Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 28




Sáng hôm sau, Quý Minh Lan gọi xe đến nhà Hans. Hans là bạn thời đại học của cô, quan hệ của hai người khá tốt, anh ta đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ, trước đó gửi mail nói muốn cô tới sửa lại một chiếc váy trong bộ sưu tập của cô mà anh ta có được.

Hôm nay Quý Minh Lan tới để lấy số đo theo yêu cầu để sửa lại váy, thật ra cô không nhất thiết phải tự tay sửa lại. Cô mới bấm chuông cửa thì đã có người tới, người đứng ở cửa là một cô bé tóc đỏ, trên mặt có mấy vết tàn nhang trông khá dễ thương. Cô bé mỉm cười, nói từng chữ thật chậm rãi: “Xin chào, cô đến tìm ai?”

Quý Minh Lan hơi nhếch môi, cũng đáp lại bằng giọng tương tự: “Chào cháu, tôi là Cenie, thiết kế váy cưới.”

Chỉ thấy cô bé đó mở to mắt ngạc nhiên, rồi bụm miệng lại, chạy biến vào trong nhà. Quý Minh Lan lúng túng đứng ở cửa, không biết nên làm gì tiếp.

Hans bước vội xuống cầu thang, niềm nở đón cô bằng một cái ôm, vỗ mạnh vào vai cô mấy cái: “Cenie, lâu rồi không gặp, tôi nhớ cô quá. Mau vào đi.”

Quý Minh Lan cười cười, Hans giúp cô xách đồ vào, vừa đi vừa trò chuyện: “Người mở cửa lúc nãy là Siane, cháu gái tôi. Xin lỗi cô, con bé cứ hiếu động như vậy.”

Quý Minh Lan xua tay: “Không sao, không sao, Siane rất đáng yêu.”

Hans cười lớn: “Hahaha, con bé thích được khen lắm đây.”

Phòng khách đầy những hộp các tông, ruy băng trang trí vương vãi khắp nơi. Trên thảm lông có một cô nàng đang mở từng chiếc hộp, thấy cô đi cùng Hans thì vẫy tay chào, cười tươi: “Cô là Cenie đúng không, cô trẻ thật đó!”

Hans dùng chân đẩy gọn hộp để mở đường cho cô đi, miệng giới thiệu: “Đây là Hinna, em họ tôi. Tôi nhờ cô ấy tới giúp trang trí.”



Hinna đứng dậy giơ tay, Quý Minh Lan bắt lấy, trên mặt luôn treo nụ cười: “Rất vui được gặp.”

“Hân hạnh. Tôi đã nghe kể về cô, quả nhiên là hệt như Hans kể.” Hinna có vẻ vui mừng khi thấy cô tới.

Quý Minh Lan nhướng máy liếc về phía Hans đang huýt sáo: “Ồ, cậu ta đã nói với cô về tôi như thế nào?”

Hinna khoanh tay, hơi nhếch môi, “Anh ấy cứ luôn miệng khen cô vừa xinh đẹp vừa tài năng, lúc nào kể về cô Cenie đều kích động cực kì”, rồi cô ấy ghé sát tai cô, “Anh tôi ngưỡng mộ cô lắm”.

Quý Minh Lan cười lớn, vỗ vai Hinna, còn Hans thì sẵng giọng với cô nàng, khiến cô nàng lè lưỡi trêu chọc rồi ấn cô xuống ghế: “Để tôi gọi cho Camille, chị ấy sẽ tới ngay thôi.”

Quý Minh Lan gật đầu, nhìn theo hướng Hinna rời đi, rồi quay đầu để ý tới Hans: “Bất ngờ thật, sao tôi không biết anh có em họ này?”

Hans nhún vai, giọng bất đắc dĩ: “Mẹ tôi tái giá nửa năm trước, Hinna là con của em gái bố dượng tôi. Cô muốn uống gì?”

“Cho tôi ly cà phê, cảm ơn.”

Trong lúc chờ Hans pha cà phê, Quý Minh Lan đánh giá lại căn phòng. Cửa sổ treo rèm màu be, tường sơn trắng, sofa xám nhạt, trên tường treo tranh tổng thể căn phòng khá dịu dàng, nếu có thêm màu xanh cây cỏ thì tốt hơn. Cô cúi đầu kiểm tra lại đồ đạc của mình, chợt thấy một chiếc khăn tay ở trong túi xách. Cô cầm lên kiểm tra, khăn tay thuê hình hoa cẩm tú cầu tím, không phải là khăn của cô.

Quý Minh Lan suy nghĩ một lát, để tạm vào trong ví. Đúng lúc đó Hans bưng cà phê tới, mùi hương nồng đậm lan tỏa khắp không gian, khiến cô hơi váng đầu.

Hans để cà phê xuống bàn trước mặt, ra hiệu mời. Quý Minh Lan cầm lên, mới nhấp được một ngụm nhỏ thì có tiếng mở cửa, tiếng giày cao gót “cộp cộp” đập xuống nền.



Quý Minh Lan nhấm nháp vị đắng nơi đầu lưỡi, hơi nghiêng người đối mặt với một cô gái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ.

“Camille, vợ sắp cưới của tôi. Nhà thiết kế anh mời tới, Cenie.”

Hans đứng lên giới thiệu cho hai người. Camille nhiệt tình bắt lấy tay cô cầm nắm một hồi, luôn miệng khen ngợi khiến cô hơi mất tự nhiên.

“Cenie trẻ thật đấy, không ngờ cô bằng tuổi chồng tôi.”

“Tôi nghe nhiều về cô rồi, nay mới được gặp. Tôi rất háo hức khi gặp cô đấy.”

“Tôi đã xem qua mấy thiết kế của cô rồi, cô quả là có tài năng phi phàm.”

Quý Minh Lan xua tay, khách sáo đáp lại mấy câu.

Camille vuốt lại mái tóc rồi khoác vai Hans: “Cô cứ tự nhiên như ở nhà, lát nữa phải phiền cô rồi.”

“Không sao, việc của tôi mà.”

Hơn nữa tôi đến đây là vì cô.