Mặc dù biết trạng thái hiện tại của Giang Yến không đúng, Từ Minh vẫn là bị chọc giận bởi những lời này của hắn.
Không có người nào thích mặt nóng dán mông lạnh, huống chi là loại người tính tình nóng nảy lại sĩ diện như Từ Minh.
Cậu cười lạnh một tiếng: “Không quay về để cho anh đi tìm chết sao?”
“Em nghĩ nhiều rồi.
”
“Em nghĩ nhiều?” Từ Minh đột nhiên nắm chặt cổ tay phải của Giang Yến, một tay đẩy cao ống tay áo của hắn lên đến khuỷu, chỉ vào mấy vết sẹo trên cổ tay, nổi giận mắng:
“Cắt cổ tay không thành liền cắt cổ, không phải anh muốn đi chết chẳng lẽ là cắt chơi sao?!”
Sắc mặt Giang Yến đổi đổi, chợt rụt tay về, kéo ống tay áo xuống, che đi vết sẹo đã nhạt nhưng vẫn có vẻ dữ tợn kia, lại giấu tay ra đằng sau.
Sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, làm như hiểu ra đã không thể gạt được Từ Minh dưới loại tình huống này, liền dứt khoát từ bỏ giãy giụa.
“Chúng ta đã chia tay.
” Ánh mắt hắn dừng ở trên khuôn mặt tràn ngập tức giận của Từ Minh, nói khẽ:
“Anh có muốn đi chết hay không, với em… không có bất kỳ quan hệ gì.
”
/
Lúc Từ Minh giận đến cực điểm, ngược lại bình tĩnh một cách quỷ dị,
Cậu nhìn chằm chằm vào vết thương đã ngừng đổ máu trên cổ Giang Yến, vẫn là giọng điệu lạnh lùng trào phúng:
“Không có bất luận quan hệ gì.
Vậy hôm nay anh gửi tin nhắn cho em làm gì? Còn nhắn tin nói cho em anh muốn tự sát?”
Cậu tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người lập tức ngắn lại, hô hấp thở ra của cả hai đều gần như phun vào trên mặt đối phương.
“Lúc này tới anh lại nói không có quan hệ với em, Giang Yến, anh là đang lạt mềm buộc chặt sao?”
Giang Yến đột nhiên lùi lại một bước, ánh mắt có chút kinh dị: “Em… em học kiểu lời nói này ở đâu vậy.
”
Từ Minh hít sâu một hơi, không muốn nói thêm mấy lời vô ích, túm chặt tay hắn liền đi về phía sô pha bên kia:
“Xử lý vết thương, đừng ra vẻ.
”
Trong tay Giang Yến còn đang nắm gối kê đầu chó nhỏ, lúc bị cậu túm giãy giụa một chút, lại bỗng nhiên bất động, ngoan ngoãn mặc cậu kéo đi.