Cách Mà Mẹ Đơn Thân Đi Đến Đỉnh Cao

Chương 14




Thời gian cứ thế nhẹ nhàng trôi, chả mấy chốc bé Sữa đã được 4 tháng tuổi. Bé bắt đầu tập lẫy, tập trườn và có những hành động như thể đang bắt chuyện với mọi người.

Cứ tưởng mọi chuyện rồi sẽ êm đẹp trôi qua như thế, thì lại có biến cố nữa xảy đến với cô.

Bà Liên trong một lần đi chợ, không may bị ngã xe nên phải nhập viện. Ban đầu bác sĩ nói với Yến Nhi chỉ bị trầy xước nhẹ do va quệt gây ra nên sau khi xử lý vết thương thì được xuất viện.

Nhưng ba ngày sau khi ra viện bà Liên luôn thấy chóng mặt và đau đầu. Yến Nhi thuyết phục mãi, bà Liên mới đồng ý đi khám lại.

Yến Nhi mới đầu chỉ nghĩ do lần trước bị tai nạn, đầu va đạp xuống đường nên bà Liên mới bị chóng mặt đau đầu. Nhưng sau khi chụp x-quang não, bác sĩ thông báo bà Liên bị u não.

May thay đó là u lành tính và khối u không quá lớn nên chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ là được. Đau đầu buồn nôn là do khối u trong não ra chứ không có vấn đề gì lớn, không đáng lo ngại.

"Đúng là trong cái rủi có cái may." Bác sĩ chuẩn bệnh cho bà Liên nhìn về phía Yến Nhi nói "Nhờ cú va đập lúc bị tai nạn đã kích phát khối u nên mẹ của cô mới có triệu chứng sớm. Thường những bệnh nhân u não phát hiện ra bệnh vào giai đoạn 2 hoặc giai đoạn 3 của bệnh. Khi đó mới có những triệu chứng chóng mặt đau đầu kịch liệt. Có triệu chứng xuất hiện, bệnh nhân mới đi khiểm tra và phát hiện ra bệnh để mà điều trị. Mà lúc đó thì việc điều trị sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Hiện tại bệnh của mẹ cô mới ở giai đoạn 1, khối u còn khá nhỏ nên phẫu thuật sẽ an toàn và khả năng cao sẽ không bị tái phát. Giờ thì phiền cô ra làm thủ tục nhập viện cho mẹ của mình và ký giấy đồng ý phẫu thuật nhé."

"Vâng. Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ." Yến Nhi sau khi cảm ơn bác sĩ liền đi làm thủ tục nhập viện cho bà Liên.

Cô là con một, hiện tại còn đang có con nhỏ nên không thể chăm sóc cho mẹ cô lúc này. Không biết phải làm sao cô liền gọi điện cho bà ngoại của cô nhờ giúp đỡ.

Khoảng 1 tiếng sau, dì út của cô đã đến bệnh viện và mang theo quần áo đồ đạc lên cho mẹ cô.

"Dì Mai! Dì lên chăm sóc cho mẹ con giúp con ạ?" Nhìn thấy dì út đến, Yến Nhi như trút được gánh lặng trong lòng. "Có dì chăm sóc cho mẹ con là con yên tâm rồi. Con đang con mọn chả làm được gì cả."



Bà Mai khẽ mỉm cười gật đầu rồi đặt mấy túi đồ trên tay xuống. Hỏi " Mẹ con đâu? Có ổn không?" Bà Mai rút trong túi xách ra một sấp tiền chừng một trăm triệu đưa cho Yến Nhi nói " Đây là tiền các bác các chú, dì hùn vào cho mẹ con con mượn tạm lo chữa bệnh. Khi nào có thì trả sau, không phải ngại đâu."

Yến Nhi cầm lấy sấp tiền hai mắt rưng rưng. "Con cảm ơn dì. Con đang lo không biết xoay tiền ở đâu cho mẹ con chữa bệnh thì dì cầm tới. Lát con sẽ gọi điện cảm ơn các bác các chú nhà mình ạ."

Bà Liên sau khi được phẫu thuật và ở viện khoảng chừng 1 tháng thì được xuất viện. Sau khi xuất viện vẫn phải nghỉ ngơi nên bà Mai vẫn sẽ chăm sóc cho bà Liên thêm một thời gian nữa.

 Do di chứng hậu phẫu thật nên sức khỏe của bà Liên giảm sút trầm trọng, không thể làm các công việc nặng nhọc. Bà Liên chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi và làm những việc quét dọn nhẹ nhàng.

Lúc này mới là lúc khủng hoảng đối với Yến Nhi. Nhà cô đang có một khoản nợ mà mẹ cô thì mất khả năng lao động. Cô đành phải để con ở nhà để đi làm lại. Lúc đó bé Sữa mới được gần 6 tháng tuổi.

Ban đầu chỉ làm ở ngân hàng với mức lương mười lăm triệu đối với gia đình cô vậy là ổn. Cô vẫn có thể lo bỉm sữa cho con và đưa cho mẹ cô một khoản tiền để lo cơm nước trong nhà.

Nhưng một hôm sau khi tan làm về nhà, bà Liên nói với cô rằng có chuyện cần nói.

"Ngày trước khi bố của con bị bệnh đã vay một khoản tiền của người ta chữa bệnh. Giờ đã đến hạn trả nợ nên người ta gọi điện tới nhắc nhở. Mà ngày trước nhà mình vừa mới vay ngân hàng 1 khoản mấy trăm triệu cho thằng Nam nên chắc là ngân hàng người ta không cho vay nữa đâu. Con xem thu xếp để trả cho người ta được không con? Mẹ cũng xin người ta thong thả cho 2, 3 tháng nữa rồi." Nói rồi bà Liên nhìn con gái mà thấy đau lòng không thôi. "Mẹ xin lỗi con vì mẹ không giàu có gì nên con mới khổ như thế này. Bao gánh nặng đều để con phải gánh."

Yến Nhi hai mắt đỏ hoe nhưng cố kìm nén để không rơi nước mắt. "Mẹ nói gì vậy chứ. Con mới là người cần xin lỗi vì đã mang lại nhiều rắc rối cho mẹ. Nếu không phải con ngu ngốc thì đã không bị tên khốn ấy lừa. Nhà mình cũng không rơi vào cảnh nợ nần như thế này."

Không cần nhắc tên bà Liên cũng biết người mà con gái bà nhắc đến là ai. Nhưng chuyện đã rồi, còn có thể làm gì khác ngoài cố gắng vượt qua.

Gia đình cô hiện giờ rơi vào hoàn cảnh khó khăn ngập đầu. Khoản tiền chữa bệnh của bố cô cần phải trả gấp. Mà họ hàng vừa cho gia đình cô vay tiền để chữa bệnh cho mẹ cô rồi, không thể vay thêm được nữa.