mặt không biểu cảm trông hơi lạnh lùng xa cách.
Dịch Nguyên ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của người con trai như bước ra từ tranh vẽ trong chốc lát. Hắn cứ như bị thôi miên, nhẹ nhàng bước từng bước một tới gần. Không dám phát ra tiếng động, sợ rằng sẽ làm cảnh đẹp trước mắt tan biến mất.
Mãi cho đến khi đã ôm trọn người vào lòng, cảm nhận được hơi ấm chân thực, hắn mới thỏa mãn cọ má lên mái tóc mềm mại ấy, hít ngửi mùi hương sữa tắm thanh mát một hơi.
Người con trai bất ngờ bị ôm từ phía sau giật nảy mình. Quay đầu lại nhìn thấy hắn liền nhoẻn miệng mỉm cười, răng thỏ lấp ló cùng má lúm đồng tiền lộ ra, vừa đáng yêu vừa dịu dàng.
“Làm tôi giật mình, cứ tưởng là ai.”
Nụ cười đó mặc dù đẹp, nhưng vào lúc này cứ như đang cố tình dội một gáo nước lạnh vào mặt hắn vậy.
Dịch Nguyên đanh mặt, trong lòng dâng lên sự khó chịu cùng cực, đến mức muốn đánh người nhưng vẫn nhịn xuống. Hắn không muốn phá hỏng bầu không khí đã lâu lắm rồi mới tìm lại được này.
Dịch Nguyên lạnh giọng ra lệnh: “Không được cười.”
Có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang ôm trong lòng hơi cứng đờ. Bàn tay cậu đang nắm lấy cổ tay hắn hơi run lên. Lập tức ngừng cười, trở về với vẻ lạnh lùng xa cách trước đó.
Lâm Minh Viễn rũ mắt nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Dịch Nguyên cảm thấy giống như một giấc mơ vậy, giống như đã thật sự có được người ở trong tay. Muốn yêu thương, muốn bù đắp, muốn làm rất nhiều rất nhiều chuyện.
Hắn ghé sát vào tai Lâm Minh Viễn, thì thầm: “Nói “ừ” là được rồi, tôi thích cậu tùy hứng vô phép.”
Lâm Minh Viễn nghe thấy giọng nói dịu dàng mà từ lúc gặp Dịch Nguyên đến giờ, cậu chưa từng được nghe qua. Thoáng kinh ngạc vì người lạnh lùng nóng nảy, thậm chí hơi đáng sợ như hắn mà cũng có một mặt dịu dàng như thế. Cậu cảm thấy thái độ hắn hơi lạ nhưng nhất thời không biết lạ chỗ nào.
Nếu Lâm Minh Viễn gặp Dịch Nguyên khi cậu hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ở cái độ tuổi lõi đời, dùng lý trí để suy nghĩ. Hay trước khi gặp hắn vài năm, cậu đã trải qua nhiều mối tình, gặp gỡ và yêu qua nhiều người, thấy qua nhiều chuyện, tự tích lũy cho bản thân số kinh nghiệm tình trường nhất định. Chắc có lẽ đã sớm tỉnh táo nhận ra điều kỳ lạ đó là gì rồi.
Và tất cả những điều cậu trải qua với hắn không còn là lần đầu tiên nữa. Chắc có lẽ sẽ không dễ dàng bị rung động mà đánh mất bản thân, phạm phải quá nhiều sai lầm như sau này.
Lâm Minh Viễn ngoan ngoãn làm theo lời hắn, nói: “Ừ.”
Vòng tay Dịch Nguyên ôm cậu bỗng siết chặt hơn. Lâm Minh Viễn có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn.
Hắn vùi đầu vào hõm vai cậu, nỉ non: “Gọi Dịch Nguyên đi.”
Lâm Minh Viễn gọi: “Dịch Nguyên.”
Lần này Dịch Nguyên hơi run lên, rất nhanh liền hôn lên tai Lâm Minh Viễn, khiến cả người cậu tê dại. Đầu óc như bị ai đó đổ nước vào khuấy đến không còn suy nghĩ được gì.
Dịch Nguyên lại nói: “Gọi nữa đi.”
Lâm Minh Viễn cố gắng quên đi đũng quần phồng lên của mình, và vật càng lúc càng cương cứng của Dịch Nguyên dang cạ vào mông mình từ nãy giờ.
Cậu hắng giọng như thể làm thế sẽ không còn ngượng ngùng xấu hổ nữa. Đồng thời để khống chế thanh âm run rẩy vì động tình của mình.
Lâm Minh Viễn siết chặt tay Dịch Nguyên đang ôm trước bụng cậu. Khẽ gọi: “Dịch Nguyên.”
Lời vừa thốt ra khiến chính cậu cũng phải giật mình. Giọng nói hơi trầm khàn ám muội, lộ rõ dục vọng đang trỗi dậy của đàn ông này không lẫn vào đâu được.
Dịch Nguyên là tay lão luyện đương nhiên nghe ra. Hắn kích động dán sát vào người cậu. Nụ hôn ngọt ngào trên tai dời xuống sườn mặt góc cạnh của Lâm Minh Viễn, lập tức trở thành một nụ hôn gợi dục.
Hắn khàn khàn nói: “Nữa đi.”
Lâm Minh Viễn như bị trúng tà, liên tục làm theo yêu cầu của hắn: “Dịch Nguyên...”
Hắn dời bàn tay xuống xoa nắn phía dưới hạ bộ của cậu, hơi thở bắt đầu gấp gáp: “Nữa đi.”
Lâm Minh Viễn bị bàn tay mang theo ham muốn trắng trợn của Dịch Nguyên xoa nắn, tuy cách hai lớp quần mà cả người đều tê dại mềm nhũn. Chân cũng đứng không vững, hơi lảo đảo về phía trước, cậu túm chặt lấy bàn tay hắn muốn thoát ra.
Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, hơn nữa xung quanh toàn vách kính trong suốt. Ở trong nhìn ra, ở ngoài nhìn vào đều thấy hết. Hơn nữa nhà hắn còn có một đống người. Đây lại là phòng ăn, bất kỳ lúc nào cũng sẽ có người mở cửa đi vào. Dịch Nguyên hắn điên rồi sao!!!
Lâm Minh Viễn quẫn bách, giọng cũng lạc đi: “Dịch Nguyên, đừng…”
Dịch Nguyên làm như không nghe thấy, hành động mỗi lúc một suồng sã. Hắn xoay cậu lại đối diện mình, tay trái ôm eo, tay phải giữ lấy gáy cậu ép cậu ngửa mặt tới gần rồi cúi đầu hôn lên.
Môi bị ngậm mút bên trên rồi lại bên dưới. Sau gáy bị giữ chặt không tài nào nghiêng đầu né tránh được. Trái tim không biết là vì hưng phấn hay vì sợ hãi bị người ta phát hiện mà điên cuồng đập thình thịch.
Lâm Minh Viễn dùng sức cố đẩy hắn ra, khi môi vừa tách khỏi, cậu vội nói: “Khoan đã, ở chỗ này lỡ có ai nhìn thấy thì sao. Bây giờ còn đang là ban ngày!”
Dịch Nguyên thành thạo cởi liền tù tì ba cúc áo sơ mi của cậu. Rồi vùi đầu hôn mút lên hai bên cổ khiến toàn thân cậu rụng rời tê dại, không còn sức lực kháng cự. Phải dựa vào vách kính để chống đỡ.
Hắn trầm giọng đáp: “Tôi đuổi đi hết rồi, không có ai đâu.” Đoạn, hắn đột nhiên đặt tay lên đỉnh đầu Lâm Minh Viễn rồi nhấn xuống.
Lâm Minh Viễn không hiểu gì, bị Dịch Nguyên ép quỳ gối trên sàn gỗ lạnh lẽo. Lưng dựa sát vào vách kính cường lực phía sau. Cũng may bên ngoài là hành lang, ngay trước hành lang là một góc hồ bơi vô cực chứ không phải vực thẳm gì gì đó. Nếu không cậu có cảm giác vách kính vỡ ra và mình sẽ rơi xuống tan xác bất cứ lúc nào.
Chưa kịp định thần lại thì đã thấy Dịch Nguyên cởi áo khoác măng tô dài qua đầu gối ném bừa xuống đất. Rồi kéo khóa quần, móc thứ thô to cương cứng đến mức nổi đầy gân kia ra. Dục vọng dài thẳng chỉa ngay trước mặt khiến cậu bối rối nghiêng đầu tránh đi.
Dịch Nguyên nắm cằm Lâm Minh Viễn xoay mặt cậu lại rồi nâng mặt cậu ngước lên. Ngón cái và ngón trỏ của hắn hơi bóp mạnh ép cậu hé miệng ra. Tay kia đỡ dương v*t của mình dụi đầu khấc nóng rực vào môi cậu.
Hắn rũ đôi mắt hoa đào sắc bén nhìn xuống, trong mắt không hề che giấu dục vọng, trầm giọng bảo:
“Trả bài nào.”
Lâm Minh Viễn bị hành động phóng đãng và câu nói đó của hắn nhắc nhở. Mới chợt nhớ ra hôm nay mình bị đưa đến đây là để làm gì.
Mặt cậu ửng hồng vì xấu hổ. Trái tim vì căng thẳng hồi hộp cùng nhiều cảm xúc kỳ lạ khác đan xen, đập mạnh muốn vọt ra khỏi cuống họng. Cậu quá ngượng nên không dám nhìn hắn, đặc biệt là không dám nhìn vào cặp mắt hoa đào phong lưu đa tình, đang ngập tràn dục vọng lộ rõ mồn một kia. Nhưng điều gì đến cũng phải đến, cậu chỉ có thể cố gắng ép bản thân phải bước tiếp.
Lâm Minh Viễn rũ mắt, tầm mắt nhìn về hướng khác, tránh nhìn vật nóng bỏng đang kề bên miệng kia hết sức có thể.
Cậu hơi hé môi, nhẹ nhàng liếm một cái bên dưới đầu khấc. Rồi ngập ngừng ngậm lấy.
Dịch Nguyên thở nhẹ một hơi thỏa mãn. Buông tay đang bóp cằm cậu ra, chuyển sang đặt lên đầu Lâm Minh Viễn, xoa đầu cậu như để cổ vũ.
Tuy rằng Dịch Nguyên đã nói đuổi người đi hết rồi. Nhưng Lâm Minh Viễn vẫn còn thấp thỏm lo sợ, lỡ đang ụp mặt vào háng hắn giữa chừng có người mở cửa phòng ăn đi vào. Hay có người ra sân dọn dẹp vô tình nhìn vào, thấy cậu đang quỳ gối ôm đùi úp mặt vào háng hắn, chắc cậu treo cổ chết mất.
Giữa ban ngày ban mặt bắt cậu thổi kèn trong phòng ăn, đã thế còn đứng tồng ngồng ngay trước vách kính chẳng chịu kéo rèm cửa che lại. Dịch Nguyên đúng là phóng túng đến mức không biết sợ là gì.
Lâm Minh Viễn học theo những gì đã thấy và quan sát cẩn thận trong video hắn gửi. Mong sao có thể thành công ngay trong lần đầu, tốc chiến tốc thắng để mau kết thúc.
Thế nhưng đời không như là mơ, lý thuyết thì dễ nhớ, thực hành thì không suông sẻ như trong tưởng tượng. Bộ phận khó nói kia của Dịch Nguyên vừa to vừa dài, phải rất khó khăn để nhồi hết vào miệng mà không để răng cạ vào làm đau hắn.
Việc vừa giữ cho răng không cạ vào nơi yếu hại nhạy cảm kia, vừa dùng miệng mút chặt lấy khiến cơ hàm cậu mỏi nhừ. Lâm Minh Viễn vừa phun ra nuốt vào vừa cố gắng hít thở để tránh bị ngạt.
Dịch Nguyên vẫn cúi đầu rũ mắt nhìn người quỳ bên dưới ra sức lấy lòng mình. Động tác trúc trắc, có phần quá mức cẩn thận. Suốt quá trình đều nghiêm túc tập trung sợ làm sai hướng dẫn mà chưa một lần giao tiếp ánh mắt với hắn. Phần nhiều là vì còn ngại ngùng chưa quen.
Dịch Nguyên cảm thấy, nếu cứ để cậu tự học tự rút kinh nghiệm thế này chắc hắn nghẹn chết mất.
Xưa nay Dịch Nguyên không có nhiều kiên nhẫn, bèn nói: “Đừng nuốt nhả không như vậy, dùng lưỡi liếm đi. Vừa ngậm vừa liếm bên trong ấy… Phải rồi, đảo qua đảo lại nữa…”
dương v*t được bao bọc và mút chặt lấy, đầu lưỡi mềm mại ướt át dần dần trở nên linh hoạt đảo quanh phần thân. Khiến hắn nhịn không được, ngửa đầu nhíu mày phát ra tiếng rên rỉ trầm khàn gợi cảm.
Lâm Minh Viễn đang quỳ gối, hai tay ôm đùi vùi đầu ngậm mút của hắn. Chợt nghe thấy tiếng rên rỉ thở dốc nặng nề phía trên. Cậu theo phản xạ ngước mắt nhìn lên, đúng lúc này Dịch Nguyên cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt hai người chạm nhau.
Trông thấy đôi mắt hoa đào sắc bén như nhìn thấu người khác của hắn, lúc này ánh mắt long lanh như chứa nước hồ mùa thu, toát ra vẻ mê ly vì động tình. Hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, đôi môi mỏng mềm mại hơi hé mở phát ra tiếng rên trầm khàn hết sức khiêu gợi. Lâm Minh Viễn cảm giác đầu mình có gì đó đang nổ tung, vô thức mút mạnh một cái.
Dịch Nguyên bị động tác bất ngờ này làm mất khống chế suýt bắn ra. Hắn thở hổn hển cao giọng gầm lên: “A…”
Đoạn, hắn túm lấy hai cổ tay Lâm Minh Viễn khóa lên trên đỉnh đầu. Sau đó bắt đầu thúc mạnh vào miệng cậu. Mỗi lần thúc đều đâm sâu đến tận cuống họng non mềm nhỏ hẹp, khiến cậu vừa đau vừa khó thở.
Hai tay và sau đầu bị ép chặt vào vách kính cường lực lạnh lẽo phía sau. Khoang miệng hứng chịu từng trận đâm thúc dã man không thương tiếc. Cổ họng cậu liên tục phình lên xẹp xuống vì bị dị vật đâm sâu vào rồi rút ra. Cảm giác giống như mắc nghẹn đồ ăn ở giữa họng, không nuốt xuống được, đau đớn khó thở vô cùng.
Điều Lâm Minh Viễn cố làm bây giờ là cố gắng thả lỏng, tránh bị sặc nước bọt trong lúc hắn đang đâm vào.
Dường như Dịch Nguyên xem cái miệng của cậu là cửa hậu vậy. Hắn vừa rên rỉ thở dốc vừa cong eo đưa đẩy thúc vào miệng cậu. Dịch Nguyên khóa chặt hai cổ tay cậu đặt trên đỉnh đầu khiến cậu có cảm giác mình đang bị khống chế. Kỳ lạ là nơi nào đó dưới đũng quần của cậu lại hưng phấn cương cứng hết cỡ, co giật liền mấy cái như sắp bắn ra.
Chẳng biết giày vò bao lâu, khi Lâm Minh Viễn tưởng rằng mình sắp ngất đi vì cổ họng bị đâm thủng và thiếu dưỡng khí. Thì Dịch Nguyên tăng tốc thúc mạnh thêm vài chục cái nữa, hắn không báo trước rùng mình bắn đầy chất dịch ấm nóng nhờn dính vào miệng cậu.
Lâm Minh Viễn bất ngờ không kịp chuẩn bị, một nửa bị hắn bắn xuống tận cuống họng, nửa còn lại bắn đầy ở trong khoang miệng, còn tràn ra ngoài chảy xuống khỏi khóe môi cậu.
Dịch Nguyên chậm rãi rút ra. Hắn rũ mắt nhìn Lâm Minh Viễn, ngón cái chùi tinh dịch dính trên mép cậu rồi nhét trở lại vào miệng cậu.
Hắn khàn khàn nói: “Nuốt hết, tràn ra một giọt thì làm lại một lần.”
Lâm Minh Viễn bị dọa sợ, cố nhịn cơn buồn nôn vì cảm giác nhờn dính kỳ lạ trong miệng mà nuốt ực xuống một cái. Tự hỏi không hiểu vì sao mấy diễn viên trong phim có thể nuốt ngon lành như vậy được. Cậu nghĩ chắc có lẽ do mình chưa quen thôi, sau này quen rồi sẽ khác.
Vừa nghĩ xong liền xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Sao tự dưng mình lại nghĩ như vậy? Mình điên rồi!!!
Dịch Nguyên xuất tinh còn Lâm Minh Viễn cảm thấy mình như vừa mới xuất hồn. Áo quần xộc xệch ngồi dưới sàn gỗ rơi vào trầm tư hồi lâu.
Đợi đến khi cằm bị nâng lên, một chiếc ly thủy tinh lạnh lẽo nồng mùi rượu mạnh kề lên miệng, cậu mới hoàn hồn ngước mắt nhìn lên. Vừa nhìn một cái, suýt chút nữa phun máu mũi ra ngoài.
Không biết từ khi nào Dịch Nguyên đã cởi hết quần áo ném tứ tung trên sàn nhà. Thân hình hắn cao ngất. Vai rộng eo hẹp, cơ ngực và cơ bụng tựa như đồi núi nhấp nhô trập trùng. Cơ tam đầu cực kỳ nam tính mạnh mẽ. Đường nhân ngư gồ lên rắn chắc chạy dài xuống phía dưới, như đang mời gọi người ta dán mắt nhìn xuống bộ phận kín đáo kia.
Đôi chân Dịch Nguyên vừa thon lại vừa dài, do chăm chỉ tập luyện mà lộ rõ đường nét cơ đùi rắn rỏi mà không thô kệch. Cơ thể hắn từ trên xuống dưới quả thật không thể tìm ra chỗ nào để chê được cả. Đẹp như tượng tạc, hoàn mỹ không chút tì vết. Cả đời Lâm Minh Viễn chưa từng thấy người nào đẹp xuất sắc như vậy. Đến khuôn mặt cũng tuấn mỹ vô song, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Dịch Nguyên thấy cậu ngơ ra, bèn bóp miệng cậu rồi đổ rượu vào.
“Ưm… ưmmm…”
Lâm Minh Viễn không biết uống rượu, dù mấy hôm trước đã được Đinh Vỹ cho thử qua để làm quen. Tuy chỉ là dòng rượu ngọt cực kỳ nhẹ dành cho phái nữ, nhưng cậu uống có mấy ngụm đã chịu không nổi rồi. Huống chi là loại rượu mạnh này của Dịch Nguyên.
Lâm Minh Viễn bị sặc, ho liên tục: “Khụ khụ khụ…”
Chất rượu lạnh lẽo rót vào cuống họng, tuy hết phân nửa đều tràn ra ngoài, rơi vào miệng chỉ có một chút. Nhưng lại giống như bắt lửa mà nóng rát lên, gần như muốn đốt bỏng bao tử cậu. Khắp khoang mũi miệng cậu toàn là mùi rượu cay xè xộc lên, át luôn cả mùi tinh dịch tanh nồng mà cậu mới nuốt ban nãy. Thoáng chốc khắp cơ thể Lâm Minh Viễn nóng bừng, mặt mày và hai bên tai đều ửng đỏ.
Dịch Nguyên đã uống xong ly thứ tư. Hắn lại khui thêm một chai Brandy, rót ra ly rồi ngửa cổ vừa uống vừa nhìn màu đỏ nhanh chóng lan xuống cổ Lâm Minh Viễn. Vẻ mặt cậu dần mất đi sự tỉnh táo linh hoạt thường ngày. Ánh mắt dần tan rã, áo sơ mi trắng ướt đẫm rượu dán sát vào lồng ngực hơi phập phồng, mang đến cảm giác quyến rũ vô cùng mới lạ.
Dịch Nguyên đặt ly xuống bàn ăn, bước tới túm lấy tay Lâm Minh Viễn lôi cậu đứng dậy.
Cậu hơi choáng, bị hắn lôi kéo rồi đẩy cậu áp mặt vào vách kính. Thành thục tháo dây nịt tuột quần cậu xuống tới khuỷu chân. Lâm Minh Viễn đang ngơ ngác không hiểu gì thì bị Dịch Nguyên kéo quần lót xuống, áp thân thể của hắn tới gần, dán sát vào người cậu.
Hai làn da nóng rực vừa chạm vào nhau, mang đến một loại thỏa mãn không nói nên lời. Hơi thở dần nặng nề, Dịch Nguyên ôm Lâm Minh Viễn từ đằng sau, ngậm lấy vành tai cậu, luồn đầu lưỡi vào liếm một cái.
Từ lỗ tai lập tức truyền đến một trận tê dại, khiến tay chân cậu rụng rời không còn sức lực. Vật hơi xìu xuống bên dưới lại ngỏng dậy, rất nhanh bị một bàn tay to lớn cùng những ngón tay thon dài bao lấy.
Bàn tay Dịch Nguyên như có ma thuật, chạm tới đâu trong đầu cậu liền trống rỗng lâng lâng tới đó. Hắn cúi đầu hôn lên cổ cậu, bàn tay không ngừng xoa nắn lúc nhanh lúc chậm. Tay còn lại luồn vào áo sơ mi xoa nắn cơ ngực săn chắc của cậu. Sau đó từ từ di chuyển xuống cơ bụng, cảm nhận được bụng dưới cậu siết chặt mấy cái rồi mới đặt lên eo, khẽ khàng vuốt ve.
Lâm Minh Viễn cúi đầu chống tay lên vách kính lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với cơ thể đang ngày một nóng lên của mình, nặng nề thở dốc. Phía dưới lần đầu tiên được bàn tay khác mà không phải là của chính mình sờ soạng xoa nắn, có hơi ấm khác bao bọc lấy, còn có âm thanh cực kỳ chân thực. Cảm giác mới lạ mà Dịch Nguyên mang đến khiến cậu đắm chìm không tài nào dứt ra được. Đầu óc mơ màng không còn nghĩ được gì ngoài từng đợt khoái cảm mạnh mẽ truyền đến từ bên dưới.
Lâm Minh Viễn cắn môi để không bật ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ. Bỗng nghe Dịch Nguyên thì thầm vào tai: “Đừng kiềm nén, tôi muốn nghe tiếng rên của cậu.”
Dứt lời, hắn bất thình lình tăng nhanh tốc độ trên tay, Lâm Minh Viễn nhịn không được rên thành tiếng: “Aaaa…. A a a a…”
Được một lúc liền bắn ra trên tay hắn. Cậu cúi đầu nhíu mày thở dốc, tầm mắt lướt qua vách kính, phát hiện mình đã bắn đầy trên mặt kính. Còn chưa kịp phản ứng gì, chợt cảm giác dưới mông có một ngón tay ươn ướt dinh dính thứ gì đó mát lạnh đâm vào!
Tới đoạn này Lâm Minh Viễn hơi tỉnh rồi.
Cậu hốt hoảng trở tay túm lấy cổ tay Dịch Nguyên, nói: “Anh làm gì vậy?”
Dịch Nguyên chẳng biết từ đâu lôi ra một chai bôi trơn, hắn bẻ quặt tay cậu ra sau lưng, hơi mất kiên nhẫn nói: “Làm cậu chứ làm gì.”
Lâm Minh Viễn biết kiểu gì cũng phải làm như giao kèo đã định ban đầu. Nhưng không ngờ lại là bây giờ. Chẳng phải ban nãy hắn vừa xong rồi à? Sao mới đó đã lại làm nữa rồi?
Cậu sợ hãi, cái thứ kia to như vậy liệu có đâm rách của cậu không???
Nhưng ván đã đóng thuyền rồi, cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Cầu mong cho mọi chuyện mau mau kết thúc.
Dịch Nguyên thấy cậu im lặng thả lỏng liền tiếp tục nhét ngón tay vào. Chỗ này của Lâm Minh Viễn quả thật chưa từng làm qua. Vẫn còn nhỏ và khít đến mức đầu ngón tay cũng nhét không lọt.
Dịch Nguyên cho thêm bôi trơn, mãi mới nhét hết được một ngón tay vào. Mà Lâm Minh Viễn đã đau đến tỉnh rượu, mặt mày trắng bệch. Mới chỉ một ngón tay mà đau còn hơn bị táo bón cả tháng, nếu cái thứ kia mà đi vào chắc cậu thủng ruột chầu ông bà luôn quá.
Lâm Minh Viễn từng xem Gà Vàng, cậu biết có thể vào được nhờ nới rộng và bôi trơn. Nhưng tự mình trải nghiệm rồi mới thấy việc này quá đáng sợ, thật không dễ dàng gì.
Dịch Nguyên trước nay chỉ làm với người có kinh nghiệm, chứ chưa từng chơi qua mấy loại trai zin này. Bởi vì hắn cảm thấy nới rộng chỗ đó cho một người mới rất phiền phức. Cực kỳ tốn thời gian, mà hắn lại không phải người có tính kiên nhẫn. Làm với người từng có kinh nghiệm thoải mái và thích hơn nhiều. Chỗ đó chỉ vừa nhét ngón tay vào là trơn tru trót lọt, không cần phải chật vật như thế này.
Hắn mất kiên nhẫn, bắt đầu thấy hơi bực. Quyết định từ bỏ, bây giờ đang có hứng không thể để bị mất hứng được, chuyện này để mai rảnh rồi từ từ làm. Hắn thoa bôi trơn lên dương v*t đã cương cứng khó nhịn của mình, vỗ vỗ mông cậu, nói:
“Khép chân lại.”
Lâm Minh Viễn không biết Dịch Nguyên muốn làm gì, đành làm theo lời hắn mà khép chân lại.
Dịch Nguyên nhét vật thô to nóng rực bóng ướt vì bôi trơn kia vào giữa hai chân cậu. Sau đó bắt đầu lắc hông đưa đẩy. Bây giờ Lâm Minh Viễn mới hiểu, cậu nhanh chóng phối hợp khép chặt chân hơn để kẹp cho hắn.
Vật cứng to dài kia đẩy tới đẩy lui, đầu khấc bóng loáng bôi trơn cứ như chơi trốn tìm mà lấp ló, thụt ra thụt vào giữa hai chân cậu. Động tác đó vừa khéo cạ qua cạ lại bên dưới hai hòn ngọc mẫn cảm của Lâm Minh Viễn, đánh thức dục vọng mềm rũ đã qua một lần bắn, từ từ cương lên lần thứ hai.
Tiếng nước lép nhép vì bôi trơn không biết xấu hổ mà vang lên. Dịch Nguyên ôm eo nâng mông Lâm Minh Viễn, khiến cậu phải cong mông nhón chân lên để hắn dễ dàng ra vào.
dương v*t cọ xát vào vùng da non mềm giữa háng, cộng thêm ma sát với dương v*t của người phía trước, vô tình mang lại kích thích và khoái cảm cho cả hai người.
Tiếng thở dốc của hai người lần lượt vang lên khắp phòng ăn. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng tét mông và tiếng rên rỉ đau đớn kiềm nén.
“Chát!”
“Ưm! Haaaaa... hhaaa...”
Lâm Minh Viễn không quá ngượng ngùng như ban đầu nữa, cậu thở dốc dùng tay tự an ủi phía trước của mình. Nhưng chỉ chốc lát sau, Dich Nguyên lại túm lấy hai tay cậu đặt lên hai bên vách kính. Rồi tiếp tục ra vào giữa hai chân cậu.
“A…”
Vai đột nhiên truyền đến cảm giác nhói đau, Dịch Nguyên cúi xuống cắn lên vai cậu. Hắn cắn rất mạnh, hằn rõ dấu răng đều tăm tắp. Bên trên bị cắn chẳng hiểu sao bên dưới cậu lại truyền đến khoái cảm xa lạ, khiến hơi thở của cậu rối loạn. Dường như Dịch Nguyên biết, nên lại tét liên tiếp mấy cái lên mông cậu.
“Chát chát chát!”
“Ưm! Ưm, ưm, haaaa… aaa...”
Dịch Nguyên mút lên cổ cậu thật mạnh để lại dấu hôn đỏ ửng, vừa cười vừa thở dốc vào tai cậu: “Thích như này hửm?”
Lâm Mimh Viễn xấu hổ lắc đầu không chịu thừa nhận, hắn lại đánh vào mông cậu thêm cái nữa, lần này Lâm Minh Viễn bị hắn đánh đến bắn ra luôn.
“…”