Mấy năm trước.
Từ ngày vị Giang tiên sinh kia đến trường bọn họ nói dự án, Từ Minh đã có mấy ngày không thể ngủ ngon.
Tối hôm nay cậu lăn qua lộn lại trên bàn khó có thể đi vào giấc ngủ, trong đầu chỉ toàn là Giang tiên sinh, cậu cảm thấy mình muốn xong rồi, vì thế nhịn không được gọi video cho Lục Hoằng.
Nước Anh cùng Lục Hoằng bên kia có sai giờ, lúc Từ Minh gọi điện qua Lục Hoằng còn đang ngủ nướng ở ký túc xá.
Điện thoại vừa thông liền nghe thấy đối phương hùng hùng hồ hồ oán giận với cậu: “Tớ đệch hiện tại mới bảy giờ! Tốt nhất là cậu có việc gấp… hả đó là quầng thâm mắt của cậu sao? Đừng nói là cậu ngủ không được liền tới tai họa tớ nhé!”
Từ Minh nhìn thằng bạn tốt ngủ đến đầu tóc bù xù, lại không lúc nào là không phát ra mị lực trong video, hắng giọng nói: “Tiểu Hồng, cậu tán tớ một chút.
”
“Đừng,” Lục Hoằng từ chối không chút nghĩ ngợi: “Ông đây thẳng tắp.
”
Từ Minh nằm liệt trên giường, vò vò đầu một cách bực bội: “Bớt nói nhảm, nếu cậu có thể tán được tớ, tớ lập tức gọi cậu một tiếng cha.
”
Lục Hoằng lập tức có tinh thần: “Thật sự?”
Từ Minh: “Tớ cam đoan.
”
“Bảo bối nhi~” Lục Hoằng nháy mắt tiến vào trạng thái, mặt mày ẩn tình phóng điện với Từ Minh cách màn hình, “Cậu có biết lúc cậu cười nhìn rất đẹp? Mỗi lần cậu cười, tớ chỉ muốn tặng cho cậu những gì tốt nhất trên thế giới….
”
Mặt Từ Minh không biểu tình: “Ói.
”
Cuộc trò chuyện của hai người liền kết thúc như vậy.
Từ Minh nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, cho rằng cậu tìm Lục Hoằng làm thí nghiệm là không đáng tin.
Loại người giống như Giang tiên sinh này dường như không ai vào được mắt hắn, Từ Minh làm thế nào đều không thể tưởng tượng được bộ dạng hắn nói lời âu yếm trêu chọc người.
Ừ….
chẳng lẽ mình là thích mẫu cao lãnh giống như Giang tiên sinh? Từ Minh nghĩ vậy, đột nhiên xoay người ngồi dậy, gọi video cho Tiết Diêm.
Qua hơn mười giây cuộc gọi video mới thông, trên màn hình hiện lên một người có khuôn mặt tuấn mỹ, làn da trắng lạnh*, cậu ta vươn tay tùy tiện vuốt tóc mái rũ trước trán ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, mồ hôi lăn xuống từ thái dương của cậu, chảy một đường qua gương mặt, cổ, cuối cùng đọng ở chỗ hõm xuống của xương quai xanh, lại theo vận động của cậu chui vào áo vận động màu đen.
(*冷白 lãnh bạch.
)
“Lại chạy bộ à.
” Từ Minh vuốt cằm nhìn vào mặt cậu ta một cách cẩn thận kỹ lưỡng.
“Có việc?” Tiết Diêm dùng đôi mắt đào hoa quét qua người trên màn hình, gác điện thoại trên máy chạy bộ, vừa chạy vừa mở miệng, giọng còn rất ổn.
“Không có việc gì đừng tìm tớ, có việc tốt nhất cũng đừng tìm tớ.
”
Thật tốt, tâm lặng như nước.
Từ Minh cắt đứt cuộc gọi, thở phào một hơi giống như trút được gánh nặng.
Cậu lại nằm xuống, nhắm mắt hô hấp đều đều, lại qua một lúc, cậu mở mắt ra, nắm di động ấn mở Weibo, vào siêu thoại nữ đoàn cậu vừa gia nhập fans vào thời gian trước, điên cuồng lướt ảnh đẹp của người ta.
(*Siêu thoại – 超话 /chao hua/ = Super Topic: 1 chức năng ở trên weibo, cộng đồng mạng cùng chung hứng thú tập trung thành một nhóm, lấy thần tượng là chủ.
)
Đẹp! Mình lại được rồi! Từ Minh kích động đến mức một hơi tải về mấy chục tấm, cuối cùng đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, mặt mang tươi cười.
Rốt cuộc cậu có thể ngủ ngon giấc.
——
“Từ tiên sinh.
”
Từ Minh bỗng lấy lại tinh thần, phát hiện Giang tiên sinh đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo, tay còn ở trên tài liệu, duy trì động tác lật giấy: “Cậu đang nhìn gì vậy.
”
Từ Minh ngơ ngác “ồ” một tiếng.