Cách Phá Huỷ Học Sinh Hệ Chuyên

Chương 17




Một tháng này để lại cho đội tuyển Kinh tế hai địa phương, đặc biệt là các thành viên của lớp chuyên Kinh tế trường X, màn trình diễn ấn tượng đến từ Phạm Trúc Song. Trước đây, bạn học cũ cùng lắm nhận biết trình độ học lực của Song thông qua các bài kiểm tra và thi cử, đến hiện tại, họ hoàn toàn mở mang tầm mắt về một Phạm Trúc Song đang tỏa sáng ở thế giới học thuật thu nhỏ. Là người từng đối mặt với những kỳ vọng từ lớp học trước đây, Song chưa từng tỏ ra quá nổi bật hay tích cực trong việc đóng góp vào bài giảng. Tuy nhiên, ở nơi này, nó chủ động trả lời những câu hỏi khó nhằn, ghi lại dấu ấn sâu sắc trong trí nhớ các giáo sư, giáo viên đến hầu hết thành viên của hai đội tuyển. Điều này gợi lên trong đầu vài người một câu hỏi nhỏ: "Phạm Trúc Song thật sự chép phao à?".

Năm buổi học cuối trước kỳ thi, cán bộ Sở Giáo dục và Đào tạo của hai địa phương thống nhất mời giáo sư Trọng từ trường đại học hàng đầu cả nước ở miền trong đến thành phố A thỉnh giảng cho hai đội tuyển Kinh tế. Giáo sư Trọng là cây đa cây đề trong giới nghiên cứu, là cố vấn hoạch định chính sách kinh tế của nhiều thế hệ lãnh đạo Nhà nước. Không những thế, giáo sư Trọng sở hữu kinh nghiệm chấm thi dày dặn, có khả năng dựa vào phong cách viết của học sinh mà đưa ra dự đoán mức điểm thi. Vậy nên, tất cả mọi người đều háo hức đón chờ vị giáo sư tài giỏi này.

Giáo sư Trọng giao toàn bộ đội tuyển một câu hỏi nâng cao, yêu cầu hoàn thành trong 30 phút. Đứa nào đứa nấy hớn hở thực hiện với hy vọng giáo sư sẽ chọn bài mình để nhận xét.

Thời gian kết thúc. Giáo sư bắt đầu lựa một trong 13 bài chữa mẫu.

Tay của giáo sư lướt nhanh trên tập bài, tìm kiếm một mảnh ghép phù hợp cho câu trả lời. Song thấy thầy cầm bài nó lên, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên những dòng chữ xanh đặc thù viết bằng bút nước của Song. Một tay thầy đẩy cao gọng kính hơn, một tay còn lại không ngừng lật qua lật lại bài giải của nó. Song hồi hộp theo từng cử chỉ của thầy, lòng thầm cảm ơn bản thân vì đã học theo Nguyễn Hoàng Khải An thói quen đọc báo mỗi ngày, giúp nó tự tin đưa ra lập luận sắc bén và dẫn chứng sáng giá cho một câu hỏi nâng cao. Nhưng bất ngờ, giữa không gian yên lặng, một giọng nói thiếu kiên nhẫn xen vào, cắt ngang sự tập trung của mọi người:

"Thưa thầy, em là Tô Hải Minh, lớp trưởng của đội tuyển. Thầy có thể xem bài của em để chữa mẫu cho các bạn được không ạ?"

"Để thầy xem."

Thầy gập bài Song lại, nheo mắt nhìn kỹ đứa con trai bàn đầu vừa xin. Thầy gật đầu đồng ý.

Song há hốc miệng. Ánh mắt của Song chờ đợi khoảnh khắc thầy đọc tên mình trùng xuống. Nó buồn bực, Tô Hải Minh có thể xin thầy sau khi chữa xong bài nó mà. Lê Cẩm Vy đảo mắt, lòng ngập tràn sự khinh bỉ. Mọi hành động của Tô Hải Minh dạo gần đây không phải tình cờ hay tự phát. Những ngày trước đó, cậu ta thờ ơ với công việc chăm sóc giáo sư. Vậy mà hôm nay, như một diễn viên chuyên nghiệp, Tô Hải Minh le te giành phần xách cặp, mời nước, hỏi thăm chuyện trò cùng giáo sư Trọng.

Giáo sư liếc nhanh tờ bài mang tên Tô Hải Minh, nhưng mất khá nhiều thời gian sau đó để kết luận:

"Bài em Minh làm cũng ổn. Đi thi giữ vững phong độ này chắc chắn em sẽ rơi khoảng tầm 14 đến 15 điểm."

Mức điểm đấy khác nào nói cậu ta chỉ nhận được giải Ba. Không nhận được câu trả lời mong muốn, mặt Tô Hải Minh nghệt ra. Thực ra, giải Ba vô cùng xuất sắc, tiếc rằng tham vọng cậu ta lớn hơn thế. Chứng kiến sự thất thố của Tô Hải Minh, mấy đứa trong lớp nhịn hả hê.

Giáo sư Trọng quét một lượt về phía cả tuyển:

"Em nào là Phạm Trúc Song nhỉ?"

Nghe giáo sư Trọng đột ngột chỉ đích danh, Song luống cuống giơ tay. Thầy nhìn về phía Song mà tán thưởng:

"Bài em thầy thấy khá ổn. Tiếp tục giữ vững phong độ. Các câu khác làm được tốt như thế này thì Nhất Nhì không thành vấn đề. Để thầy chữa bài em Song luôn."

Dưới sự nhận xét của thầy, Song trước đó còn hụt hẫng, nhưng giờ đây nó không giấu nổi nét mặt tươi tỉnh. Ánh mắt Song hướng sang Khải An, người đang ngồi bên cạnh tràn đầy tự hào với niềm vui nhỏ bé của nó. Nó lay lay cổ tay của cậu dưới ngăn bàn, miệng lí nhí cảm ơn. Khải An khẽ cười. Những ngón tay tinh tế của cậu, mảnh mai nhưng vững chãi, nhanh chóng tìm lại ưu thế, từng bước mềm mại đan xen và quấn quýt bàn tay bé nhỏ của nó.

Cuối tiết học buổi sáng, Long, bạn học cũ của Song, rụt rè tiến đến chỗ nó với cái điện thoại:

"Song ơi, tao chụp bài của mày được không?"

Song thoạt ngạc nhiên. Long từng chủ động bắt chuyện với Song vài lần, nhưng hai đứa không giữ liên lạc sau khi nó chuyển đi. Nhìn cậu bạn hiền lành trước mặt, Song gật đầu đồng ý, nhiệt tình lấy từ balo đưa cho Long.

Trong lúc Song lật đật tìm bài, Long bất ngờ hỏi thăm:

"Học hành ở trường mới ổn chứ?"

Tim Song hẫng một nhịp, bởi hai đứa nó chưa từng hỏi thăm nhau kiểu này. Song nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi đáp:

"Cũng được."

Long chụp xong rồi mà đứng mân mê tờ bài của nó mãi. Song thân thiện hỏi lại:

"Mày chưa rõ phần nào à?"



Lời định nói ra kẹt trong cuống họng, Long phân vân không biết nên kể thế nào cho phải. Nhận thấy cái nhìn mong chờ của Song, Long vội vàng giải thích:

"Không, tao chỉ muốn nói, lúc mày chuyển trường, Hà buồn lắm. Hà không nói chuyện với ai, suốt ngày cắm đầu vào học."

Song để ý ánh mắt sáng lên của Long khi nhắc về Hà.

Hóa ra là vậy. Minh chứng rõ ràng nhất thể hiện ở việc trong gần một tháng này, Hà trầm lắng hơn hẳn. Song toan bắt chuyện nhưng thấy Hà chăm chú viết bài, nó ngừng. Nhiều lần rủ Hà đi chơi cũng không thành. Song đoán áp lực thi Quốc gia đã đè nặng đôi vai nhỏ bé của Hà. Đáng lẽ, nó nên tâm sự với Hà nhiều hơn. Song thở dài đáp:

"Cảm ơn mày đã nói với tao."

"Sao tự dưng mày chuyển đi?"

"Tại tao muốn thi tiếp."

Long gật gù rồi trả lại bài cho nó nhưng chưa rời đi. Long lưỡng lự. Cậu tận lực áp chế sự hiếu kỳ đang trỗi dậy trong lòng. Song nghĩ chắc Long khó xử, nên nó đành phải mở lời:

"Nếu thực sự thắc mắc, mày hãy cứ hỏi!"

Bắt được tín hiệu từ Song, Long dè dặt:

"Mày... mày với thằng Minh ấy..."

"Ý mày là vụ chép phao?"

Long rụt rè gật đầu.

"Lúc ấy tao còn không biết phao từ đâu ra."

Song nhún vai.

"Tao... tao thấy thằng Minh ném xuống dưới chân mày."

"Tao gần như không nói chuyện với Hải Minh bao giờ."

"Vậy là mày không chép phao đúng không?"

Nó lắc đầu phủ nhận. Mặc dù chỉ nghe từ một phía và chưa xác định thật giả, nhưng khuôn mặt nghiêm túc của Song làm Long tin rằng nó đang nói sự thật.

"Sao mày không giải..."

Chữ "thích" bị nuốt lại. Long suýt quên sự kiên quyết của Song khi đối chất với giám thị phòng thi bốn tháng trước.

"Tao xin lỗi vì đã hiểu lầm mày."

"Ai cũng sẽ nghĩ như thế nếu trong tình cảnh ấy thôi. Chuyện qua rồi mày."

Song nhìn thấy sự chân thành trong mắt Long. Song biết, nó đã đi đúng hướng. Lời giải thích thuyết phục nhất chính là hành động.

Giờ học buổi chiều kết thúc, Lê Cẩm Vy bắt gặp một khoảnh khắc đầy ấn tượng, Tô Hải Minh gặp riêng giáo sư Trọng:

"Thưa thầy, thầy giúp em nêu lên sự khác biệt giữa bài làm của em và bài làm của bạn nữ kia được không ạ?"

"Bạn nữ kia tư duy trả lời tốt, nắm vững kiến thức nữa cơ bản. Bài của em cũng tạm được rồi, nếu muốn điểm cao hơn cần phân tích vấn đề sâu hơn và bổ sung nhiều liên hệ."

Trải qua biết bao lứa học sinh, thầy không lạ gì những câu hỏi so sánh như thế này, cốt yếu chỉ để biết bản thân yếu ở phần nào rồi củng cố. Tô Hải Minh cũng thẳng thắn:

"Thế em có cơ hội giải Nhất không ạ?"

Thầy lấy làm bất ngờ trước câu hỏi thẳng như ruột ngựa:

"Em cố gắng hết mình thôi. Giải Nhất còn nhiều yếu tố. Em chú ý thêm hai tiêu chí thầy vừa nêu."

Thầy đích thực đang nói giảm nói tránh, Lê Cẩm Vy thầm nhủ. Tư duy phân tích vấn đề làm sao có thể thay đổi trong ba ngày nữa, trừ khi Tô Hải Minh là thiên tài.

Tô Hải Minh cay cú xé tờ bài làm sau khi giáo sư Trọng rời đi.

"Mày còn phải cố nhiều hơn nữa."

Lê Cẩm Vy tiến lại gần vỗ vai Tô Hải Minh. Cậu ta trố mắt kinh ngạc trước sự hiện diện của cô:

"Ơ Vy, mày nghe tao và thầy nói chuyện rồi à?"

"Vô tình thôi."

Nhưng cố ý đi theo và đứng lại nghe.

Tô Hải Minh thở dài:



"Tao cũng đang cố gắng đây."

"Ừ, tao thấy mày cố gắng thế nào mà, đứng nhất đội tuyển rồi còn làm lớp trưởng đội tuyển Quốc gia nữa. À tao thấy mày cập nhật facebook là đội trưởng bóng đá nữa. Tao chưa gặp ai xuất chúng như thế cả."

"Cảm ơn mày hì hì."

Hình như lời khen của Lê Cẩm Vy cô rất có giá trị với Tô Hải Minh. Tuy nhiên, lời khen xã giao cuối cùng dành cho cậu ta nằm ở thời điểm công bố kết quả thi vào 10 của thành phố A, khoảng hơn hai năm trước.

"Ơn huệ gì, mày giỏi thì mày xứng đáng thôi. Mà... tiếc thật đấy!"

"Tiếc gì cơ?"

Tô Hải Minh bỗng dưng sốt vó trước giọng điệu buồn thiu của Lê Cẩm Vy. Cô than thở:

"Tao gặp mày hơi muộn."

"Hở?"

"Tao thích mấy thằng giỏi giang, mà tao lỡ gặp mày muộn quá."

Một lời vừa nói ra làm Tô Hải Minh hoàn toàn đẩy hết sự lưu tâm từ tờ bài bị xé sang Lê Cẩm Vy. Cậu chính xác không nghe nhầm, đó giống như một lời tỏ tình gián tiếp có kết thúc đầy bi thương. Trong lòng bỗng dưng tràn trề hi vọng, cậu ta nuốt nước bọt:

"Thế... thế mày thích ai rồi à?"

"Đang suy nghĩ."

Hàng mi cô rũ xuống. Tô Hải Minh được đà lấn tới:

"Giả sử ấy... nếu mày gặp tao sớm hơn thì... mày có thích tao không?"

Lúc này, Tô Hải Minh trở nên khao khát với câu trả lời từ Lê Cẩm Vy hơn những lời khuyên của giáo sư Trọng. Nhịp thở của cậu ta chậm rãi theo từng phút suy nghĩ của cô:

"Tao nghĩ là có."

"Thế mày thử cân nhắc lại xem."

Giống như nghe được câu trả lời mình hằng mong ước, Tô Hải Minh hớn hở nhìn vào mắt Lê Cẩm Vy. Cậu ta đâu tưởng tượng một màn gặp gỡ ngẫu nhiên nối lại duyên của hai con người. Ấy thế mà, câu sau của cô làm Tô Hải Minh cụt hứng:

"Tao lỡ gặp thêm thằng Khải An nên cũng chẳng cần cân nhắc nữa."

Tính khí Lê Cẩm Vy thất thường nhưng Tô Hải Minh nắm bắt được điều ấy, nên cậu ta rất đỗi kiên nhẫn:

"Sao thằng Khải An lại ở đây? Nó có Trúc Song rồi."

"Thì mày cũng có giỏi hơn được Khải An đâu mà đòi tao cân nhắc."

Tô Hải Minh suýt đứng hình.

Nãy giờ, cuộc hội thoại của Lê Cẩm Vy và Tô Hải Minh chỉ gói gọn vỏn vẹn: một câu Nguyễn Hoàng Khải An, hai câu Khải An, ba câu An. Lê Cẩm Vy luôn miệng ca ngợi một kẻ thừa thãi. Tô Hải Minh bình thường chưa bao giờ đi đôi co như thế này, đơn giản vì chẳng ai dám cãi lại cậu ta. Thế mà, cậu đứng đây gần 10 phút chỉ để nhắc nhở cô gái trước mặt về sự tồn tại của bản thân:

"Vy, tao đang đứng trước mặt mày mà."

"Tao thấy rồi, tao có mù đâu, thằng Khải An 1m85 tao còn nhìn thấy nói gì đến thằng 1m75 như mày."

Không hiểu cố ý hay vô tình, Lê Cẩm Vy cứ ngây ngô tung hô Khải An trước mặt Tô Hải Minh. Cậu ta càng thể hiện thái độ không bằng lòng:

"Tập trung vào tao đây này, mày có nói chuyện với nó đâu?"

Tô Hải Minh giữ lấy đôi vai của Lê Cẩm Vy, ép cô đối diện với ánh mắt mình. Còn cô vẫn lem lẻm cái mồm:

"Thì tao đang nói chuyện với mày đây. Tại tao nhìn mày có bóng dáng của thằng Khải An ngày xưa nên tao buột miệng thôi."

Câu nói này có vẻ đã lấy lòng tự trọng của Tô Hải Minh xào chung với dưa. Đâu ai tỏ ra dễ chịu khi bản thân bị coi là hình bóng của người khác. Cậu ta không hiểu sao, ngày trước, Lê Cẩm Vy quyết đoán nhường nào. Trái lại, kể từ khi chuyển về tỉnh B, đầu óc cô mụ mị đến nỗi đi thêm một câu gặp một Nguyễn Hoàng Khải An. Cậu ta giữ lại một chút kiên nhẫn cuối cùng:

"Tao và thằng đấy khác nhau hoàn toàn."

"Ừ tao bị nhầm, làm sao nó gan bằng mày được, ngang nhiên chép phao trong phòng thi."

Lê Cẩm Vy sửng cồ như thể gặp điều trái ý. Tô Hải Minh hoảng hốt lay lay vai cô:

"Mày nghe tin vớ vẩn ở đâu thế?"

"Mọi người biết việc mày ném phao cho Song rồi. Tao nghĩ học lực của mày ít nhất cũng ngang Khải An nhưng tao đã lầm."

Gương mặt cô biểu lộ thất vọng rõ rệt. Đây là điều cả đội tuyển Kinh tế trường X biết, và đến hiện tại, tính thêm cả đội tuyển trường M. Có lẽ vì thế, Tô Hải Minh không tra hỏi nguồn tin của Lê Cẩm Vy, mà gấp gáp phản đối:

"Tao thề, tao không chép phao."



"Mày giữ phao đến tận cuối giờ thì chắc chép được kha khá nhỉ?"

"Tao lên đây bằng thực lực của tao."

Tô Hải Minh chưa gặp ai phản bác cậu ta kinh khủng như hiện tại, đặc biệt lại là người con gái mình thích ba năm. Trong đầu cậu chỉ tồn tại một suy nghĩ, phải chứng minh bản thân trong sạch để vượt qua thằng Khải An dai như đỉa, và chiếm trọn sự tin tưởng của Lê Cẩm Vy.

Cô ngày càng tỏ thái độ mất niềm tin:

"Thì cũng phải có thực lực chép phao mới đi lên được chứ, đúng không?"

"Mày phải tin tao."

"Thì chỉ nhìn qua phao để nhớ ý chứ đâu nhất thiết phải chép."

Tô Hải Minh không có kinh nghiệm đối phó với thể loại cãi chày cãi cối, liền tung ra một bằng chứng đủ sức thuyết phục để đến cuối cùng, Lê Cẩm Vy biết cậu ta chỉ có thể hơn chứ không bao giờ kém Khải An. Tô Hải Minh gằn giọng, phát âm chuẩn từng từ từng chữ:

"Đúng là tao cố tình ném phao sang chỗ Trúc Song, nhưng tao không chép."

Mặc dù bị Tô Hải Minh lắc vai đến chóng cả mặt, Lê Cẩm Vy vẫn thản nhiên suy đoán:

"Mày không định thi Kinh tế nữa mà chuyển sang sân khấu điện ảnh à?"

"Ý tao là... tao không chép phao mà tao cố ý để giám thị bắt Trúc Song."

Cậu ta nghiến răng lặp lại.

"À ừm... định thi ngành biên kịch à?"

Khốn khiếp... Tô Hải Minh ghét phải nói ra điều cậu ta giấu kín bấy lâu nay, chỉ để giành giật một tia cơ hội cho sự quay xe từ Lê Cẩm Vy:

"Tao ghen tị Trúc Song hạng nhất. Được chưa? Rốt cuộc tao vẫn không chép phao."

Nhìn Tô Hải Minh bùng phát, mặt Lê Cẩm Vy đích thực bị xịt keo. Trong một khoảnh khắc, giống như vừa khai phá chân lý mới, Lê Cẩm Vy há hốc miệng:

"Hóa ra mày học giỏi thật. Ăn đứt Khải An luôn."

Tô Hải Minh chắc chắn bản thân thành công chinh phục lòng tin của người đẹp, đấy là cậu ta nghĩ. Còn ý của Lê Cẩm Vy không nằm ở đó. Cậu ta không ngần ngại tiến gần hơn về phía cô:

"Mày vẫn còn thích mấy đứa học giỏi chứ?"

"Tất nhiên."

Lê Cẩm Vy thành thật gật đầu. Tô Hải Minh nhếch mép:

"Tao thì sao?"

Đổi lại, một điệu cười nửa miệng từ Lê Cẩm Vy:

"Tao béo lắm, chắc mày không thích đâu nhỉ? Với cả, bụng tao cũng nhiều mỡ và xấu, làm sao xứng với độ xấu bụng của mày được."

Tô Hải Minh chưa kịp ngỡ ngàng, Lê Cẩm Vy đã bay biến.