Quý Minh Lan không có tâm trạng ăn trưa, tự nhốt mình trong phòng.
Cô mở bức thư ban nãy ra, kinh ngạc khi thấy tên người gửi là Viên Linh.
Tự nhiên thấy nhức nhức cái đầu.
“Đại tiểu thư, xin lỗi vì những rắc rối mà mẹ con chúng tôi gây ra. Chúng tôi sẽ rời khỏi đây và cắt đứt liên lạc với nhà cô, con của tôi sẽ coi như không có bố. Cảm ơn cô vì đã đối xử tử tế với bọn tôi suốt thời gian qua, và xin lỗi vì đã xuất hiện…”
Ở dưới là một loạt lời xin lỗi mà cô mệt chẳng muốn đọc nữa.
Cô chợt nhớ ra chiếc hộp giấy kèm theo, bèn lục lọi trong túi áo.
Quý Minh Lan quan sát một hồi, hộp giấy trông khá cũ, kiểu hoa văn này phổ biến khoảng 7, 8 năm trước.
Bên trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương, mặt trong có khắc chữ “Linh”.
Ồ, là cái nhẫn cô đưa bà ta hồi trước.
Lúc ấy cô mới phát hiện bà ấy là tình nhân của bố cô, cô đã gửi chiếc nhẫn có gắn định vị này để theo dõi. Nhưng người này quá an phận nên cô cũng hơi lơ là.
Quý Minh Lan hồi tưởng lại, lúc đưa nhẫn cô đã nói, “Nếu như sau này bà muốn rời đi, hãy trả lại nhẫn cho tôi, tôi sẽ coi như bà không còn tồn tại”.
Cô chán nản ngã phịch xuống giường, chống tay lên trán ngẫm nghĩ.
Viên Linh đi rồi à…
Mà thôi thế cũng tốt, ít ra bà ta gây hấn gì tới cô cả, người an phận thế này cũng có cái hay.
Quý Minh Lan mệt mỏi nhắm mắt, cứ được mấy hôm là cô lại thấy rã rời, trước kia cô không như thế mà.
Cô thử sờ lên ngực trái, cảm nhận nhịp đập đều đều vững vàng.
…
Tới trưa đã có thông báo phiên tòa xét xử của tập đoàn Ứng Phong, khiến người khác phải cảm thán tốc độ làm việc thần tốc của chính phủ.
Phiên tòa khép kín nên người không liên quan không được vào, Quý Minh Lan chẳng có hứng thú nghe.
Tối muộn, Quý Nhu Ngọc về nhà, hào hứng kể chuyện cho cô.
“Uầy chị không thấy cả nhà họ chật vật như nào đâu, mới có mấy tiếng mà ai nhìn cũng già đi cả chục tuổi.”
“Nhất là mẹ anh ta, làm loạn ở tòa đòi ly hôn. Nhưng mà bà ta cũng nhúng tay vào một ít, chắc chắn không thoát được đâu.”
Quý Minh Lan bĩnh tĩnh nói: “Em không tới để kể mấy cái này đúng không?”
Quý Nhu Ngọc nghe vậy bĩu môi, tự rót cho mình cốc nước tu ừng ực rồi ra vẻ bí mật: “Chị có biết người nào đã bắt giữ Giang Dã không?”
Cô nghiêng đầu, chống cằm trả lời: “Văn La Nhã?”
Quý Nhu Ngọc vỗ bốp cái, kinh ngạc: “Đúng rồi, sao chị biết hay vậy?”
Cô cười cười vuốt nhẹ mũi em gái: “Em không đọc file Trường Ca gửi à, cô ta chính là con gái của Viên Linh đó.”
Quý Nhu Ngọc bừng tỉnh, chớp chớp mắt: “Ồ, ra thế. Thế Viên Linh đâu rồi?”
“Không biết nữa, đi rồi.”
Quý Nhu Ngọc “ò” một cái, lát sau mới phản ứng được, vội vàng bật dậy: “Hả, gì cơ, chị để bà ta đi rồi?”
“Ừ, có gì không?” Cô nâng mắt lên, thản nhiên đối diện với ánh mắt khó hiểu của em gái.
Quý Nhu Ngọc nhận ra mình hơi bộp chộp, vội vàng ngồi xuống điều chỉnh cảm xúc, “À không, tại em thấy ngạc nhiên thôi, chị mà lại…” làm được như thế.
Quý Minh Lan hơi cúi đầu cười cười, “Dù sao bà ta cũng giúp mình bớt một chuyện mà, có thể châm chước”.
Quý Nhu Ngọc không hiểu gì cả nhưng vẫn gật đầu, ngồi một lúc rồi rời khỏi phòng.
Nghe tiếng đóng cửa, Quý Minh Lan ra ngoài ban công. Trăng lưỡi liềm sáng trưng như đang cười nhạo cô.
Giàn hoa giấy im ắng không phát ra tiếng, thi thoảng có cơn gió lạnh thổi nhẹ qua.
Quý Minh Lan cầm chiếc nhẫn trên tay giơ lên đón lấy ánh trăng, viên kim cương xanh sáng lấp lánh dưới màn đêm huyền ảo.
“Viên Linh à…”
Cô mấp máy môi, tự dưng trong đầu trống rỗng, cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn lần cuối rồi thả tay ra. Truyện Phương Tây
“Đáng lẽ mọi chuyện phải kết thúc từ ba năm trước…”