Cách Phá Huỷ Học Sinh Hệ Chuyên

Chương 7




Nguyễn Hoàng Khải An dìu Song xuống phòng y tế. Trường rộng thênh thang, hai đứa phải đi cạnh nhau một quãng dài nhưng chẳng ai hé môi nửa lời. Song đành e dè mở miệng trước để xóa tan bầu không khí quái gở:

"Chúc mừng ông nhé!"

Mỗi lần Khải An nói chuyện đều sẽ rất gãy gọn:

"Cảm ơn."

Một khoảng ngượng ngập xen giữa, cậu ấy và nó tiếp tục giữ im lặng trên suốt đoạn đường còn lại.

Trong không gian thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, bầu không khí trở nên tĩnh lặng nhưng trong lòng Song đang cuồn cuộn từng đợt sóng. Song quay đầu nhìn về phía chàng trai đứng tựa vào bức tường với dải vạch đo chiều cao. Bây giờ nó mới để ý, Khải An rất cao, ước chừng 1m85. Mọi thứ xung quanh dường như bị phai mờ trước một gương mặt góc cạnh nhưng được khắc họa bởi ngũ quan mềm mại, ngay cả Song cũng không thể cưỡng lại mà trộm ngắm Khải An vài lần. Cậu ấy thật sự rất ưa nhìn. Trái ngược với đường chân mày sắc sảo là đôi mắt bồ câu lãnh đạm. Khuôn mặt ấy quả thực là sự pha trộn hài hòa tinh tế giữa vẻ nam tính và sự nhẹ nhàng.

Phải, cậu ấy không rời đi, mà cũng chẳng nói năng gì. Song đoán, có lẽ đây chính là thời điểm thích hợp:

"An này, ông nhớ tôi không?"

Song hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Khải An. Cậu ấy thôi chăm chú khung cảnh ngoài cửa sổ, thay vào đó, đôi mắt nâu lạnh chuyển sang sự dịu dàng hiếm thấy, chạm lấy đôi mắt ngơ ngác của nó. Sau một khoảng lặng nhìn nhau như thế, Khải An mới bật ra nhẹ nhàng:

"Nhớ."

Song chưa bao giờ biết rằng chỉ một từ ngữ được bật ra lại có sức nặng đến vậy, như thể Nguyễn Hoàng Khải An nhớ rất nhiều thứ về nó, không thể nói chỉ trong một vài câu như "Chúng ta từng học chung", "Song luôn xếp sau mình"... vân vân và mây mây. Rốt cuộc, ấn tượng của cậu ấy về nó là gì? Một đứa con gái thích tranh giành vị trí thứ nhất, một bạn học cũ không đáng để tâm hay một kẻ đáng ghét nhờ anh trai dằn mặt cậu?

"Cảm ơn ông vì đã giúp đỡ. Tôi... tôi cũng xin lỗi vì trước đây đã có thái độ không tốt với ông."

Song tin chắc nếu Khải An nhớ về Song, chắc hẳn chuỗi ký ức ấy không tốt đẹp mấy, thế mà cậu đã xuất hiện vào thời điểm nó gặp khó khăn liên miên. Song không còn chút dũng khí nào để nhìn biểu cảm của Nguyễn Hoàng Khải An sau đó, mặt cúi gằm đối diện với những lát gạch hoa, lòng tự nhẩm nên đối phó diễn biến tiếp theo như thế nào.

Hy vọng rằng, khi câu chuyện này kết thúc, nó và cậu ấy vẫn còn cơ hội làm bạn.

"Song là cháu của An à?"

Thực ra, Song đã chuẩn bị tâm lý nhận lại những lời chê trách, nhưng nó cũng chưa kịp chỉnh đốn tinh thần để nghe một câu hỏi từ tận hành tinh khác, lại còn dính dáng gốc rễ mồ mả. Mặt Song đần ra, khác hẳn với sự rụt rè ban nãy, Song đoán trông nó lúc này như một con ngốc.

Bắt gặp vẻ lơ ngơ của Song, Nguyễn Hoàng Khải An tiến lại gần - một khoảng cách không bị vướng bởi ánh nắng để nó thu vào mắt cái chau mày khó chịu của cậu ấy:

"Không thích Song gọi An là ông."

Không nghĩ Khải An cũng để ý cách xưng hô, có lẽ Song đã thể hiện quá mức suồng sã:



"Xin lỗi An, tôi sẽ để ý hơn."

Khải An cúi người xuống thấp hơn, lần đầu tiên hai đứa đối mặt gần như thế này. Song không tránh khỏi cảm giác ngại ngùng.

"Và cũng không thích Song xưng tôi với An."

Giọng Nguyễn Hoàng Khải An nhỏ lại, tỏ vẻ phật ý trước màn giao tiếp rối loạn nãy giờ.

Song mấp máy môi tự giác sửa lại trước cái nhăn mày nhẹ không dễ phát hiện nhưng mang năng lượng đe dọa khủng khiếp từ cậu ấy:

"Song... Song biết rồi, An... cứ yên tâm!"

Áp lực phía đối diện lúc này mới giảm.

Ọc... ọc...

Tại sao lại có âm thanh lạ phát ra trong tình thế "ngàn cân treo sợi tóc" nhỉ? Nó mơ hồ ngước nhìn Nguyễn Hoàng Khải An, chợt thấy hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt hiện lên ý cười.

À chết mẹ rồi... cái gì phải đến rồi sẽ đến... mà cũng biết chọn thời điểm đến thật... Song căng thẳng nuốt nước bọt, giữ lý trí thật bình tĩnh để không chạy ra gốc cây bàng gần đó đào cái hố chui xuống.

"Đi ăn rồi nói tiếp."

Khải An chủ động đề nghị, chắc cậu ấy tự tin rằng nó đủ can đảm để tiếp tục câu chuyện sau nhiều khoảnh khắc đáng xấu hổ chỉ trong một buổi sáng. Song không ngu khi không hiểu chân lý càng trốn càng nhục, may thay, nó có thể viện cớ bằng tình trạng của bản thân hiện giờ:

"Bây giờ chắc không ổn, hẹn An hôm khác Song sẽ nói chuyện đàng hoàng."

"An có xe."

Khải An dứt khoát, còn nó thẳng thừng:

"Không được đâu!"

"Để An đưa Song về."

Khổ nỗi, Song không muốn làm phiền Khải An nữa:

"Song tự đặt xe được."

"Thành viên đội tuyển phải giúp đỡ nhau."

Song cứng họng. Chẳng biết Nguyễn Hoàng Khải An có ngượng ngùng khi phát ngôn như thế không, chứ nó thấy lấn cấn dễ sợ, không hiểu đào đâu ra cái nguyên tắc nghe vô lý nhưng lại rất hợp lý như vậy?

Không còn đường lui, Song nặng nề đứng lên. Cùng lúc, Nguyễn Hoàng Khải An dìu lấy vai nó, trở thành một điểm tựa chắc chắn từ phòng y tế ra đến cổng trường. Cậu ấy vẫn kiên nhẫn từng chút một với sự bất tiện và chậm chạp đầy khó chịu, giống như chỉ cần thả lỏng tay thôi là nó sẽ tan chảy dưới ánh nắng mặt trời.

Trong tình cảnh khắc nghiệt ấy, nó bỗng nhận ra nắng sân trường đẹp đến nao lòng.

Song đã nghĩ mình sẽ leo lên một chiếc xe máy 50 phân khối cho đến khi ngỡ ngàng bật ngửa trước con xe bốn bánh phủ một màu đen sang trọng mang thiết kế hiện đại, tỏa ra mùi tiền phần nào lấn át cả dàn xe hơi đến từ các hãng nổi tiếng trước cổng trường. Để so sánh ngoại thất của tất cả các xe ở đây, NHgo nổi bật đến kỳ lạ.

Nó rón rén từng li từng tí, thầm nuốt nước bọt cầu nguyện tránh đụng vớ vẩn làm xước xe, nên từ đầu đến cuối, chú tài xế không thấy hình hài người này thì chắc đang nghĩ chở một khúc gỗ.

Họ rẽ vào cách đấy khoảng bốn cây, dừng ở một quán cháo lòng tên Chung Tình, nơi chú tài xế nhận định không những ngon mà còn vắng vẻ.

Chung Tình à... Song nhẩm cái tên này trong đầu nhiều lần...

Không khí im lặng không tự dưng mất đi, nó chỉ chuyển từ phòng y tế sang hàng cháo lòng. Trong lúc đợi hai đứa ở trường, chú tài xế đã ăn trưa, nên cả một quán chỉ còn lại Song và Khải An.



Trong khi đợi món, Song rụt rè dẫn dắt câu chuyện:

"Sang trường mới An còn đá bóng không?"

"Thỉnh thoảng."

Nó nuốt nước bọt, căng thẳng:

"Hôm đó trên sân bóng, Song thay mặt anh trai xin lỗi An nhiều. Chuyện là, anh trai của Song hiểu lầm An là người con trai khiến Song tổn thương, nên đã trách nhầm An rồi!"

Song rũ mắt xuống, nó lại không dám đối mặt với cậu ấy sau khi nhận lỗi. Ấy thế mà, trong lúc nước sôi lửa bỏng, Nguyễn Hoàng Khải An dẫn nó đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, như thể hai đứa đang chơi tàu lượn siêu tốc:

"Còn có người con trai khác à?"

"Hả...?"

Phải tự nhắc bản thân bao nhiêu lần nữa để bỏ cái thói ngớ người trông thật ngốc nghếch này đi. Song sợ cậu ấy hiểu lầm điều gì, ngay lập tức giải thích rõ ràng:

"Ý của Song là, trước đây Song rất buồn vì thành tích của mình chỉ được hạng hai, nên về nhà Song hay nhiễu sự, anh trai Song lại nghĩ Song đang thất tình. Tính Song lúc ấy hơi trẻ con, An đừng chấp làm gì nhé!"

"Song thích hạng nhất lắm à?"

Thấy Khải An chân thành hỏi, nó cũng thật thà đáp:

"Vì chưa được bao giờ nên rất thích!"

"Vậy Song lấy đi."

Song không nghĩ cậu ấy đùa thiếu hài hước như thế. Nguyễn Hoàng Khải An quả là một thiên tài, ngay cả hạng nhất cũng dễ dàng nhường cho người khác. Chắc Khải An chưa bao giờ hình dung đến sự thật rằng nó chẳng mấy vui sướng với vị trí thứ nhất cậu để lại.

"Cảm ơn An, Song đạt được rồi."

Nguyễn Hoàng Khải An không đáp gì cả ngoài tiếng thở dài.

Khay cháo được bưng đến. Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu nó khi bác gái trạc 60 tuổi bê theo rổ rau ăn kèm lững thững lại gần.

"Bác ơi, bác là bác Tình phải không ạ?"

Bác ấy ngạc nhiên hỏi lại:

"Con là...?"

"Con là con mẹ Hạnh."

Bác gái nghe đến đây thì bắt đầu gợi nhớ về người phụ nữ tên Hạnh mà nó hớn hở nhắc đến, mà không chắc lắm về đáp án:

"Hạnh Tiến ấy hả?"

"Vâng đúng rồi bác, bố con tên Tiến ạ. Bác cũng biết bố con ạ? Con chỉ nghe mẹ kể mẹ từng làm thêm ở quán bác thôi ạ!"

Suýt quên mất Nguyễn Hoàng Khải An ngồi đối diện, nó bảo cậu ấy ăn trước, lòng tự nhủ cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc trong dăm ba câu nữa.

"Con gái lâu lắm bác không gặp, lớn từng này rồi, dẫn cả bạn trai đến, thế mà bố mẹ không kể lại chuyện gì hay cho con à?"

Chưa kịp đính chính, bác đã trôi dạt về ngày ấy, Song lí nhí trong mồm xin lỗi người đối diện.



"Ngày xưa mẹ Hạnh phụ bác bán cháo, hay đứng thái lòng đúng cái chỗ kia kìa. Bố Tiến của con đi làm ở xưởng gần đây, chiều nào cũng mua lòng nhà bác để nhắm rượu. Chả hiểu thế nào nhắm luôn cả cô bán lòng nhà Chung Tình chứ lại!

...

Bác thì muốn mai bố mày cho con gái bác lúc đấy đang làm giáo viên, mà thằng bố mày chỉ thích mỗi em bán lòng thôi!

...

Năm nào bố mẹ cũng qua nhà bác chúc Tết mà bác chẳng thấy mặt mũi mày bao giờ. Phải qua đây chơi thường xuyên nhé con!

...

Thôi ăn đi kẻo nguội, cũng khổ bạn trai ngồi đợi. Hôm nào hai đứa ghé bác tiếp nhé, hôm nay coi như bác mời."

Bác vỗ lưng Song và Khải An rồi thoăn thoắt đi khuấy cháo. Nhìn cậu ấy tỉ mỉ lau thìa cho cả nó, cảm giác tội lỗi lại dâng trào:

"Bác hơi hiểu lầm chút, An đừng để ý quá nha!"

"Bác nói đúng mà."

Lần này bẻ lái này của Khải An, nó đã rút kinh nghiệm sâu sắc, không dám thất thố một cách tùy tiện. Nhưng nó vẫn thắc mắc:

"Sao lại thế?"

"Không lẽ là bạn gái?"

"Ý bác không phải như An nghĩ."

"An cũng nghĩ giống bác."

"À..."

Song ồ lên. Nó hiểu ý Khải An rồi, lần sau không nên đi riêng như thế này, rất dễ bị người khác hiểu nhầm. Thấy vẻ mặt ngộ ra một chân lý mới của nó cùng cái gật đầu hiểu chuyện hướng về phía cậu ấy, Khải An lại thở dài. Song cười gượng, nó nghĩ chắc hẳn cậu ấy đã rất mệt khi phải khai sáng một đứa ngu ngơ như nó. Khi mọi thứ tưởng chừng như dừng lại, bất chợt, Nguyễn Hoàng Khải An nhoẻn miệng cười đầy khó hiểu.

Đó là lần đầu tiên nó thấy cậu ấy cười tươi như thế.

Nụ cười ấy rất đẹp.