Gương ốp tường mạ vàng tinh tế, phản chiếu hình ảnh những vị khách ăn mặc sang trọng, đang thưởng rượu ở bên trong. Ngôn Diệp Thành vui vẻ nói gì đó với Dịch Nguyên, hắn cúi đầu chăm chú lắng nghe. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa. Ngôn Diệp Thành nói xong, hắn cười cười đáp lại vài câu, chọc anh ta phì cười.
Ban nãy Đỗ Siêu nhận điện thoại của ai rồi vội vã rời vị trí chạy ra ngoài. Hẳn là có chuyện quan trọng.
Đợi hồi lâu mới thấy Đỗ Siêu quay lại.
Hôm nay anh không ăn mặc tùy ý như thường ngày, mà khoác lên mình bộ suit đen hai mảnh lịch lãm. Cổ thắt cà vạt, chân đi giày da nghiêm chỉnh. Đỗ Siêu vừa đi vào vừa chỉnh lại tai nghe. Anh sa sầm mặt, nhìn về phía Dịch Nguyên bằng loại ánh mắt ngầm ra hiệu.
Dịch Nguyên đặt ly rượu xuống, cúi đầu ghé vào tai Ngôn Diệp Thành nói nhỏ: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Ngôn Diệp Thành không để ý, gật đầu nói: “Ừ.” Rồi tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.
Lúc đi ngang qua chỗ ba hắn và chú Ian. Ba hắn đang đưa lưng về phía hắn. Ông mải nói chuyện với vợ chồng Chủ tịch Ngôn, người cậu Thượng nghị sĩ của Ngôn Diệp Thành và Chính trị gia họ Trọng mới quen, cho nên không để ý tới hắn. Ian đứng cạnh đó đang châu đầu ghé tai, cười cười nói nói với cô bạn gái diễn viên mới nổi bên cạnh. Vô tình liếc mắt qua trông thấy hắn, bèn gọi lại.
“Vernon, cháu đi đâu vậy?”
Dịch Nguyên cười lễ phép đáp: “Cháu đi vệ sinh ạ.”
Ian gật đầu, nói nhỏ với hắn: “Ừ, đi nhanh đi. Đừng để bạn trai của cháu chờ lâu quá.”
Dịch Nguyên nói: “Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Lúc này Dịch Quân cũng nghe thấy, ông quay đầu lại nhìn hắn, không nói gì.
Dịch Nguyên cười cười gật đầu với bốn người kia, nói: “Cháu xin phép ạ.” Rồi thong thả sải bước rời khỏi phòng tiệc.
Vợ Chủ tịch Ngôn dõi theo bóng lưng Dịch Nguyên, nhịn không được tấm tắc khen: “Tiểu Nguyên đẹp trai thật. Càng nhìn càng thấy đẹp trai.” Bà vuốt khăn choàng lông thú trên khuỷu tay mình, rất hài lòng với đứa con rể tương lai này, cười nói với Dịch Quân, “Trông cứ như minh tinh ấy!”
Dịch Quân cũng cười đáp: “Đẹp thì đẹp.” Ông lắc đầu nói, “Chỉ tiếc là thiếu trẩm ổn và chín chắn như Tiểu Thành.”
…
Đỗ Siêu im lặng theo sau Dịch Nguyên đi ra ngoài. Tầng khách sạn này đã được bao hết. Bọn họ tùy tiện đi vào một phòng trống, rồi đóng cửa nói chuyện.
Dịch Nguyên kéo ghế ngồi xuống, hơi ngửa cổ luồn ngón tay vào nới lỏng cà vạt, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đỗ Siêu kể ngắn gọn mọi chuyện cho hắn nghe.
Dịch Nguyên vừa nghe xong liền ngước lên, quắc mắt nói: “Cái gì?”
.
“Ây, hoàng hôn trên sông Thanh Bích đúng là đẹp thật.”
Lâm Minh Viễn nhìn bầu trời tối thui mặt sông đen ngòm, im lặng không đáp.
Tiêu Hàng khom lưng, thoải mái gác hai cánh tay lên thanh chắn kim loại ngăn cách giữa vỉa hè và bờ sông. Xa xa bên trái hắn ta là cây cầu vượt Kim Ngư nổi tiếng, một trong những biểu tượng phồn hoa của thành phố Nam Dương.
Lúc lên đèn về đêm, nhìn từ góc độ này, nó giống hệt như một con cá vàng khổng lồ đang uốn mình vượt sóng. Khách sạn sáu sao nổi tiếng và các tòa cao ốc mọc đầy như nấm sau mưa. Thỉnh thoảng lại có một chiếc du thuyền xa hoa của gia đình thượng lưu nào đó chạy ngang qua. So với một thước phim điện ảnh, thì nơi đây quả thật quá hào nhoáng. Khiến cho người ta không thở nổi vì choáng ngợp.
Tiêu Hàng nói: “Đáng tiếc, vẻ đẹp thường chóng tàn.”
Lâm Minh Viễn không muốn nghe Tiêu Hàng nói nhảm. Nhưng cũng không muốn tỏ ra nôn nóng. Cậu biết, nếu tỏ ra nôn nóng thì hắn ta sẽ càng nhây để chọc tức cậu. Vì thế cậu tiếp tục im lặng, để hắn tự nói chuyện một mình.
Tiêu Hàng nhìn theo chiếc du thuyền sang trọng đằng xa, thở dài: “Hầy, người như chúng ta chung quy không thuộc về nơi này. Bởi vì chúng ta không giống bọn họ…” Hai cánh môi mỏng của hắn ta chậm rãi khép mở, “Không cùng đẳng cấp.”
Ngón tay Lâm Minh Viễn khẽ giật một cái. Thoáng cứng đờ người.
Tiêu Hàng quay sang híp mắt nhìn cậu chốc lát, mới nói: “Tiểu Lâm à, đã từng có ai nói với cậu chưa?”
Hắn ta dùng ngón cái và ngón trỏ của hai bàn tay ghép lại, tạo thành động tác khung ảnh, thu trọn khuôn mặt của Lâm Minh Viễn vào bên trong, nói: “Lúc nhìn nghiêng thế này, trông cậu có nét hao hao giống Hoa Phong Nhã.”
Một câu này của Tiêu Hàng thành công đâm vào cái gai ghim sâu nhất trong lòng Lâm Minh Viễn.
Cậu đanh mặt quay phắt lại, quắc mắt trừng Tiêu Hàng.
Tiêu Hàng vẫn giữ nguyên tư thế, thưởng thức vẻ mặt của Lâm Minh Viễn ở trong “khung ảnh”, cười bảo: “Đặc biệt là lúc nổi giận, cực kỳ giống.”
Lâm Minh Viễn nghiến răng nói: “Câm miệng!”
Tiêu Hàng giơ hai cánh tay làm động tác đầu hàng, thong thả bước đến gần cậu, nói: “Được rồi, đừng giận mà. Do hồi chiều thấy cậu khóc, trông đáng yêu quá nên tôi cầm lòng không đậu muốn trêu cậu tí thôi.”
Hắn ta đột nhiên kéo Lâm Minh Viễn xoay một cái làm cậu đưa lưng về phía mình, rồi ôm chặt cậu từ đằng sau.
Lâm Minh Viễn hoàn toàn không ngờ tới hành động bộc phát này của Tiêu Hàng. Cậu lập tức túm cổ tay hắn muốn gỡ ra, lại nghe hắn ta ghé sát vào tai cậu, lạnh lùng nói.
“Tiểu Lâm, ngoan ngoãn để tôi ôm cái nào. Cậu làm tôi mất hứng là tôi cho nổ xe mẹ chồng cậu thật đấy.”
Lâm Minh Viễn mở to mắt, sắc mặt trắng bệch, giọng nói cũng lạc đi: “Cái gì?”
Tiêu Hàng: “Không tin thì cậu có thể thử.”
Đây là lần thứ hai Lâm Minh Viễn nghe thấy câu này. Chẳng hiểu sao cậu lại sinh ra cảm giác sợ hãi với lời đe dọa đó. Cậu không biết Tiêu Hàng có đang nói dối lừa cậu hay không. Nhưng chuyện liên quan đến tính mạng, cậu thật sự không dám làm liều. Dù sao trong người Tiêu Hàng thật sự có súng. Hắn còn đem theo thứ gì khác ngoài súng thì cũng không phải là không có khả năng. Cậu đành cắn răng nhịn xuống sự ghê tởm, không giãy giụa nữa.
Tiêu Hàng hài lòng gác cằm lên vai Lâm Minh Viễn, khẽ nói: “Tôi rất thích những người ngoan hiền giống cậu. Vừa ngoan ngoãn lại vừa hiền lành, cứ như thỏ trắng vậy. Khi mất kiên nhẫn hay tức giận, đặc biệt là lúc khóc lên, hai mắt hồng hồng, trông đáng yêu cực!” Đoạn, hắn ta nhéo eo cậu một cái, hưng phấn cắn môi dưới của mình, nói, “Làm người ta muốn bắt nạt.”
Lâm Minh Viễn bị nhéo đau, khẽ nhíu mày.
Tiêu Hàng liên tục cợt nhả yêu cầu cậu đụng chạm gần gũi. Từng hành động đều thể hiện rõ rằng, hắn ta đang xem cậu như trai bao mà ép cậu phải chiều lòng hắn. Muốn cậu ôm thì cậu phải ôm. Muốn sờ chỗ nào, cậu phải ngoan ngoãn để cho hắn sờ chỗ đó.
Vửa nghĩ đến mình ở bên Dịch Nguyên với thân phận gì. Hành động này của Tiêu Hàng khiến cậu vô cùng nhục nhã. Cảm giác giống hệt như bị người khác lột sạch quần áo ném ra giữa nơi đông người vậy.
Lâm Minh Viễn túm lấy tay hắn ta, gằn giọng: “Tiêu Hàng, anh đừng quá đáng!”
Tiêu Hàng cười làm lành: “Xin lỗi xin lỗi, do ôm cậu thích quá nên tôi không kiềm chế được.” Hắn ta xoa nắn eo cậu, tỏ vẻ quan tâm, “Tôi làm đau cậu rồi à?”
Bàn tay Tiêu Hàng sờ tới sờ lui trên eo Lâm Minh Viễn. Đầu ngón tay của hắn ta mơn trớn lên xuống, rồi dần dần di chuyển ra phía trước, sờ soạng cơ bụng cậu cách một lớp áo thun mỏng manh. Lúc này, hô hấp của Tiêu Hàng bỗng trở nên nặng nề. Bàn tay hắn ta không báo trước mà trượt xuống bụng dưới của Lâm Minh Viễn, luồn vào trong lưng quần cậu.
Trán Lâm Minh Viễn nổi gân xanh, giằng tay Tiêu Hàng ra khỏi quần mình. Đang định mở miệng chửi, cậu chợt cảm giác được có thứ cứng rắn nào đó cạ vào mông mình. Nhận ra đó là thứ gì, Lâm Minh Viễn kinh hãi đến đơ người.
Tiêu Hàng siết chặt không cho cậu nhúc nhích, khàn khàn nói: “Tiểu Lâm à, tôi nói tôi rất thích cậu là thật. Bây giờ cậu tin chưa?”
Lâm Minh Viễn phát hiện, mỗi lần cậu giãy giụa, thứ kia của Tiêu Hàng lại to ra một vòng. Thứ nóng rực tràn đầy dục vọng đó, cách một lớp quần cạ tới cạ lui vào mông cậu. Mà Tiêu Hàng cũng nhiệt tình lợi dụng lúc Lâm Minh Viễn chống cự, cong eo ma sát thứ kia lên người cậu. Miệng liên tục thở dốc, hệt như muốn dùng cậu để thủ dâm vậy.
Cho dù Tiêu Hàng có đẹp trai và cậu là một thằng điếm dơ bẩn đi nữa. Một khi cậu không muốn, thì hành động này vẫn cho thấy, hắn ta chỉ là một kẻ quấy rối đáng khinh.
Lâm Minh Viễn vừa sợ vừa kinh tởm. Cậu không còn cách nào khác, đành đứng im không dám động đậy nữa. Nơi bọn họ đang đứng là ngoài đường. Dù hắn ta chọn chỗ vắng người, cậu cũng không tin là hắn ta sẽ thật sự làm gì cậu.
Lâm Minh Viễn nén cơn buồn nôn, quát: “Buông ra!”
Tiêu Hàng đáng thương nói: “Tôi không định làm gì cậu đâu mà. Nhưng cậu cứ chống cự như vậy sẽ khiến cho tôi hưng phấn đó.”
Lâm Minh Viễn nhíu mày: “Tiêu Hàng, anh đưa tôi đến đây là có mục đích gì?”
Tiêu Hàng cười: “Xem ra làm cậu giận thật rồi nhỉ?” Ngừng một lát, hắn thở dài bảo, “Tôi chỉ muốn tâm sự với cậu thôi. Ai bảo dạo này bên cạnh cậu lúc nào cũng có vệ sĩ cao to kè kè theo sau chứ. Còn hơn người nổi tiếng nữa. Đợi mãi mới có cơ hội, tôi đành phải dùng cách khiếm nhã này để nói chuyện riêng với cậu đó.”
Từ sau lần đụng độ Tiêu Hàng ở công viên bỏ hoang kia. Dịch Nguyên đã điều vệ sĩ theo bảo vệ Lâm Minh Viễn suốt thời gian ấy. Mãi cho đến hôm nay, Dịch Nguyên mới để cho cậu ra ngoài một mình mà không cần vệ sĩ đi cùng. Không ngờ lại bị Tiêu Hàng đón đường như vậy.
Tiêu Hàng đột nhiên hỏi: “Tiểu Lâm à, cậu có biết vì sao gái ngoan luôn thích trai hư không?”
Lâm Minh Viễn mặt không chút cảm xúc nói: “Tôi không biết, cũng không muốn biết.”
Tiêu Hàng nghiêng đầu qua nhìn cậu, cười bảo: “Vậy cậu có biết vì sao trai hư luôn thích gái ngoan không?”
Lâm Minh Viễn nhíu mày, mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Tiêu Hàng không để ý, nói tiếp: “Rõ ràng Tiểu Lâm của chúng ta rất ngoan mà.” Đoạn, hắn ta bỗng ghé sát vào tai cậu, thì thầm, “Thế tại sao Dịch Nguyên không thích cậu?”
Vẻ mặt Lâm Minh Viễn lập tức cứng đờ.
Tiêu Hàng híp mắt nói: “Lẽ nào là do cậu chưa đủ ngoan?”
“Tiểu Lâm, cậu đúng là hơi giống Hoa Phong Nhã. Nhưng cậu có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người các cậu là gì không?”
Lâm Minh Viễn biết rõ mình không nên tiếp tục nghe Tiêu Hàng nói nhảm nữa. Thế nhưng lại không kiềm được mà im lặng, lắng tai nghe hắn nói.
“Hoa Phong Nhã làm người ta sinh ra cảm giác muốn yêu. Còn cậu, Tiểu Lâm, cậu chỉ khiến cho người ta nổi hứng muốn chơi.”
Thấy sắc mặt Lâm Minh Viễn trắng bệch, Tiêu Hàng cười bảo: “Tôi thật sự tò mò muốn biết. Nếu bây giờ cậu và Hoa Phong Nhã cùng bị tôi bắt cóc. Và trong hai người các cậu, Dịch Nguyên chỉ có thể cứu được một người. Tiểu Lâm, cậu đoán thử xem…”
Hắn ta khe khẽ thì thầm, thổi thứ âm thanh ma quái kia vào tai Lâm Minh Viễn: “Dịch Nguyên sẽ chọn ai?”
Bàn tay Lâm Minh Viễn run lên.
Tiêu Hàng ngước mặt nhìn lên bầu trời đen kịt, nói: “Ban đêm đứng gần bờ sông lạnh thật nhỉ? Tay cậu đều lạnh hết rồi.”
Hắn ta buông cậu ra, thở dài: “Thật ra người tôi muốn bắt là Hoa Phong Nhã cơ. Nhưng đáng tiếc, cậu ta trốn kĩ quá, tôi không tìm được.”
Tiêu Hàng khoác tay lên vai Lâm Minh Viễn, nói: “Sau đó, tôi lại nghe phong thanh rằng, Tổng giám đốc Dịch Nguyên của tập đoàn Nguyệt Ảnh đang bao nuôi một thằng nhóc. Không phải người mẫu, không phải ca sĩ, cũng không phải diễn viên nổi tiếng. Mà là một chú chuột nhỏ hắn nhặt được ở khu ổ chuột nằm dưới đáy xã hội bên kia.”
“Tổng giám đốc Dịch Nguyên vì thằng nhóc trai bao này mà lấy đi một bàn tay của giám đốc Thôi. Thậm chí còn cắt đứt tình bạn mười năm với nhà thiết kế Trình Khả Duy.”
“Ai cũng biết Tổng giám đốc Dịch Nguyên bản tính cả thèm chóng chán, thay bồ như thay áo. Vậy mà lại giữ một thằng nhóc trai bao ở bên cạnh rất lâu. Lâu đến mức, tôi bắt đầu nghi ngờ hắn thích cậu thật.”
“Thế nhưng tâm sự với cậu một hồi, tôi đột nhiên phát hiện. Thì ra hắn cũng không thích cậu như tôi nghĩ.”
Tiêu Hàng cúi xuống ngắm vẻ mặt thất thần của Lâm Minh Viễn chốc lát, rồi dùng ngón trỏ chọt chọt lên má cậu, nói: “Thôi được rồi, bắt nạt cậu gần nửa ngày trời tôi cũng thấy áy náy lắm. Để xin lỗi, tôi sẽ nói cho cậu nghe một bí mật.”
“…”
Lâm Minh Viễn giương mắt nhìn hai cánh môi Tiêu Hàng chậm rãi khép mở, nhả ra từng câu từng chữ.
Âm thanh xung quanh cậu như bị cái gì đó bóp méo rồi tắt ngấm. Chỉ còn mỗi câu nói kia vang lên rõ ràng bên tai cậu.
Lâm Minh Viễn nghiêng đầu nhìn Tiêu Hàng.
Cậu nhìn chằm chằm Tiêu Hàng, như thể không hiểu được thứ ngôn ngữ hắn ta đang nói.
Chẳng biết từ khi nào, nước đã dâng đầy trong hốc mắt Lâm Minh Viễn. Cuối cùng cũng không khống chế được nữa, mà nặng nề rơi xuống.
.
Đỗ Siêu nói: “Tôi đã điều vệ sĩ đến đó hộ tống phu nhân rồi.”
Dịch Nguyên sầm mặt, vội vàng lấy điện thoại ra xem. Hắn muốn gọi điện hỏi thăm Lý Lan để chắc chắn rằng bà vẫn ổn. Nhưng chuyện này là Đỗ Siêu làm trái lệnh, lén nói cho hắn biết. Hắn đành nhịn xuống không gọi cho bà.
Hắn nhấn nhấn vài lần trên màn hình điện thoại. Chẳng biết nhìn thấy cái gì mà nổi nóng, khẽ quát: “Đm, thằng chó Tiêu Hàng dùng thiết bị làm nhiễu sóng!”
Đỗ Siêu liếc mắt nhìn chấm tròn xám xịt lạnh lẽo trên ứng dụng trong điện thoại của hắn, trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Tôi cho người kiểm tra tất cả camera ở tuyến đường đó rồi. Chắc phải đợi thêm một lúc nữa.”
Dịch Nguyên nôn nóng đứng lên định đi ra ngoài. Không biết nghĩ gì mà đột nhiên khựng lại, nhíu mày.
Đỗ Siêu nhận ra hắn đang do dự, anh sốt ruột nói: “Thiếu gia, kẻ bắt Tiểu Lâm là Tiêu Hàng.”
Dịch Nguyên nói: “Tôi biết.”
Tiêu Hàng là tên biến thái. Sao hắn có thể không biết chứ?
Nhưng mà…
Dịch Nguyên nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi nói: “Đỗ Siêu, anh đem theo vài người tìm Lâm Minh Viễn đi. Tôi phải quay lại tiệc rượu rồi.”
Đỗ Siêu nhịn không được, cau mày nói: “Thiếu gia!”
Dịch Nguyên quay phắt người lại, trừng đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn anh, nghiến răng khẽ quát: “Người nhà họ Ngôn đều ở đó, ba tôi cũng còn đang ở đó! Anh bảo tôi phải làm sao đây?”
Đỗ Siêu ngập ngừng: “Nhưng phu nhân thương thiếu gia, dù biết chuyện chắc cũng sẽ giúp cậu che giấu th…”
Dịch Nguyên bước đến gần Đỗ Siêu, nói: “Che giấu? Che giấu kiểu gì?”
Đỗ Siêu nhất thời cứng họng, không trả lời được.
Ba của Dịch Nguyên là ai chứ? Làm sao bọn họ có thể qua mặt người đàn ông đó được? Căn bản là không có khả năng!
Dịch Nguyên nói: “Nếu ba tôi biết tôi vì một thằng nhóc trai bao mà rời khỏi bữa tiệc giữa chừng, làm mất lòng nhà họ Ngôn…” Hắn liếc anh một cái, lạnh lùng rít qua kẽ răng, “Lâm Minh Viễn chỉ có một con đường chết.”
“Năm đó Hoa Phong Nhã còn có Ngụy Tư Thần che chở. Tôi dù càn quấy đến đâu, ba cũng vì e ngại Ngụy Tư Thần mà không dám xuống tay với cậu ấy. Lâm Minh Viễn thì khác...”
Không có ai che chở cho cậu ấy hết.
Mặc dù không nói ra, nhưng cả Dịch Nguyên và Đỗ Siêu đều ngầm hiểu điều đó.
Dịch Nguyên nhéo nhéo ấn đường, nói: “Tôi không có gì với Lâm Minh Viễn. Cho nên càng không thể quan tâm cậu ấy quá mức trước mặt ba tôi. Làm vậy sẽ khiến cho Lâm Minh Viễn bị ba tôi gây khó dễ, thậm chí muốn trừ khử cậu ấy. Vì hiểu lầm rằng tôi muốn nghiêm túc với cậu ấy.”
Hắn nặng nề thở hắt ra một hơi: “Với lại, hiện tại Lâm Minh Viễn sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu muốn, Tiêu Hàng đã bắn chết cậu ấy chứ không lãng phí một viên đạn chỉ để đe dọa cậu ấy.”
Đoạn, hắn nhíu mày nói: “Còn nếu muốn bắt cóc Lâm Minh Viễn để gây áp lực cho tôi, thì hắn ta đã sớm liên hệ và ra điều kiện với tôi rồi.”
Thế nhưng, có một điều khiến Dịch Nguyên rất khó hiểu. Nếu muốn gây áp lực cho hắn, trong hai người họ, bắt mẹ hắn chẳng phải sẽ có giá trị hơn à? Tại sao Tiêu Hàng lại chọn bắt Lâm Minh Viễn?
Rốt cuộc Tiêu Hàng làm vậy nhằm mục đích gì?
Đúng vào lúc này, Dịch Nguyên bỗng nghe thấy Đỗ Siêu nói chuyện điện thoại với ai đó. Anh cúp máy, quay phắt người lại nhìn hắn, hai mắt sáng rực, mừng rỡ nói: “Tìm được rồi!”
.
“Dịch Nguyên của cậu sắp đính hôn rồi.”
“Với con trai Chủ tịch Hội đồng quản trị ngân hàng LS. Và hiện tại là cháu trai của Thượng nghị sĩ, một trong những thành viên của Thượng nghị viện. Nghe đâu còn có ông nội từng làm quan lớn đã về hưu.”
“Vị thái tử kia chính là giám đốc truyền thông của Tập đoàn Hoàng Ân, Ngôn Diệp Thành.”
Lâm Minh Viễn thẫn thờ ngồi trên ghế băng trạm xe buýt, hai mắt dại ra.
Trong đầu không ngừng tua đi tua lại cuộc nói chuyện với Tiêu Hàng vào mười lăm phút trước.
Hắn ta ác ý nói ra những lời đó, rồi vui vẻ nghịch tóc cậu, bảo: “Mối hôn sự này tốt phết nhỉ? Đúng là đặc sản của danh gia vọng tộc bọn họ, môn đăng hộ đối.”
Lâm Minh Viễn cố điều chỉnh lại luồng khí đang nghẹn ở cổ họng mình, nói: “Nếu Dịch Nguyên muốn lập gia đình, anh ấy sẽ chấm dứt với tôi. Anh tưởng tôi sẽ tin mấy lời vớ vẩn đó của anh à?”
Tiêu Hàng nhướng mày ngạc nhiên: “Dịch Nguyên nói với cậu như thế à?” Đoạn, hắn ta khựng lại chốc lát rồi đột nhiên cúi gập người, ôm bụng cười sằng sặc, “Há há há há há!!!”
Cười đã đời, Tiêu Hàng mới lau nước mắt sinh lý chảy ra trên khóe mắt mình, bảo: “Sợ cậu không tin, tôi còn đem theo cả bằng chứng này.” Rồi lấy một tấm ảnh từ trong túi áo ra, giơ lên cho Lâm Minh Viễn xem.
Trong ảnh, chụp lén Dịch Nguyên và một người đàn ông nhỏ nhắn xinh đẹp. Mặt mũi tinh xảo, khí chất trầm ổn. Bọn họ đang đứng cạnh nhau trong một bữa tiệc ngoài trời. Hắn cúi đầu ngọt ngào hôn lên má người kia. Ánh mắt người kia nhìn hắn đầy cưng chiều và bất đắc dĩ.
Bên góc trái bức ảnh còn có hai người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang cười nói vui vẻ. Dịch Nguyên có khí chất giống người đàn ông mặc suit xám, và nét đẹp giống với người phụ nữ quý phái ăn mặc lộng lẫy kia.
Đây rõ ràng là một bữa tiệc gia đình thân mật.
Với tính cách của Dịch Nguyên, nếu chỉ là loại “bạn trai” giống cậu, hắn sẽ không dắt về ra mắt hai bên gia đình như vậy. Cho nên, người đàn ông kia thật sự là bạn trai… Không, có lẽ sẽ sớm trở thành vị hôn phu của hắn.
Lâm Minh Viễn lại chuyển tầm mắt nhìn Dịch Nguyên và người kia một lần nữa.
Cả hai người bọn họ đều diện Âu phục lịch lãm. Đứng ở trong một bữa tiệc bày trí sang trọng, mang đẳng cấp của giới thượng lưu. Đúng như lời Tiêu Hàng nói, môn đăng hộ đối.
Rất xứng đôi.
Tiêu Hàng nói: “Dịch Nguyên không về bên Hoa Phong Nhã thì cũng sẽ không về với cậu đâu, Tiểu Lâm.”
“Hoa Phong Nhã không có gia thế cũng không thèm tranh danh phận, nhưng lại dễ dàng có được trái tim hắn. Ngôn Diệp Thành không có được trái tim hắn, nhưng nhờ vào gia thế mà dễ dàng tranh được danh phận.”
“Còn cậu, cậu có gì? Cả gia thế, danh phận lẫn trái tim của hắn, cái gì cậu cũng không có.”
“Ngay cả dân đen bình thường còn biết chọn thứ tốt nhất cho mình. Lẽ nào một thiếu gia xuất thân cao quý như hắn lại không biết? Cuộc hôn nhân này chính là cái liên hôn mà người ta hay nói đấy.”
“Nó không ấu trĩ xoay quanh thứ gọi là tình yêu giữa hai con người. Mà nó bao gồm vô số lợi ích khổng lồ giữa hai bên gia tộc. Nó không phải là một túp lều tranh hai quả tim vàng rẻ mạt. Mà nó chính là danh vọng, là địa vị, là cổ phiếu. Là tiền!”
“Tiểu Lâm à, đây mới là hiện thực.”
“Tôi thấy cậu đáng thương nên chân thành khuyên cậu một câu. Nhân lúc còn nhận được ân sủng của hắn, thì hãy mau chóng lấy từ hắn càng nhiều lợi ích càng tốt. Lỡ mai này bị hắn vứt bỏ, cậu vẫn còn bỏ túi được một khoản để dành dưỡng già.”
“Đừng uổng phí cái mông và tuổi trẻ của mình một cách vô ích như vậy. Mau mau dỗ ngọt để hắn tiêu thật nhiều tiền cho cậu vào!”
Rõ ràng Tiêu Hàng nói rất nhiều. Vậy mà Lâm Minh Viễn lại nhớ không sót một câu nào.
Kỳ lạ thật.
Cơ mà, có một điều Tiêu Hàng đã nói sai rồi.
Dịch Nguyên căn bản còn chẳng thèm dùng đến cái mông của cậu.
Hắn không muốn cậu.
Bởi vì cậu không xứng sao?
Tiếng “tút” tẻ nhạt kéo dài lần cuối rồi tắt. Cậu buông điện thoại xuống. Tay vẫn cầm điện thoại để trên đùi như vậy. Ngẩn người.
Chắc Dịch Nguyên đang bận.
Hoặc là nói, có lẽ hắn đang bận ở bên cạnh vị hôn phu tương lai kia.
Ngôn Diệp Thành.
Cái tên này, Lâm Minh Viễn đã nhìn thấy trong điện thoại của hắn. Chính là số điện thoại mà hắn liên lạc nhiều nhất.
Lần đó Dịch Nguyên đi đánh golf, hóa ra là đi cùng gia đình Ngôn Diệp Thành. Lần đi Ý kia chắc cũng vậy. À, còn mùi nước hoa vương trên áo hắn. Và những dấu hôn lẳng lơ trên cơ thể hắn nữa. Tất cả đều là của Ngôn Diệp Thành.
Thậm chí người trong lòng cậu, cũng là của anh ta.
Lộp bộp!
Hai giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống trên cánh tay Lâm Minh Viễn.
Nếu cậu là bạn trai danh chính ngôn thuận của Dịch Nguyên. Hắn ngoại tình với ai, cậu còn có thể nhân danh bạn trai hắn, xắn tay áo lên bắt chước mọi người đi đánh ghen. Đánh cho đến khi Dịch Nguyên cũng nhìn không ra đám tình nhân của hắn nữa mới thôi.
Nhưng đây là tình huống gì chứ?
Nhà mình ở là nhà của người khác. Xe mình lái là xe của người khác. Tiền mình xài là tiền của người khác.
Bây giờ con mẹ nó, ngay cả bạn trai cũng là bạn trai của người khác!
Lâm Minh Viễn! Vì sao mày lại trở nên thảm hại đến mức này?
Ánh sáng đèn pha chói lóa rọi thẳng vào Lâm Minh Viễn, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.
Lâm Minh Viễn nheo mắt nhíu mày nghiêng đầu sang một bên vì chói. Rất nhanh ánh sáng kia đã tắt, tiếp đó là tiếng cửa xe mở đóng vang lên. Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ để đầu đinh, diện suit đi giày da lịch lãm bước vội về phía cậu.
Khi người kia đi tới gần, Lâm Minh Viễn mới nhận ra.
Làn da bánh mật khỏe khoắn. Mày rậm mũi cao, mắt một mí lót. Trên lông mày trái còn có một vết sẹo dữ tợn cắt ngang. Đường nét khuôn mặt rắn rỏi, tràn đầy hương vị đàn ông.
Là Đỗ Siêu.
Trong nháy mắt nhận ra người đàn ông chạy về phía mình không phải Dịch Nguyên. Lâm Minh Viễn không cách nào ngăn được nỗi thất vọng.
Lúc bị Tiêu Hàng cưỡng ép đưa đi. Cậu thật sự không mong Dịch Nguyên xuất hiện ở đó. Vì rất có thể hắn cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Nhưng hiện tại, có người đến đón mình. Cậu lại rất mong người đó là Dịch Nguyên.
Lâm Minh Viễn vừa đứng lên, chưa kịp nói gì thì đã bị Đỗ Siêu ôm chầm lấy.
“Tiểu Lâm! Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!”
Đỗ Siêu ôm cậu rất chặt. Chặt đến mức nơi bị Tiêu Hàng đánh cũng đau đến không thở nổi. Cả người anh nóng hầm hập vì được sưởi ấm trong xe. Vậy mà kỳ lạ là, nó lại chẳng khiến cơ thể cậu ấm hơn chút nào.
Tầm mắt Lâm Minh Viễn vẫn xuyên qua bờ vai rộng lớn của Đỗ Siêu. Mang theo một loại cố chấp khó hiểu nhìn về phía chiếc xe, chưa từng dời đi.
Đỗ Siêu buông Lâm Minh Viễn ra, cởi áo vest của mình khoác lên cho cậu. Anh nhìn cậu từ trên xuống dưới, muốn kiểm tra xem có bị thương ở đâu hay không. Nhưng ngoài hai cánh tay, anh không dám chạm lung tung vào chỗ khác trên người cậu. Chỉ có thể nhìn tới nhìn lui ở những chỗ có thể nhìn được để kiểm tra.
Lúc này, Đỗ Siêu phát hiện cậu đang dùng ánh mắt mong ngóng nhìn vào trong xe. Bỗng cảm thấy đau lòng.
Anh bèn nói: “Tiểu Lâm, thiếu gia đang bận việc rất quan trọng nên không thể đến được.”
Lâm Minh Viễn dời tầm mắt nhìn sang Đỗ Siêu. Cậu không nói gì, cũng không có bất cứ phản ứng gì. Chỉ nhìn anh như vậy. Nhìn rất lâu.
Đỗ Siêu thật sự không chịu nổi khi thấy Lâm Minh Viễn như vậy, anh đưa cậu lên xe. Đóng cửa xong xuôi hết, mới nói: “Thiếu gia rất lo lắng cho cậu, vừa hay tin liền đứng ngồi không yên. Vội vàng điều tôi và mấy đứa đàn em đi tìm cậu. Nhưng thiếu gia thật sự đang kẹt việc quan trọng không cách nào rời đi được. Thật đó!”
Lâm Minh Viễn nghe xong cúi đầu cười nhẹ, nói: “Anh Siêu, cảm ơn anh đã đến đón tôi.”
Dường như có một đoạn ký ức mơ hồ xẹt ngang qua trong đầu Đỗ Siêu, anh thoáng siết chặt vô lăng, nói: “Không, không có gì. Tự dưng cậu khách sáo thế, làm tôi không quen…” Đoạn, anh chợt nhớ ra gì đó, vừa lái xe vừa nói, “À, phu nhân cũng có bảo tôi đi tìm cậu nữa. May là cậu không sao.”
Lúc này Lâm Minh Viễn mới sực nhớ ra chuyện quan trọng, bảo: “Đúng rồi, anh Siêu! Anh nói với bọn họ kiểm tra xe của dì ấy đi!”
Đỗ Siêu nhíu mày tắp xe vào lề đường, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Minh Viễn kể lại cho Đỗ Siêu nghe. Anh nghe xong, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho vệ sĩ bên đó. Đợi hồi lâu sau, bên đó mới liên lạc lại để báo kết quả.
Đỗ Siêu cúp máy, tức giận đập tay lên vô lăng một cái, mắng: “Đệt mẹ thằng chó điên Tiêu Hàng!”
Anh quay qua nói với cậu: “Trên xe không có gài bom hay cái gì hết! Con chó điên đó lừa cậu, mẹ nó chứ!”
Lâm Minh Viễn ngẩn ra.
Nếu vậy thì việc Tiêu Hàng bảo rằng hắn ta có mang theo đồng bọn cũng là nói dối.
Lâm Minh Viễn nhíu mày. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy sự chán ghét của cậu đối với một người, đạt tới đỉnh điểm như vậy. Mặc dù tức giận, nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Vì Tiêu Hàng không thật sự gài bom trên xe của mẹ Dịch Nguyên.
Lâm Minh Viễn hỏi: “Dì ấy… không sao chứ?”
Đỗ Siêu nói: “Không sao, phu nhân đã được vệ sĩ hộ tống về nhà rồi. Đưa cậu về xong tôi cũng quay lại đó với thiếu gia luôn.”
Lâm Minh Viễn nhìn con đường phía trước, lại hỏi: “Vậy khi nào Dịch Nguyên xong việc?”
Đỗ Siêu: “Chắc tầm mười giờ mấy hoặc hơn. Tôi cũng không rõ nữa. Sao thế?”
Lâm Minh Viễn nói: “Tôi muốn gặp Dịch Nguyên.”
Đỗ Siêu liếc mắt nhìn cậu một cái, nghe ra được giọng điệu của cậu hơi khác thường, anh bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tiêu Hàng còn đe dọa gì cậu nữa à?”
Lâm Minh Viễn nói: “Không. Tôi chỉ là có chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy.”
Đỗ Siêu dừng đèn đỏ, hỏi: “Liên quan đến Tiêu Hàng?”
Lâm Minh Viễn không trả lời câu hỏi của Đỗ Siêu, mà nói: “Anh Siêu, tôi biết hôm nay không phải là ngày Dịch Nguyên đến. Nhưng tôi thật sự rất muốn gặp anh ấy. Tôi gọi cho anh ấy nhưng anh ấy bận không bắt máy.”
Đoạn, cậu nắm lấy gấu tay áo sơ mi của Đỗ Siêu, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh: “Anh Siêu, anh có thể giúp tôi nói với Dịch Nguyên một tiếng được không? Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy!”
Đỗ Siêu rũ mắt nhìn đầu ngón tay trắng ngần thon dài ấy nắm lấy gấu tay áo anh.
Cậu nhẹ nhàng nắm, dùng cả hai bàn tay dè dặt giữ lấy. Đầu ngón tay sạch sẽ đang đặt trên áo anh, nhẹ như bươm bướm đậu trên phiến lá. Chỉ cần hà hơi thổi một cái là bay đi mất. Vậy mà anh cứ như bị gông cùm xiềng xích nặng ngàn cân trói chặt. Không sao giãy giụa thoát ra được.
Lâm Minh Viễn, vào lúc đó có lẽ cậu không biết.
Trong một thoáng, tôi đã ngỡ rằng không gian và thời gian xung quanh tôi, đều bị cậu dùng ma thuật làm ngưng đọng. Vạn vật đều đứng im, chỉ mỗi mình cậu là chuyển động. Thứ cậu đang nắm lấy, không phải gấu tay áo tôi. Mà chính là trái tim của tôi.
Trước Lâm Minh Viễn hai vành mắt đỏ hoe, anh không thể nói “không”.
“Được, chốc nữa quay lại đó tôi sẽ tìm cơ hội nói với thiếu gia.”
Lâm Minh Viễn khe khẽ thở ra một hơi, mỉm cười nói: “Anh Siêu, cảm ơn anh.”
Cả người Đỗ Siêu run lên.
Anh nhìn chằm chằm lúm đồng tiền trên má cậu. Âm thanh nức nở rên rỉ, hình ảnh cô gái giống hệt Lâm Minh Viễn cùng mình triền miên đêm hôm đó bỗng hiện ra. Điên cuồng chồng chéo lên khuôn mặt tuấn tú, đang mỉm cười dịu dàng ở trước mắt anh. Tất cả hình ảnh và âm thanh, ảo tưởng và hiện thực nhanh chóng hợp lại thành một.
Máu trong cơ thể lập tức dồn hết xuống bụng dưới. Khiến nơi đó của Đỗ Siêu mất khống chế mà bắt đầu cương lên.
Anh giật mình kinh hãi, vội tắt đèn trong xe.
Xe đột nhiên tối thui, Lâm Minh Viễn ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Hình như cậu vẫn chưa phát hiện ra chỗ đó của anh có phản ứng.
Đỗ Siêu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cậu chợp mắt chút đi, mệt cả ngày rồi. Khi nào đến nơi thì tôi gọi cậu dậy.”