Quý Minh Lan dắt tay con trai đi theo ông quản gia.
"Phu nhân nhà cháu đã bảo gì vậy? Mất công để Nhu Ngọc đi tiếp khách một mình, khó hiểu ghê á."
Rặt một lũ cáo già trong đấy, chắc sẽ cười trên sự chật vật của nhà cô hoặc giới thiệu quý tử nhà mình cho con bé.
Dù sao nhà họ Quý cũng là cây đại thụ trong giới thượng lưu đáng để bám lấy.
Quản gia vừa xem tin nhắn trên máy tính bảng vừa trả lời: "Chuyện này tôi không biết, tiểu thư phải hỏi phu nhân."
Cô nghe vậy, nhìn chằm chằm ông ta một lúc rồi mới rũ mắt.
Tiểu Ý băn khoăn: "Hay là mình quay lại đi, con thấy lo cho dì ấy quá mẹ."
Quý Minh Lan bặm môi, liếc nhìn đồng hồ, trả lời thằng bé: "Vậy lát nữa chúng ta đi ha?"
"Vâng ạ."
Nói rồi tung tăng nắm tay mẹ.
Quý Nhu Ngọc nhờ người giúp việc dẫn đường tới chỗ bố tiếp khách.
Đang trên đường đi thì gặp Quý Trường Ca dẫn theo mấy người tới.
Quý Nhu Ngọc vẫy tay chào với họ: "Xin chào mọi người."
Một chàng trai trong đó hớn hở: "Xi... Xin chào, rất vui đượ... được gặp cô..."
Quý Trường Ca lên trước giới thiệu: "Chị, đây là Tô Đường, còn đây là Trần Ly và Trần Yến Chi."
Cô bé tên Trần Yến Chi cười như không cười, nhẹ nhàng nói "xin chào" rồi vùi đầu vào lồng ngực Trần Ly.
"Xin lỗi cô, tính con bé là vậy rồi, xin đừng để trong lòng", anh ta nói xin lỗi mà giọng điệu kiêu căng có vẻ tự hào.
Có gì mà tự hào chứ?
Quý Nhu Ngọc liếc mắt nhìn hai người đó bám dính nhau, rồi nhìn sang Tô Đường khúm núm bên đó, chợt thấy khó hiểu.
Quý Trường Ca từ tốn nói: "Chị đang tới chỗ bố đúng không? Vậy thì đi với bọn em luôn đi."
Quý Nhu Ngọc cầu còn không được, bảo người giúp việc quay về còn mình thì đi theo bọn họ.
Quý Trường Ca liếc mắt với chị gái, hai người như hiểu được nhau gật đầu.
Tô Đường hít một hơi thật sâu, run rẩy bước lên đi song song với Quý Nhu Ngọc.
"Tôi từng... từng thấy cô trên TV... Cô đóng phim rất... rất hay..." Anh ta lắp bắp nói không ra câu hoàn chỉnh.
Quý Nhu Ngọc che miệng cười, "Cảm ơn anh đã khen. Anh là fan của tôi sao?"
Tô Đường giật nảy, thấy nữ thần cười với mình thì cứ ngỡ như đang mơ, đỏ mặt tía tai đáp lại: "Đ... Đúng vậy, tôi rất hâ... hâm mộ cô..."
Quý Nhu Ngọc vui như mở cờ, không ngờ lại gặp được một người hâm mộ ở chỗ này, vui vẻ làm dấu tay hình trái tim, đây là cái mà người đại diện gọi là phúc lợi tặng fan, "Mãi yêu các Trân Bảo", khiến anh ta như chết đứng, cả người đỏ như tôm luộc.
Bằng thế lực vô hình nào đó, mặc dù đã làm nhiều lần mà Quý Nhu Ngọc vẫn thấy sượng trân.
"Xí, chỉ là gái bán hoa cao cấp mà cũng học đòi sang chảnh", tiếng lầu bầu của cô bé đằng sau khiến Quý Nhu Ngọc nhíu mày, Trần Ly vội bịt miệng rồi cười trừ, Quý Nhu Ngọc hờ hững liếc qua rồi quay lên.
Quý Trường Ca ngoài cười nhưng trong không cười, ngoảnh mặt nhìn đăm đăm vào Trần Yến Chi: "Cô có ý gì?"
Trần Yến Chi hất văng tay Trần Ly ra, cười khẩy: "Tôi nói không đúng sao? Loại đàn bà chỉ biết bán mình lấy tài nguyên mua vui thì có gì hay?"
Tô Đường lên tiếng: "Cô theo chủ nghĩa sống chậm để tận hưởng đúng không? Cả lối sống lẫn suy nghĩ của cô đều không thuộc về thời đại này."
Trần Ly cố làm em gái mình im miệng, nhưng Trần Yến Chi như bị chọc nạnh, gân cổ cãi: "Mấy người còn bảo vệ cho con ả đó nữa, không để ý tới thân phận của mình à?"
Mấy kẻ như cô ta đều thấp kém, tại sao ai cũng đi bảo vệ loại người như này!
Quý Nhu Ngọc rũ mắt, Trần Yến Chi mới khoảng 11, 12 tuổi mà ăn nói độc miệng như này, không biết là học ở đâu.
Quý Trường Ca nhìn cô ta như nhìn con ngốc, nheo mắt nói với Trần Ly đứng bên: "Quản người nhà anh cho tốt vào, biệt thự này không phải nơi tổ chức tiệc đâu mà mang theo người mua vui."
"Mặc dù chẳng có gì vui cả. Làm tôi tụt mood luôn này, cô ta cũng có tài thật chứ." Tô Đường không còn nói lắp nữa, câu nào câu nấy như chọc ngoáy vào tai hai người họ.
Trần Ly cố ôm chặt Trần Yến Chi để nó không nhào vào ba người, miệng liên tục xin lỗi, tay không ngừng chặn miệng cô bé.
Quý Nhu Ngọc liếc mắt, buông câu "Bỏ đi" rồi quay người bước tiếp.
Quý Trường Ca bặm môi không nói gì, kéo tay Tô Đường theo.
Đi được một đoạn vẫn nghe thấy tiếng cãi lộn của Trần Yến Chi với tiếng dỗ dành của Trần Ly.
Quý Trường Ca thấp giọng chửi thề, Tô Đường lén quan sát vẻ mặt nữ thần, thấy không có vấn đề thì thở phào nhẹ nhõm.
Quý Minh Lan đứng trên tầng, theo dõi mọi việc từ đầu tới cuối.
Cây anh đào vừa trần thuật lại chuyện cũng thấy bất bình thay.
"Mấy người đó nghĩ mình là ai mà dám nói xấu tiểu thư nhà này chứ!"
Quý Minh Lan khoanh tay dựa vào khung cửa, híp mắt nhìn hai anh em nọ. Không ngờ tới danh gia vọng tộc như nhà họ Trần lại nuôi được một đứa con gái không sợ trời sợ đất như này.
Có lẽ cô nên làm gì đó.
Tiểu Ý giật giật góc áo cô, cô cúi đầu bế thằng bé lên.
Tiểu Ý ngó cảnh dưới sân vườn, ở chỗ bụi tường vi trắng có một cô gái đang chỉ tay vào một người đàn ông.
Thằng bé nheo mắt lại nhìn cho rõ, hỏi cô: "Mẹ ơi, kia là ai vậy?"
"Hai người đó là cô chú của con."
Nhà họ Trần là nhà mẹ đẻ của mẹ cô, Trần Yến Chi và Trần Ly là con của chú cô.
Kể từ khi mẹ mất, cô chẳng còn lui tới bên nhà ấy nữa. Nơi đó chứa toàn những kí ức đau thương mà cô chẳng muốn nhớ lại.