Cách Thanh Mai Cưa Trúc Mã

Chương 4





16.
Tôi gặp Hà Trị lúc vừa mới nhập học, lúc anh ta tự giới thiệu bản thân tôi liền cảm thấy...!Người này chính là tính tình tùy ý, tự do tự tại, nghĩ cái gì thì muốn cái đó.
Trọng điểm chính là, anh chàng này quá đẹp trai, cả người toát ra khí chất hấp dẫn của đàn ông.
Nhưng tính tình anh ta không tốt lắm, cho nên tôi vẫn luôn không dám bắt chuyện với hắn.
Thành tích của anh rất tốt, lại là uỷ viên học tập, có đôi khi chỉ cần nói một vài câu, nhưng lại khiến tôi vô cùng khẩn trương, chỉ biết cúi đầu, cố làm cho giọng mình bình thường nhất.
Sau đó tôi lại nghe nói anh ta thích chơi game, ở trong trò chơi kết giao với không ít "em gái".
Người này chính là một tên đa tình, nhưng mà tôi thích.
Anh ta mà không đa tình, làm sao có thể trở thành mối tình đầu của tôi?
17.
Tài khoản trò chơi của tôi kết bạn với anh ta, chỉ ở đó tôi mới có thể thể hiện ra mặt chân thật nhất của mình.
Anh tan chơi rất lợi hại, tôi đa phần chỉ ở bên cạnh anh ta đánh phụ trợ và thêm máu.
Anh ta đành mang theo tôi đi đánh phó bản.
Có lẽ tôi là người dính lấy anh ta chặt nhất, cuối cùng lại biết được thân phận thật của anh ta – điều mà không mấy ai trong trò chơi biết đến.

Vì thấy dứt mãi không ra khỏi tôi – người bám dính anh y như cái đuôi nhỏ – nên đành thu tôi làm đồ đệ.
Tôi liền cả ngày gọi anh ta hai tiếng sư phụ ngắn sư phụ dài.
Có buổi tối chúng tôi bị người đuổi giết, họ đều là những người thuộc top 10 trên bảng xếp hạng, tất cả đều hướng về phía Hà Trị đánh.
Anh ta đánh nhau với bọn họ, tôi quýnh lên liền bật mic phát giọng nói: "Nếu không chúng ta vẫn là chạy đi?"
Giây tiếp theo, nhân vật trò chơi của Hà Trị vì một thao tác sai lầm bị người giết chết.
Tôi sững sờ ở tại chỗ, đám người kia liền đảo mắt theo dõi tôi, tôi không phản ứng kịp nên theo bản năng nói một câu: "Em đi, em mới cấp 37 nha!"
Lúc này, giọng nam quen thuộc không biết từ chỗ nào phát ra, đầy khinh thường và ngạo mạn cuồng dã: "Ai kêu em đi theo lão tử không luyện cấp, hiện tại mới biết sợ, trễ rồi!"
Vì thế tôi đã bị đối phương một đao chém chết.
Kẻ thù đều đứng yên tại chỗ, cũng không dám online.
Tôi khóc chít chít lên án nói: "Anh không phải rất lợi hại sao?"
"Sư phụ lợi hại đến mấy cũng không thể một chọi bốn đâu."

Tôi bất tri bất giác ách một tiếng, sau đó lại bỗng nhiên phát hiện ra cái gì, tôi trừng lớn đôi mắt.
Tôi bật giọng nói khi nào vậy???
Anh ta thế mà lại trêu tôi!
"Được rồi đừng khóc, vào acc phụ đi, sư phụ mang con đi huấn luyện."
Anh ta mà nói đi huấn luyện thì y như rằng sẽ để tôi cùng anh đánh nhau, nhưng tôi sao đánh thắng anh ta được!
Vì thế mà cả đêm tôi bị ngược đến thương tích đầy mình.
Chơi đến gần 4 giờ sáng, chúng tôi lại ở WeChat nói chuyện, cuối cùng chúc ngủ ngon.
Tất nhiên tôi dùng nick phụ WeChat để nói chuyện với hắn, thế nhưng nick này tôi cũng giao lưu với không ít bạn học, chỉ là lúc ấy mải lo kết bạn với anh ta mà quên mất.
18.
Ngày hôm sau nhờ phúc của Hạ Tranh, tôi may mắn thành "em gái" của Hà Trị, cũng không biết nên khóc hay cười.
Vào lúc ban đêm anh ta gửi tôi WeChat: "Online đi, sư phụ mang con đi trả thù."
Lòng tôi rạo rực, anh ta nói cái gì chính là cái đó.
Anh ta quăng cho tôi một đống trang bị, nhìn có vẻ không ít tiền, tôi lập tức cự tuyệt: "Không được, quá quý."
Hà Trị liền không tính toán cho tôi cơ hội để phản bác, dắt tôi theo, anh ta nói: "Tặng cho em em chỉ cần mặc, đến lúc đó đừng làm anh mất mặt là được."
Tuy rằng anh ta nói chuyện có điểm không xuôi tai, nhưng tôi lại cảm động đến rối tinh rối mù, ngoan ngoãn đến kỳ cục, vẫn luôn đi theo phía sau anh ta.
Đại khái qua hai tiếng, tôi đã lên tới 45 cấp.
Anh ta lại quăng cho ta một ít vũ khí bảo tôi gửi thư khiêu đến bốn vị đại thần kia, quyết chiến đến cùng.
Đương nhiên, Hà Trị cũng không phải không chuẩn bị mà đến, tuy rằng đánh đến có điểm thảm thiết, cũng may là đã thắng.
Tôi bắt đầu bổ sung máu và chữa trị cho anh, nghĩ đến bản thân chẳng giúp đỡ được gì liền nhịn không được thở dài: "Hà Trị, em có phải quá vô dụng hay không."
"Biết là tốt."
Tôi hừ một tiếng, không muốn cùng anh ta nói chuyện nữa.
Lúc sau tôi bồi anh ta đi ngao du khắp nơi trong trò chơi, nhân vật của tôi cũng không ngừng thăng cấp, cho đến khi tôi tới 100 cấp, anh liền phát giọng nói Wechat cho tôi: "Mạnh Đường, tới cây nhân duyên đi, chúng ta kết hôn."
Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm câu nói kia hồi lâu, cho đến khi anh ta gọi video tới mới hoàn hồn, mặt tôi đã đỏ rực, nhìn anh ta rồi nghẹn mãi không ra một câu hoàn chỉnh: "Anh anh anh...!Vì cái gì đột nhiên muốn cùng em kết hôn?"
"Muốn cùng em kết hôn, em không muốn?"
Trong video vẫn là gương mặt mà tôi quen thuộc, trên mặt nơi nào cũng là trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi xấu hổ che mặt, "Cũng đột ngột quá rồi..."

"Vậy em không muốn kết hôn hả?" Trong video nam nhân mặt đầy ý cười nhướng mày, hài hước nói, "Được rồi, vậy anh đi tìm người khác!"
"Ai, đừng!"
Lời vừa nói ra, tôi đã bắt gặp ánh mắt như thực hiện được ý đồ của anh ta, trong lòng hung hăng nhảy một chút, "Anh không được cùng người khác kết hôn."
Tôi thật sự nhịn không được mà hớn hở lên, trông ngốc vô cùng, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ, vui vẻ đến mức vẫn luôn nhìn anh ta cười.
Thật lâu sau đó.
"Em cùng anh kết hôn."
19.
Trong đời thực, tôi cũng trở thành bạn gái của Hà Trị, một năm này tôi đại thắng.
Hà Trị không cao lãnh như Lâm Úc An, nhưng lại có chút phóng đãng.
Ban đầu tôi thấy anh ta là người có sức hấp dẫn, nhưng dần dần, tôi cảm thấy bất an vì điều đó.
Hắn ở trường học quen quá nhiều bạn học nữ, so với tôi đều xinh đẹp hơn, trong trò chơi cũng không phải không có ai cùng anh ta chụp ảnh, càng không phải không có người xa lạ nào kết bạn WeChat với hắn.
Mà tôi, hình như là người an phận thành thật nhất trong số đó.
Tôi hay mặc mấy bộ quần áo bình thường nhất, buộc tóc đuôi ngựa, chỉ có khuôn mặt ưa nhìn được cho là ưu điểm.

Nhưng nhìn tổng thể lại khiến tôi có chút tự ti.
Hà Trị thích chơi đùa ở quán bar, thường xuyên mang tôi theo cùng.
Năm sinh nhật 21 tuổi, anh ta tổ chức ăn mừng ở hội sở giải trí.

Trong đấy có không ít bạn bè của anh ta, cũng có không ít nữ nhân ăn mặc nóng bỏng.
Ngày đó tôi mặc áo sơ mi cùng với váy ngắn, lại tỉ mỉ trang điểm qua.

Vừa đến nơi tôi đã bị anh ta ôm vào trong ngực cười đùa với người khác, khiến tôi cảm thấy có chút lạc lõng ở nơi này.
Chúng tôi ngồi trên sô pha chơi trò chơi, anh ta để thua một ván, vì thế bị phạt hát một bài mình tự chọn.

Anh ta chỉ cong môi cười cười, uống xong một chén rượu liền duỗi tay về phía tôi, tôi ngẩn ra, sau đó đưa tay giao cho anh.
Anh lôi kéo tôi cùng nhau hát, lúc ấy chúng tôi cũng nhìn nhau thâm tình.

Khi đó, tôi tin tưởng anh ta vô cùng, tin đến mức cảm thấy tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Sinh nhật xong, mọi người lục tục trở về nhà hoặc nghỉ lại khách sạn.
Chỉ còn anh ta và tôi ở trong phòng, ánh sáng nơi này rực rỡ, chọc người say mê, mà cũng có thể đã say từ trước rồi.
Ánh mắt Hà Trị sáng ngời, tay kéo tôi vào trong lồng ngực anh ta, chúng tôi đồng thời ngã lên sô pha, anh ta vòng tay ôm eo tôi, nhẹ giọng nói: "Quà của anh đâu?"
Tôi lúc ấy đã say, giơ tay vỗ mặt anh ta, thuận tiện còn véo một phen, ngây ngốc cười: "Không có, em không chuẩn bị quà."
Anh ta nhướng mày, "Phải không?"
"Không nhắc đến quà, vậy em chính là món quà này rồi."
Tôi bĩu môi, hôn lên môi anh ta xong rồi mới nói: "Đây chính là quà sinh nhật, nụ hôn đầu tiên của em, có đáng giá hay không?"
Phần lớn thời gian chúng tôi đều ở chung.
Tôi còn rất bội phục chính mình, cư nhiên đem Hà Trị ăn đến gắt gao.
Hầu như mỗi ngày, mỗi sáng sớm đều làm nũng một hồi rồi mới đi học, khi rảnh rỗi anh ta đưa tôi ra ngoài chơi, có đôi khi sẽ dạy tôi đánh bi a.
Đến buổi tối anh ta liền "ăn" tôi đến gắt gao, sau đó ôm tôi ngủ.
Có buổi tối sau khi làm xong, tôi nằm trong lồng ngực hắn bàn bạc về tương lai, tôi nói: "Hà Trị, khi nào nghỉ em cùng anh đi gặp bố mẹ nhé?"
"Hơn nữa sau tốt nghiệp chúng ta đều đã 22, qua mấy năm cũng nên kết hôn rồi." Kỳ thật tôi luôn muốn kết hôn cùng với anh ta, để anh khỏi lui tới gặp gỡ các cô gái xinh đẹp khác.
Hà Trị dừng một chút, rũ mắt nhìn tôi, tựa hồ như nhíu mày: "Kết hôn?"
"Đúng vậy, em cảm thấy mình nên kết hôn trước 25 tuổi." Như vậy sau này, con cái trưởng thành tôi cũng không đến mức quá già, "Anh cảm thấy thế nào?"
Hà Trị xoa đầu tôi, lãnh đạm đáp: "Ngủ trước đã, về sau lại nói."
Lòng tôi như bị dội một chậu nước lạnh, tôi yên lặng, cũng hiểu chuyện không hỏi nhiều nữa.

Sau tốt nghiệp, tôi cố ý đề cập đến vấn đề này mấy lần, hắn đều lảng tránh, dỗ dành tôi.
Dần dần, có lẽ là tôi hỏi nhiều quá, anh ta cũng không về nhà thường xuyên nữa.
Anh ta không trở lại tôi cũng rảnh rỗi hơn, liền tùy ý đăng nhập trò chơi, trên máy tính vẫn giữ tài khoản trò chơi của anh ta, tôi cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp mở lên.
Mà thông báo trong trò chơi của anh ta nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều, hơn nữa đại đa số đều là con gái.
Ngày đăng nhập gần nhất là một tháng trước.
Tôi cứng đờ nắm con chuột trong tay, mãi mới có sức lực click mở xem từng cái.
Hóa ra anh ta không chỉ nhận mỗi tôi làm đồ đệ.

Cũng không phải chỉ kết bạn với mỗi tôi qua WeChat.
Nếu không xem mấy thứ này, có lẽ tôi đã quên, rằng từ lúc bắt đầu vẫn luôn là tôi chủ động, cho nên tôi mới ngây thơ cho rằng anh ta sẽ không đối xử với người khác như thế.

20.
Thời điểm anh ta không về nhà ngày thứ 100, tôi chủ động hỏi thăm tin tức của hắn.

Hiện tại anh ta luôn không thường xuyên về nhà, mà tôi càng ngày càng trầm mặc, không làm ầm ĩ, cũng không chất vấn anh ta.
Tôi đến một khách sạn, bây giờ là hơn 11 giờ tối.
Tôi đứng chần chờ ở cửa thật lâu, lâu đến mức có thể nghe thấy bên trong loáng thoáng tiếng trêu đùa, cùng với tiếng rên rỉ yêu kiều của phụ nữ.
Tôi như rơi vào hầm băng, cố nén nước mắt gõ cửa.
Cửa sau đó mở ra, tôi thấy Hà Trị trên người bọc khăn tắm, hắn tùy ý gãi gãi tóc ướt, nhìn dáng vẻ như vừa mới tắm rửa xong.
Anh ta thấy tôi liền hiện lên một tia kinh hoảng thất thố, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh, ngữ khí lười nhác: "Sao em lại tới đây?"
Tôi nhìn qua khe hở thấy trên giường có người phụ nữ quần áo không chỉnh tề, cô ta nhìn tôi đầy khinh thường, đó là một đôi mắt phong tình, quyến rũ.
Mãi một lúc lâu sau tôi mới nói ra tiếng: "Anh...!Còn về nhà sao?"
Không khí nháy mắt trầm xuống.
Hà Trị rũ mắt, "Mạnh Đường, em về đi."
Trong khoảnh khắc nước mắt tôi tràn ra như vỡ đê, tôi quật cường nhìn hắn.
"Cho nên đây là lý do anh không muốn kết hôn?"
Hà Trị nói: "Em cũng biết, từ lúc bắt đầu anh không sạch sẽ giống như em, hiện tại như vậy, tương lai cũng sẽ như thế."
"Mạnh Đường, anh chưa từng có tính toán kết hôn sớm như vậy, anh còn muốn chơi, cứ tùy tâm sở dục như vậy, không cần lo lắng cho bất kì ai, bất cứ cái gì, càng sẽ không bị vấn đề sinh hoạt gây phiền não."
Tôi khó có khi bật cười được như này.
Hạ Tranh từng bảo tôi là một người ngốc nghếch, tôi cũng vẫn luôn tưởng là thật, thế nhưng hiện tại tôi không cho là vậy nữa.
Tôi tát anh ta một cái, vừa tức vừa bật khóc, giọng tôi khàn khàn: "Nếu đã vậy tại sao còn trêu đùa tôi!"
"Dựa vào cái gì anh muốn chơi, còn đem nửa đời sau của tôi chơi cùng.

Hà Trị, tôi thích anh lâu đến vậy, bị anh lừa lâu đến vậy, tôi đã nghĩ...!Tôi tin rằng chúng ta sẽ thuận lợi ở bên nhau..."
"Hà Trị...!Nếu anh muốn chơi, vậy sau này đừng nghĩ đến tôi sống cùng anh nữa." Tôi lấy tay gạt nước mắt, chưa từng thấy tan nát cõi lòng như bây giờ, "Tôi chỉ cần người nguyện ở bên cạnh tôi, cùng tôi sống chung quãng đời còn lại, từ hôm nay trở đi, anh không còn là người này nữa."
Hết phiên ngoại 1..