- Quách Hà Diệp, tâm trí em lại trên mây rồi. - Nhất Minh cầm tờ đề gõ lên đầu Hà Diệp. Hà Diệp thoáng nhún vai rụt đầu lại, bút gạch lên tờ giấy một đường trượt dài. Hà Diệp ngẩng đầu lên, đối diện với ánh nhìn chằm chằm của anh, ánh đèn vàng phủ lên gương mặt thiếu niên một chút dịu dàng, lông mày hơi nhíu lại tạo cho người ta cảm giác cương nghị.
- Em làm sai câu nào rồi hả? - Hà Diệp ngơ ngác ngước mắt nhìn Nhất Minh. Từ sau khi Nhất Minh về thực tập, mỗi tuần cô liền bị dí 3 buổi có anh kèm.
- Em bị ngốc hả, câu dễ vậy mà để sai? - Giọng nói Nhất Minh thoáng có chút tức giận, lông mày nhíu lại. Hà Diệp biết anh rất nghiêm túc trong việc giảng bài. Cô đặt bút xuống, tay khẽ bám lấy vạt áo anh lắc lư.
- Anh.. - Thanh âm nhẹ nhàng, ánh mắt như có chút tủi thân của cô đánh thẳng vào trí óc đang sôi sục, như ngọn lửa vừa bùng lên liền có dòng suối nhẹ nhàng đổ ập uống, ướt át, dễ dàng tan biến.
- Mệt rồi hả? - Nhất Minh bỏ tờ đề xuống cạnh bàn học, tay sờ trán Hà Diệp, giọng nói có phần mềm mỏng. Gió thu đêm tràn vào căn phòng nhỏ, khẽ mơn man trái tim anh. Khuôn mặt Hà Diệp ẩn hiện trong ánh sáng vàng, ngược sáng. Những gì ấm áp phủ lên quá nửa mặt cô, phần còn lại chìm trong bóng tối. Mái tóc đen dài mượt khẽ trượt khỏi bờ vai.
Hà Diệp gật đầu, tay nắm vạt áo Nhất Minh lại khẽ giật giật.
- Hôm nay thật sự rất mệt.
- Vậy hôm nay học tới đây thôi. Xem lại mấy câu sai một chút rồi đi ngủ đi.
Hà Diệp khẽ gật gật cái đầu nhỏ, tay buông vạt áo Nhất Minh, thầm nhủ anh hôm nay dễ tính đến lạ. Cô lén lút mở tủ bàn học, khẽ nhìn bóng lưng Nhất Minh hướng về phía cửa chuẩn bị đi ra. Xỏ dép, ba bước chạy liền nhảy lên vai anh. Nhất Minh thoáng giật mình, trọng tâm lao về phía trước, tay theo phản xạ ôm lấy đầu gối Hà Diệp. Ổn định cơ thể xong, qua kẽ răng, Nhất Minh thoáng, trầm giọng:
- Như này là mệt hả Bống?
Hà Diệp cười khẽ bên tai anh, bàn tay choàng qua vai anh mở ra chiếc móc khóa nhỏ, là hình cử nhân được làm từ len.
- Tặng anh đó.
Hà Diệp xòe bàn tay để trước mặt Nhất Minh, tiếng nói của cô phả bên tai, nhẹ nhàng, có mùi thơm của kẹo ngọt. Bàn tay nắm chân cô thoáng có chút sững lại, làn da con gái mềm mại khiến trái tim anh có chút không tự nhiên.
- Sao tự dưng lại.. - Nhất Minh vội vàng lên tiếng lấp liếm cho sự chột dạ của chính mình.
Hà Diệp khẽ lắc chân trèo xuống khỏi lưng anh, ngón tay nhỏ móc qua móc khóa, hình cử nhân khẽ lắc lư.
- Không lấy hả, vậy em cất đi vậy. - Nói rồi cô làm động tác xoay chân định đi về phía bàn học. Nhất Minh nhanh chóng vòng tay chắn đường cô, tay còn lại khẽ mở nắm tay cô lấy lại móc khóa.
1 giây, không, là hai giây ngắn ngủi, Hà Diệp nằm trọn trong vòng tay Nhất Minh, lưng cô dán lên ngực anh, đầu chạm lên cằm anh. Tim khẽ chệch một nhịp, tay chân quên không phản xạ giữ móc khóa nhỏ lại. Cô vẫn chưa kịp phản ứng thì tiếng Nhất Minh đã văng vẳng bên tai:
- Đồ của anh mà. Anh về đây.
Sau tiếng mở cửa rồi đóng, trong căn phòng nhỏ chỉ có Hà Diệp đứng lặng ở đó cùng với tiếng tim đập như trống dồn của mình. Vừa rồi, khi tay anh vòng lấy cô, có chút gì đó khiến cô rung động mạnh mẽ. Làn da mát lạnh của anh đã sượt qua cánh tay cô, vòm ngực cứng rắn chạm vào lưng cô.
Nhất Minh như chạy trốn, bật tường về phòng mình. Trong tay nắm chặt móc khóa như thứ đồ mình vừa tốn rất nhiều công sức mới dành được. Chạy một mạch về phòng, căn phòng chưa kịp sáng, bóng người đã lăn sả trên giường. Hơi thở có chút nặng nề, đầu lông mày khẽ nhíu chặt. Trong bóng tối khiến khuôn mặt phiến hồng như người say của anh không bị chính mình phát hiện ra. Đưa tay sờ lên gò má mình, khi vừa rồi chạm vào gò má thiếu nữ mềm mại, khiến cho điều gì đó trong người liền sôi trào.
Kìm nén hồi lâu, chật vật xiết nhẹ móc khóa trong tay, Nhất Minh thoáng thở dài. Theo bản năng anh lấy bộ quần áo mới trong tủ xông vào nhà tắm dội đi ngọn lửa còn nhen nhóm chờ bùng lên kia.
Khi về tới phòng, cửa sổ nhà bên đã đóng kín, tắt đèn. Lại nhìn móc khóa để ngay ngắn trên bàn, khóe miệng không kìm được mà nhấc cao. Trong đầu thoáng hiện lên bóng hình một thiếu niên vài hôm trước anh bắt gặp. Cậu ta nhìn Hà Diệp hồi lâu, tiến đến gần bắt chuyện với cô. Họ nói cười vui vẻ, ánh mắt cậu trai trẻ ấy còn như có như không dán chặt lên khuôn mặt ngây ngốc của Hà Diệp. Nhất Minh nhận ra cậu ta. Lần đầu tiên là khi Hà Diệp bị hỏng xe, tiếp theo đó là học sinh tại lớp toán. Chuyên lý mà ngày ngày chạy sang cắm rễ ở chuyên anh. Ngoại hình cũng khá mà tính cách chẳng lo học hành, chỉ được cái tư tưởng không tốt với bạn nhỏ của anh. Nhất Minh thoáng nghĩ tới việc tìm cơ hội sẽ chỉnh cậu ta và nhắc nhở Hà Diệp, không thể để cô trong thời điểm quan trong này có thứ khiến bản thân xao nhãng được. Hiện tại cậu phải thay Minh Huy quản cô, giúp cô đạt được mục tiêu mà cô mơ ước.
Trầm ngâm suy nghĩ một cách rõ ràng, vứt chiếc khăn vắt trên cổ xuống vai ghế, Nhất Minh thoáng hừ nhẹ, không kìm được đẩy đổ móc khóa đang đứng:
- Cậu ta không được phép có.
Đẩy rồi lại dựng chiếc móc khóa nhỏ lên, cẩn thận móc vào chùm chìa khóa, xoa đầu móc khóa nhỏ rồi nói:
- Nói với chủ nhân mi không được có tư tưởng lệch lạc với cậu ta, nhớ chưa.
Nói rồi liền để ngay ngắn chùm chìa khóa trên mặt bàn, tắt điện, nhảy lên giường, chùm chăn.
Trong đêm tối, tiếng quạt máy quay vù vù, yên tĩnh như bức màn nhung. Gió khẽ lay, hoa xoan vẫn rụng, vài tiếng cóc nhái kêu trong ngõ nhỏ.