Sáng sớm hôm sau,
Mãn Tình bơ phờ ngồi ở bàn ăn, nheo mắt, hết lần ngày đến lần khác giơ tay lên che miệng ngáp, dáng vẻ như dúng tục quá độ cả đêm.
"Hôm qua mấy giờ cô đi ngủ?" Viêm Khải có chút buồn cười hỏi.
"Không nhớ nữa" Mãn Tình lắc đầu, hôm qua cô mới học được cách sử dụng hồn lực, hứng thú quá nên luyện tập đến khuya mới ngủ.
"Cô phải kiềm chế một chút, cây cối trong vườn bị cô làm khô héo một nửa rồi."
"Cái gì?" Mãn Tình sửng sốt "Sau khi anh nói với tôi rằng không thể chỉ hấp thụ sức mạnh của 1 cái cây nên tôi rất chú ý, mỗi cái cây tôi hấp thụ có 1 lần mà".
"Mỗi cây chỉ hấp thụ 1 lần?" Viêm Khải nhướng mày.
"Đúng".
"Tôi nói không thể chỉ hấp thụ sức mạnh của 1 cái cây tức là bảo cô hấp thụ sức mạnh nguyên mộc của một vùng thực vật lớn, chứ không bảo cô hút mỗi cái cây 1 lần. Mỗi cái cây đều có kích thước, hình dạng khác nhau, thậm chí là môi trường sinh trưởng và sức mạnh nguyên mộc chứa trong chúng cũng khác nhau. Lùm cây, cây đại thụ có kích thước lớn thì cô có thể hấp thụ thêm vài lần nhưng bồn hoa và các cây nhỏ sao chịu được sự hấp thụ của cô?" Viêm Khải sáng sớm dậy bàng hoàng nhìn hoa cỏ trong sân, không thể đoán ra cô gái này tối hôm qua đã làm gì.
Mãn Tình sửng sốt, đẩy ghế, đứng dây đi ra sân. Sau khoảng 1 phút, Mãn Tình trở lại phòng khách, vẻ mặt áy náy, nhìn cô héo rũ gần y hệt mấy cái cây trong sân.
Viêm Khải chả hiểu kiểu gì cảm thấy buồn cười khi nhìn cô thế này.
"Đúng là héo hết rồi" Mãn Tình đáng thương nhìn Viêm Khải.
"Ừ, cô thật tàn nhẫn".
"Tôi... tôi không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, là do tôi hiểu sai ý anh" Mãn Tình gãi gãi má, có chút cắn rứt lương tâm, "Có cách nào khắc phục không?".
"Cách khắc phục?" Viêm Khải nhìn Mãn Tình, không phải không có cách khắc phục, nhưng không biết Mãn Tình có thể làm được hay không thôi.
Mãn Tình hiểu rất nhanh, năng lực học hỏi cũng vượt qua sự mong đợi của Viêm Khải, xem ra nhân duyên của cô ấy đã vượt quá người thường rồi.
Như anh đã nói, sức mạnh tạo ra hồn lực của hồn sư là từ sức mạnh từ vạn vật trong tự nhiên, nhưng nếu không biết cách kiểm soát thì chẳng phải vạn vật đều bị hồn sư tiêu diệt sao? Do đó, khi hồn sư hấp thụ sức mạnh tự nhiên cũng không thể làm hỏng gốc rễ của chúng được.
Khả năng hấp thụ năng lượng từ tự nhiên được gọi là ái lực. Ái lực của hồn sư càng cao thì mỗi lần hấp thu được càng nhiều sức mạnh tự nhiên.
Nếu Mãn Tình chỉ hấp thụ sức mạnh nguyên mộc của mỗi cây một lần, chiếu theo mức độ khô héo của cây cối hiện tại thì ái lực của Mãn Tình khá cao. Hồn sư có ái lực càng cao thì càng dễ hấp thụ hồn lực, đồng thời sức mạnh hồn lực càng cao.
Nhưng điều kì lạ là nhân duyên tốt như vậy, đã làm khô héo phân nửa cây cối trong sân mà trên người Mãn Tình vẫn không hề có chút hồn lực dao động nào. Thậm chí Viêm Khải cũng chưa tìm thấy hồn hạch của Mãn Tình ở chỗ nào.
"Tóm lại là anh có cách không?" VIêm Khải mãi mà không nói gì nên Mãn Tình nhịn không được hỏi lại.
"Có" Viêm Khải gật đầu, anh quyết định để Mãn Tình thử một chút xem. Sức mạnh hồn lực là bắt nguồn từ tự nhiên nên từ lúc vỡ lòng mỗi hồn sư đều đã khắc sâu vào tâm trí lòng yêu thương vạn vật, bảo vệ môi trường.
"Cách nào?" Hai mắt Mãn Tình sáng lên.
"Chỉ cần trả lại sức mạnh nguyên mộc là được".
"Trả lại? Trả kiểu gì?" Mãn Tình tự hỏi.
"Hôm qua tôi có nói với cô, Tịnh Hồn sư giỏi nhất là tinh lọc và chữa lành". Viêm Khải đi đến bên cửa sổ nhìn cây cối trong sân rồi nói. "Sức mạnh tinh lọc và chữa lành đều được chuyển hóa từ hồn lực của Tịnh Hồn sư. Đây cũng là điểm khác biệt cơ bản nhất giữa Tịnh Hồn sư và Chiến Hồn sư. Chiến Hồn sư chỉ có thể đem hồn lực chuyển hóa tăng sức mạnh của bản thân, chiến đấu với bên ngoài. Còn Tịnh Hồn sư có thể đem hồn lực của mình dùng có những thứ khác. Dùng để tinh lọc ma lực, chữa lành vết thương, còn có thể trả về tự nhiên".
"Tôi hiểu ý anh, anh nói là tôi lấy sức mạnh nguyên mộc đã hấp thu thành hồn lực kia trả lại cho cây cối. Nhưng mà..." Mãn Tình hơi mờ mịt nói, "Hồn lực của tôi ở đâu?"
Hồn lực của Mãn Tình ở đâu? Đây cũng là vấn đề Viêm Khải tự hỏi, chỉ tiếc là anh cũng không tìm được đáp án.
"Cô là người hấp thụ hồn lực, chính cô còn không biết nó đi đâu thì làm sao mà tôi biết được. Dù sao thì tôi cũng đã nói phương pháp cho cô, có thể cứu được hay không thì chỉ phụ thuộc vào cô. Hoa cỏ thật đáng thương nha" Viêm Khải không khỏi thở dài một hơi, sau đó không để ý nữa, quay về phòng khách tiếp tục xem TV.
"Không phải anh giỏi lắm sao, sao lại không biết được." Mãn Tình sốt ruột nói.
"Tôi rất giỏi, nhưng có giỏi thì tôi cũng không phải Tịnh Hồn sư" Viêm Khải buông tay nói, "Biến hồn lực mình thành sức mạnh trả lại tự nhiên là bản năng của Tịnh Hồn sư, tôi là một Chiến Hồn sư thì làm sao mà biết được, có thể dạy cho cô nãy giờ đó là do tôi học rộng biết nhiều".
Học rộng biết nhiều, còn không biết xấu hổ tự dát vàng lên mặt mình. Không thể dựa vào Viêm Khải nên cô chỉ có thể tự mình cứu mình. Trả lại sức mạnh nguyên mộc? Truyền hồn lực của mình cho cỏ cây hoa lá, nhưng trong người cô làm gì có hồn lực, trả lại kiểu gì? Mãn Tình không khỏi suy nghĩ, hệ thần kinh đang hoạt động với tốc độ cao, lật tất cả kiến thức về hồn lực mà Viêm Khải đã dạy cô ra xem một lần.
"Hồn lực của mỗi hồn sư đều đến từ vạn vật trong tự nhiên. Chỉ cần cô cảm nhận được chúng cô có thể nhận được sức mạnh từ chúng"
"Tịnh hồn sư tinh lọc, chữa lành và có thể chuyển hồn lực về lại cho tự nhiên".
"Đó là bản năng của một Tịnh Hồn sư".
"Bản năng? Hồn lực? Bản năng có nghĩa là không cần học. Hồn lực? Tuy rằng không có hồn lực nhưng vẫn có thể mượn!" Mãn Tình nhìn chăm chú vào hàng dương liễu trồng dọc bờ sông bên ngoài bức tường của khu nhà.
Có cách rồi, Mãn Tình hưng phấn xoay người chạy lên tầng hai, vừa chạy vừa hét: "Viêm Khải, tôi có cách rồi."
Viêm Khải đang chuyển kênh bằng điểu khiển từ xa quay đầu lại ngạc nhiên. Tìm ra cách sớm vậy? Viêm Khải tò mò đứng dậy đi ra sân, ngẩng đầu nhìn Mãn Tình đang đứng ở ban công tầng 2, muốn xem cô định làm gì.
"Cô biết hồn lực của cô chạy đi đâu rồi à?" Viêm Khải hỏi.
"Tôi không biết, nhưng tôi có thể mượn." Mãn Tình tự hào nói, mặc dù không thể tích trữ hồn lực trong cơ thể như Viêm Khải nhưng cô cảm thấy cô có thể dễ dàng hấp thu sức mạnh từ mọi thứ.
"Mượn?" Viêm Khải khó hiểu.
Mãn Tình cũng không để anh nghi ngờ lâu lắm, cô đứng ở ban công tầng 2 nhìn sang hàng liễu xanh um tươi tốt ven sông đối diện, từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận được từng cành cây đối diện đang đung đưa.
Dương liễu ơi, cho tôi mượn một chút sức mạnh nguyên mộc nhé.
"Xào xạc, xào xạc..." Mãn Tình dường như nghe thấy phản ứng của dương liễu, sau đó một luồng gió lớn, mát mẻ và thoải mái thổi tới từ bờ sông rồi ngưng tụ lại trong cánh tay đang mở ra của Mãn Tình.
Đây là... mượn liền dùng liền, Viêm Khải trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Hẳn là vậy, một lúc sau 2 ngọn lửa màu xanh lá lần lượt xuất hiện ở 2 tay trái, phải của Mãn Tình. Ngọn lửa xanh lá bên tay phải hấp thụ sức mạnh nguyên mộc của những cây dương liễu ở bờ sông, ngọn lửa bên tay trái là sức mạnh đã chuyển hóa, biến thành một luồng khỗng khí dễ chịu dần dần tỏa ra, bao trùm toàn bộ sân.
Sức mạnh nguyên mộc rơi xuống từng cái cây, ngọn cỏ và trên cả cơ thể Viêm Khải. Viêm Khải cảm nhận rõ ràng kinh mạch bị tổn thương trong cơ thể đang điên cuồng hút lấy. Nó dùng hành động thực tế để nói với Viêm Khải là nó thích sức mạnh nguyên mộc này. Sức mạnh nguyên mộc do Tịnh Hồn sư giải phóng ra khác với sức mạnh nguyên mộc mà anh hấp thụ từ tự nhiên. Đây là sức mạnh nguyên mộc có thêm tinh lọc và chữa lành, nó có tác dụng chữa trị mạnh hơn khả năng tự chữa trị của Viêm Khải gấp trăm ngàn lần.
Viêm Khải vô cùng thoải mái, nhắm mắt hưởng thụ, không khỏi rêи ɾỉ.
"Hoa nở rồi".
Không biết qua bao lâu, tiếng kêu vui sướng của Mãn Tình vang lên, sức mạnh nguyên mộc trong không khí cũng đã biến mất, Viêm Khải mở mắt ra và nhìn qua những cái cây và bông hoa đang nở rực rỡ trong sân, không còn chỗ nào bị khô héo như lúc đầu nữa.
"Viêm Khải, tôi làm được rồi".
Viêm Khải ngẩng đầu, nhìn cô gái đang vui sướng không ngừng trên ban công lầu 2, lần đầu tiên không chút do dự giơ ngón tay cái lên. Có lẽ Mãn Tình không biết khả năng của mình ghê gớm đến mức nào, không phải Tịnh Hồn sư nào cũng có thể làm được như cô.
"YES!" Mãn Tình vui vẻ đưa đưa tay, nụ cười trong trẻo hơn cả bầu trời phía sau.
Viêm Khải nhất thời ngơ ngẩn cả người, nụ cười của Tịnh Hồn sư cũng là một loại sức mạnh chữa lành, ở Linh Ma Giới anh đã gặp qua rất nhiều Tịnh Hồn sư, nhưng mà sức mạnh chữa lành từ nụ cười vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Hình như tôi đã biết được một chút, để tôi tới công viên đối diện luyện tập". Sợ làm tổn thương hoa cỏ trong sân nên Mãn Tình dứt khoát đến công viên đối diện tập.
Viêm Khải không cản cô, nhìn người con gái hưng phấn vội vàng đi ra ngoài, chỉ cười cười quay lại xem phim truyền hình. Anh khá thích mấy bộ phim truyền hình ở đây, ngoài tình yêu và tiền bạc thì không có lo lắng gì khác, thật dễ dàng nha.
Đang là cuối tuần nên công viên có khá nhiều người, đa số là phụ huynh đưa con ra công viên dã ngoại, giả vờ như đi cắm trại ở ngoại ô.
Mãn Tình mang theo thảm yoga trên lưng, tìm một góc ít người trải thảm yoga ra bắt đầu tu luyện hồn lực. Lúc mượn hồn lực để khôi phục sức sống cho cây cối trong biệt thự vừa rồi, hồn lực cứ đi ra đi vào cơ thể cô, không ngừng lưu chuyển trong thời gian dài nên cô có một chút phát hiện. Đó là hồn lực ra ra vào vào, mỗi lần đều đi qua cùng một chỗ, hơn nữa mỗi lần qua đó đều bị bào mòn đi một ít.
Mãn Tình đoán chắc nơi đó là chỗ cơ thể cô cất giữ hồn lực, chính là hồn hạch mà Viêm Khải nói. Để xác nhận điều này, Mãn Tình bắt đầu lặp đi lặp lại những hành động vừa rồi, vừa hấp thu sức mạnh nguyên mộc vừa chuyển hóa nó thành sức mạnh tinh lọc và chữa lành rồi đưa nó trở về với tự nhiên.
"Mẹ ơi, cảm giác thật là thoải mái" Một đứa bé đang chơi đồ chơi nói.
"Ra là vậy, đến công viên hít thở không khí trong lành, cơn đau đầu cũng đỡ đi rất nhiều" Một nhân viên văn phòng đã làm việc ngoài giờ trong một thời gian dài nói.
"Ông Lý này, tập thể dục thật sự hữu ích. Bệnh viêm khớp của tôi cảm thấy đỡ hơn trước rất nhiều." Đây là lời của một ông lão và một người bạn cùng tập thể dục nói với nhau.
...
Những thay đổi trong công viên Mãn Tình cũng không nhận ra, cô đang nỗ lực để cảm nhận hồn hạch trong cơ thể mình mỗi lần hồn lực đi qua, hình dáng hồn hạch ngày càng rõ ràng, thậm chí còn có chút phát sáng.
"Ầm!"
Trời quang mây tạnh bỗng có một tiếng sấm rền vang, mọi người nhìn lên bầu trời, vẫn rất quang đãng, không có vẻ gì là trời sắp mưa. Mọi người đều không coi trọng chuyện đó mà tiếp tục trò chuyện với gia đình, bạn bè xung quanh.
Trong biệt thự ven sông, Viêm Khải vừa bước ra khỏi nhà thì nghe tiếng sấm vang lên, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, lông mày cau lại.
Đây là hơi thở của ma vật cấp C, ma vật cấp D trở lên không có khả năng xé rách kết giới đi vào Trái Đất.
Những luồng ma khí vô hình tràn từ không trung xuống thẳng công viên nơi Mãn Tình đang tu luyện, ngay lập tức làm loãng đi sức mạnh chữa lành mà cô tạo ra. Tất cả những người bị ma khi bao phủ đều cảm thấy tức ngực, khó thở như thể tim họ sẽ ngừng đập, chết ngay lập tức.
Mãn Tình đang đắm chìm trong tu luyện cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô mở mắt ra, lọt vào tầm mắt cô không phải là luồng ma khí đang che trời lấp đất mà là một con ma vật xấu xí đang từ không trung đánh tới chỗ cô.
"A!"
"Cứu!"
Tiếng la hét của Mãn Tình còn chưa dứt hẳn thì một mũi tên sắc nhọn từ bên hông bay ra đâm vào cơ thể ma vật với độ chính xác không gì sánh được, mũi tên nhọn mang theo cơ thể ma vật dính vào cây dương liễu ven đường, cái đuôi con ma vật còn đung đưa trong không trung.
Mãn Tình quay đầu theo phản xạ thì thấy ở ban công tầng 2 của biệt thự ven hồ, Viêm Khải đang giương cung thẳng tắp chĩa về phía bên này.
"Quay về!" Mãn Tình nghe được tiếng Viêm Khải, đặc biệt nghiêm túc.