Cách Mà Mẹ Đơn Thân Đi Đến Đỉnh Cao

Chương 6




Chạy thật nhanh về phía giường nơi bố cô đang nằm, Yến Nhi quỳ rạp xuống cạnh giường cầm tay bố khóc lớn.

Bố cô ông Phùng Văn Bình nằm trên giường nhắm mắt như đang ngủ. Chỉ là gương mặt trắng bệch, đôi tay lạnh lẽo cứng nhắc cô đang nắm lấy này như lời khẳng định rằng ông đã mất.

Thủ tục đưa đang trong 3 ngày, thì cả 3 ngày Yến Nhi như người mất hồn. Những kí ức về bố của cô cứ ùa về như những thước phim. Gia đình cô hiếm muộn, bố mẹ cô lại chỉ có mình cô là con. Nên từ nhỏ cô đã được bố mẹ yêu chiều như công chúa.

Trước đây Yến Nhi vẫn luôn tưởng tượng ra cảnh cô đi làm kiếm thật nhiều tiền. Khi đó cô sẽ dẫn bố mẹ đi du lịch khắp nơi, sẽ khiến cho bố mẹ tự hào. Vậy mà chưa thực hiện một điều gì dù là nhỏ nhặt nhất mà bố của cô đã đi xa rồi. Cô vẫn chưa làm gì được cho bố cả, chỉ toàn làm bố mẹ lo lắng cho mình thôi.

Yến Nhi nhìn linh cữu của ông Bình dần được hạ huyệt, mà lòng cô như bị xé ra vậy. Thật sự là giờ đây cô sẽ không còn cơ hội làm nũng với bố nữa rồi. Giờ đây cô đã thực sự trở thành đứa mồ côi cha rồi.

Yến Nhi nhìn từng lớp từng lớp đất dần phủ lấp quan tài của ông Bình mà khóc nghẹn. Hai mắt cô mờ dần đi rồi tối sầm lại, ngã ngào trên mặt đất. Bố cô bệnh mà bản thân cô chẳng biết gì cho tới lúc bố cô mất cô mới được biết. Mọi chuyện cứ như một câu chuyện đùa vậy.

Chẳng mấy chốc đã tới ngày giỗ tuần đầu của ônh Bình. Từ ngày ông Bình mất Nam vẫn thỉnh thoáng về nhà cô thăm hỏi trò chuyện với cô. Nhờ vậy mà Yến Nhi thấy bớt cô đơn lạc lõng.

Vì hắn quá chu đáo nên nhất thời cô đã mềm lòng trước hắn. Một tháng sau khi ông Bình mất Yến Nhi lại trở lại Hà Nội chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp.

Ôn tập cấp tốc trong 3 tuần thì cô cũng có chút tự tin để tham gia kì thi tốt nghiệp. Kì thi diễn ra trong ba ngày. Và trong ba ngày thi của cô, Nam đều đứng đợi cô ở cổng trường cô.

Ngày thi cuối cùng, Nam cũng như thường lệ đứng đợi cô trước cổng trường của cô . Hắn dựa vào con xe máy của hắn, tay phải kẹp điếu thuốc lá đưa lên miệng hút. Cô thấy hắn liền chạy về phía hắn mỉm cười dịu dàng "anh chờ e lâu chưa?"



Hắn cười nói với cô " cũng được một lúc rồi. Thôi em lên xe đi anh chở em đi nhậu một bữa thả phanh". Nói xong hắn liền đưa cô một chiếc mũ bảo hiểm để cô đội lên, sau đó đưa cô đi nhậu.

Ngày hôm đó Yến Nhi uống có chút quá chén. Trong cơn say cô khóc lóc kể cho Nam nghe về những chuyện còn nhỏ cô đã từng làm cùng với bố. Những kí ức đó như những cái vuốt sắc nhọn nhẹ nhàng cào vào lòng cô. Cảm xúc của cô nhờ men rượu mà bùng lên mãnh liệt.

Giọng cô lè nhè vì say rượu, cũng có chút nghẹn ngào tự trách " Nam à! Anh biết không . Em đã từng nghĩ thời gian được ở bên bố mẹ còn rất nhiều. Vậy nên đã không quá để tâm tới những lần bố em gọi về vì nhớ con gái. Nhưng ai ngờ mọi chuyện xảy ra khác xa so với những gì em nghĩ."

Yến Nhi vùi mặt vào hai bàn tay khóc nghẹn " lẽ ra em nên về thăm nhà thường xuyên hơn mới phải. Khi thấy bố em hay than mệt em đã chủ quan. Em đã nói với bố em, rằng do bố em có chút lớn tuổi rồi mới bị mệt như vậy. Em còn khuyên bố em nghỉ ngơi nhiều một chút đừng tham việc...Hu hu hu... Anh ơi thì ra lúc đó là do bố em đang bị bệnh đó anh. Chắc lúc đó bố em đau lắm nhưng sợ em lo lắng nên giấu bệnh với em."

Yến Nhi đột nhiên tự đánh mạnh vào đầu mình trách móc " Do em không quan tâm tới bố em. Do em quá tham công tiếc việc. Do em ham chơi không thường xuyên về thăm bố. Em là đứa bất hiếu."

Cứ mỗi một câu nói cô lại tự đánh vào đầu mình một cái. Cô làm vậy để tự trừng phạt bản thân, cũng là để nỗi đau thể xác có thể làm nguôi đi phần nào nỗi đau trong tim cô.

Nam thấy vậy liền ôm cô vào lòng vỗ về an ủi cô. Hắn chỉ có thể vừa vuốt lưng dỗ dành cô vừa nói "đừng khóc, đừng khóc". Cũng chẳng thể làm gì khác được trong tình cảnh này.

Sau một đêm say bí tỉ cô tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Nhìn có vẻ như là một nhà nghỉ bình dân. Yến Nhi khó khăn ngồi dậy quan sát xung quanh căn phòng. Tiếng nước chảy trong phòng tắm cho thấy đang có người ở trong đó.

Đầu cô đau như búa bổ, cả người mỏi nhừ. Yến Nhi chẳng nhớ gì ngoài cái lúc cô khóc lóc tự trách. Hình như cô có nôn một lần thì phải. Cổ họng khô khốc sau cơn say, cô liền bò dậy tìm nước. Cũng vì hành động đó mà chiếc chăn đang đắp trên người cô đã bị tuột xuống.

Yến Nhi thấy bản thân đang trong tình trạng không mảnh vải che thân thì hoảng hốt tột độ. Cô vội lật cái chăn ra, thì thấy trên ga giường màu trắng tinh kia có xuất hiện một vệt đỏ chói mắt. Vệt đỏ đó như muốn đâm thủng hai mắt của cô. Không thể tin vào mắt mình, Yến Nhi đã thét lên thất thanh và rơi vào trạng thái khủng hoảng.