Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 33




Quý Minh Lan lái xe về nhà, nắm chặt vô lăng nhìn thùng xăng ở góc ga ra một lát rồi tới phòng sách.

Cô tiện tay chọn một quyển sách trên giá rồi ngả người xuống ghế, nhẩm tính thời gian trong nước thì phát hiện bây giờ là tám giờ sáng chủ nhật. Cô nhắn tin cho Quý Trường Ca, ngay lập tức có tin đáp lại.

Quý Trường Ca: [Tiểu Ý đang ở cùng em.]

Quý Minh Lan nhanh chóng gõ chữ.

[Hai người đang làm gì vậy?]

Quý Trường Ca im lặng một hồi, nhìn Tiểu Ý đang chơi vui đến quên trời đất ở kia, quần áo lấm lem bụi bẩn, lặng lẽ vào album chọn một tấm ảnh thằng bé đang ngủ gửi qua.

Không thể để bị chửi được.

Quý Minh Lan nhìn bức ảnh gửi tới, trong đầu nghĩ về khuôn mặt chột dạ và nụ cười sượng trân của em trai khi phát hiện gửi nhầm ảnh chụp sinh nhật của Tiểu Ý, quyết định không vạch trần bèn nhắn lại: [Chăm thằng bé giúp chị, tầm ba ngày nữa chị về.]

Cô thấy Quý Trường Ca thả tim vào tin nhắn rồi không đáp lại nữa, bèn úp điện thoại xuống đọc sách.

Ồ, đây là quyển Thằng nhóc của Alphonse Daudet. Thể loại sách cô ít đọc nhất.



Người giúp việc gõ cửa đi vào, báo cho cô có người chuyển váy tới. Quý Minh Lan gật đầu tỏ ý biết rồi, bảo bà mang vào phòng làm việc giúp cô.

Quý Minh Lan tiện tay lấy bookmark đánh dấu lại rồi để lên bàn, chuẩn bị chỉnh sửa lại chiếc váy cưới. Cô căn cứ theo số đo ghi trong sổ, chắp vá chỗ này chỗ kia một ít, tới khi làm xong đã gần tám giờ tối.

Cô chụp lại rồi gửi cho Hans, Hans bày tỏ Camille rất mong được mặc nó vào lễ cưới. Quý Minh Lan cười cười, nhắn tin với Hans một lát rồi dọn dẹp lại vải vụn xung quanh gom vào một chỗ, xong xuôi cô vươn vai xuống nhà ăn tối.

Bác giúp việc vẫn chưa rời đi, đang dùng máy hút bụi dọn dẹp trong phòng khách. Tiếng máy hút bụi êm tới nỗi cô chẳng nhận ra nó có đang hoạt động hay không.

Bác giúp việc thấy cô đi xuống thì tắt máy đi, gật đầu chào hỏi. Cô thuận miệng hỏi về bữa tối này, bác trả lời bằng giọng Anh chuẩn tới nỗi cô không nghe rõ, đành mỉm cười cảm ơn cho qua.

Quý Minh Lan vừa ăn súp vừa lén nhìn bóng người đang lau bàn trà, thầm nghĩ mình không nên đuổi người giúp việc cũ đi. Món súp này hơi nguội còn mặn nữa.

Cô ngẫm lại, nhớ ra bà ta từng cố ăn cắp mấy bản thiết kế của cô, tiếc cho kĩ năng nấu nướng đó thật.

Từ từ…

Quý Minh Lan chợt khựng lại.

Tại sao cô lại thuê người giúp việc mới?

Quý Minh Lan ôm đầu suy nghĩ, phát hiện mình chẳng có ký ức gì về việc đó cả. Kể cả gương mặt người giúp việc cũ như thế nào cô cũng chẳng nhớ…



Cô nghi ngờ liếc nhìn mặt người giúp việc hiện tại, gương mặt thuần hậu chất phác khiến cô hơi buông lỏng, nhưng có gì đó đã bén rễ trong lòng cô.

Căn nhà này được mua trước khi cô tới du học, đã được sáu năm kể từ đó, thay đổi giúp việc cũng là chuyện thường. Sau khi đuổi người cũ đi thì chỉ có người của dịch vụ nhà ở tới dọn dẹp hàng tuần, khi nào cô có việc phải ở lại mới có người giúp việc tới.

Nhưng mà lần này cô tới đột xuất, chưa kịp thông báo cho trung tâm giúp việc nữa.

Quý Minh Lan nhíu mày, chợt nghĩ tới Quân Lam Thành, có khi là tên đó không chừng. Cô mím môi rồi cầm thìa múc một miếng nấm trong súp, hỏi với bác giúp việc trong phòng khách: “Bình thường mấy giờ bác về nhà vậy?”

Bác ấy không tắt máy hút bụi, vừa cong lưng dọn dẹp vừa trả lời: “A, khoảng chín giờ tôi mới về. Có gì không ổn sao thưa cô?”

“Không có, tôi chỉ tò mò thôi.”

Quý Minh Lan nhún vai, bỏ số của Quân Lam Thành khỏi danh sách chặn: [Anh thuê người giúp việc cho tôi phải không?]

Ngay lập tức có phản hồi.

[Không có.]

[Đợi anh.]