Cách Tuần Phủ Lừa Thê

Chương 9-2




Nghe vậy, hắn vỗ đầu gối cười to, “Nếu không than vài câu thì ai biết được ta vất vả thế nào, ngày đêm phải làm việc, nàng nhìn ta có gầy không, nàng phải quan tâm ta, bồi bổ cho ta.” Hắn cầm lấy tay nàng.

“Quản...Quản nhị ca, huynh đừng đùa nữa, mau buông tay, nếu để giáo nhân nhìn thấy sẽ không tốt, huynh...huynh đừng quậy nữa...” Nàng đỏ mặt, muốn rút tay lại.

Quản Nguyên Thiện giả vờ như không biết vì sao nàng lại rút tay ra, hắn nắm lấy bàn tay mềm mại đặt lên mặt hắn, xoa xoa, muốn để nàng thấy hắn gầy đi mấy lạng thịt, “Không ai thấy thì không cần buông tay thôi! Ta biết, ta biết, nàng da mặt mỏng, sợ người khác cười nàng giống các bà các chị.”

Nàng vốn là các bà các chị, chẳng lẽ mặc nam trang vào thì biến thành đàn ông sao? Cầu Hi Mai mạnh mẽ rút tay lại, trừng mắt, “Đừng làm loạn nữa, nhanh đi rửa tay, rửa mặt thay quần áo, ta đang hầm canh trên bếp, sắp được ăn cơm rồi.”

Mất đi bàn tay ấm áp, bàn tay to nhất thời cảm thấy hơi lạnh, “Nhiều tay thì càng dễ làm việc, không làm trở ngại chứ không phải không giúp được gì, nàng căn bản là ghét bỏ ta.”

Nàng vừa nghe liền bật cười, “Vậy cũng phải xem là tay nào, bàn tay phú quý chưa bao giờ đụng vào nước thì ta không dám sai bảo...A! Huynh... Nhanh để xuống, cái đó để ta làm là được, huynh đừng lấy....A...Đừng nhìn!”

“Thứ này có gì mà không thể nhìn, không phải là là một tiểu..” Đột nhiên, Quản Nguyên Thiện trợn mắt, hai tai đỏ lên, sắc mặt không tự nhiên.

Hắn vốn cho là áo nhỏ của Cầu Hi Lan, Cầu Hi Trúc, chỉ là một chiếc áo vải bình thường, hắn cầm ở trên tay mở ra, chuẩn bị đưa cho tiểu nữ nhân phơi lên, nào biết nàng lại kêu lên thất kinh.

Nhìn chăm chú một hồi, chính hắn cũng đỏ mặt, một chiếc yếm mỏng của nữ nhân, phía trên còn thuê hình hoa lựu.

“Xoay người, không được nhìn.” Cầu Hi Mai không phát hiện giọng nói của mình lúc này giống như đang hờn dỗi, nhanh chóng lấy đi chiếc áo yếm khiến người khác ngượng ngùng.

“Chẳng qua chỉ là một cái áo thôi mà! Tuy nhiên nhỏ như vậy, còn không bằng cái tay áo của ta, nàng lại hô lớn như vậy, giống như ta trộm gà không trả vậy.” Quay lưng lại, hắn nhếch môi cười, khẽ ngửi mùi hương lưu lại trên tay, ngoài mùi xà bông giặt, giống như vẫn còn lưu lại mùi thơm của cơ thể nữ tử.

“Trong nhà ta không dư dả, muốn tiết kiệm vải.” Nàng oán hận nói, khuôn mặt trắng nõn nổi lên một mảng đỏ bừng, thật lâu không biến mất.

Má hồng nổi bật trên gương mặt trắng nõn, càng ngày càng đậm, nàng không đánh phấn mà để mặt mộc, môi đỏ, nét yêu kiều nữ nhân không thể che giấu được, kiều nhan mê loạn lòng người.

Tuy rằng đã từng gả đi, nhưng mà nói thật, Cầu Hi Mai cũng chỉ mới mười sáu tuổi, cha mẹ nếu còn thì vẫn luyến tiếc không muốn gả đi sớm, bởi vậy nàng cùng với tiểu cô nương không chưa gả không khác nhau lắm, từ bề ngoài nhìn cũng không giống tiểu phụ nhân đã gả một lần.

“Ta nhiều bạc, đưa cho nàng mấy xấp vải.” Nếu không phải nàng cố chấp, kiên trì không nhận đồ do nam nhân tặng, hắn đã sớm đem một nửa thân gia chuyển đến trong nhà nàng.

Không dựa vào Cao Thịnh Hầu phủ, tài sản riêng của Quản Nguyên Thiện cũng không thiếu, ngoài bổng lộc cùng hoàng thượng ban thưởng, bản thân hắn cũng có cách làm giàu riêng, cửa hàng, điền trang đều có lợi nhuận cao, bạc của hắn nhiều đến mức có thể xây một Cao Thịnh Hầu phủ thứ hai, kim ngân trong tay cũng không thiếu.

“Không cần, ra không rảnh làm.” Nàng xách giỏ lên đi vào trong nhà, trên mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Nói thật ra cũng không thể trách Quản Nguyên Thiện, hắn cũng chỉ là vô tâm, ai biết được hắn sao lại vừa vặn lấy lên đúng cái yếm của nữ tử, nếu như Cầu Hi Mai không hốt hoảng kêu lớn một tiếng, người nào sẽ để ý nhìn xem chứ.

Nàng tự trách mình không tập trung, áo lót bên người của nữ tử sao có thể để ở bên ngoài, mấy ngày qua quá yên bình khiến cho nàng có chút sơ sót, đã quên nam nữ khác biệt.

Chỉ có thể nói thủ đoạn mặt dày của Quản Nguyên Thiện quá hiệu quả, hắn giả vờ một tấc cũng không rời bám lấy người ta, lời nói mở mang không gò bó, khiến Cầu Hi Mai cổ hủ giống như người già cũng phải thuận theo, dần dần nàng buông lỏng phòng bị, từng chút từng chút hắn tiến vào, được một tấc lại muốn một thước công chiếm lãnh địa của nàng.

Thói quen rất đáng sợ, khi Cầu Hi Mai đã quen sự tồn tại của Quản Nguyên Thiện, nàng bất tri bất giác coi hắn như một phần trong nhà, nấu cơm sẽ nấu nhiều thêm một chén, bát đũa nhiều thêm một bộ, ngay cả nấu bữa khuya cho đệ muội cũng sẽ nghĩ tới nam nhân nhà bên có đói bụng hay không, không tự giác mà nấu nhiều hơn, chờ hắn tới đòi đồ ăn.

“Không sao, ta cho nàng nghỉ phép, nàng làm nhiều thêm một bộ áo nam, ta mặc.” Quản Nguyên Thiện trơ mặt cùng đi vào nhà, thuận tay đem ghế dài ngồi ăn cơm chuyển ra giữa.

Hắn quả thật dùng tất cả các cơ hội, hết cơ hội này đến cơ hội khác muốn chiếm tiện nghi, giống như lúc này, hắn nhón chân đi đến đỡ ngang hông Cầu Hi Mai, hữu ý vô tình khẽ vuốt ve eo nhỏ, còn giả bộ vẻ mặt là “Nàng nặng quá, ta sắp không đỡ được rồi”, dời đi sự nghi ngờ, che dấu hành vi “thú tính” của mình.

“Tỷ tỷ, muội muốn đi chơi! Tỷ mang bọn muội đi chơi nha, muội muốn hái hoa, muốn bắt tôm nhỏ, muốn làm vòng hoa cho tỷ tỷ mang.” Giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến cho người nghe mềm lòng.

Lại là quỷ đòi nợ này, sớm không ra muốn không thấy, mỗi lần đều xuất hiện đúng thời điểm có tiến triển, chuyên môn làm chuyện xấu. Quản Nguyên Thiện nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tiểu nha đầu ngây thơ, đôi mắt cong cong cười nhìn hắn.

“Hi Lan ngoan, tỷ tỷ vẫn còn chuyện phải làm, xong việc tỷ sẽ dẫn muội và đệ đệ đến ngọn núi gần đây chơi.” Cầu Hi Mai xoa đầu muội muội, nàng từ nhà bếp bưng lên từng món đặt lên bàn, vừa mang ra mùi thơm bay khắp bốn phía.

Không ai gọi Cầu Hi Trúc ngủ nướng cũng tự dậy, vừa đi vừa ngáp, hắn đã tự mặc quần áo, nhưng vẫn không hoàn chỉnh, thấy thế Cầu Hi Mai cúi người xuống, một lần nữa chỉnh lại quần áo cho hắn, đem thắt lưng buộc sai cởi ra buộc lại.

Nhìn nàng bao dung yêu thương đệ đệ, Quản Nguyên Thiện ở bên cạnh tức đến đỏ mắt, nhưng lại không thể ghen tị được, nghĩ thầm không biết đến khi nào nàng mới có thể vừa cười vừa chỉnh lại quần áo cho hắn, vuốt thẳng nếp nhăn, đáy mắt ẩn tình.

“Sáng sớm ăn gà hầm la hán quả có phải là nhiều mỡ quá không? Nàng nhìn xem chân gà bóng nhẫy thế này.” Quản Nguyên Thiện ngoài miệng thì chê mỡ, nhưng đũa trong tay lại gắp ngay miếng lớn nhất, nhanh hơn Cầu Hi Lan một bước, vẻ mặt dương dương đắc ý.

Bắt nạt trẻ con, thật mất mặt. Cầu Hi Mai nói nhỏ trong lòng.

“Hi Lan tới đây, tỷ tỷ múc cho muội bát chén đậu hầm táo đỏ, tỷ đã hầm mềm táo đỏ, lại thêm nước la hán quả, chỉ thêm chút muối, thích hợp cho tiểu hài tử đang thay răng.” Nàng sắp thay răng, ăn đồ cứng không tốt.

“Tỷ tỷ đặc biệt làm cho muội sao?” Cầu Hi Lan mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, giống như ngây thơ không biết ưu sầu.

“Đúng vậy, táo đỏ tính ôn hà, bổ huyết, rất tốt cho nữ hài tử chúng ta.” Tuy rằng có chút sớm, chẳng qua là trước cứ dưỡng thân thể cho muội muội cũng được, tránh ngày sau chân tay dễ bị lạnh, kinh nguyệt đến bị đau bụng khó chịu.

Quản Nguyên Thiện tranh ăn vốn muốn bưng bát đậu đi, vừa nghe thấy bổ huyết, hắn duỗi tay ra lại dừng lại một chút, rồi hậm hực rụt về.

Tiện nghi cho ngươi, xú nha đầu, ta máu tốt, không cần bổ.

Quản ca ca, không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, huynh không có lớn lên sao? Cầu Hi Lan trừng mắt nhìn, che miệng cười giống như chuột giấu nắm gạo, rất kiêu ngạo.

“Tỷ, đây là cái gì, có vẻ ăn ngon.” Không biết tình hình chính đấu của một lớn một nhỏ bên cạnh, Cầu Hi Trúc khờ dại chỉ vào một bát canh màu vàng.

“Đó là canh trứng hấp, cho sữa dê, trứng chim và nước trộn với nhau rồi hấp cách thủy, tỷ tỷ còn cho thêm đường trắng, ngọt mà không ngấy, đệ đang tuổi lớn, ăn nhiều cũng không sao cả.” Nam hài tử cần dưỡng xương tốt, sữa dê và trứng chim là tốt nhất, sau này mới có thể vừa cao vừa khỏe.