Lúc xuống xe, Lâm Minh Viễn mới biết cái xe quỷ yêu này phải bật chốt ở bên dưới mới mở được cửa. Bị Dịch Nguyên công khai cười nhạo một trận, trao đổi Pink Circle xong liền phóng xe rời đi. Tiếng bô xe gầm rú cả quãng dài như thể đang chọc tức cậu vậy.
Hắn không quan tâm nhà cậu nằm ở đâu trong con hẻm nhỏ hai người chen không lọt này. Càng không giả vờ hỏi han cho có lệ như người khác. Cứ thế thả cậu xuống xe xong liền đạp chân ga lái xe rời đi, căn bản chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
Thế lại hay, dù sao mối quan hệ giữa hai người là như vậy, nói mấy câu vô nghĩa làm gì?
Lâm Minh Viễn vừa xoa xoa tay cho đỡ lạnh vừa đi vào hẻm.
Khu này có thể coi là khu nhà trọ dành cho những người ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội, tính từ công nhân trở xuống. Điều kiện sống nơi đây tốt hơn khu ổ chuột một chút. Tuy nhiên so với thành phố đang trên đà phát triển mạnh thì chẳng khác khu ổ chuột là bao, một chín một mười mà thôi.
Nhà cửa xập xệ san sát nhau, giấy tờ quảng cáo dán lung tung trên mặt tường xi măng ở khắp nơi. Khu cậu ở nằm ngay chỗ thấp, nắng lên thì thôi chịu nóng như cái lò thiêu còn đỡ, chứ mà gặp mưa to, nước mưa từ đường lớn tràn xuống ngập vào nhà, thì xác định cả đêm phải ngồi chổng khu tát nước cho đến khi tay chân không còn cảm giác.
Mà điều nực cười là khu ổ chuột tồi tàn dơ bẩn này, lại nằm sát ngay cạnh thành phố Nam Dương xa hoa tráng lệ. Nơi của những tòa cao ốc chọc trời, ngoài đường lớn trồng rất nhiều cây xanh thoáng đãng, và đêm nào cũng nghe thấy tiếng siêu xe gầm rú.
Trước đây khi nhà cậu vẫn còn khá giả cũng chỉ sống ở một tỉnh nhỏ thôi. Đương nhiên chưa từng nhìn thấy khung cảnh tráng lệ đến thế này bao giờ. Ngay cả chiếc xe hơi ba mua được cũng là loại xe cũ rẻ tiền nhất. Nhưng mà nếu chỉ tính ở cái tỉnh nhỏ nghèo nàn đó thì một hộ gia đình mua được xe hơi đã là rất khá giả rồi.
Sau khi chuyển đến đây, thỉnh thoảng Lâm Minh Viễn nhìn ra phía bên đó và tự hỏi, liệu mấy người nhà giàu ở trong những căn nhà đó có bắt con cái của họ nhìn xuống bên này, rồi dọa rằng mày mà không lo học hành tử tế, mai mốt lớn lên sẽ trở thành đám công nhân quèn nghèo đói chui rúc trong khu ổ chuột kia không?
Cậu thở dài móc chìa khóa từ trong túi quần ra tra vào ổ khóa, nhẹ nhàng mở cửa. Cởi dép để ngay ngắn một góc, rồi rón rén kéo cửa muốn bước vào nhà vệ sinh.
"Con đi đâu ra ngoài nửa đêm mà hơn ba giờ sáng rồi mới về?"
Mặc dù âm thanh kia đã rất khẽ rồi nhưng vẫn làm Lâm Minh Viễn giật thót tim. Cậu quay phắt lại, ngước nhìn lên trên gác xép nhỏ hẹp, thấy bà nội đang nằm nghiêng thò đầu ngó xuống. Cậu có cảm giác mình giống như ăn trộm, hơi chột dạ hoảng loạn tìm cách lấp liếm, ngoài mặt bình tĩnh nhỏ giọng đáp:
"Con ra ngoài nghe điện thoại, quản lý gọi dặn dò việc sửa sang quán, có chút..."
Bà nội ngắt lời: "Con đừng có xạo, việc gì mà nửa đêm quản lý gọi điện dặn dò tới hơn ba giờ sáng hả?"
Lâm Minh Viễn nhón chân nhẹ nhàng đi tới, sợ đánh thức Lâm An đang ngủ ngay bên dưới gác xép, nói nhỏ: "Con xạo làm gì, dạo gần đây quán rất bận, đồng nghiệp lại nghỉ việc mất một người nên càng thiếu nhân lực. Quản lí cũng..."
Bà nội lại trừng mắt ngắt lời: "Đoạn đầu bà tin, tới đoạn quản lý trở đi thì không nhé! Bà nhìn con lớn bằng này, lẽ nào không biết khi nào con nói thật khi nào con nói dối à? Chỉ riêng cái lí do quản lý gọi dặn dò công việc từ nửa đêm tới ba giờ sáng là đã vô lí rồi."
Lâm Minh Viễn cười: "Không phải là hơn ba giờ sáng hả?"
Bà nội đang nói bị cậu cắt ngang liền thò tay xuống kí đầu cậu mấy cái: "Đừng có sửa lưng bà, thằng quỷ! Con nghĩ con đang lừa ai hả? Nói dối tệ thì đừng có bày đặt nói dối bà!"
Lâm Minh Viễn ôm đầu gào khẽ: "Bà không sợ kí con mất trí nhớ luôn à! Gần đất xa trời rồi mà tay chân vẫn lực ghê nhỉ."
Bà buồn cười kí thêm mấy cái nữa rồi xoa xoa đầu cậu: "Khai thật đi, có bạn gái rồi phải không? Hai đứa cãi nhau à, cãi tới hơn ba giờ sáng?"
Cậu híp mắt nhón chân cao lên để bà xoa xoa, nghe xong câu này tâm trạng lập tức chùng xuống.
Im lặng một lúc lâu mới khe khẽ thở dài: "Thật ra con muốn đi dạo một mình để yên tĩnh suy nghĩ một số chuyện thôi."
Bà nội không nói gì chỉ nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.
Lâm Minh Viễn nắm tay bà, nói: "Bà nội, con muốn nghỉ việc đổi sang một công việc khác tốt hơn."
"Công việc gì? Không phải con đang làm ở đây rất tốt sao? Hay ở quán xảy..."
Cậu lắc đầu: "Không, không có xảy ra chuyện gì hết. Mọi thứ đều ổn, chỉ là con đã tìm được công việc tốt hơn, điều kiện cũng rất tốt. Ông chủ ở đó còn cho chúng ta chỗ ở tạm để con tiện đi lại gần chỗ làm, nhân tiện trông nhà giúp. Chúng ta sẽ chuyển đến đó ở, thoải mái mà còn được miễn phí không phải trả tiền thuê nhà nữa." Ngập ngừng chốc lát, cậu nhíu mày, "Chuyện này con vẫn còn đang suy nghĩ, với cũng chưa biết có nên nói với bà và Tiểu An hay không. Sợ mọi thứ chưa chắc chắn, lỡ không được thì lại khiến hai người thất vọng."
Trước mắt tạm thời lừa bà nội thế này đi, sau này rồi hẵng tính tiếp.
Quả nhiên bà nội tin ngay, tặc lưỡi bảo: "Chậc, làm bà còn tưởng con có chuyện gì. Được rồi, làm ở đâu con thích là được, đừng vất vả quá. Tiền có thể từ từ kiếm, sức khỏe mất rồi không kiếm nổi đâu con."
Lâm Minh Viễn gật đầu: "Vâng."
Bà nội chợt nhớ ra trọng điểm, liền hỏi: "Khoan đã, chuyển nhà hả? Mang cả người nhà theo tới chỗ làm cũng được sao? Rồi trông nhà gì nữa?"
Cậu hơi mệt, còn buồn ngủ nữa, nhưng vẫn cố nhướng mắt trả lời: "Vâng, chúng ta chuyển nhà. Nhưng không phải chuyển đến chỗ làm, mà là chuyển đến căn nhà cũ của ông chủ. Căn đó hiện giờ không có ai ở, cũng không định cho thuê. Ông chủ nói sợ bỏ lâu quá thành nhà hoang, tiền thuê tiền điện nước đều không lấy, đổi lại chúng ta ở đó cho có hơi người, dọn dẹp sạch sẽ với trông nhà cẩn thận là được."
Bà nội không hổ là bô lão, luôn luôn nắm trọng điểm theo hướng mà không ai ngờ tới: "Nhà để lâu không cho thuê cũng không chịu ở, vậy sao không kêu họ hàng thân thích ở hay rao bán cho rồi, để đó làm chi rồi sợ có ma?"
Lâm Minh Viễn: "Con đâu biết suy nghĩ của người giàu với hoàn cảnh gia đình người ta ra sao đâu. Ở chỗ làm con thường nghe bảo có nhiều người giàu cũng hay để nhà như vậy. Do thường xuyên đi công tác xa nhà hay gia đình định cư nước ngoài gì đó, cũng có thể căn nhà có ý nghĩa đặc biệt, không ở cũng không nỡ bán đi."
Đoạn, cậu cong mắt cười cười: "Hoặc trong nhà thật sự có ma, người ta ở không được, cho thuê hay bán đều không được, hàng xóm gần xa biết rồi đồn thổi tùm lum. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tìm người vào ở cầm cự một thời gian."
Cậu nhích lại gần: "Bà nghĩ xem, nếu căn nhà bị đồn là có ma không ai ở nổi, bỗng dưng có người dọn vào ở, mà ở được rất lâu rất lâu cũng không chuyển đi. Vậy có phải những lời đồn trước đó đều là vô căn cứ không? Hoặc dù họ tin là có ma đi chăng nữa, có người ở được thì hẳn là chủ nhà đã thuê thầy pháp trấn yểm bắt ma gì đó, trong nhà sạch sẽ không còn đáng lo ngại nữa. Cơ hội bán hay cho thuê được nhà sẽ cao hơn, đúng không?"
Bà nội gật đầu tỏ vẻ đồng tình, rồi lại kí đầu cậu một cái: "Thằng quỷ, đêm hôm nói bậy nói bạ cái gì, định hù ai hả!"
Lâm Minh Viễn ôm đầu cười hì hì.
Bà nội thích nhất lúc cậu cười, hai chiếc răng thỏ lấp ló khi cậu hé môi nhoẻn miệng. Lúm đồng tiền hai bên má cũng lộ ra trông vô cùng đáng yêu. Khác hẳn vẻ thanh niên nghiêm túc trưởng thành đáng tin cậy ngày thường.
Cười một hồi, bà nội hỏi: "Cơ mà nhà đó có ma thiệt à?"
Nghe xong Lâm Minh Viễn nhịn cười muốn nội thương: "Làm gì có!"
Bà nội tặc lưỡi lườm cậu: "Chậc."
Cậu lại bảo: "Nếu có cũng không nói cho chúng ta biết đâu."
Bà nội liền thò tay xuống nhéo lỗ tai cậu xách lên.
Quậy một trận, bà nội thở dài: "Mà dù có ma cũng ráng ở thôi chứ sao, đỡ tiền nhà tiền điện nước. Tiết kiệm đồng nào hay đồng đó." Bà nội xoa đầu cậu, giọng nói hơi run run, "Tiểu Viễn của chúng ta còn nhỏ mà phải vất vả thế này, ngày xưa..." Nói đến đó thì không nói tiếp nữa, tay còn lại dụi dụi mắt.
Lâm Minh Viễn biết bà định nói gì.
Ngày xưa cả nhà cậu đến cái chén cũng không cần phải động tay rửa, bà nội lúc đó còn khỏe nên giành lo hết việc nhà không để cho ai động vào. Cậu còn nhỏ nên chỉ lo ăn học rồi chạy đi chơi khắp xóm với đám con nít gần nhà. Muốn ăn cái gì muốn mua cái gì chỉ cần xòe tay xin tiền ba thôi.
Chẳng cần đau đầu suy nghĩ xem món đồ đó có đủ tiền mua hay không, lỡ mua rồi thì cuối tháng không đủ tiền xài phải làm sao. Càng chưa từng trải qua cảm giác đau đớn khi cả hai bàn tay đều bị nước rửa chén rẻ tiền ăn da, đến mức lở loét vì thường xuyên rửa chén ở các quán ăn. Bao tay để bảo vệ tay ư? Họ bắt phải để trần hai tay vì nếu không sẽ không biết chén dĩa có được rửa sạch hết dầu mỡ hay chưa.
Ắt hẳn bà nội cho rằng, thà chưa từng có gì còn tốt hơn là đã từng có tất cả nhưng rồi lại mất đi. Một người sinh ra và lớn lên trong cuộc sống vốn gian nan trắc trở có lẽ còn tốt hơn người luôn thuận lợi bỗng chốc rơi vào cảnh lầm than. Như thế sẽ càng sụp đổ hơn là người đã quen sống một cuộc đời bất hạnh ngay từ đầu.
Cho nên bà nội vẫn luôn cảm thấy hai anh em cậu chịu thiệt thòi, bản thân vô cùng có lỗi vì không thể làm được gì. Ngược lại còn trở thành gánh nặng, vì tuổi già sức yếu không thể làm thêm kiếm tiền trang trải việc trong nhà, toàn bộ sức ép đều đè nặng lên một mình cậu. Chỉ có thể cố gắng tự giữ gìn sức khỏe của bản thân để không bệnh tật gì, kẻo lại tốn thêm tiền thuốc men.
Lâm Minh Viễn biết điều đó, cậu còn biết Lâm An cũng vậy, cho rằng mình là gánh nặng. Thế nên dù mệt mỏi, cậu cũng chưa từng để lộ ra khiến bọn họ lo lắng rồi suy nghĩ nhiều.
Lâm Minh Viễn nắm tay bà nội, cười lắc đầu: "Không vất vả, ngồi một chỗ con chịu không được, ngột ngạt lắm. Cơ mà nếu bà thấy con vất vả, vậy mai làm bánh bao chiên cho con ăn đi, làm nhiều chút, hì hì."
Dỗ bà nội xong cũng hơn bốn giờ sáng. Lâm Minh Viễn hơi nhức đầu vì cả đêm không ngủ, song cũng gắng gượng lết vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng rồi rón rén đi ra. Cậu dém chăn cho Lâm An xong rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.
Lúc này yên tĩnh thả thỏng, mới thật sự cẩn thận sắp xếp từng chuyện từng chuyện trong đầu. Từ trận mắng chửi đe dọa của Vương Gia Mỹ, cho đến cuộc nói chuyện với Dịch Nguyên.
Hình ảnh người đàn ông lạnh lùng có ngoại hình như minh tinh, và loại khí chất ngông cuồng không để ai vào mắt đó chợt hiện lên trong đầu cậu. Xương quai xanh quyến rũ, hình xăm tà đạo bí ẩn trên cổ hắn. Đôi mắt hoa đào khi cười rộ lên trông rất đa tình, khi không cười lại sắc lạnh đến đáng sợ. Đôi môi mỏng mềm mại còn vương mùi thuốc lá nhàn nhạt. Đầu lưỡi ướt át khuấy đảo linh hoạt. Bàn tay thon dài mạnh mẽ phóng túng ve vuốt. Tiếng thở dốc trầm khàn gợi cảm cùng mùi nước hoa thoang thoảng tỏa ra từ cổ khi hắn dựa vào người cậu.
"To không?"
"Còn có gân nữa."
Âm thanh kia đột nhiên vang lên văng vẳng trong đầu, khiến Lâm Minh Viễn giật mình tự nhéo mặt mình thật mạnh mấy cái cho tỉnh.
Aaaaaaaaaa điên mất! Tự dưng lại nghĩ linh tinh cái gì vậy không biết. Mình điên thật rồi!
Cậu bất lực thở dài.
Có điều, nghiêm túc mà nói thì Dịch Nguyên mưa nắng thất thường. Một khi lộ rõ "không vui" thì đã quá muộn, phải thấp thỏm chật vật tìm cách dập lửa giận của hắn, làm không khéo hậu quả không lường được. Từ cách cư xử có thể thấy hắn là kẻ bạo lực thích kiểm soát, thích nhìn kẻ yếu thế run rẩy sợ hãi như con thú bị dồn vào đường cùng. Hắn khinh thường kẻ yếu, nhưng lại thích dùng họ để làm thú vui tiêu khiển cho bản thân. Căn bản là một tên thần kinh điên tình trên người cắm đầy red flag*.
*Red flag (cờ đỏ): Đại loại giống như là báo động đỏ cho một người hoặc một mối quan hệ độc hại cần phải tránh xa.
Lâm Minh Viễn sẽ không bao giờ thích một người như vậy.
Phải ngủ với người mình không thích ư...
Cậu lắc lắc đầu, trở mình nằm nghiêng quay mặt ra ngoài.
Dù sao giao dịch này chắc sẽ sớm kết thúc thôi, xét theo độ cả thèm chóng chán của mấy đại thiếu gia thì lâu lắm chắc cũng chừng vài tháng là nhiều. Đến lúc đó cũng đủ cho cậu gom góp được chút tiền tiết kiệm để dành trang trải mọi thứ sau này. Quan trọng là trả hết nợ, ba có cơ hội tỉnh lại. Sau đó tìm một nơi thật xa thật xa, đủ xa để người đàn bà đó không tìm được, rồi cùng bà nội và Lâm An sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc.
Nhắc đến ba, lại có thêm một vấn để nữa. Khi nào ba mới tỉnh lại? Lỡ như không thể chữa khỏi trước khi Dịch Nguyên chán cậu thì sao?
Nếu vậy thì không thể mang theo ba bỏ trốn khỏi bà ta được. Không ổn, cậu phải tìm cách kéo dài thời gian, ngăn Dịch Nguyên gặp lại cái người họ Hoa kia bằng mọi giá. Kể cả phải hèn mọn quỳ dưới chân lấy lòng hắn, chỉ cần sống dưới sự bảo vệ của hắn cho tới thời điểm ba tỉnh lại là có thể rời khỏi đây rồi.
Bà nội à, con không thể có bạn gái được, bà cũng sẽ không có cháu dâu.
Ngược lại, con sắp làm một việc còn ghê tởm và đáng khinh hơn cả việc không thích con gái nữa. Xin lỗi bà nội, xin lỗi ba, Lâm An xin lỗi em. Xin lỗi vì khiến mọi người thất vọng, con cuối cùng đã trở thành loại người mà ai cũng ghê tởm khinh thường.
.
"Biết rõ sẽ bị người ta khinh vậy mà vẫn làm, chung quy cũng chỉ vì tiền."
Dịch Nguyên ngồi bắt chéo chân cười cười không đáp, nhấp một ngụm trà nóng, lật sang trang khác tiếp tục kiểm tra sổ sách. Triệu Cẩn Ngôn dựa lưng vào sô pha, châm thêm điếu thuốc khác rồi rít một hơi, phả ra làn khói trắng. Hắn ngửa đầu ra sau, đôi mắt một mí hơi híp lại, liên tục cảm thán:
"Chậc, ông già thằng Thiệu Hành cũng sung sức vãi. Bốn bà vợ, thêm mấy con tình nhân ở bên ngoài. Nào là diễn viên rồi người mẫu hoa hậu gì đều có đủ, đến gái công sở đáng tuổi cháu ổng cũng không tha." Hắn đổi giọng cợt nhả, "Ê, mày nói coi ổng có uống cái đó không, Viagra?"
Dịch Nguyên đóng cuốn sổ dày cui đặt lên bàn, cũng châm một điếu thuốc, cười: "Mày ghen tị hả?"