Trong quán bán đồ ăn sáng ở ga tàu, Mãn Tình một tay cầm sữa đậu nành, một tay lướt màn hình điện thoại, cô nhìn thoáng qua rồi nói, "Mẹ em đã đổi giờ hẹn thành 2 giờ chiều"
"Mẹ sợ tối qua em không nghỉ ngơi tốt nên muốn để em ngủ thêm một chút" Viêm Khải suy đoán rồi tiếp tục lấy khăn giấy lau chân và cánh của Mika, lúc nãy ăn bánh rán hành Mika gần như lăn lộn cả người trên cái bánh rán.
"Anh đừng dùng khăn giấy lau, toàn là dầu thôi, anh phải dùng khăn ướt" Mãn Tình lấy một bịch khăn ướt từ trong túi rồi ôm Mika trong tay Viêm Khải tỉ mỉ lau sạch sẽ đôi chân của vịt béo nhỏ, "Lông chim không thể lau sạch sẽ được, chờ lúc về nhà thì tắm lại"
"Quạc?!" Mika được lau chân sạch sẽ vui vẻ kêu to một tiếng.
"Em rất quan tâm Mika nha" Viêm Khải nhìn cảnh này thì nhịn không được nói.
"Đương nhiên" Mãn Tình trả lời thản nhiên, sau đó đem sữa đậu nành trong tay đổ ra cái dĩa nhỏ, đẩy đến trước mặt Mika, "Lúc nãy ăn nhiều bánh rán vậy chắc rất ngán, uống chút sữa đậu nành đi, chị có rót vào trong đó một chút hồn lực đó"
"Quạc?!" Đôi mắt Mika lập tức toả sáng.
"Anh cũng muốn uống sữa đậu nành có hồn lực" Viêm Khải nói với vẻ hâm mộ.
"Anh mơ đi"
"Em đừng đối xử phân biệt như vậy chứ, người còn không bằng cả vịt"
"Vl" Cô vừa nghe được gì vậy?! Mãn Tình đang ngậm sữa đậu nành không thể không phun ra: "Khụ, khụ... Anh có biết anh vừa nói gì không?"
"Anh nói gì?" Viêm Khải thấy phản ứng của Mãn Tình thì có chút hoài nghi, vừa rồi anh cũng không nói gì lạ mà/
"Không có gì, không có gì, chỉ là em cảm thấy.... anh mà làm vịt thì nhất định sẽ là một con vịt rất được chào đón, haha..."
Viêm Khải suy tư nhướng mày, chẳng lẽ từ vịt ở Trái Đất có ý nghĩa khác sao?
*Vịt ở đây chỉ trai bao
Sau khi ăn sáng xong thì hai người bắt xe trở về biệt thự.
Lúc 2 người đến thành phố S thì chỉ mới 7 giờ, sau khi ăn sáng thì vẫn chưa tới 8 giờ. Mãn Tình ban đầu định liên hệ với đàn anh Trương Trường Cung để trả căn cước sau đó liền đi đến điểm hẹn. Nhưng bây giờ thời gian hẹn được đổi thành 2 giờ chiều nên 2 người quyết định quay về biệt thự ngủ bù một chút.
Ngủ một giấc tới đầu giờ chiều, Mãn Tình thức dậy, rửa mặt chải đầu, thay một bộ quần áo khác rồi ra ngoài cùng Viêm Khải.
Địa điểm gặp mặt của bố Lâm và Tần Dao là một quán ăn do người quen của Nhạc Bác Sinh mở, nơi này Tần Dao cũng thường xuyên tới, ở đây rất yên tĩnh, riêng tư, tuyệt đối không có paparazzi.
Mãn Tình và Viêm Khải tách ra đi vào, Mãn Tình vào trước, nói tên người đặt thì nhanh chóng được dẫn đến phòng đặt trước. Vì trên đường bị kẹt xe nên Mãn Tình đến muộn một chút, lúc cô đến thì trên bàn ăn đã có 4 người ngồi, lần lượt là bố Lâm, Tần Dao, người đại diện Nhạc Bác Sinh và người hẹn cuộc hẹn này, Cục trưởng Lục.
Trước khi Mãn Tình tới thì mọi người cũng không giao lưu gì nên lúc Mãn Tình đẩy cửa vào thì cả 4 đôi mắt đều nhìn về cô.
Nhạc Bác Sinh gật đầu mỉm cười với Mãn Tình, Tần Dao ngồi bên cạnh cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy con gái nhưng khi thấy cô thì hốc mắt vẫn đỏ hoe, vẻ mặt kích động không thua gì lúc gặp mặt ngày hôm qua.
"Sao bây giờ mới tới?" Bố Lâm không có nhiều cảm xúc như người kia, chỉ lộ ra vẻ mặt không vui khi thấy Mãn Tình đến trễ.
Hả?! Tần Dao thấy Lâm Sùng Nghiệp đối xử với Mãn Tình thế này thì lập tức nhăn mặt, nước mắt trên hốc mắt còn chưa rút về đã đổi sắc mặt, nhìn bố Lâm với ánh mắt hình viên đạn.
Tuy đã không gặp nhiều năm nhưng đối với ánh mắt hình viên đạn của Tần Dao Lâm Sùng Nghiệp vẫn có thể cảm nhận được theo bản năng, cơ thể lập tức cứng ngắc, giả vờ uống trà để tránh đi.
"Xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe" Mãn Tình lập tức xin lỗi.
"Không sao, không sao, con ăn cơm trưa chưa, ở đây có rất nhiều đồ ăn, con có muốn ăn một chút trước không." Tần Dao vội vàng nói, bà chọn gặp mặt ở đây ngoại trừ vì lý do an toàn còn có một lý do khác là lo lắng Mãn Tình mới tỉnh ngủ chưa kịp ăn cơm. Cho nên trước khi tới bà đã gọi trước một bàn đồ ăn lớn.
"Hmmm..." Mãn Tình nhìn Tần Dao, lộ ra vẻ mặt chờ mong, trong mắt bố Lâm và cục trưởng Lục đây mới là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau thôi.
"Không ăn cơm, nói chuyện xong chúng tôi sẽ lập tức rời đi" Lâm Sùng Nghiệp nói với Tần Dao nhưng tầm mắt lại hướng về phía Nhạc Bác Sinh bên cạnh Tần Dao.
Tần Bác sinh có thể tồn tại đến bây giờ thì cũng đã luyện được công phu nhìn mặt đoán ý, lập tức đứng lên nói: "Vậy mọi người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi tôi"
Câu cuối cùng là nói với Tần Dao bên cạnh.
Nhạc Bác Sinh rời đi, cục trưởng Lục đương nhiên cũng không ở lại, ông đi theo Nhạc Bác Sinh ra khỏi phòng, trong lúc nhất thời, cả phòng to bự với bàn thức ăn đầy ụ chỉ còn lại một nhà ba người của Mãn Tình. Phải nói là 2 nhà 3 người mới đúng.
"Đây là Mãn Tình, Mãn Tình, đây là mẹ con, Mãn Hân Dao" Bố Lâm giới thiệu qua loa.
"Tình Tình, ta là mẹ con" Tần Dao nhìn Mãn Tình với vẻ mặt muốn đến gần nhưng không dám, diễn vô cùng nhuần nhuyễn cảnh người mẹ lần đầu tiên gặp con gái mình.
"Con... con nhận ra mẹ, con đã xem qua phim do mẹ đóng" Mãn Tình giả vờ hồi hộp.
Đột nhiên bố Lâm thấy sống lưng mình lạnh toát mà không biết lý do, mới ngồi lên cái ghế này có 10 phút mà ông đã cảm nhận được sự lạnh căm này tận mấy lần. Chẳng lẽ do cửa sổ chưa đóng kín, bố Lâm nhìn về phía cửa sổ nhưng vừa ngẩng đầu liền gặp được đôi mắt lạnh lùng của vợ cũ mình.
"Khụ, lần này tôi tới tìm bà để hỏi một chút chuyện của con gái" bố Lâm muốn đánh nhanh thắng nhanh, hỏi xong thì nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
"Chuyện gì?" Tần Dao lạnh lùng hỏi Lâm Sùng Nghiệp.
Người phụ nữ này lúc gọi điện cho ông để hỏi về tin tức của Mãn Tình thì cũng không phải ngữ khí này. Quả nhiên có được rồi thì sẽ không quý trọng nữa, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
"Tôi muốn hỏi, lúc trước vì Mãn Tình thức tỉnh hồn lực nên bà mới đưa con bé về nhà họ Lâm phải không?" bố Lâm hỏi.
"Hỏi thừa, nếu không phải vì Tình Tình thức tỉnh hồn lực thì tôi có thể đưa con bé về cho ông sao?" Tần Dao khinh bỉ nói.
"Vậy sao lúc đó bà không nói" bố Lâm bỗng nhiên kích động, nếu biết Mãn Tình đã thức tỉnh từ lâu thì ông đã không để Mãn Tình ở lại Trái Đất một mình.
"Chính ông là hồn sư mà không nhìn ra sao?" Bà là một người bình thường mà còn nhận ra Mãn Tình, vậy mà Lâm Sùng Nghiệp là một hồn sư chính tông lại không phát hiện ra.
"Hồn hạch Mãn Tình bị phong ấn, lúc bà đưa con bé về nhà họ Lâm thì trên người nó không hề có chút dao động hồn lực nào"
"Hả?!" Lần này đến phiên Tần Dao ngạc nhiên.
Mãn Tình ngồi bên cạnh nhìn bố mẹ tranh luận thì không thể không bội phục khả năng diễn xuất của mẹ mình, không hổ là diễn viên phái thực lực, dù đã biết tất cả sự thật nhưng nhìn kỹ thuật diễn của bà Mãn Tình cũng cảm thấy có chút hoang mang.
"Lần này tôi tới tìm bà là muốn hỏi một chút, lúc trước khi Mãn Tình thức tỉnh có gặp phải chuyện gì kỳ quái không. Nếu có thể tìm được nguyên nhân thì có lẽ sẽ giải trừ được phong ấn trong người Mãn Tình, để con bé biến thành hồn sư cấp cao" bố Lâm nói.
"Sao Tình Tình lại bị phong ấn, con bé..." Tần Dao sốt ruột nhìn về phía Mãn Tình, "Tình Tình, con có bị gì không"
"Con không sao" Mãn Tình lắc đầu.
"Con bé không sao nhưng Linh Ma Giới sắp xếp địa vị theo thực lực, nên nếu muốn tốt cho con bé thì phải nghĩ kỹ lại xem, lúc con bé thức tỉnh có gặp phải chuyện gì kỳ lạ không." bố Lâm lại hỏi lại lần nữa.
Tần Dao lập tức nhớ lại, suy tư tại chỗ một lúc rồi mất mát lắc đầu: "Không có, không có chuyện gì khác thường cả. Lúc Tình Tình thức tỉnh thì tôi sợ ma vật sẽ hại con bé nên vừa thức tỉnh liền bảo Bác Sinh đưa con bé về nhà họ Lâm. Nếu cứ phải tìm chuyện gì khác thường thì lúc con bé thức tỉnh có bị ốm nặng một lần, sau khi tỉnh lại thì có chút khác lạ. Tôi cứ tưởng rằng đó là vì Tình Tình thức tỉnh mà không có hồn sư bảo vệ nên mới vậy. Chẳng lẽ vì vậy nên con bé mới bị phong ấn?"
"Chắc là không. Bà nghĩ lại đi, tại sao Mãn Tình lại bị bệnh, trước khi bị bệnh có gì lạ thường không? Cẩn thận nghĩ lại xem" Lúc hồn sư thức tỉnh mà có hồn sư bảo vệ thì sẽ tốt hơn, nhưng không có thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn, cho nên Mãn Tình bị bệnh và chuyện thức tỉnh không hề có quan hệ gì.
"Không có, không có gì khác thường cả" Tần Dao khẳng định, "Lúc đó tôi dẫn Mãn Tình đi ăn sinh nhật, con bé vừa ăn một miếng bánh kem thì té xỉu"
Đêm qua Mãn Tình đã dặn bà, chuyện phong ấn nhất định phải giấu Lâm Sùng Nghiệp. Do nghề nghiệp của bà là diễn viên nên diễn xuất mọi chuyện rất tự nhiên, trong đầu Tần Dao đã tự soạn ra một phiên bản về quá trình thức tỉnh của Mãn Tình.
"Bà nghĩ lại lần nữa đi" bố Lâm chưa từ bỏ ý định nói.
"Thật sự không có" Tần Dao bị hỏi thì tức giận, "Lâm Sùng Nghiệp, con gái bị phong ấn lâu như vậy mà sao bây giờ ông mới đến hỏi tôi hả"
"Tôi..." Lâm Sùng Nghiệp bị mắng thì cứng họng, không biết trả lời thế nào, cũng không biết phải nói gì mới đúng, cũng không dám hỏi lại nữa, chỉ nói, "Nếu bà không nhớ rõ thì bỏ đi, để tôi nghĩ cách khác"
Nói xong, bố Lâm có chút hoảng loạn đứng lên từ trên ghế, nói với Mãn Tình, "Mãn Tình, hôm nay con ở lại chơi với mẹ con đi, 10 giờ sáng mai chúng ta quay về Linh Ma Giới" Nói xong thì rời đi.
"Đứng lại" Mãn Tình còn chưa trả lời thì Tần Dao đã lên tiếng gọi bố Lâm lại.
"Tình Tình, con ra ngoài trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với bố con, nói xong thì mẹ sẽ đi chơi với con" Tần Dao nhìn Mãn Tình với thái độ nhẹ nhàng, thái độ trước sau khác biệt rõ rệt, chuyển đổi lưu loát.
Mãn Tình lại lần nữa thầm khen kỹ thuật diễn của mẹ mình.
"Được, vậy con ra ngoài trước" Mãn Tình nghe lời rời đi, vừa ra đến cửa phòng thì thấy Nhạc Bác Sinh và cục trưởng Lục đứng ở cửa thang máy.
"Ông Lâm không ra hả?" Cục trưởng Lục nhiều chuyện hỏi.
"Lát nữa sẽ ra ngay" Mãn Tình thấy vẻ mặt của 2 người lúc đó thì đoán chắc cũng không tốn nhiều thời gian.
"Tình Tình" Lúc này, Nhạc Bác Sinh ôm một cái hộp đi về phía Mãn Tình.
Mãn Tình nhìn về đồ vật trong tay Nhạc Bác Sinh thì lập tức đoán được trong đó chứa gì, chắc chắn là trận bàn.
"Tuy rằng cháu không nhớ rõ nhưng lúc nhỏ chú cũng rất hay bế cháu. Lâu ngày không gặp nên chú đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho cháu" Nhạc Bác Sinh nói xong thì để cái hộp vào ngực Mãn Tình.
"Cảm ơn" Đầu ngón tay Mãn Tình vừa chạm vào bề mặt chiếc hộp thì đã cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.
"Còn có cái này nữa" Nhạc Bác Sinh lấy ra một chiếc máy tính bảng nói, "Trong này có những bộ phim mà mẹ cháu đã diễn mấy năm qua và game show, talk show... chú đều copy vào trong đó, nếu có thời gian rảnh thì cháu có thể xem qua.
Thật ra đây mới là quà do Nhạc Bác Sinh chuẩn bị cho Mãn Tình, ông hy vọng Mãn Tình có thể hiểu biết nhiều hơn về Tần Dao thông qua hình thức này.
"Cảm ơn chú"
"Trong đó có cả phim Tết chưa chiếu, đừng tiết lộ ra ngoài nhé" Nhạc Bác Sinh nửa thật nửa đùa nhắc nhở.
Mãn Tình định trả lời thì bỗng nhiên nghe được một tiếng rầm, giống như tiếng đồ vật bị rơi vỡ. Mọi người sửng sốt đi về phía phát ra âm thanh.
"Bà bị điên à" Trong phòng, Lâm Sùng Nghiệp vừa né tránh công kích của vợ cũ vừa la.
"Lâm Sùng Nghiệp, ông vậy mà dám lừa tôi" Tần Dao đã không còn chút nhẹ nhàng, tinh tế của ngôi sao quốc tế nào nữa, cả nửa bàn đồ ăn đều bị bà ném về phía Lâm Sùng Nghiệp.
"Ai lừa bà"
"Không phải ông nói Mãn Tình ở Linh Ma Giới sao? Vậy sao con bé xem được phim điện ảnh của tôi đóng?" Tần Dao vừa ném vừa hỏi, "Lúc trước tôi gọi điện thì ông không nhận, gửi tin nhắn thì bảo sẽ không về, ông còn không cho tôi đến gần trang viên nhà họ Lâm. Ông bảo Mãn Tình bị ông dẫn về Linh Ma Giới, tôi có đi tìm cũng không thấy. Tất cả tôi đều tin, còn ông thì sao. Để Mãn Tình ở lại Trái Đất một mình, không cho mẹ con tôi gặp nhau, ông quá đáng.... Lãng phí 15 năm qua của 2 mẹ con tôi"
Tần Dao càng nói càng tàn nhẫn, ném cũng càng kịch liệt.
"Nếu bà đã đưa con bé về thì nó và bà không còn chút quan hệ nào nữa" Lâm Sùng Nghiệp có bị đánh chết cũng không thừa nhận, mấy năm sau khi mới ly hôn, trong lòng ông vẫn có chút hận Mãn Hân Dao. Đặc biệt là mỗi khi từ Linh Ma Giới về Trái Đất, khắp nơi đều là tai tiếng của vợ trước làm ông càng không muốn để bà ấy gặp Mãn Tình.
"Không có quan hệ? Ông đang nói tiếng người sao?" Tần Dao khó thở, bưng một chén canh gà nóng hất qua.
Canh gà văng qua với diện tích rất lớn nên Lâm Sùng Nghiệp không tránh được, phải kéo cửa chạy ra ngoài, nhưng mở cửa ra thì cũng bị 3 người đứng chắn hết cửa, ông chỉ có thể dừng lại, sau đó một chén canh gà bay đầy đủ lên lưng ông không sót giọt nào.
"Ha..." Mãn Tình nhịn cười
"Khụ..." Nhạc Bác Sinh xấu hổ
"Ôi..." Khác với vẻ mặt của 2 người kia, cục trưởng Lục, cấp dưới nhìn về vai trái đang dính đậu hủ Ma Bà, vai phải đang dính móng heo, đỉnh đầu thì sợi mì, sau lưng hình như còn có canh gà trên người lãnh đạo trực tiếp của mình, nhịn cười vô cùng vất vả.
"Đi thôi" Bố Lâm đen mặt, đẩy cục trưởng Lục ra, thở phì phò đi ra ngoài.
Cục trưởng Lục nén cười, không dám chậm trễ, lập tức đi theo.
"Thật tiếc cho một bàn đồ ăn ngon" Nhạc Bác Sinh nhìn sàn nhà lộn xộn, không nhịn được trêu chọc.
"Sao lúc nãy cậu không gọi thêm vài món nữa" Tần Dao còn chưa ném đủ đâu.
"Đáng ra tôi nên gọi một nồi lẩu, để bà ném nước xong còn có thể ném cả than"
"Đúng vậy" Chỉ vì bà ly hôn cùng ông ta mà lại không cho bà gặp con gái, đồ đàn ông lòng dạ hẹp hòi, lúc trước mắt bà bị mù nên mới coi trọng ông ta.
"Được, xin bớt giận. Tôi đã đặt một bàn ăn ở phòng bên cạnh, bà dẫn Tình Tình qua phòng bên đi, ở đây để tôi lo cho" Nhạc Bác Sinh bất đắc dĩ nói.
"Được" Tần Dao lúc này mới đi khỏi phòng.
Còn chuẩn bị một bàn nữa ở bên cạnh? Đây là đã đoán được rằng bàn này không giữ được đi, Mãn Tình nhìn ra chút gian tình giữa hai người.
"Viêm Khải tới chưa? Dẫn cậu ấy vào cùng đi" Tần Dao đi đến cạnh Mãn Tình hỏi.
"Ở dưới tầng..."
"Anh tới đây" Không đợi Mãn Tình nói xong thì Viêm Khải đã tự mình đi lên từ cầu thang, "Lúc nãy anh thấy ông Lâm đi ra ngoài nên liền chạy lên đây"
"Bác gái, mấy thứ trên người ông Lâm là tác phẩm của ngài có phải không, quá khí phách" Viêm Khải khen ngợi từ tận đáy lòng, một người bình thường có thể động tới Chiến Hồn sư cấp 11, chuyện này ở Linh Ma Giới xưa nay chưa từng có. Nhưng nhìn bộ dạng tập mãi thành quen của ông Lâm thì anh cũng hiểu đây hiển nhiên không phải lần đầu tiên.
"Khí phách chứ, nếu sau này cậu dám bắt nạt Tình Tình thì sẽ còn thảm hơn Lâm Sùng Nghiệp" Tần Dao 'uy hiếp' nói.
"Không dám" Viêm Khải thông minh trả lời.
Mãn Tình cảm thấy cuộc nói chuyện này có gì không đúng nhưng lại không biết sai chỗ nào nên đành đưa chiếc hộp trong tay cho Viêm Khải, đi theo Tần Dao ngồi vào ghế.
Trận bàn? Khoảnh khắc chạm vào chiếc hộp, vẻ mặt Viêm Khải lập tức thay đổi.
"Còn đứng đó làm gì nữa, nhanh vào thôi" Nói chuyện với quản lý nhà hàng xong thì Nhạc Bác Sinh thấy Viêm Khải vẫn đứng ở cửa thì lên tiếng nhắc nhở, "Để phụ nữ phải chờ đợi không phải là phong cách của người đàn ông lịch sự, cẩn thận bị trừ điểm trước mặt mẹ vợ"
Mẹ vợ?! Đây là đang hiểu lầm quan hệ giữa anh và Mãn Tình sao. Nhưng mà, cho dù anh cũng hy vọng đó là sự thật, nhưng anh làm gì có phúc khí đó, Viêm Khải chỉ có thể thở dài.