Sau khi nộp đơn, cô Mai cho phép Song tham gia đội tuyển Trường.
Song cố gắng đi sớm nhất để tránh mặt mọi người. Khi nó đến, lác đác vài đứa từ sớm đang ngồi cuối lớp cặm cụi đọc sách nâng cao. Mấy đứa ngước mắt lên nhìn Song như một sinh vật lạ, nó lúng túng gật đầu thay cho lời chào, nhưng không ai đáp lại. Ngượng ngùng, nó lặng lẽ ngồi vào bàn thứ tư cạnh cửa sổ - chỗ ngồi tương đối ưa thích suốt hai năm học của nó. Đây cũng là chỗ xa tầm nhìn khi mọi người bước vào lớp.
Đúng tám giờ, học sinh lũ lượt kéo nhau vào lớp. Chung quanh bỗng chốc tràn ngập tiếng ồn, tiếng cười đùa át đi tiếng lật sách nhạt nhẽo của mấy đứa đến sớm. Nó không quen biết và không dự định bắt chuyện với ai nên đành cúi gằm mặt xuống giả vờ chăm chú đọc sách.
Một đôi giày trắng NHsport dừng lại trước bàn Song, nó đoán đó là giày của Nguyễn Hoàng Khải An. Song chưa kịp nâng mắt lên, cậu ấy rời đi ngay tức khắc.
Lê Cẩm Vy, bạn nữ đi cùng Khải An hôm qua, ngồi ở bàn trên quay xuống nhắc Song:
"Khải An hay ngồi chỗ đó."
Hóa ra chỗ Song ngồi vốn là của Khải An. Thấy Song chễm chệ ở đây, cậu ấy không nói năng gì mà chuyển sang bàn bên cạnh nó. Song đâm ra ngại ngùng, buổi học đầu tiên nó đã vô ý ngồi chỗ của người khác. Nó quyết định từ ngày hôm sau sẽ chuyển xuống góc cuối lớp.
Nhớ lại, ngày trước, chỗ ngồi của Song và Khải An không gần, nhưng chỉ một cái ngoảnh đầu liền có thể thấy nhau. Bởi vậy, mỗi khi giáo viên thông báo kết quả Nguyễn Hoàng Khải An nhất Phạm Trúc Song nhì, nó đều lén lút liếc nhìn cậu ấy với sự ghen tị thầm lặng trong lòng, mà cậu cũng giống như nó, không bộc lộ chút cảm xúc nào ra bên ngoài. Từng cái nhìn như thế rốt cuộc cộng thêm một lần ghét Nguyễn Hoàng Khải An.
Trở lại với thực tại, Song không còn ghét Khải An như trước, nhưng cũng không còn cách nào để làm quen hay nói chuyện bình thường được.
Cô Mai bước vào, cả lớp dừng trò chuyện. Trước khi bắt đầu bài giảng, cô giới thiệu Song với cả lớp:. Ngôn Tình Hài
"Đội tuyển chúng ta vinh dự kết nạp thêm một nhân tố xuất sắc, cả lớp vỗ tay chào mừng bạn Phạm Trúc Song đi nào!"
Chỗ ngồi ở đâu xem ra đều vô dụng, Song vẫn phải nhận sự chú ý từ mọi người. Nó đứng dậy cảm ơn cô và các bạn trong tuyển. Cô Mai hãnh diện tiếp tục:
"Bạn Song đạt thành tích vô cùng xuất sắc. Lớp 11 bạn đã nhận được giải Nhất cấp thành phố và huy chương Vàng Liên tỉnh-thành phố. Cô hy vọng không chỉ bạn Song mà các bạn còn lại cũng phấn đấu hết mình cho giải Tỉnh sắp tới, xa hơn nữa là cấp quốc gia."
Nhiều ánh mắt trầm trồ, ngưỡng mộ hướng về phía Song. Lê Cẩm Vy thoạt bất ngờ nhìn nó, rồi ánh mắt tràn trề sự thất vọng, tiếp đến xoay người về chỗ cũ và thở dài. Sự thay đổi trong biểu cảm của Lê Cẩm Vy làm Song rối bời bởi hai đứa còn chưa có một đoạn hội thoại đúng nghĩa, cớ gì cô ấy nhìn nó như thể biết đến nhau từ trước. Song nhớ lời Quyết dặn, nó tự hỏi, không phải mấy tình tiết ghen tuông vớ vẩn trong phim truyện lại diễn ra với nó chứ?
Lời dặn của cô Mai cắt ngang trí tưởng tượng của Song:
"Nếu Song cần giúp đỡ gì trong học tập thì em nhắn tin với lớp trưởng Khải An nhé!"
"Vâng ạ."
Nó bất giác đưa mắt về phía người được gọi tên. Khải An gật đầu với cô Mai. Tố chất của người lãnh đạo sẽ luôn tỏa sáng ở bất cứ nơi đâu, ví dụ cụ thể là Nguyễn Hoàng Khải An, từ lớp trưởng lớp chuyên Kinh tế, lớp trưởng đội tuyển Kinh tế, đội trưởng đội bóng đá trường X, đến lớp trưởng đội tuyển Kinh tế trường M. Thật đúng là, ở đâu cần lãnh đạo, ở đó có Nguyễn Hoàng Khải An.
Sợ ảnh hưởng cô Mai đang nói, Song chủ động đưa số điện thoại để Khải An thêm vào nhóm lớp. Cậu ấy liếc qua màn hình rồi gật nhẹ. Song nhíu mày, không ngờ trên đời tồn tại một người chỉ cần nhìn lướt số điện thoại chưa đến ba giây liền nhớ cả dãy.
Tiết học diễn ra trong ba tiếng rưỡi, may mắn, Song vẫn theo kịp bài giảng. Dạng câu hỏi đã nắm rõ phương pháp trả lời, chỉ cần bổ sung thêm kiến thức nền. Cô Mai đem tập kiểm tra đã chấm trả lại cho tuyển, đồng thời nhận xét tổng thể bài làm cả đội. Cô khuyên mọi người nên đọc thêm sách báo để suy luận chặt chẽ hơn, hoặc có thể mượn bài Khải An tham khảo, vì cô ưng nhất cách thức trình bày, giải thích của cậu ấy.
Mới gặp lại Nguyễn Hoàng Khải An nhưng Song liên tục phải kinh ngạc hết lần này đến lần khác, cho dù đã quá quen với một Khải An bất khả chiến bại. Chẳng thể hiểu nổi cậu ấy được lập trình sẵn cho hình tượng nam chính hay sao mà cái gì cũng xuất sắc thế? Mỗi lần tự hỏi thế này, Song càng xấu hổ với sự ganh đua trẻ ranh của mình trước đây.
Giờ nghỉ trưa, Quyết đã lăng xăng chạy đến rủ Song mang đồ ăn trưa xuống canteen. Song vốn định ngồi một góc trong lớp để tách biệt với Nguyễn Hoàng Khải An và những người bạn. Thấy Quyết tràn ngập vẻ mong đợi, nó cũng đồng ý rồi hai đứa kéo nhau đi. Mới gặp nhau hai ngày, Song và Quyết tựa như tri kỷ thật khó lìa xa, bởi bao tâm sự còn đang dang dở. Quyết mãi không chịu hốc bát phở năm mươi nghìn đồng mà vẫn sầu thương chuyện bạn Định. Quyết giao nhiệm vụ cho Song cố gắng lên đội tuyển Quốc gia để kiếm bạn nam nào giỏi giang, sáng sủa và thơm tho cho Quyết. Song chưa có kinh nghiệm mấy, nó chắc mẩm cùng lắm tìm ai tầm tầm Khải An thôi.
Còn tận hai tiếng trước ca chiều nhưng Quyết đã phải vào học chính. Quyết dẫn Song đến tòa Thống Nhất là ký túc xá của trường. Song được đặc biệt lưu ý, tầng năm để trống dành cho học sinh đội tuyển Kinh tế nghỉ trưa. Nó gật gù, cảm thấy trường giàu đãi ngộ khác hẳn. Bình thường ở đội tuyển cũ, cả lũ phải dọn đến lớp nào trống lịch buổi chiều để học và ngủ tại chỗ. Song và Hà cùng mấy đứa con gái khác mang chăn gối xuống cuối lớp nằm, dãy bên cạnh là chỗ của bọn con trai. Song chưa từng tưởng tượng viễn cảnh một ngày học đội tuyển của nó giống như đi nghỉ dưỡng đến thế.
Đèn hành lang mờ ảo như trong khách sạn, Song nheo mắt nhìn từng con số trên cánh cửa gỗ, và dừng lại trước phòng 0507, bởi ngày sinh của nó là ngày 7 tháng 5. Gõ cửa không thấy ai phản hồi, Song ung dung bước vào. Phòng ký túc bao gồm một giường hai tầng, một nhà vệ sinh riêng và hai bàn học ở góc phòng. Nó nhảy lên giường tầng hai, kéo rèm lại rồi chợp mắt một lúc.
Ngay khi chuông báo thức vang lên, Song đã bật dậy tắt. Có lẽ do lạ chỗ nên giấc ngủ của nó không sâu mấy. Trước đó, Song nghe loáng thoáng tiếng mở cửa và kéo rèm ở giường còn lại.
Nhẹ nhàng cột rèm, chưa kịp vươn vai, đập vào mắt Song là đôi giày trắng NHsport ban sáng đang xếp ngay ngắn bên cạnh giày của nó.
Tỉnh cả ngủ... Bản thân đã cố tránh mà còn đen đủi gặp phải Nguyễn Hoàng Khải An.
Song không nghe thấy thêm tiếng động gì. Báo thức có lẽ không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu ấy. Nó nhẹ nhàng trèo xuống, xỏ giày, căng từng dây thần kinh để không phát ra tiếng động nào, rồi rón rén xách balo chuồn trước.
Vừa khoác balo lên vai thì vãi chưởng chuông báo thức sau năm phút. Sao lại vang lên lúc này cơ chứ? Bình thường Song tắt đi luôn, nhưng khổ nỗi, người ở gần đó là Khải An, thêm cái tật giật mình, nó luống cuống đánh rơi điện thoại xuống sàn.
Chắc người đằng sau tấm rèm nghĩ nó đang tinh tế đánh thức họ, nên họ dậy thật.
Mặc dù người ấy thong thả kéo rèm, nhưng Song gấp gáp đến mức, đang cúi xuống nhặt chưa kịp đứng lên thì đánh rơi điện thoại lần nữa. Song thề rằng, đây là lần đầu tiên nó hồ đồ đến thế. Khi kịp thời nhận thức bản thân đang bị quê như thế nào, nó vớ ngay khẩu trang túi áo đeo vào. Khi người ấy chân chưa chạm đất, nó đã cun cút rồi.
Nếu Nguyễn Hoàng Khải An có nhớ đến bạn nữ cạnh tranh với nó ở trường X, hãy nhớ đến sự theo đuổi thứ hạng khốc liệt, chứ không phải bộ dạng hèn nhát như bây giờ.
Đầu giờ chiều, Song bắt gặp Nguyễn Hoàng Khải An trong trạng thái uể oải bước vào lớp. Nó thầm cầu mong cậu ấy không ghim mình. Thế mà, một giọng nam bỡn cợt cách bàn Song hai dãy cất lên:
"Ai khiến anh An nhà tao mất ngủ thế này?"
Khẩu trang như vị cứu tinh che đi khuôn mặt gượng gạo của Song. Mắt nó không dám đưa đẩy lung tung, chỉ tập trung vào tắt cố định cái chuông báo thức quái quỷ kia.
Khải An không trả lời. Cậu chầm chậm bước về chỗ ngồi nhưng bất chợt quay người sang dãy đối diện. Lê Cẩm Vy hất cằm với Khải An vì tưởng cậu ấy muốn nói điều gì, thì thấy cậu dừng lại trước chỗ Song. Không còn lạ lẫm với đôi giày trắng này, Song âm thầm hít một hơi thật sâu:
"Xin..."
Lời xin lỗi chưa dứt, Khải An chìa tay ra, là dây chun của Song. Song mới nhớ ra bản thân vội vã đến mức quên cả buộc tóc, thế nhưng cậu ấy lại biết Song ở cùng phòng sau bao nỗ lực giấu mặt của nó. Nó ngước lên đối diện với đôi mắt trầm lắng của Khải An, miệng lắp bắp đến rối loạn ngôn ngữ:
"Xin cảm... xin lỗi vì vừa nãy đánh thức cậu... và cảm ơn nhé!"
Mắt nó cong lên miễn cưỡng. Khải An gật nhẹ quay về chỗ. Lê Cẩm Vy nheo mắt nhìn Song. Song nuốt nước bọt, lập tức tắt nụ cười bối rối.
Lần sau cứ để nó chui xuống đất mà nằm.
Trưa hôm sau, Song đã rút bài học từ trải nghiệm trên con sông quê mà mang theo chăn gối định nghỉ trên ghế. Thấy Song khốn khổ một mình một kiểu, Lê Cẩm Vy đành mở lời:
"Phòng 0505 còn trống một giường cho nữ đấy!"
Thực tế, câu nói của Lê Cẩm Vy giúp Song có chỗ ngủ tốt hơn, chẳng hiểu sao gương mặt cô ấy vẫn thoáng một nét khó chịu, giống như bất đắc dĩ phải giúp nó. Dù gì cũng mang ý tốt, Song cười tươi nói lời cảm tạ với... bóng lưng cô ấy.